Thù Đồ [38] O(∩_∩)O
~*****
Lý Minh Hiên cũng không nhớ rõ dọc theo đường đi mình đã gọi tới dãy số quen thuộc kia bao nhiêu lần, nhưng mặc kệ anh gọi thế nào thì bên kia vĩnh viễn chỉ truyền tới giọng nói máy móc ‘số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được’.
Trái tim Lý Minh Hiên từng chút chìm vào đáy cốc, nhưng cố tình cuộc gọi nhỡ kia giống như một sợi dây leo cứng cỏi treo anh lên, không để anh hoàn toàn chìm xuống.
Trong sự dày vò không có cách nào hình dung này, âm thanh vui vẻ từ radio vang lên, máy bay chuẩn bị cất cánh, Lý Minh Hiên trầm mặt nhìn chằm chằm di động nửa ngày, quyết định tắt máy.
Hải thành cùng Trung Kinh cách nhau không xa, chỉ cần một giờ bay. Đoạn đường này Lý Minh Hiên trước kia đã bay qua vô số lần, nhưng không có lần nào làm anh cảm thấy dài như vậy. Lý Minh Hiên vô thức nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đầy sao hệt như một tấm tơ tằm xanh thẳm điểm xuyến bằng vô số viên kim cương lóng lánh. Cảnh đẹp như vậy những người sống trong thành phố rất hiếm khi thấy được, nhưng trong đầu Lý Minh Hiên toàn bộ đều là nhớ nhung, quanh quẩn chỉ là cuộc điện thoại anh để nhỡ khi nãy.
Trầm Hi muốn nói gì với anh?
Đây là vấn đề Lý Minh Hiên đã hỏi bản thân vô số lần, anh bức thiết muốn biết đáp án. Cứ việc Trầm Hi có thể chỉ là khách sáo quan tâm hỏi han một tiếng, nhưng trong thâm tâm Lý Minh Hiên vẫn luôn có một âm thanh mỏng manh nhưng kiên định lặp đi lặp lại, cuộc gọi này đối với anh rất quan trọng, tựa hồ để nhỡ nó anh liền mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
‘Trầm Hi’, Lý Minh Hiên thầm mặc niệm tên này trong lòng, im lặng thở dài một hơi.
Hai giờ sáng, ba người hát HIGH rốt cuộc cũng đặt microphone xuống bàn, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc đệm.
Lão K vẫn ôm micro suốt không chịu buông tay cảm thấy mỹ mãn nằm xụi lơ trên sô pha, âm thanh khàn khàn gọi Trầm Hi: “Tiểu Hi Hi, rõ ràng tôi nên đổi nghề làm ca sĩ a.”
Trầm Hi miễn cưỡng liếc mắt nhìn qua, trêu chọc nói: “Tôi sợ không có fan nào có khẩu vị nặng như vậy.”
Phương Lạc Duy ở bên cạnh uống nước, nghe vậy muốn cười nhưng lại cố nén đến mức cả gương mặt đỏ bừng.
Lão K không chịu bỏ qua sáp tới, đè trên người Trầm Hi, nhất định bắt Trầm Hi phải thừa nhận cậu là fan của mình.
Trầm Hi không đề phòng đột nhiên bị lão K đè, buồn bực hừ một tiếng, đang định giãy ra thì lão K đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt nghi hoặc: “Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Cái gì?” Trầm Hi nghi hoặc.
Lão K nghiêng tai nghe nửa ngày, đột nhiên đưa tay đút vào túi quần Trầm Hi, kéo di động ra.
Ánh đèn nhàn nhạt thản nhiên nhấp nháy, tiếng chuông mỏng manh không ngừng vang lên, ba chữ Lý Minh Hiên đập vào mắt lão K.
Lão K chần chờ đưa di động tới trước mặt Trầm Hi, Trầm Hi khẽ nhíu mày không thể nhận ra, đẩy lão K, cầm di động ra ngoài phòng.
Phương Lạc Duy tò mò nhìn qua: “Trễ thế này còn ai tìm Trầm Hi?”
