Kha Minh Hiên cùng Nguyễn Thành Kiệt, hai người họ cũng không phải là người thấy khó mà lui, thấy tốt mà tới gần, một khi hai người đối đầu nhau, không đấu đến thắng hay bại tuyệt đối sẽ không dừng tay như vậy. Đối với động thái đấu tranh gay gắt sắp tới của hai người, kỳ thật vòng luẩn quẩn của hai phú nhị này đa đa thiểu thiểu đều có thể nghe thấy, nhưng người biết nội tình đại khái chỉ có một mình Lý Trạch.
Có khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc bạn sẽ bị cuốn vào cái vòng lốc xoáy này — hơn nữa cả hai bên đều là bạn bè, quả thật làm cho người ta đau đầu.
Đi vào cửa nhà lớn họ Nguyễn, quản gia chỉ hắn ở trong hoa viên rộng như vậy tìm được Nguyễn Thành Kiệt đang tập chơi golf.
Một thân đồ chơi bóng màu trắng, vai mở rộng, hai chân tách ra, hai tay nắm gậy, thân thể nghiêng về phía trước, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, động tác đẩy gậy tao nhã, đẹp đẽ, nhìn thế nào cũng là bộ dáng tinh anh thương giới thành thục, ổn trọng, đột nhiên cảm thấy có tính lừa gạt tương đối lớn.
Đại khái do hai người quá mức quen thuộc, Nguyễn Thành Kiệt cũng không buông gậy golf ra, mà dưới cái nhìn chằm chằm của Lý Trạch lại đánh thêm mấy phát nữa mới xoay người đi về phía hắn, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, ngồi vào chỗ đối diện hắn.
Lý Trạch nhìn cái vết hắn che giấu sau cổ áo, miệng vết thương bị mảnh thủy tinh cắt vẫn còn ẩn ẩn đỏ.
Nguyễn Thành Kiệt uống nước xong, thuận miệng hỏi câu: “Sao lại đến đây? Hôm nay không cần đi làm à?”
“Công ty thiếu tôi nửa ngày cũng không sập được.” Lý Trạch tựa vào ghế, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện mình, “Tôi vừa tới chỗ cơ quan chống buôn lậu.”
Vẻ mặt nguyên bản ôn hòa của Nguyễn Thành Kiệt đột nhiên nghe đến nửa câu sau, cơ hồ nháy mắt nổi lên một tầng lo lắng: “Có ý gì?”
Lý Trạch thả lỏng tay: “Thì chính là cái ý mà cậu nghe được.”
Nguyễn Thành Kiệt đặt bình thủy tinh lên bàn, nhìn người anh em tốt chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, đồng tử hơi co lại: “Cậu gặp phải Kha Minh Hiên ở đó?”
Lý Trạch không trả lời, mà hỏi hắn: “Cậu xác định phải tiếp tục?”
Nguyễn Thành Kiệt quan sát hắn: “Cho tôi một lý do để không tiếp tục đi.”
“Nhiều năm như vậy mọi người đều cùng một chỗ mà chơi với nhau cũng không dễ dàng gì, tôi không muốn nhìn thấy cảnh anh em tan rã. Lý do này có đủ hay không?”
“Hình như cậu lầm rồi, tôi đối phó chính là Biên Dĩ Thu, không phải Kha đại thiếu gia, cậu ta xen vào việc của người khác, tôi có cách gì?”
“Cậu biết rõ Biên Dĩ Thu là người của cậu ta…….”
“Người gì của cậu ta?” Nguyễn Thành Kiệt cắt ngang lời hắn, “Người yêu? Bạn giường? Hẳn Kha Minh Hiên không nên vì cái người như vậy mà đối chọi với tôi, rốt cuộc là ai không biết rõ thân phận của mình chứ?”
“Cậu tới bây giờ vẫn không nhìn ra, trước đó Biên Dĩ Thu có giống bạn bè cùng tình nhân trước đây của cậu ta sao?”
