Biên Dĩ Thu nghĩ rất đúng, sinh nhật của mập mạp, Kha Minh Hiên nhất định sẽ đi. Nguyễn Thành Kiệt bởi vì đi đón Biên Dĩ Thu, tới hơi trễ một chút, vừa mới bước vào cửa đã bị Lý Trạch phạt ba ly rượu.
“Nguyễn tổng bây giờ so với thủ tướng chính phủ còn bận hơn, mười lần hết tám lần hẹn không được người, hôm nay có thể đến đây, chủ yếu vẫn là nể mặt thọ tinh của mặt to rồi.” Lý Trạch một tay cầm ly rượu, một tay cầm chai rượu, không chút hàm hồ mà rót thật đầy, một chút cũng không tha.
“Đừng nói nữa, sáng này mới cân xong, lại tăng 10 cân.” Mập mạp vỗ vỗ bụng thịt của mình, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào.
“Mười cân kia đều dồn hết lên mặt cậu nhỉ? Nếu không làm sao có thể mời được Nguyễn tổng chứ.” Lâm Gia Ngạn ngồi phía đối diện tiếp lời, cười cười với việc Nguyễn Thành Kiệt bị ép rượu.
Ba cốc thủy tinh lớn đổ đầy rượu XO hơn 40 độ, sắc mặt Nguyễn Thành Kiệt lại không đổi, lau miệng rồi ngồi dựa vào bên người mập mạp: “Sinh nhật ông béo của tôi mà, có chuyện lớn cỡ nào cũng phải gác lại một bên.”
“Được rồi.” Mập mạp chụp lấy vai Nguyễn Thành Kiệt, nhận lấy đồ ăn từ trong tay nhân viên phục vụ, sau đó đứng lên nhìn một vòng anh em, “Hôm nay đại thọ béo gia tôi 30 tuổi, mặc kệ lái xe hay không lái xe, đều đưa chìa khóa cho tôi cả, không say không về.”
“Đầu tiên ăn cơm đã, xong thì đến VITA, toàn bộ tiền rượu tính cho tôi, uống ít nhiều đều được, các cậu cứ uống tùy thích, đừng lo.” VITA là KTV của Phương Duệ.
Mập mạp nhanh chóng hỏi: “Tôi có thể lấy mấy chai Louis XIII trân quý của cậu không? ”
Phương Duệ cười nhìn gã: “Hôm nay cậu là lớn nhất, đừng nói Louis XIII, ngay cả Louis XV, tôi cũng phải lấy ra cho cậu.”
“Đi, đông đủ anh em rồi.” Mập mạp nói xong nhìn về phía Kha Minh Hiên ngồi bên cạnh Phương Duệ vẫn không mở miệng: “Kha thiếu gia hôm nay sao lại im lặng như vậy? Không giống phong cách của cậu.”
Kha Minh Hiên lười biếng tựa vào ghế, nghe vậy bưng ly rượu hướng về phía mập mạp: “Chúc Béo gia phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, tiền kiếm được nhiều như số thịt trên người của cậu vậy, tiêu xài thế nào cũng chỉ tăng chứ không giảm.”
“Lời này tôi thích nghe, nói đơn giản một chút không phải là kéo dài tuổi thọ, tài nguyên không dứt sao?” Mập mạp bưng ly rượu lên sảng khoái mà uống một hơi cạn sạch.
Kha Minh Hiên câu khóe môi: “Cũng là cậu có văn hóa.”
“Nói đến có văn hóa…Sao Sở tổng còn chưa đến? Cậu ta mới là người có học thức nhất trong số chúng ta.”
“Cho dù hôm nay là thọ tinh của cậu, cũng không thể nói xấu sau lưng tôi được.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, mập mạp vừa dứt lời, Sở tổng trong miệng gã liền từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, lập tức bị mọi người cùng nhau công kích.
“Nguyễn tổng muộn mười phút, uống ba ly, cậu người này làm sao cũng phải uống gấp đôi mới công bằng.”
“Uống gấp đôi cũng không được, lần trước chuyện thất hẹn đi việt dã cũng phải gộp chung một lần.”
“Bạn học Sở Dịch, cậu có cái tật xấu trọng sắc khinh bạn là rất nghiêm trọng đó, đây được tính là vì Lục Tiêu dễ nhìn mà hoàn lương sao?”