Ánh mắt lão K hiện lên một tia ngưng trọng, đau đầu mở miệng: “Lý Minh Hiên.” Dứt lời thì nghĩ tới Phương Lạc Duy không biết Lý Minh Hiên, liền bổ sung thêm một câu: “Anh Trầm Hi.”
Lại một lần nữa nghe thấy cái tên Lý Minh Hiên, vẫn là có liên hệ tới Trầm Hi, Phương Lạc Duy theo bản năng nhìn về phía cửa phòng, trong lòng ẩn ẩn hiện lên một tia khác thường.
Cách âm của Quốc Hội không tồi, Trầm Hi tìm một góc yên lặng, nhấn nút nghe, đặt di động bên tai.
Lý Minh Hiên thật không ngờ cuộc gọi được kết nối, anh đã thất vọng vô số lần, lúc ba chữ đang trò chuyện hiện ra thì trong nháy mắt lại có chút hoảng hốt.
Bên kia đầu dây không có người nói chuyện, hai người vẫn trầm mặc, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương. Lý Minh Hiên hồi phục tinh thần muốn mở miệng, nhưng lời tới bên miệng lại đột nhiên không biết nên nói gì. Cả đêm áp chế sự nhớ nhung, điên cuồng từ Hải thành suốt đêm chạy về Trung Kinh, trải qua sự dày vò lo được lo mất, hết thảy tới bên miệng chỉ biến thành một câu trò chuyện bình thường: “Tiểu Hi, anh đã trở về.”
‘Tiểu Hi, anh đã trở về.’ Chỉ một câu ngắn ngủi bao hàm rất nhiều tình tự, cứ như vậy chui vào lỗ tai Trầm Hi. Trầm Hi theo bản năng hỏi lại một câu: “Sao lại đón chuyến bay trễ như vậy?”
Trong bóng đêm yên tĩnh, lời nói kinh ngạc của Trầm Hi rành mạch dừng trong tai Lý Minh Hiên, anh trầm mặc, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng mở miệng: “Đột nhiên nhớ tới có chút việc.”
Trầm Hi nhăn mặt nhíu mày, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý niệm, chần chờ hỏi: “Anh hiện giờ đang ở tiểu khu Cảnh Thái sao?”
Tiểu khu Cảnh Thái là khu nhà ở của Trầm Hi, Lý Minh Hiên cười khổ, cúi đầu ‘ừ’ một tiếng.
Trầm Hi chỉ cảm thấy từ ‘ừ!’ này dường như dừng lại trong lòng mình, có cảm xúc không nên có từ đáy lòng dâng lên, cáu kỉnh bước hai bước, Trầm Hi nghe thấy âm thanh của chính mình: “Anh chờ, tôi lập tức trở về.”
Dứt khoát cúp điện thoại, Trầm Hi đang định trở về phòng thì đột nhiên nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ. Đưa tay mở ghi chép cuộc gọi, tất cả cuộc gọi đều tới từ một dãy số, bắt đầu từ chín giờ đêm qua liên tục tới hiện tại, chỉ có khoảng trống một tiếng đồng hồ vào lúc rạng sáng.
Trầm Hi phức tạp nhìn chằm chằm điện thoại, ngón tay xẹt qua, cuối cùng lựa chọn xóa toàn bộ.
Về tới phòng, lão K trải qua khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đang định ngóc đầu trở lại, Trầm Hi liền đánh gảy bọn họ: “Tôi có việc phải về trước.”
Phương Lạc Duy ngoài ý muốn nhìn về phía Trầm Hi, lão K nghĩ tới gì đó, nghi hoặc nhìn Trầm Hi, thử mở miệng: “Lý Minh Hiên đi công tác đã trở lại sao?”
Trầm Hi gật đầu, lão K không chịu buông tha: “Hiện đang ở trước cửa nhà cậu?”
Trầm Hi tựa tiếu phi tiếu quét mắt liếc lão K một cái, lão K lập tức đưa tay lên miệng làm động tác kéo dây kéo, biểu thị mình chưa nói gì hết.
