Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 34




Biên Dĩ Thu không để Tả Thành chờ lâu lắm, nhanh chóng rời khỏi đó. Nhưng y không nghĩ đến sau khi mình xoay người rời đi, Kha Minh Hiên lại xuất hiện trước mộ của mẹ mình.

Quê quán của Kha gia ở Tây Nam, tuy Kha Minh Hiên theo ông nội chuyển nhà tới thành phố Z rồi, nhưng trong nhà vẫn giữ truyền thống mùng một đi bái tổ. Mộ của ông bà đều nằm trong một khu vực đặc biệt được đánh dấu ở núi Bửu Đỉnh, cách các viên mộ phổ thông một khoảng không nhỏ. Khi xuống núi trong lúc vô tình nhìn quanh, ở khu E ngoài cùng nghĩa trang, nhìn thấy một cái bóng nào đó rất giống Biên Dĩ Thu, nhịn không được liền nhìn thêm một chút, sau đó phát hiện làm sao giống được, rõ ràng chính là Biên Dĩ Thu.

Vì thế hắn đưa ba mẹ lên xe xong, lại đi một vòng trở lại. Vì không muốn ở chỗ viên mộ cùng Biên Dĩ Thu cãi nhau, thậm chí động thủ, hắn cũng không gọi y. Hắn chỉ thuần túy tò mò chủ nhân bia mộ này là ai.

“Biên Ánh?”

Kha Minh Hiên nhìn thấy hai chữ ngắn gọn đến cơ hồ không có một chữ dư thừa trên bia mộ, tầm mắt sống chết đặt trên đó lập tức nhíu mày, bởi vì phía trên ngay cả ngày tháng năm cũng không có. Không có sinh nhật, cũng không có ngày giỗ.

Điều này rất kỳ quái.

Đi ra khỏi nghĩa trang, hắn cầm điện thoại, kêu người hỗ trợ điều tra tài liệu về Biên Ánh.

Người kia nhức đầu hỏi đó là ai, Kha thiếu gia nói: “Ít đưa ra cau hỏi, làm nhiều việc một chút.” Sau đó ngắt điện thoại.

Hoạt động của nhân dân cả nước trong những ngày Tết không gì khác là ăn uống, vui chơi, thăm hỏi họ hàng, bạn bè và không ngừng tìm ra những chiêu trò mới. Biên Dĩ Thu theo lệ đến nhà vài vị nguyên lão của Cửu An chúc Tết, đối với hai vị chú bác trốn y đi tham gia tiệc mừng thọ của Tiễn lão tam vẫn khách khách khí khí như cũ, giống như căn bản ngày đó ở nhà lớn Tiễn gia không nhìn thấy bọn họ. Nhưng hai vị này tự mình chột dạ, Biên Dĩ Thu càng bất động thanh sắc, bọn họ lại càng cảm thấy thấp thỏm, lo âu, chủ động đưa đơn từ chức chức vụ đổng sự công ty, nói phải ở nhà ngậm kẹo chơi với cháu, an hưởng tuổi già.

Biên Dĩ Thu cũng không giữ lại, không nói hai lời liền đáp ứng, xét thấy bọn họ nhiều năm đi theo bên cạnh Cửu gia không có công lao cũng có khổ lao, xóa bỏ chức vụ của bọn họ, nhưng vẫn duy trì cổ phần của họ, hằng nam ngồi ở nhà chờ chia hoa hồng, quá nhàn nhã cũng không có gì không tốt, nhưng quyết sách kinh doanh của công ty, bọn họ không thể xen vào.

Trừ lần đó thì không có chuyện gì lớn, Biên Dĩ Thu qua đến tuổi này tương đối nhàm chán. Lương Dư hẹn y đi chơi bóng, không đi; Lão Mạnh hẹn y ra biển, không đi; Lục Tiêu hẹn y ăn cơm, thiếu chút nữa y đã đáp ứng, nhưng nghĩ tới Sở Dịch nhất định sẽ ở đó, lập tức từ chối; Tả Thành hỏi y có muốn đi vịnh Duyệt Lung tắm suối nước nóng không, y nói còn không bằng ở nhà ngủ sướng hơn; ngay cả Hà Tự thường đi mấy cuộc gặp mặt từ nước ngoài, tiến cử mấy tiểu soái ca tóc vàng, mắt xanh, vừa lẵng lơ lại vừa phóng túng, y cũng không có nửa điểm hứng thú.