“Khi nào dẫn người ra đây cho anh em nhìn một cái, cho chúng tôi xem thử đây là nhân vật thế nào, có thể làm cho Sở công tử kim tôn ngọc quý mê đến thần hồn điên đảo.”
Sở Dịch một trận cười khổ: “Các cậu tạm tha cho tôi đi, chờ tôi theo đuổi được tới tay, khẳng định trước tiên sẽ dẫn đến cho các anh em xem qua.”
Mập mạp kêu gào: “Đùa nhau à? Đã hơn nửa năm rồi, vậy mà còn không đuổi tới tay? Này mẹ nó có ánh mắt gì chứ, Sở tổng vương lão ngũ như một viên kim cương hào quang lấp lánh, vậy mà còn có người không nhanh chóng tóm lấy à?”
“Chuyện này phải trách tôi, mắt thấy sắp thành, lại bị tôi chặn ngang một đòn, dọa anh bạn nhỏ bỏ chạy.” Kha Minh Hiên nói xong rót hai ly rượu, một ly đưa cho Sở Dịch: “Nào nào nào, ly này coi như tôi bồi tội với cậu.”
“Kha thiếu gia, đây là cậu không đúng, cho dù tiểu Lục là tiểu thịt tươi mà cậu thích, cũng không được đụng đến thức ăn trong chén của anh em đâu.”
“Miệng chó không mọc được ngà voi, nói hươu nói vượn, tôi nếu dám không an phận muốn Lục Tiêu, Sở Dịch hận không thể trực tiếp “giúp bạn không tiếc cả mạng sống” với tôi à?”
Sở Dịch nghiêm trang mà nhìn hắn: “Nếu đâm cậu hai đao mà làm cho Lục Tiêu ngoan ngoãn trở về, tôi thật sự sẽ làm như vậy.”
Kha đại thiếu gia mắng ‘đệt mợ’ một tiếng: “Tôi xem nhẹ trình độ trọng sắc khinh bạn của cậu rồi.”
Một đám người nói nói cười cười, vui chơi giải trí, đồ ăn hết sạch, từng chai từng chai rượu trên đất, còn chưa tới mười giờ, đã uống xong bốn năm bình XO.
Nguyễn Thành Kiệt bụng rỗng uống hết ba ly lớn, sau lại uống thêm một chút, lấy cớ đi toilet rửa mặt bằng nước lạnh cho thanh tỉnh một chút, lúc đi ra thấy Kha Minh Hiên tựa vào cửa hút thuốc, giống như cố ý chờ gã ra.
Tất cả đều là người thông minh, Nguyễn Thành Kiệt tự nhiên biết Kha Minh Hiên vì cái gì mà chờ mình ở nơi này, nhưng gã làm bộ như không biết gì mà đi qua, thuận miệng hỏi câu: “Cậu cũng uống nhiều à?”
“Vẫn ổn, nhiêu đó rượu không quật nổi tôi.” Kha Minh Hiên hít sâu điếu thuốc, duy trì tư thế dựa vào cửa không đổi, đi thẳng vào vấn đề, một câu vô nghĩa cũng không có, “Cách xa Biên Dĩ Thu một chút.”
Nguyễn Thành Kiệt nhưng thật ra không nghĩ tới hắn lại trực tiếp như vây, vì thế không chút khách khí đáp trả lại: “Cậu lấy lập trường gì mà nói với tôi những lời này?”
“Bạn bè.”
“Bạn bè? Bạn bè của tôi, hay bạn của cậu ấy?”
“Có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có.” Nguyễn Thành Kiệt cười cười, “Nếu là bạn bè của tôi, tôi sẽ cảm ơn cậu, nhưng muốn cách xa cậu ấy một chút hay không là chuyện của tôi; nếu là bạn bè của cậu ấy, tôi đây không thể không nói cho cậu một đáp án vô cùng đả thương đấy, Biên Dĩ Thu nói cậu ấy với cậu không có quan hệ gì cả, cậu ấy làm bạn với ai, tốt nhất không nên xen vào.”
Không thể không nói nửa câu sau của Nguyễn Thành Kiệt thật sự đem tính tình không thể nào tốt của Kha thiếu gia chọc giận, nếu không phải cố kỵ tình bạn nhiều năm, nắm tay của hắn đã sẵn sàng đấm vào mặt Nguyễn Thành Kiệt.