Tầm mắt Phương Lạc Duy đảo qua hai người, ẩn ẩn hiểu ra gì đó, trong đáy lòng chậm rãi dâng lên một tia ảm đạm ngay bản thân cậu cũng không nói rõ.
Trầm Hi không ở lại lâu, dặn dò vài câu liền xoay người rời đi.
Sau lưng cậu, ánh mắt lão K nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Trầm Hi hiện lên chút lo lắng, nhưng nghĩ lại, Trầm Hi biến thái như vậy, phỏng chừng người phải lo lắng là Lý Minh Hiên a, vì thế tâm tình lại tốt lên, lôi kéo Phương Lạc Duy cùng mình hát tình ca.
Phương Lạc Duy bị lão K túm lấy hát tiếp, làm cậu chịu không nỗi chính là lão K kiên trì muốn hát giọng nữ.
Lúc Phương Lạc Duy bị lão K tra tấn tinh thần gần như hỏng mất thì tốc độ Trầm Hi lái xe đã nhảy tới 200, tấm biển tiểu khu Cảnh Thái đã ẩn ẩn hiện ra trước mắt.
Vài phút sau, Trầm Hi dừng xe dưới lầu, nghe thấy âm thanh, một thân ảnh thẳng tắp trước khu nhà chậm rãi đi tới. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Lý Minh Hiên từng bước từ chỗ tối đi ra, Trầm Hi ngồi trong xe, chỉ cảm thấy nhịp tim mình không hiểu sao đập thật nhanh.
Cố gắng áp chế tia khác thường trong lòng, Trầm Hi mở cửa xe đi ra ngoài, hướng về phía Lý Minh Hiên lộ ra gương mặt tươi cười: “Anh họ.”
Người mình nhớ nhung suốt cả quảng đường cứ vậy đứng trước mặt, trong lòng Lý Minh Hiên cuồn cuộn đủ loại tình tự phức tạp, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ giống như trước kia mỉm cười đáp lại Trầm Hi.
Hai người như thường trở về nhà, tắm rửa thay quần áo, Lý Minh Hiên ngồi ở đầu giường, trầm mặt nhìn thân ảnh Trầm Hi thu dọn đồ đạc. Anh dựa vào một cổ khí suốt đêm từ Hải thành chạy về, nhưng lúc thấy Trầm Hi cổ khí kia lại từng chút tản đi, nhắc nhở của phụ thân một lần nữa xuất hiện trong đầu.
Qua mười ngày giãy dụa dường như lại kéo tới hiện tại, Lý Minh Hiên im lặng cười khổ.
Trầm Hi không hề phát hiện sự khác thường của Lý Minh Hiên, thu thập mọi thứ xong thì thực tự nhiên bò lên giường, cọ tới bên người Lý Minh Hiên.
“Anh họ còn chưa ngủ sao?” Âm thanh Trầm Hi lờ mờ vang lên, ẩn ẩn mang theo chút mệt mỏi.
Lý Minh Hiên ôn nhu nhìn Trầm Hi, nằm xuống bên cạnh cậu, Trầm Hi thuận thế cọ vào lòng Lý Minh Hiên, đưa tay ôm lấy anh. Trái tim Lý Minh Hiên nhảy dựng, Trầm Hi tựa hồ cảm thấy tư thế không được thoải mái mà giật giật trong lòng anh, cũng không cẩn thận đụng phải nơi không nên đụng.
Một vật thể cứng rắn đột nhiên đẩy lên bụng Trầm Hi, cả hai người đồng thời cương cứng ở đó.
Trầm Hi phản ứng trước, cơ thể chậm rãi lùi ra phía sau, trái tim Lý Minh Hiên theo động tác của Trầm Hi mà từng chút chìm xuống. Anh một mực kìm chế tình cảm của mình trước mặt Trầm Hi, chỉ vì sợ hãi Trầm Hi biết sự thật sẽ bài xích cùng khinh thường mình. Hiện giờ hành động của Trầm Hi đã nói lên hết thảy, Lý Minh Hiên chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót.