“Nhìn ra rồi.” Nguyễn Thành Kiệt cố ý kéo dài âm cuối, tặng cho Lý Trạch một nụ cười ý vị thâm trường, “Cho nên tôi muốn xem tài cán của Kha đại thiếu gia vì cậu ta làm được cái gì, dù sao thêm một cái truyền thông Hòa Thịnh nữa, cũng không phải Hoa Thụy không ứng phó được.”
Lý Trạch cười lạnh: “Nếu hơn cả thế là Kha tư lệnh, hoặc trực tiếp nữa là Phùng lão gia thái thì sao?”
Lúc Nguyễn Thành Kiệt nghe đến bốn chữ “Phùng lão gia thái”, biểu tình trên mặt rốt cuộc cũng thay đổi, trầm mặc môt lát mới từ mũi mà hừ một tiếng: “Cậu ta không dám.”
Lý Trạch biết ý hắn nói “không dám” ở đây là gì, bối cảnh thân phận của Kha Minh Hiên chính là công cụ lợi hại để bước ra thương trường một cách điêu luyện như thế, cũng chính là gông xiềng kiềm chế tự do hành động của hắn, làm con trai độc nhất của Kha gia, cháu ngoại đức tôn bảo bối của Phùng lão gia thái, bình thường ở bên ngoài chơi bời đến mức nào cũng không liên quan, cũng tuyệt đối không có khả năng để cho hai nhà Kha Phùng biết hắn để tâm một người đàn ông như vậy.
Bất quá Kha đại thiếu gia làm việc luôn luôn độc đoán, ai biết có thể vì Biên Dĩ Thu không quan tâm mà sáp nhập Hòa Thịnh hay không. Thật nếu như vậy, Kha tư lệnh cùng Phùng lão gia thái không có khả năng ngồi xem mà mặc kệ. Vô luận đến lúc đó người ta giáo huấn cháu ngoại của mình thế nào, chuyện trước đó, không may khẳng định là Hoa Thụy. Đạo lý này Lý Trạch rất rõ, Nguyễn Thành Kiệt cũng không thể không rõ, nhưng bắt hắn cứ như thế mà thu tay lại buông tha cho Biên Dĩ Thu, cũng là trăm triệu lần không cam tâm.
Nguyễn Thành Kiệt theo bản năng nâng tay lên sờ sờ miệng vết thương trên cổ mình, hắn cũng không quên bản thân mình suýt chút nữa chết trong tay Biên Dĩ Thu. Huống chi, Biên Dĩ Thu rất có thể đã chụp ảnh loã thể của mình. Tuy rằng sau khi bị đánh ngất cũng không xác định được, nhưng chuyện này chung quy vẫn là một quả bom hẹn giờ.
Ngẫm lại xem, tổng tài tập đoàn Hoa Thụy quần áo không mở rộng, để lộ ngực trần nằm trên sàn, mà sau lưng là một đống đạo cụ SM, ảnh chụp như thế nếu bị truyền thông đưa ra ánh sáng, tuyệt đối đủ để cho Nguyễn Thành Kiệt hắn mất hết tất cả, thân bại danh liệt, nhiều năm như thế hắn đều cố gắng đắp nặn hình tượng cùng với danh dự của tập đoàn Hoa Thụy đều bị núi kêu biển gầm mà đánh vào, mà chính hắn với cương vị là một tổng tài, cũng tuyệt đối không có khả năng có thể ngồi được chiếc ghế đó nữa.
