Kha Minh Hiên không những có bệnh, mà còn bệnh không nhẹ.
Bùi Tư Viễn ngồi đối diện hắn, suy nghĩ xem có nên gọi một cuộc cho bác sĩ tư nhân đến đây xem thử một cái, hoặc là trực tiếp đưa người đến bệnh viện tâm thần giữ vài ngày. Nếu không dựa vào lối chơi của Kha thiếu gia, bọn họ tân tân khổ khổ chịu đựng 7 8 năm, vất vả lắm mới tạo ra được một vương quốc truyền thông, thực có thể trực tiếp bị hắn chắp tay tặng cho người khác ——- tuy rằng hắn không thể lý giải được vị Biên tổng của Cửu An kia rốt cuộc đã dùng phương pháp gì để người này mê đến độ đầu óc choáng váng, mất hết lý trí—— hắn ở trên mạng search nửa ngày mới tìm được tấm hình chụp không rõ lắm của tổng tài Cửu An, nhìn thế nào cũng không thấy giữa y với tiểu thịt tươi xinh đẹp nhu thuận trước kia có gì liên quan đến nhau.
Nhưng mà, hắn lại nói hắ muốn dùng 19% cổ phần công ty Hòa Thịnh hỗ trì với 19% của Cửu An! Trò đùa kiểu quái gì vậy chứ!!
Bùi Tư Viễn ôm tim thiếu điều quá tải của mình, không dám tin mà quan sát Kha Minh Hiên giằng co hết 27s, vô cùng đau đớn mở miệng: “Nói tôi biết, lời cậu vừa nói không phải sự thật đi.”
“Mắc gì không phải sự thật? Người ta cũng đưa 19% còn gì.” Kha Minh Hiên như thể không chút ý thức được quyết định của mình dọa người đến cỡ nào.
“Có thể giống nhau à!” Bùi Tư Viễn tức giận đến mất hết phong thái,”Thị giá của Hòa Thịnh nhiều ít, thị giá của Cửu An nhiều ít hả? Cậu có biết 19% cổ phần Hòa Thịnh có thể mua nửa tập đoàn Cửu An không! Hỗ trì như vậy so với tặng có gì khác nhau? Cậu nói cho tôi biết, có gì khác nhau!”
Kha Minh Hiên bị hắn hét lên đến độ màng tai ong ong, lười biếng mà chọc chọc tai, đặc biệt thật tâm trả lời hắn: “Khác nhau chính là, tôi tặng không cho em ấy, em ấy không cần.”
“…..” Bùi Tư Viễn muốn phun một ngụm thổ huyết, “Không ngờ cậu vậy mà lại muốn tặng không!”
Kha Minh Hiên cười tương đối ôn hòa, biểu tình trên mặt rõ ràng rành mạch chính là ý tứ này.
Bùi Tư Viễn đỡ trán, xoay người bước đi: “Tôi cần bình tĩnh một chút.”
“Lão Bùi…….”
“Không cần nói chuyện với tôi!” Bùi Tư Viễn quay đầu lại trừng mắt với hắn, “Kha Minh Hiên, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì chứ?”
Biên Dĩ Thu cả một buổi trưa đều hoài nghi nhân sinh, hoài nghi thính giác của mình, hoài nghi có phải đầu óc Kha Minh Hiên bị úng nước rồi hay không, ngay cả cơm cũng chưa ăn xong, vội vàng nhét mấy ngụm đồ ăn vào miệng rồi nhanh chóng lên lầu, trực tiếp đi vào văn phòng của Diệp Trăn.
Diệp tổng giám vừa định chợp mắt đã phải tháo miếng bịt mắt xuống, hận không được yêu thương mà nhìn ông chủ nhà mình, không chút hình tượng vừa ngáp vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cô lập tức liên hệ với đầu tư Hạo thiên, nói chúng ta phải mua lại 19% cổ phần kia, giá cứ dựa vào giá thị trường hiện tại.”
Diệp Trăn nguyên bản ánh mắt mệt mỏi nghe đến “tiền” tự dưng hai mắt trợn to, hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Dựa vào giá thị trường hiện tại? Không đàm phán với họ sao? Dù sao lúc trước Hạo Thiên thu mua giá thấp, hiện tại cổ phiếu đã tăng gấp hai rồi.”