“Mặc kệ cậu ta nói thế nào, quan hệ của tôi với cậu ta, so với cậu tưởng tượng còn thân mật hơn nhiều. Tôi nhắc cho cậu tỉnh, quả thật tôi với cậu đơn giản là bạn bè. Tôi biết cậu muốn làm gì, nhưng Biên Dĩ Thu không phải người có thể tùy tiện đùa giỡn.”
“Ai nói với cậu là tôi đùa giỡn? Sở Dịch cũng có thể vì Lục tiểu soái ca kia mà hồi tâm, tôi vì cái gì mà không thể?”
Kha Minh Hiên nghe gã nói xong lại chê cười: “Cậu đừng nói cho tôi biết cậu thật lòng thích Biên Dĩ Thu.”
Nguyễn Thành Kiệt hỏi ngược lại: “Chuyện này có vấn đề gì sao?”
Kha Minh Hiên không trả lời vấn đề của gã, bởi vì căn bản không tin Nguyễn Thành Kiệt thật sự thích Biên Dĩ Thu, nhưng chiếc xe LaFerrari chói mắt này, thật sự rất lớn, lúc trước Nguyễn Thành Kiệt bởi vì mua chiếc xe này, mất không ít công phu, nếu không thật sự quan tâm đến Biên Dĩ Thu, không có khả năng liền chắp tay tặng như vậy.
Không biết có phải uống nhiều rượu quá hay không, Kha Minh Hiên có chút đau đầu.
Quen biết Nguyễn Thành Kiệt hơn hai mươi năm, hắn rõ ràng rất rõ ràng gã là dạng người gì, muốn gã buông tha mục tiêu mà mình coi trọng, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi….
Kha Minh Hiên còn định nói gì đó, lại nhìn thấy thân ảnh Lâm Gia Ngạn xuất hiện ở cuối hành lang, hướng bên này chậm rãi đi tới.
“Đứng trước cửa WC nói chuyện phiếm? Hai anh cũng tình thú thật đấy.” Lâm Gia Ngạn nói xong nhìn về phía Kha Minh Hiên, “Không uống nhiều sao?”
Kha Minh Hiên không trả lời y, Nguyễn Thành Kiệt có chút thâm ý mà cong khóe môi: “Nơi tình thú như vậy vẫn nên dành cho các cậu.” Nói xong cũng không quay đầu mà đi khỏi toilet.
Nhìn bóng dáng Nguyễn Thành Kiệt, trong lòng Kha Minh Hiên một trận tức giận, cũng không có tâm tình ứng phó với Lâm Gia Ngạn, xoay người muốn đi, lại bị Lâm Gia Ngạn túm lấy cánh tay.
“Thấy em liền chạy, anh có ý gì?”
Kha Minh Hiên hất tay y ra, ngay cả một câu trả lời lấy lệ…cũng lười tặng cho y.
“Anh sợ anh sẽ không nhịn được mà đánh em.”
“Đánh em? Là ai tìm em hòa giải cho tên họ Biên kia hả? Là ai nói với em thao hắn ta chỉ là vì đó một món đồ mới mẻ? Làm sao, thao mấy lần lại cảm tình đến vậy à?”
“Lâm Gia Ngạn.” Kha Minh Hiên quay đầu lại, chỉ vào mũi Lâm Gia Ngạn, nửa ngày mới nói tiếp, “Nếu không xem trọng chú Lâm, chỉ bằng việc này em làm ra, anh đã tuyệt giao với em từ tám trăm năm trước rồi.”
Nói xong câu đó, rốt cuộc Kha Minh Hiên cũng không liếc nhìn y một cái, xoay người sải bước ra ngoài, cũng quay về hướng gian phòng.
Lâm Gia Ngạn cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm Kha Minh Hiên, nở một nụ cười tươi xinh đẹp nhưng so với khóc lại càng khó coi hơn.
Biên Dĩ Thu cùng Nguyễn Thành Kiệt cưỡi ngựa ở trang trại ngựa ở ngoại ô, chính mình còn cưỡi thêm vài vòng, mệt đến nổi về đến câu lạc bộ liền đi về phỏng ngủ của mình, ngủ đến thiên hôn địa ám.