Tuy rằng trên tay mình cũng có ảnh chụp của Biên Dĩ Thu, nhưng hắn cũng sẽ không cho rằng một lão đại hắc bang ngay cả cái chết cũng không để ý, sẽ sợ một tấm hình loã thể này. Cho nên, hắn không uy hiếp được y. Uy hiếp không được cũng chỉ có thể cưỡng bức —- nếu trên tay Biên Dĩ Thu thật sự nắm được nhược điểm của hắn, nhất định sẽ dùng con át chủ bài chưa lật này để cùng đàm phán với hắn, nếu không có, kia cũng không thể trách hắn đã làm như vậy. Dù sao có thể làm cho một người đại tài như Nguyễn Thành Kiệt hắn lộn nhào như vậy, đương nhiên phải trả giá rất đắc.
Nhưng trăm triệu lần hắn không nghĩ đến, Kha Minh Hiên thế mà lại vì Biên Dĩ Thu chống đối với mình, xem ra vẫn là do hắn xem nhẹ vị trí của Biên lão đại trong lòng Kha thiếu gia.
Có sự giúp đỡ của Kha đại thiếu gia, chỉ sợ Biên Dĩ Thu không dễ dàng mà lật con át chủ bài này, mà trên đầu hắn vĩnh viễn có một thanh gươm, vĩnh viễn bị người ta không chế. Cho nên muốn hắn thu lại, làm sao được?
Lý Trạch khuyên hắn dừng tay, cũng lười làm việc vô nghĩa. Nên nói hắn đều nói rồi, hai bên đều mẹ nó quyết giữ ý mình, dầu muối cũng không thêm vào, vậy để cho hai tên điên này đấu đi, hắn thật muốn nhìn xem kế tiếp bọn họ còn có thể làm ra bao nhiêu sóng gió nữa.
Biên Dĩ Thu ở cơ quan chống buôn lậu thẩm vấn xong, đến đó cùng Mạnh Kiến Tự, cả quá trình không đến ba mươi phút, gần như hỏi mấy vấn đề mang tính tượng trưng, phạt ít tiền, án tử cho “kẻ tình nghi buôn lậu” này chấm dứt như thế.
Nhân viên công tác ở cơ quan chống buôn lậu khách khách khí khí đưa bọn họ đến cửa, cũng cho biết, chỉ cần bổ sung đầy đủ thủ tục, thuyền hàng lập tức có thể bình thường mà ra vào, quả thật làm cho Mạnh Kiến Tự thụ sủng nhược kinh*. Phải biết rằng hai tiếng trước trong điện thoại, người này còn vênh váo tự đắc mà giải quyết việc này.
Thật sự là lâm vào cảnh tuyệt vọng, lại xuất hiện một con đường*. Mạnh Kiến Tự mở cờ trong bụng, ngay cả tư thế đi đường cũng trở nên nhẹ nhàng thư thái, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Biên lão đại xanh mét, không có nửa điểm thần sắc sung sướng, dường như có chút gian khổ.
*Bản gốc là 山穷水复疑无路, 柳暗花明又一村:”Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”
Thành ngữ lấy từ bài thơ Đường «Ma Ha Trì tống Lý thị ngự chi phong tường» của Võ Nguyên Hành. Thi nhân yêu nước Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống kiên quyết chủ trương kháng Kim, bị tước mất chức quan.
Tả Thành ở trên xe chờ hắn, nhìn thấy biểu tình của Biên Dĩ Thu, dùng ánh mắt hỏi lão Mạnh: Bên cơ quan chống buôn lậu cắn không tha à? Sự tình không thuận lợi?
Mạnh Kiến Tự lắc đầu, dùng ánh mắt đáp lời cậu: có lẽ là quá suôn sẻ, lão đại chưa kịp phản ứng?
Tả Thành:…….
Biên Dĩ Thu ngồi trên xe, rốt cuộc cũng gọi cuộc điện thoại kia.
Trong quá trình chờ nhận máy, Tả Thành cùng Mạnh Kiến Tự đồng thời cảm giác độ ấm xung quanh bỗng dưng lạnh thêm vài phần, vì thế phi thường ăn ý mà nhìn thoáng qua đối phương, ánh mắt giao nhau với cùng một ý nghĩ: lão đại mà sinh khí, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
—-Bọn họ muốn biết đầu bên kia điện thoại là ai.