“Không cần, thu hồi cổ phiếu quan trọng hơn.” Biên Dĩ Thu nói xong liền bưng ly nước trên bàn làm việc của cô, không chút để ý mà ngửa đầu uống ngay.
Diệp Trăn không có lập tức đáp lời, mà nhìn chằm chằm Biên Dĩ Thu nghiên cứu tới tới lui lui nửa ngày, mới hỏi một câu hoàn toàn không liên quan đến chính sự: “Anh chia tay với Kha thiếu gia rồi à?”
Biên Dĩ Thu vừa mới uống nước vào miệng, “phụt” một cái phun ra, may là không phun vào mặt Diệp đại mỹ nữ.
Diệp Trăn thập phần ghét bỏ mà né sang bên cạnh, dùng hành động này của y tự động lý giải là mình đoán trúng, cau mày khổ đại cừu thâm: “Đàn ông các anh đúng là quen cũng không lâu đó, lúc này mới vài ngày, sao mà lại nháo đến nỗi phải chia tay vậy? Tôi còn nghĩ mượn gió đông của Hòa Thịnh đem địa vị trên thương giới của Cửu An tăng lên 2 level, cái này coi như không thành rồi. Chia tay thì chia tay đi, vậy mà còn muốn chúng ta mua cổ phần dựa theo giá cả thị trường nữa, Kha thiếu gia cũng quá bạt nghĩ vô tình rồi đó….”
“Câm miệng!” Biên Dĩ Thu nghe cô càng nói càng không có bài bản, lung tung lau miệng: “Ai nói với cô chúng tôi chia tay? Không thấy tôi trông rất ổn à!”
“Hả?!” Diệp Trăn hai mắt sáng lên, “Không phải chia tay à? Nếu không chia tay vậy anh vội vàng mua cổ phần để làm gì?”
Biên Dĩ Thu lườm cô một cái, quyết định dùng lời của Kha Minh Hiên để lắp miệng cô: “Trước tháng 4 không phải chúng ta phải thẩm kế à? Không cần thông cáo thay đổi quyền sở hữu cổ phần? 19% cổ phần của Cửu An bị thu mua giá thấp, làm sao ăn nói với cổ đông?”
“Việc này tôi đã nghĩ tới, năm trước bởi vì chuyện của Hoằng Nguyên, lợi nhuận xác nhập của cả tập đoàn bị kéo tương đối thấp, nếu không phải Nhuệ Danh cùng Hoa Duyệt bên này đương đầu, cơ hồ sẽ phải lỗ lã. Hoa hồng cho cổ đông bị rút lại, vốn dĩ mọi người còn rất tức giận, việc chúng ta mua lại cổ phiếu với giá cao là không thực tế, không bằng trực tiếp để Hạo Thiên nắm giữ cổ phiếu. Hạo Thiên là công ty con của Hòa Thịnh, đến lúc đó cho Đỗ Sâm thổi phồng lên mấy tin tức đầu báo, tin chắc cổ đông cùng các nhà đầu tư sẽ tin hơn vào Cửu An.”
Mấy người thuộc hạ này của Biên lão đại, tuy rằng bình thường tương đối không có bài bản, nhưng trong công việc chưa bao giờ để y phải bận tâm. Diệp Trăn quản lý tài vụ, Lão Mạnh quản lý kinh doanh, Hà Tự quản lý pháp vụ, Đỗ Sâm phụ trách quan hệ xã hội, ngay cả Vu Bôn, Lương Dư cũng là một đám tâm phúc được y đề bạt lên, người nào bỏ ra cũng có thể tự mình đảm đương một khía cạnh. Cho nên y mới không hề áp lực mà phủi bỏ công việc, ngày qua ngày sống thanh nhàn.
Nhưng y có điểm mấu chốt của mình, ổn định cùng phát triển của Cửu An đương nhiên quan trọng, nhưng không thể dựa vào sức ảnh hưởng của Hòa Thịnh được. Chuyện này cùng với lợi dụng Kha Minh Hiên mẹ nó có gì khác biệt?
“Cô là CFO, nên thẩm kế như thế nào, nên xuất một phần báo cáo đẹp như thế nào để cổ đông vừa lòng, là chuyện cô cần cân nhắc. Nhưng mặc kệ cô muốn làm gì, đừng kéo Hòa Thịnh vào.”