Anh trầm mặc nhìn động tác của Trầm Hi, thẳng đến khi Trầm Hi rời khỏi ôm ấp của mình, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Làm Lý Minh Hiên ngoài ý muốn chính là trong mắt Trầm Hi không hề có bài xích mà anh dự đoán, ngược lại lại cổ quái không nói nên lời.
“Anh họ, anh là GAY?”
Những lời này đơn thuần chỉ là nghi vấn, Lý Minh Hiên trầm mặc gật đầu.
Vẻ cổ quái trên mặt Trầm Hi lại càng rõ ràng hơn: “Anh họ, anh thích tôi?”
Những lới này vẫn như cũ chỉ đơn thuần là nghi vấn, Lý Minh Hiên nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Trầm Hi, gian nan gật đầu.
Trầm Hi tựa hồ rất sửng sốt, cậu kinh ngạc nhìn Lý Minh Hiên, sau đó lập tức nở nụ cười tự giễu: “Anh họ thích tôi ở chỗ nào chứ?”
Biểu tình Trầm Hi dừng lại trong mắt Lý Minh Hiên, làm trái tim anh co rút. Cơ hồ theo bản năng, Lý Minh Hiên đưa tay ôm Trầm Hi vào lòng. Trầm Hi theo bản năng muốn đẩy Lý Minh Hiên nhưng anh không chịu buông tay, ngược lại càng dùng sức ôm chặt hơn nữa.
Trầm Hi bắt đầu cố gắng giãy dụa, Lý Minh Hiên giam cầm cậu chặt chẽ trong lồng ngực mình, cúi đầu áp bên tai cậu nhẹ giọng thì thầm: “Tiểu Hi em tốt lắm, anh thích em.”
Những lời này giống như một câu thần chú, động tác của Trầm Hi ngừng lại, cứng ngắc dựa vào lòng Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên đau lòng ôm chặt người trong lòng, nửa ngày mới truyền tới âm thanh rầu rĩ của Trầm Hi: “Anh họ, anh thật sự thích tôi sao?”
Lý Minh Hiên nhẹ giọng nhưng vô cùng kiên định mở miệng: “Thích!”
Người trong lòng lại im lặng, một lát sau, âm thanh Trầm Hi một lần nữa vang lên: “Anh họ, anh sẽ rời khỏi tôi sao?”
Không đợi Lý Minh Hiên trả lời, Trầm Hi đã cười cười tự giễu: “Trước đây mẫu thân nói thích tôi, ông ngoại nói thích tôi, cữu cữu cũng nói thích tôi, kết quả bọn họ đều bỏ lại một mình tôi mà rời đi.”
Cứ việc tình huống những người kia rời đi Trầm Hi dùng trên người mình không thích hợp, nhưng Lý Minh Hiên vẫn đau lòng không thôi.
Ôn nhu đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Trầm Hi, Lý Minh Hiên thấp giọng mở miệng: “Bọn Hàn lão rời đi là vì tử biệt, đều là bất đắc dĩ. Anh nhất định sẽ không rời khỏi Tiểu Hi, mặc kệ là sinh ly hay tử biệt, anh cam đoan.”
Lý Minh Hiên vừa nói xong lời trấn an Trầm Hi, Trầm Hi liền chủ động cọ cọ trong lòng anh, trầm thấp ừ một tiếng.
Giờ phút ưng thuận hứa hẹn này, tầm mắt Lý Minh Hiên ôn nhu dừng trên người Trầm Hi, tất cả giãy dụa cùng do dự đều tan thành mây khói. Anh biết mình đã chọn một con đường cực kì gian nan, phụ thân, mẫu thân, cữu cữu, Trầm Kế, có thể không có ai đồng ý bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng tình cảm này vô tình đã thấm vào rất sâu, anh không thể khống chế được chính mình, anh muốn cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ.
Ở góc độ Lý Minh Hiên không nhìn thấy, khóe miệng Trầm Hi chậm rãi nhếch lên một độ cung sung sướng.
Hoàn