Mọi người thuộc hạ đều mở rộng tầm mắt, không hẹn mà cùng tự hỏi: Lão đại làm sao vậy?

“Làm sao vậy? Thất tình chứ sao, rõ ràng vậy mà các anh còn không nhìn ra à?” Diệp Trăn là người con gái duy nhất trong liên minh tứ giác, không thể không nói ở phương diện tình cảm quả thật tinh tế hơn lão đại một chút, quả thật là một câu thẳng thắn đâm xuyên qua hồng tâm, xuyên thấu được bản chất hiện tượng.

Lúc này, bốn người đang ở hoa viên trong biệt thự Nguyệt Lộc Sơn Trang của Biên Dĩ Thu làm tiệc BBQ.

Hà Tự đang nướng cánh gà sốt nước tương nghe nói như thế liền nhìn về phía Biên Dĩ thu mà quan sát, phát hiện người nọ vẫn duy trì tư thế ngồi nhàn nhã bên cạnh bể bơi từ mười phút trước, ngay cả quỹ tích của tầm mắt cũng không thay đổi, cũng không biết đang nhìn cái gì.

“Tôi thấy cái này giống bị bệnh hơn.”

Mạnh Kiến Tự cũng nhìn qua thử, còn thật tâm quan sát một lúc, mới không quá chắc chắn nói: “Thật sự là thất tình sao? Lục Tiêu cùng họ Sở bên nhau anh ta cũng chưa từng như vậy.”

Diệp Trăn nói: “Đó là bởi vì anh ta đối với Lục Tiêu tình không đủ sâu.”

Mạnh Kiến Tự: “Không thể nào, lão đại thích Lục Tiêu đã nhiều năm như vậy rồi.”

“Tình cảm không phải dựa theo thời gian dài ngắn mà tính toán ——– Lật lại, lật lại, lật lại mau, ối!” Diệp Trăn nói được một nửa thì hoảng hốt la lên, “Chân gà của tôi!”

Hà Tự bình tĩnh nhìn cô một cái, lấy chân gà khét ném vào thùng rác, lại cầm một cái khác tiếp tục nướng: “Theo đạo lý mà nói, không phải thất tình.”

Mạnh Kiến Tự gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Nếu người ta thật sự không quan tâm lão đại, cũng sẽ không ở sau lưng vội vàng giúp nhiều chuyện như vậy.”

Diệp Trăn nhìn chân gà vô vọng, đành phải bỏ quả cà nướng chín vào đĩa, có chút ít còn hơn không.

“Lần này anh ta giúp rất vội vàng, đến bây giờ tôi cũng chưa tra ra họ Cù kia bị anh ta cho chạy tới đâu rồi.”

“Có khi nào giết người diệt khẩu rồi không?”

“Từ từ………” Tả Thành rốt cuộc cũng nướng xong một trái bắp, thổi thổi trước miệng: “Mọi người đang nói tới Kha đại thiếu gia sao?”

Ba người đồng thời liếc cái ánh mắt ngu xuẩn của cậu: “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ là Nguyễn Thành Kiệt à?”

Tả Thành yên lặng bưng một đĩa thịt bò, nấm hương, thịt gà rút xương nướng đi về phía bể bơi, cậu cảm thấy loại thời điểm này, mình không nói cái gì mới là sáng suốt nhất.

Hà Tự nhìn bóng dáng y mà lo lắng: “Làm sao bây giờ?”

Lão Mạnh an ủi hắn: “Không sao đâu, cho dù lão đại thất tình cũng khó chịu không tới vài ngày, còn nhiều tiểu soái ca chờ anh ta lâm hạnh vậy mà.”

Diệp Trăn trừng mắt hạnh, chỉ vào cái lò nướng: “Ít quan tâm chút đi, nhiệm vụ trọng yếu bây giờ của anh là nướng cánh gà cho ngon vào. Nếu lại khét, tôi nướng anh luôn!”

Hà Tự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn hai người bọn họ: “Nếu anh ta thật sự thất tình, đánh cược của chúng ta làm sao bây giờ?”

Câu nói tiếp theo làm cho Diệp Trăn, lão Mạnh bừng tỉnh ngộ, lập tức trở nên lo lắng.