Diệp Trăn còn muốn đấu tranh một chút: “Đều là người một nhà, còn phân anh em cái gì chứ…….”
“Diệp Trăn.” Biên Dĩ Thu không nể mặt, tỏ vẻ y không hề nói đùa.
“Ok, ok!” Diệp Trăn giơ hai tay lên, “Dù sao không thể tìm thấy thông tin kinh doanh của Hạo Thiên có liên quan trực tiếp đến Hòa Thịnh, tôi có thể lên mấy bài báo liên quan đến Hạo Thiên nhỉ?”
“Tôi nói không được. Chỉ cần có người bỏ công phu đi thăm dò, có thể tra được Hạo Thiên cùng Hòa Thịnh có liên quan, huống chi…..” Huống chi Kha Minh Hiên còn nói trực tiếp dùng Hòa Thịnh cùng y hỗ trì, còn có thể bị người để ý rồi biết lúc đó hai công ty có liên quan thì sao? Nói không chừng cũng không cần người khác đi tra, hắn có thể tuồn tin ra ngoài. Thật sự là vừa điên vừa trẻ con mà!
Diệp Trăn chờ y nói tiếp sau hai chữ “huống chi”, nhưng hiển nhiên Biên Dĩ Thu không định nói thêm gì nữa: “Tôi là ông chủ thì cứ dựa vào những gì tôi nói, mua cổ phần công ty lại, chuyện gì khác cũng không làm.”
“Được được được, dựa vào những gì anh nói.”
Diệp Trăn bất đắc dĩ thỏa hiệp, buổi chiều đi làm liền gọi điện thoại cho người phụ trách của đầu tư Hạo Thiên, nhưng đối phương vô cùng chắc chắn nói với y, 19% cổ phần kia tạm thời không muốn bán. Cô nói rất nhiều điều tốt, nhiều lần nói rằng giá cả có thể thương lượng, nhưng bên kia không có dấu hiệu muốn nhả ra.
Cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể nói: “Bao nhiêu tiền mới có thể chuộc được cổ phần, các anh ra giá đi.”
Người phụ trách bên kia thập phần khách khí nói: “Diệp tiểu thư cô hiểu lầm rồi, không phải vấn đề tiền bạc. Mà là chúng tôi mới nhận được thông báo, cổ phần này do truyền thông Hòa Thịnh nắm giữ. Nếu các cô thật sự muốn mua lại, có thể trực tiếp tìm ông chủ của chúng tôi bàn bạc.”
“Cái gì? Anh nói ai?” Diệp tổng giám kinh nghiệm đầy mình mang vẻ mặt mộng bức.
“Người khống chế Hạo Thiên, thực tế là Kha tổng của truyền thông Hòa Thịnh……”
Diệp Trăn ở trong lòng chửi đm.
Cô đương nhiên biết ông chủ phía sau Hạo Thiên là Kha Minh Hiên, nhưng cô không rõ, đôi cẩu nam nam này rốt cuộc đang làm cái gì? Một người sống chết phải thu mua cổ phiếu, một người nắm mãi không buông, còn muốn gióng trống khua chiêng đổi thành Hòa Thịnh nắm giữ? Có người nào có thể nói cho cô biết hay không, đây là tình thú của mấy người thổ hào sao?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, kinh hỉ hơi lớn….Không, kinh hách kéo nhau đến.
Khi cô nghe Khúc tổng của truyền thông Hòa Thịnh nói 4 chữ “hỗ trì cổ phần”, quả thật hận không thể vọt tới văn phòng tổng tài, nắm áo Biên Dĩ Thu rít gào: “Đùa giỡn lão nương đây có phải mấy người thấy rất có thành tựu không hả!”
Thật vất vả tắt điện thoại, Diệp Trăn hùng hổ mang đôi giày cao gót 10 phân, cả người đằng đằng sát khí đi về phía văn phòng của Biên Dĩ thu, còn chưa tới cửa đã được thư ký báo cáo: “Biên tổng không có trong văn phòng ạ.”
Diệp Trăn không nói hai lời xoay người bước đi, quay lại văn phòng mình móc điện thoại ra gọi, reo nửa ngày bên kia mới có người bắt máy.
“Biên lão đại, Hòa Thịnh nói muốn hỗ trì cổ phần công ty chúng ta là ý gì hả?”