Nhưng mà Biên Dĩ Thu cũng không định cho bọn họ cơ hội này, điện thoại được kết nối, lạnh lùng cứng rắn hỏi ba chữ: “Anh ở đâu?”
Tả Mạnh hai người cố gắng cẩn thận vãnh tai lên mà phân biệt cái giọng nói thập phần từ tính hơn nữa còn mang theo ý cười ở đầu bên kia điện thoại, đáp trả cũng là ba chữ: “Em nhớ tôi?”
Sau đó bọn họ nhìn thấy bàn tay cầm điện thoại của lão đại nhà mình tức giận mà nổi gân xanh, như thể hận không thể bóp nát cái điện thoại, cố chấp mà hỏi lặp lại câu hỏi: “Anh ở đâu?”
Đối phương nói: “Tôi vừa mới về nhà.”
Biên lão đại tiếp tục nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Hôm nay tôi có chút mệt….”
“Cho tôi địa chỉ.”
“Nhất định phải nói chuyện với tôi bây giờ?”
“Địa chỉ.”
Mạnh Kiến Tự nháy mắt với Tả Thành, ý là: nghe ra là ai không?
Tả Thành gật gật đầu, hai mắt Mạnh Kiến Tự tỏa sáng, sau đó Tả Thành dời ánh mắt đi, cũng không định chia sẻ với hắn, vì thế lão Mạnh phát điên lên.
Biên Dĩ Thu tắt điện thoại, kêu Tả Thành lái xe đến “quân lâm thiên hạ”.
Mạnh Kiến Tự nhíu nhíu mày, người có kiến thức nông cạn cũng biết “quân lâm thiên hạ” là tiểu khu bất động sản cao cấp nhất thành phố, có những nhà phát triển hàng đầu, phương tiện đồng bộ hoàn thiện nhất, quản lý tài sản tốt nhất, và ý tưởng thiết kế tuyệt vời nhất.
Khu vực trung tâm thành phố ồn ào náo động phồn hoa, đoạn đường hoàng kim giữa ồn ào nhưng có được yên tĩnh, căn hộ cao tầng cũng có thể bán với giá bằng biệt thự. Ở bên trong, không phải phú hào thì chính là hiển vinh*. Năm ngoái, một nhân vật tầm cỡ trong giới giải trí đã mua nhà ở đây, tin tức bát quát tranh nhau đưa tin với tiêu đề đều là “Ảnh đế X đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua một căn nhà cao cấp tại Quân lâm thiên hạ”, đủ để minh họa vị trí đỉnh cao của bất động sản này ở Thành phố Z.
Mà lúc Biên Dĩ Thu xuống xe, trong lúc vô tình Mạnh Kiến Tự liếc mắt ra ngoài cửa xe một cái, phát hiện đối diện “quân lâm thiên hạ”, dĩ nhiên là tòa cao ốc truyền thông Hòa Thịnh được thiết kế chói mắt, độc đáo đường hoàng!
Trùng hợp không? Tại sao lại khó tin đến vậy.
Tả Thành cũng muốn xuống xe, một chân vừa muốn đặt xuống đất, đã bị Biên Dĩ Thu ngăn lại.
“Cậu không cần đi theo tôi.”
“Chính là….” Tả Thành muốn hỏi nếu tôi không đi theo anh có thể lại xuất hiện sự kiện “hẹn hò” rồi tự đưa mình vào bệnh viện hay không?
“Hoặc là ở trên xe chờ, hoặc là đi về trước.” Biên Dĩ Thu nói xong cũng không quay đầu lại mà đi về cửa tiểu khu, mảy may không cho chút đường sống để thương lượng.
Mạnh Kiến Tự nhanh chóng hỏi: “Người bên trong điện thoại có phải Kha Minh Hiên không?”