Mà Kha đại thiếu gia – nhân vật chính trong đề tài câu chuyện của bọn họ trong lúc mừng năm mới cũng không nhàn nhã như vậy. Hai nhà Kha Phùng quan hệ phức tạp, sâu xa, Kha Minh Hiên là đứa con trẻ nổi bật của hai nhà, cho nên khẳng định sẽ luôn đi theo sau ba mẹ để chu toàn xã giao.

Kha gia tàm tạm, nhất là Phùng gia, từ khi bắt đầu mùng một, khách khứa đến không dứt. Nếu chính là thể loại nịnh bợ, nịnh nọt thì tốt nhất nên đuổi đi, có lẽ bên trong cũng có không ít gia đình có quan hệ thân thiết với hai nhà Kha Phùng, vậy nên phải dụng tâm tiếp đón. Tỷ như, người chú họ Trần, người đứng đầu các bộ và ủy ban trung ương nào đó trong thành phố, ba gã ta chính là chiến hữu của Phùng lão gia tử, gã lại là chiến hữu của Kha tư lệnh, có thể thấy được giao tình của hai nhà. Trọng điểm là, lúc này gã không tự mình đến, còn dẫn theo con gái, thâm ý trong đó không cần nói cũng biết.

Vị Trần tiểu thư này trong tên có một chữ Phi, tốt nghiệp trung học thì ra nước ngoài du học, học một hơi từ kinh tế đến bác sĩ, về nước cũng không nguyện ý nhận công việc quyền cao chức trọng do ba sắp xếp, mà tự chủ trương chấp nhận lời mời của một công ty đa quốc gia, đảm nhiệm vị trí người phụ trách phân bộ ở Trung Quốc. Không biết khéo đến độ nào, địa chỉ của phân bộ ở Trung Quốc của công ty kia, vừa lúc ngay tại thành phố Z.

Nói thật ra, bề ngoài của Trần Phi trên cơ bản phá vỡ ấn tượng vốn có của Kha Minh Hiên đối với các nữ bác sĩ ——- khí chất xuất chúng, lễ nghi đối nhân xử thế chu toàn, đủ để cho người ta hai mắt sáng ngời —– Ít nhất làm cho ba mẹ hai nhà Kha Phùng hai mắt sáng ngời.

Phùng Thục Nhàn nắm tay cô, mở miệng ra đều kêu tiểu Phi rất thân thiết, quả thật hận không thể lập tức đem người bắt về nhà.

Kha Minh Hiên đứng trên sân thượng lầu hai biệt thự Phùng gia hút thuốc, nhìn thấy nhà của Sở lão gia tử cũng người đến người đi không dứt—–đúng vậy, ông Phùng với ông Sở là hàng xóm, đều sống trong khu biệt thự cổ có lịch sử lâu đời ở trung tâm thành phố, vừa lúc ngay bên cạnh tòa thị chính, xa hơn một chút về phía trước, là khách sạn dành cho khách quốc doanh.

Hai nhà Phùng Sở đều thuộc loại hai cổ quân chính* có thế lực, nghe nói lúc còn trẻ hai lão gia tử còn bởi vì chính kiến không hợp mà đánh nhau, nhưng sau lại không biết vì sao, quan hệ càng đánh lại càng tốt hơn. Vài năm trước cũng vào thời điểm này đã nghỉ hưu, đều lựa chọn quay về thành phố Z dưỡng lão, đem mạng lưới quan hệ khổng lồ, rắc rối khó gỡ giao lại cho hậu bối hào hoa, phong nhã.

Đại viện quân khu cách chỗ này không xa, trước đây Kha Minh Hiên thường xuyên chạy đến nhà ông nội, khi đó ba mẹ Sở Dịch một người thường xuyên bận bịu học thuật, đi họp khắp nơi, một người thì đi khắp nơi để vẽ bản phác thảo, không có thời gian quản hắn, cả thời thơ ấu căn bản chính là ở nhà ông nội, cho nên chơi đặc biệt thân với Kha Minh Hiên.

Theo lý thuyết đều là bối cảnh gia thế con cháu phức táp, thì phải đeo trên lưng áp lực vận mệnh, nhưng điều này lại hoàn toàn bất đồng. Sở Dịch từ nhỏ đến lớn đều có thể tự do lựa chọn bài vở, bài tập, công việc, cuộc sống, thậm chí là vợ, ba mẹ Sở đối với tất cả quyết định của hắn đều ôm thái độ hiểu rõ và ủng hộ, khiến cho Kha Minh Hiên ghen tỵ muốn chết, thường xuyên cảm thán ông trời bất công, mà mỗi khi đó Sở Dịch đều đáp trả cho hắn một câu: “Ai kêu hai nhà Kha Phùng không có người lớn tiên tiến như Sở gia chứ.”