Bởi vì hôm qua ngủ quá muộn, sáng lại bị Tiễn Thắng đánh thức, lúc ăn cơm trưa hai mắt Biên Dĩ Thu đã muốn sụp, cái gì nên dặn dò cũng đã dặn dò xong, công ty cũng không có việc gì, vì thế an tâm thoải mái dẫn Tả Thành về nhà ngủ……Không đúng, kêu Tả Thành lái xe đưa y về nhà ngủ. Lên xe mơ mơ màng màng chợp mắt, nghe được chất vấn của Diệp Trăn sửng sốt hai giây mới phản ứng lại.
“Động tác của họ Kha cũng nhanh quá đi….” Biên Dĩ Thu vẻ mặt khốn đốn, lẩm bẩm tự nói: “Hỗ trì cổ phần công ty là chuyện lớn như vậy chẳng lẽ không cần mở cuộc họp cổ đông thảo luận chút sao?”
Diệp Trăn thật sự không biết nên nói cái gì cho hay: “Không ngờ anh cùng anh ta yêu nhau lâu như vậy, còn không biết cơ cấu cổ phần của truyền thông Hòa Thịnh à?”
“Tôi nhìn chằm chằm vào cơ cấu cổ phần của người ta làm gì?”
“Quan tâm một chút đến công việc của đối tượng của mình không được à?” Lão đại không có tác dụng, chỉ có thể để mình phổ cập một chút kiến thức, “Truyền thông Hòa Thịnh mặc dù có mười mấy cổ đông, nhưng cổ phần của một mình Kha thiếu gia chiếm tỉ lệ cao tới 56,73%, hơn một nửa tổng sổ cổ phần, những người khác chỉ là cổ đông nhỏ thôi. Cho nên cổ đông của truyền thông Hòa Thịnh được hình dung là không có tác dụng trong mắt anh ta, căn bản không dám mặc cả, lời anh ta nói tuyệt đối quyền uy. Hoặc nói trắng ra chính là, cho dù mở cuộc họp cổ đông, những cổ đông khác phản đối cũng không chuyện gì to tác cả.”
Biên Dĩ Thu sửng sốt nửa ngày, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Lợi hại vậy sao…..”
*Bản gốc là 牛逼– ngưu bức: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã)
“Quả thật rất lợi hại, Hòa Thịnh do một tay Kha thiếu gia sáng lập, hơn nữa bối cảnh gia tộc sau lưng anh ta, ở công ty khẳng định là rất ngang tàng. Cho dù người ta bắt tay chuyển nhượng 19% cổ phần, vẫn như cũ có thể khống chế cổ đông Hòa Thịnh. Nếu chúng ta cùng anh ta cổ hỗ trì, đưa Hòa Thịnh trở thành cổ đông lớn thứ hai, anh có biết chuyện này mang đến nhiều lợi cho Cửu An như thế nào không?”
“Tôi biết, cho nên tôi đã từ chối.”
Câu từ chối hời hợt này của y rốt cuộc đã hoàn toàn chọc giận Diệp tổng giám: “Lão nương mặc kệ các anh chơi đùa kiểu gì, nhưng con mẹ nó đừng chơi tôi! Người ta muốn hỗ trì với anh, anh lại kêu tôi đi thu mua cổ phiếu giá cao, đùa giỡn anh kiểu đó à! Cái tên họ Khúc kia phỏng chừng khi tôi ngốc mà!”
Biên Dĩ Thu bị cô rống đến đau cả màng tai, ngay cả Tả Thành lái xe phía trước cũng cảm nhận được lửa giận hừng hực như dao găm bay ra từ trong điện thoại của Diệp đại mỹ nữ.
“Làm một cô gái, cô có cần nói chuyện thô lỗ vậy không hả?”
“Đồ khốn anh cút xa một chút, chuyện này tôi mặc kệ, anh tự đối phó với đàn ông của mình đi!” Diệp Trăn nói xong tút một tiếng tắt điện thoại.
Biên Dĩ Thu nghe trong điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”, vô cùng bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Con gái mà thô lỗ như vậy ai dám lấy hả?”
Người ngồi ở ghế lái yếu ớt nói một câu: “Dù sao cũng không cần anh lấy.”
Biên Dĩ Thu nghĩ nghĩ nói thế cũng đúng. Vì thế bấm số Kha Minh Hiên gọi qua, tính toán phải lắng nghe trước khi đối phó với đàn ông của mình.