Tả Thành buồn bực ngồi lại ghế lại: “Phải.”
Mạnh Kiến Tự có chút đăm chiêu, thì thào tự nói: “Xem ra Kha đại thiếu gia đối với lão đại còn tốt hơn trong tưởng tượng của chúng ta.”
Tả Thành vẻ mặt mờ mịt, tỏ vẻ nghe không hiểu.
Mạnh Kiến Tự vỗ vỗ vai hắn, ngồi vào ghế sau, biểu tình thập phần khoe khoang, tính trả thù cũng không định chia sẻ với cậu.
Biên Dĩ Thu dựa vào địa chỉ Kha Minh Hiên cho, đi thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất, làm ngơ với cái chuông cửa trước mắt, nâng tay gõ cộc cộc lên ván cửa.
Kha Minh Hiên mở cửa ra, nói một câu: “Tới rất nhanh.”
Biên Dĩ Thu cũng không định cùng hắn khách sạn hàn huyên, thấy người nọ liền trực tiếp hỏi một câu: “Anh làm vậy là có ý gì?”
Kha Minh Hiên không trả lời, mà mời y vào nhà. Tòa nhà này một nhà tầng hai hộ, cách vách còn có hàng xóm.
Biên Dĩ Thu đứng ở chỗ huyền quan, không bước vào trong.
Kha Minh Hiên chậm chạp đóng cửa lại, đi về phòng khách, cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn trà: “Có muốn uống một ly không?”
“Tôi không phải đến để uống rượu.”
“Ồ.” Kha Minh Hiên gật gật đầu, ngồi vào ghế sô pha, “Em nói muốn nói chuyện với tôi.”
Đúng vậy, phải nói chuyện với hắn. Nhưng chân chính đứng trước mặt hắn, đột nhiên Biên Dĩ Thu không biết nên nói chuyện với hắn như thế nào. Từ khi quen biết đến bây giờ, hai người chưa từng ngồi xuống nói chuyện tán gẫu với nhau, hằng ngày bọn họ cũng chỉ có đánh nhau, bắn một pháo, mỗi lần gặp mặt, hai bên đều là mãnh thú động dục, quyền cước cùng da thịt gặp nhau, không biến lẫn nhau đến sức cùng lực kiệt cũng không bỏ qua.
Biên Dĩ Thu không biết hai người bọn họ, làm sao mà phát triển đến hoàn cảnh quỷ dị xấu hổ như bây giờ—-rõ ràng đã làm chuyện thân mật cùng nhau, quan hệ so với kẻ thù không tốt hơn là mấy. Làm cho y lâm vào tình thế nguy hiểm chính là hắn, ra tay giải quyết thay y cũng là hắn. Ngày đó ở khu sản xuất rượu, trước khi mình hôn mê rõ ràng nhìn thấy tia lo lắng trong đáy mắt của hắn, nhưng lại nhớ rất rành mạch câu nói mà hắn từng nói “Em ở trên giường bắn với ai tôi cũng không quản.”
Mỗi khi Biên Dĩ Thu cảm thấy Kha Minh Hiên để ý mình như vậy, Kha Minh Hiên lại có bản lĩnh lập tức dội vào mặt y một gáo nước lạnh. Y không hiểu Kha đại thiếu gia muốn làm gì, cũng không muốn hiểu bản thân mình vì lý do gì lại chấp nhất muốn biết nguyên nhân hắn làm việc này đến như thế.
Đối với chuyện bản thân nghĩ không thông, chỉ có thể để cho Kha Minh Hiên cho y đáp án.
Vì thế Biên lão đại đi qua, ngồi vào chỗ đối diện hắn, xác thật quả thật là một tư thế muốn nói chuyện.
Kha Minh Hiên: “Em muốn nói chuyện gì?”
Biên Dĩ Thu tận lực làm cho giọng nói của mình bình tĩnh một chút: “Đáp án vấn đề vừa rồi tôi hỏi anh. Bây giờ anh làm mấy chuyện này, là có ý gì?”