Đây là một câu nói thật.

Sở lão gia tử có ba người con, hai người con gái, ba của Sở Dịch người nhỏ tuổi nhất, Sở Dịch cũng là người nhỏ tuổi nhất trong số các anh em họ, trách nhiệm gia tộc cũng không rơi trên người hắn. Hơn nữa ba Sở hoàn toàn không màng đến danh lợi, chưa cùng anh chi, ba tham gia vào con đường chính trị, mà chọn một con đường khác để trở thành một giáo sư đại học, kết hôn với một nữ họa sĩ nổi tiếng trong nước, ai vợ chồng đều rất cởi mở trong việc giáo dục con cái, cho nên Sở Dịch là người ít áp lực nhất trong cái vòng luẩn quẩn hai thế hệ này, thật sự đáng để người ta hâm mộ.

Nhưng Kha Minh Hiên không giống hắn, Kha gia ba đời đều con một, hắn chính là một trong số đó. Phùng gia bên này ngoại trừ hắn là cháu ngoại đức tôn, thật sự còn một đứa cháu đức tôn nữa, nhưng tuổi còn nhỏ, vừa mới học trung học, cũng phải bảy tám năm nữa mới có thể gánh vác được. Cho dù muốn cậu hắn sinh thêm vài đứa, cũng đã không kịp rồi. Vì thế trọng trách hai nhà Kha Phùng, đều đặt trên người hắn.

Hắn vẫn rất rõ vị trí của mình, rất rõ mình phải gánh vác cái gì, cho nên ở bên ngoài phá lệ chơi bời đến không kiêng nể, vô tâm vô phế. Người tình bên hắn lâu nhất, lúc chia tay cũng nói câu: “Kha Minh Hiên, anh có phải không có tim không?” Hắn trả lời: “Muốn tim tôi làm gì, tôi cho cậu tiền không phải được rồi sao?”. Tình nhân kia khóc rồi bỏ đi, gần ra cửa thì quay đầu lại, gần như nguyền rủa hắn: “Một ngày nào đó, anh sẽ gặp phải một người có dùng tiền cũng không bằng, tôi sẽ chờ xem cái ngày hay ho đó.”

Một lời thành sấm. Biên Dĩ Thu đâu chỉ là dùng tiền cũng không bằng, quả thật là không bao lực không thể hợp tác

Nghĩ đến Biên Dĩ Thu, khóe môi Kha Minh Hiên không tự chủ mà cong cong lên, sau đó lại nhíu mày. Hiện tại cho dù dùng bạo lực cũng không hợp tác nữa rồi, thật sự hao tâm tổn trí.

Tàn thuốc cầm trên tay đã cháy gần hết, kỳ thật Kha Minh Hiên cũng không hút hai ngụm. Trong phòng khách dưới lầu, hai nhà Kha Phùng cùng hai cha con nhà bộ trưởng Trần chủ khách hòa thuận, vui vẻ, hắn mới thở phào.

Buổi chiều, Phùng Thục Nhàn ba phiến bốn lần nói bóng nói gió, hắn không thể không tận tình mà lái xe dẫn theo Trần Phi đi ra ngoài dạo một vòng, buổi tối đặt một nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của St.Regis để mời cô ăn tối.

Bỏ qua một bên không nói chuyện khác, nếu hắn phải kết hôn, không thể nghi ngờ Trần Phi là một đối tượng thích hợp.

Tuổi tác tương đương, bối cảnh tương đương, thông minh xinh đẹp, tiến lùi có chừng mực, nhưng hắn lại không hiểu được một cô gái độc lập đối với công việc do ba sắp xếp sẵn cũng không nguyện ý nhận, lại đối với chuyện hành động xem mắt thân cận này mà không hề dị nghị?

Đối với vấn đề này, Trần Phi trả lời: “Nguyên bản tôi đối với chuyện này vẫn duy trì ý kiến phản đối, bất quá nhìn thấy anh, tôi lại đổi chủ ý.”

Chuyện này xem ra là một lời khen ngợi vô cùng trắng trợn.