Nhưng mà điện thoại reo nửa ngày không ai bắt máy, Biên Dĩ Thu đoán chừng chắc hắn đang bận, cũng không xen vào nữa. Dù sao chuyện chuyển nhượng cổ phần này cũng không phải chuyện có thể làm ngày một ngày hai có thể xong, y bên này không thể đồng ý để Hòa Thịnh làm chuyện này.
Về đến nhà ngã xuống giường ngủ bù, lúc đang ngủ say thì Kha Minh Hiên gọi lại, nói vừa rồi bận họp điện thoại để ở văn phòng.
Biên Dĩ Thu nhắm mắt hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Kha Minh Hiên nghe ra y đang ngủ, cố ý hỏi: “Em gọi điện tìm anh có chuyện gì?”
Biên Dĩ Thu mở miệng mơ hồ lẩm bẩm: “Tối anh về rồi nói sau.”
“Không được, bây giờ nói đi.” Kha đại thiếu gia nghĩ thầm anh ở công ty vất vả kiếm tiền, em ở nhà nằm ngủ, em đắc ý rồi.
Biên Dĩ Thu vẫn nhắm mắt: “Chuyện hỗ trì cổ phần công ty…”
“Em không muốn?”
“Giữa trưa em đã không đồng ý rồi…” Thanh âm Biên Dĩ Thu nghe như thể lập tức sẽ ngủ thiếp đi.
“Biên Dĩ Thu.” Giọng Kha Minh Hiên trầm xuống, “Sính lễ em không nhận, của hồi môn em cũng không muốn?”
Nói xong câu này đợi nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời của Biên đại gia, Kha Minh Hiên ở trong lòng mắng ngu ngốc, không phải thật sự cứ ngủ như vậy chứ?
Hắn đang muốn tắt điện thoại, Biên Dĩ Thu đột nhiên rên rỉ một tiếng, hắn nhanh chóng đặt điện thoại bên tai.
Biên Dĩ Thu đưa tay lên che mắt, che đi ánh sáng xuyên qua khe hở trên rèm chiếu vào.
“Kha Minh Hiên, anh không thể như vậy được…”
Kha Minh Hiên nở nụ cười: “Không thể thế nào hả?”
“Anh như vậy…….Em không đứng dậy nổi.”
Thanh âm của Biên Dĩ Thu nhẹ tựa lông chim, như thể than vãn mà thổi qua bên tai Kha Minh Hiên. Kha Minh Hiên cười mắng đm.
“Em thành thật gả cho anh không phải xong rồi sao.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trên thực tế, có rất nhiều công ty mà các ông chủ của họ chiếm hơn một nửa tổng vốn cổ phần của công ty, tôi đã tiếp xúc với không ít người. Hôm qua, giám đốc tài chính của một công ty đến nói chuyện với tui về việc đầu tư, muốn tui đầu tư 5.000 vào đây, sau đó đã chuyển nhượng 10% vốn cổ phần cho công ty của tui, nhưng tui đã từ chối … vì tui không xem trọng các hạng mục của công ty này. Vì vậy, nó thực sự là bình thường, tùy theo tình hình.
Tuy nhiên, tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết, trên thực tế có rất nhiều cổ đông chiếm cổ phần lớn, nhưng thực sự không có nhiều người bốc đồng như vậy. Hahahaha …
[Lưu thương cộng ẩm published vào 2017-4-13 19:28
Đào lão đại cầu phổ cập kiến thức~ gần đây xem thương pháp không ổn lắm ~ vẫn thao tác thực tế cùng với…]
Trước hết, tui phải giải thích rằng khi tui nghiên cứu luật công ty, cuốn sách nói rằng các quyết định của công ty lớn cần có sự đồng ý của 2/3 số quyền biểu quyết của đại hội đồng cổ đông, điều này không sai mà chỉ phụ thuộc vào cách viết các bài báo liên quan của công ty. Các điều khoản liên kết của công ty thường đưa ra các quy định chi tiết về những thay đổi đối với các vấn đề chính, chẳng hạn như yêu cầu “hơn một nửa hoặc nhiều cổ đông biểu quyết và đồng ý” hoặc “hai phần ba hoặc nhiều cổ đông biểu quyết và đồng ý”. Sau khi các điều khoản của hiệp hội được soạn thảo và nộp Những vấn đề này của công ty đều được xử lý theo các điều khoản của hiệp hội, hơn nữa 2/3 số cổ đông và người đại diện 2/3 vốn chủ sở hữu không giống nhau, điều này còn phụ thuộc vào cách viết các bài báo của hiệp hội. Để tránh cho một cổ đông nào đó có tỷ lệ sở hữu cổ phần đặc biệt lớn tùy tiện tùy tiện (tỷ như Kha tổng vậy, khụ), một số công ty phải tuân theo 2/3.