Kha Minh Hiên giả ngu: “Có ý gì là có ý gì?”
“Đầu tư Hạo Thiên, truyền thông Tạ Lỗi, cơ quan chống buôn lậu.” Biên Dĩ Thu kiềm nén tính tình mà nói mấy từ mấu chốt. Nếu hắn dám nói việc này cũng không phải do hắn làm, y cam đoan sẽ không nói thêm một câu vô nghĩa ——- y nhất định sẽ tùy tiện cầm món gì đó trong tay, đập vào đầu hắn.
Kha Minh Hiên cười cười: “Có người giúp em còn không tốt sao?”
Biên Dĩ Thu nghĩ thầm tốt lắm, anh lo bảo vệ cái đầu anh đi. Sau đó hỏi tiếp: “Vì lý do gì giúp tôi? Bởi vì áy náy?”
“Tôi vì cái gì phải áy náy?” Biểu tình của Kha Minh Hiên so với lúc nãy còn thiếu đánh hơn.
“Bởi vì anh mới là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện Hoa Thụy công kích Cửu An!”
Kha Minh Hiên nheo nheo mắt: “Tôi nhớ rõ tôi nhắc em không dưới một lần, kêu em cách xa Nguyễn Thành Kiệt một chút, là do em không nghe tôi.”
“Anh mẹ nó cũng gọi là nhắc nhở à?” Biên Dĩ Thu nói đến chuyện này liền nổi trận lôi đình, “Nói thẳng một câu tên họ Nguyễn kia là biến thái khó lắm sao?”
Kha Minh Hiên trước tiên không trả lời những câu này của y, mà là gác tay lên tay vịn rồi tựa vào sô pha còn chân thật mà nhìn y, mãi đến khi trong lòng Biên Dĩ Thu sợ hãi, hắn mới chậm rãi hỏi lại một câu: “Tôi nói em sẽ tin sao?”
Biên Dĩ Thu ngẩn người, lập tức nghĩ đến dáng vẻ Nguyễn Thành Kiệt ở trước mặt y ôn nhu đa tình, thân sĩ nho nhã, thấy Kha Minh Hiên hở một tí là quyền cước rồi thêm bạo lực với hắn càng giống biến thái hơn, nếu hắn trực tiếp nói như vậy, chính mình thật đúng là không nhất định sẽ tin.
Đương nhiên, Biên Dĩ Thu cũng không ngây thơ đến mức cho rằng đây là nguyên nhân chủ yếu. Y nhìn chằm chằm Kha Minh Hiên, cười lạnh một tiếng: “Anh không nói thật với tôi, đơn giản là vì che giấu chuyện đem lộ ảnh loã thể của tôi ra ngoài là sự thật.”
Động tác bưng ly rượu của Kha Minh Hiên dừng một chút, không chút dấu vết mà nhíu nhíu mày: “Chuyện này tôi có thể giải thích……..”
“Ảnh chụp không phải anh đưa cho anh ta?” Biên Dĩ Thu cũng không biết bản thân mình vì cái gì mà đối với đáp án này vẫn còn ôm một tia ảo tưởng.
Nhưng mà Kha Minh Hiên ngay cả tia ảo tưởng ấy cũng không dành cho y, không chút do dự trả lời: “Là tôi gửi.”