Nhưng mà Kha đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều được khen ngợi rất nhiều, cũng không có phản ứng đặc biệt gì, còn thản nhiên cười nói: “Phải không?”. Sau đó khéo léo thay đổi đề tài.

Dùng cơm xong thì đưa Trần Phi về khách sạn, thân sĩ lễ phép mà chia tay, tận lực không để cho đối phương lưu lại một chút ảo tưởng nào.

Trở lại khu nhà ở Quân lâm thiên hạ, vừa mới bước vào cửa chợt nghe thấy tiếng ting ting có email từ máy tính vẫn luôn mở. Hắn cởi áo khoác vắt trên sô pha, đi vào thư phòng xem email kia, là tư liệu về Biên Ánh được người bạn kia gửi tới.

Tư liệu rất ít, ngắn ngủn mấy dòng khi Biên Ánh còn sống, nhưng trong đó có một ghi chú thật sự làm Kha Minh Hiên bất ngờ, bà từng là vũ nữ trong câu lạc bộ đêm “Long Phượng Trình Tường” vào những năm 80 ở thành phố Z, khi đó vô số quan to hiển vinh đều vì bà mà vung tiền như rác, tranh đến đầu rơi máu chảy, vào thời điểm cực kỳ đỉnh cao trên đỉnh vinh quang như mặt trời ban trưa thì bà từ giã sự nghiệp, rời khỏi Long Phượng Trình Tường, sau đó mất tin tức, năm năm sau chết trong một khu nhà lộn xộn, cảnh sát điều tra cái chết do tiêm ma túy quá liều. Để lại một đứa con nhỏ bốn tuổi, được hàng xóm đưa đến cô nhi viện.

Không cần phải nói, đứa con kia khẳng định chính là Biên Dĩ Thu.

Long Phượng Trình Tường? Chỗ này sao lại quen tai như thế?

Kha Minh Hiên mở máy tính search “câu lạc bộ đêm Long Phượng Trình Tường”, tin tức nhảy ra khiến người ta phải giật mình, thì ra đó là sản nghiệp dưới trướng của khách sạn Hoa Duyệt năm đó. Khách sạn Hoa Duyệt không phải là công ty con của Cửu An sao? Nói cách khác, Biên Ánh từng là thủ hạ của Cửu gia?

Vậy tại sao vào lúc đang phất lên sao bà lại rời đi? Năm năm kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bà vì cái gì lại hút ma túy? Ba của Biên Dĩ Thu là ai?

Hắn từng nghe Biên Dĩ Thu để cập bản thân mình bảy tám tuổi đã giành đồ ăn của tên ăn xin cùng mấy chú chó hoang bên đường. Lúc Biên Dĩ Thu nói những lời này, lại mang theo ý tứ khoe khoang, giống như đó là một chiến tích ngạo nghễ phải được khắc một tấm bia thật to. Lúc hắn nghe mấy lời này, có chút cho là không đúng, bởi vì hắn không tin vị lão đại hắc bang không ai bì nổi, cũng không để ai vào mắt lại có một thời thơ ấu thê thảm đến thế.

Bất quá thoạt nhìn từ phần tư liệu này, có lẽ còn khổ hơn. Nhưng rõ ràng được đưa đến cô nhi viện, sao lại lưu lạc đầu đường xó chợ, giãy giụa trên con đường sinh tử? Ở cô nhi viện có người khi dễ y, ngược đãi y sao? Cho nên y chạy ra ngoài? Dựa theo tính tình của Biên Dĩ Thu, chuyện này rất có thể. Nhưng trùng hợp được Cửu gia cứu có phải có nguyên nhân gì không?

Bí ẩn Kha Minh Hiên phát hiện càng lúc càng lớn, mà tim hắn càng ngày càng đau. Nhắm mắt lại, giống như có thể nhìn thấy Biên Dĩ Thu bốn năm tuổi, đứng trong tuyết trắng xóa, một mảnh cô đơn, quạnh quẽ, kiên cường mà nhìn hắn.

Hắn đặc biệt muốn ôm y một cái.
Tác giả có lời muốn nói:

Cá nhân nào đoán thân thế của Biên Biên cùng thân thế của Sở gia có quan hệ có thể không có thu hoạch đâu, thiệt đó.

Tui giới thiệu bối cảnh của Kha gia với Sở gia, thuần túy chỉ vì thể hiện xuất thân của Kha tổng cùng Sở tổng có bao nhiêu đau khổ thôi……..