Thứ hai, những gì tui viết ban đầu là vốn sở hữu cá nhân của Kha tổng là 67%, tức là hơn 2/3, sau này tui nghĩ lại, việc hắn nắm cổ phần lớn như vậy trong một công ty lớn như vậy thì có chút không thích hợp. Trong trường hợp này thì tốt hơn để hắn làm vốn riêng (đùa thôi, công ty TNHH phải có trên hai người) nên sau này đổi thành 56%. Dù sao thì hơn một nửa trong số đó nắm quyền kiểm soát tuyệt đối. Và tui không hề viết rằng hắn sẽ không tổ chức đại hội cổ đông. Hắn có thể đưa ra quyết định, nhưng nếu thực sự muốn chuyển nhượng cổ phần thì vẫn phải tổ chức đại hội cổ đông, chẳng qua là công ty này ban đầu do hắn sáng lập, gia cảnh cũng tương đối thâm sâu, các cổ đông thiểu số khác dù không đồng ý cũng sẽ không nói gì. Cũng rất dễ dàng cho 2/3 số cổ đông biểu quyết đồng ý.
Ngoài ra, tui đã nói rồi, thực tế chuyển nhượng cổ phần phức tạp hơn, cần phải ký nghị quyết của đại hội đồng cổ đông, cổ đông có quyền ưu tiên phải ký tuyên bố từ bỏ việc mua phần vốn góp này, Biên lão đại cũng biết điều này cho nên nói việc chuyển nhượng cổ phần không thể thực hiện trong ngày một ngày hai, hơn nữa nếu Biên lão đại bên này không đồng ý, Hòa Thịnh cũng không làm được gì.
Cuối cùng, tui kể trước cho nghe một chút….Biên Biên sẽ không chịu nhận, Kha tổng nói toạc đến chân trời góc biển cũng không nhận. Y có kiên trì cùng kiêu ngạo của mình. Cho nên việc chuyển đổi cổ phần này là không thể nào, mọi người đừng hy vọng quá.
———
Nếu nói tới đây, tui phổ cập kiến thức cho mấy người một chút, công ty TNHH một thành viên là một công ty tư nhân độc quyền, đây là một trường hợp đặc biệt và không thể so sánh với một công ty trách nhiệm hữu hạn thông thường.
Về vấn đề chuyển đổi cổ phiếu có cần sự đồng ý của các cổ đông khác hay không thì phải phân tích cụ thể, xét cho cùng, trên thực tế, nhiều công ty sử dụng cổ đông danh nghĩa, mặc dù cổ đông danh nghĩa có cổ phần nhưng thực tế họ không có quyền lực gì cả, mọi việc đều do kiểm soát viên thực tế nói. Quên đi, nhưng người kiểm soát thực tế có khả năng không sở hữu cổ phiếu nào, mà còn nắm quyền kiểm soát công ty, cho nên đại hội cổ đông thực sự không hoàn toàn hữu dụng.
Nhưng phải đợi các bạn sau khi ra trường đi làm mới hiểu được, những điều trong sách vở phải dạy theo quy trình bài bản nhất, tui năm đó học luật kinh tế, luật kế toán thì ai bảo là không thể làm giả sổ sách chứ, trên thực tế công ty nào không làm giả sổ sách chứ? Công ty nào không đóng thuế biên? Tui đã tận lực viết một cách logic nhất có thể trong tiểu thuyết của mình, viết quá sâu thì rất nhiều người xem không hiểu, vì vậy tui viết nó tương đối đơn giản, dễ hiểu. Dù sao tui cũng không phải người chuyên nghiệp được đào tạo bải bản chuyên ngành, tui chỉ viết một bộ tiểu thuyết thôi mà TT