“Vậy anh còn muốn giải thích cái gì?” Biên Dĩ Thu từ sô pha đứng lên, cực lực áp chế lửa giận nhanh chóng vọt lên, đốt hai mắt y đỏ bừng, “Kha Minh Hiên, anh mẹ nó chính là hỗn đản! Anh biết rõ anh ta thích thế nào, anh còn đưa ảnh chụp chia cho anh ra, tốt bụng cái quần gì hả! Họ Nguyễn biến thái nếu không vì tấm ảnh chụp kia, tại sao đột nhiên lại có hứng thú với một lão gia nhân cao lớn thô kệch tôi chứ? Hiện tại ngoài mặt anh ta cấu xé tôi, anh lại giả bộ hảo tâm giúp đỡ cái gì? Muốn tôi cảm kích anh? Đừng có nằm mơ! Từ nay về sau chuyện của Cửu An không cần anh quản, tôi không cần sự giúp đỡ của anh, cũng không muốn thiếu nợ tình cảm của anh. Anh mẹ nó có giỏi thì cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa!”
Biên Dĩ Thu càng nói càng kích động, càng nói càng phẫn nộ, hàng loạt đại bác bắn ra, mắng xong cũng không thèm nhìn đến biểu tình của Kha Minh Hiên, xoay người bước đi.
Sau đó Kha Minh Hiên tựa vào trên sô pha, nâng tay đỡ lấy hai mắt mấy đêm không chợp mắt của mình, mệt mỏi thở phào một cái.
Tuy rằng nói có thể giải thích, chính hắn cũng rất rõ sự tình đã xảy ra, giải thích nhiều cũng có chút cứng nhắc. Giải thích cái gì bây giờ? Nói hắn không nghĩ tới Lâm Gia Ngạn thừa dịp mình bồi lão gia tử chơi cờ thì trộm điện thoại của hắn, không nghĩ tới Lâm Gia Ngạn còn đem ảnh chụp tiết lộ ra ngoài, cũng không nghĩ tới Nguyễn Thành Kiệt sau khi bị mình cảnh cáo xong còn có thể xuống tay đối với y, càng không nghĩ tới hôm giao thừa bọn họ ở chỗ cũ gặp nhau hoàn toàn chọc giận Nguyễn Thành Kiệt…….
Tất cả các sự kiện liên kết với nhau, tựa như có một bàn tay vô hình châm ngòi cho chiếc bánh xe vận mệnh, lúc trước chính là do hắn tâm huyết dâng trào tùy tay chụp một tấm ảnh nhưng lại là ngòi nổ đem mối quan hệ của hai người đẩy vào chỗ chết.
Chuyện tới hiện giờ, hắn càng không thể bán Lâm Gia Ngạn, chỉ có thể tự mình thừa nhận chuyện này. Cho dù làm cho y hiểu lầm, càng tốt hơn sau đó y lại đánh một kẻ thù như Lâm Gia Ngạn lúc này. Quan hệ hai nhà Kha Lâm cũng không phải bình thường, ai biết nói ra lại dẫn đến hậu quả gì. Hắn không dám đánh cược, cũng không đánh cược nổi.
Biên Dĩ Thu không thể hiểu được nỗi khổ của Kha tổng, y chỉ cảm thấy lòng mình như thể rơi vào hỏa diệm sơn vậy, lửa giận hừng hực thiêu đốt đem y lăn qua lộn lại, quay nướng giày vò, máu được thiêu đốt đến một nhiệt độ đáng kinh người, ở trong cơ thể y đấu đá lung tung, chạy tán loạn khắp mọi nơi.
Muốn cắn xé, muốn gào thét, muốn xâm phạm, muốn nếm thử hương vị máu tươi đầm đìa nhẹ nhàng, vui vẻ thống khoái, muốn đem tên hỗn đản nào đó trong phòng lột da, gỡ xương, tùng xẻo*, làm cho gương mặt đáng giận kia không cười nổi!
*Bản gốc là 活活烧死– Thiên đao vạn quả, ý tứ là một đao một đao cắt lấy miếng thịt trên người tội phạm mà xử tử; hình dung tội ác trọng đại, chết cũng không có thể đền tội.
Nếu không cho y làm gì, y sẽ không áp chế được lửa giận này mà bị thiêu sống mất!
Vì thế y ra khỏi cửa xong thì lại quay về, nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Anh để cho tôi thao một lần đi.”