Giữa lúc mơ mơ màng màng y cảm thấy có người tới gần mình, phản xạ siết chặt thân thể, vừa định phản ứng đã ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ vô cùng quen thuộc. Mùi đàn hương cùng với tuyết tùng, trầm ổn lại lạnh lùng, cùng với biểu hiện ương ngạnh bình thường của người nọ, nói trắng ra quả thật là hai thứ vô cùng trái ngược nhau. Nhưng hương vị này lại làm cho y nháy mắt thả lỏng, an tâm chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Tâm trí hỗn loạn của y thậm chí không nghĩ ra người đó là ai, vì vậy y đã đem khía cạnh không phòng bị nhất của mình thể hiện trước mặt người ta. Nếu y đủ tỉnh táo, y sẽ biết điều này nguy hiểm như thế nào.
Nhưng thật đáng tiếc, Biên lão đại bây giờ buồn ngủ đến muốn sống muốn chết. Tỉnh táo là gì? Có ăn được không?
Người tới nhìn y ngủ rất ngon, cái gì cũng không nói, xoay người đi ra ngoài.
Đợi cho Biên Dĩ Thu bị bụng rỗng kêu vang mà đánh thức, đã muốn hơn mười giờ.
Tả Thành ngồi trên ghế sofa đối diện và lật giở những tờ báo cũ xem giết thời gian. Trên người phủ một tấm chăn có logo của câu lạc bộ, mùi hương quen thuộc kia đã sớm tan thành mây khói, một chút dấu vết cũng không có, cả căn phòng không khí sạch sẽ thuần túy giống như mùi đàn hương cùng với tuyết tùng kia chỉ là giấc mộng của riêng y.
Y nhíu mày, xốc chăn lên ngồi dậy, chân vừa mới chạm đất, đã bị tiếng chuông điện thoại của mình dọa hoảng sợ.
Y lấy điện thoại ra, nhìn thấy thông báo trên điện thoại, không nghĩ ngợi mà trực tiếp nhận máy: “Kha Minh Hiên.”
Kha Minh Hiên ở đầu bên kia điện thoại không nghĩ y sẽ bắt máy nhanh như vậy, trên thực tế nghĩ y sẽ không nhận máy, dù sau từ lần Biên Dĩ Thu cự tuyệt hôm đó, hai người căn bản sẽ không liên hệ.
“Là tôi.” Kha Minh Hiên đứng bên ngoài khách sạn hút thuốc, gió lạnh Bắc Phong rít gào thổi qua, làm cho khói thuốc hắn nhả ra bị gió cuốn phiêu tán khắp mọi nơi.
“Vừa rồi anh tới sao?” Biên Dĩ Thu nhớ tới ngày việt dã hôm đó, hắn đắp áo khoác cho mình, chính là mùi đàn hương hòa với tuyết tùng này.
“Cái gì?” Gió quá lớn, Kha Minh Hiên không nghe rõ.
“Không có gì.” Kỳ thật Biên Dĩ Thu vừa hỏi xong liền cảm thấy câu hỏi của mình vô nghĩa cùng ngu xuẩn đến nhường nào, nếu người tới thật sự là Kha Minh Hiên, với đức hạnh thối kia của hắn, tuyệt đối sẽ trực tiếp đá y tỉnh mà không phải nhanh chân lẹ tay bước ra ngoài như thế, “Anh tìm tôi có việc?”
“Có việc.” Kha Minh Hiên nói hai chữ lưu loát, rõ ràng giữa gió mùa đông lạnh khắc nghiệt, lạnh như băng không mang theo chút cảm tình gì, “Chiếc xe kia của Nguyễn Thành Kiệt, em nhận sao?”
Biên Dĩ Thu nghe hắn nói như thế, phản ứng đầu tiên là giật mình, phản ứng thứ hai là mạc danh kỳ diệu, phản ứng thứ ba là trực tiếp mở miệng hỏi câu: “Có liên quan tới anh sao?”
“Quan hệ còn thắm thiết hơn nữa.” Kha Minh Hiên nói, “Nếu nhận rồi, thì trả lại cho cậu ta.”
Đại khái trời sinh là người có thói quen ra lệnh cho người khác, lời nói này của Kha đại thiếu gia tự nhiên mang theo ngữ khí ra lệnh, trực tiếp khiến cho một cơn lửa giận không rõ ràng trong lòng Biên lão đại bùng nổ: “Kha Minh Hiên, anh cho rằng anh là ai hả?”
“Tôi là ai, trong lòng em rất rõ ràng, nếu em không rõ, tôi không ngại làm cho em nhớ rõ.”
Kha Minh Hiên một câu hai nghĩa, Biên Dĩ Thu nheo nheo mắt, mang trạng thái vừa mới tỉnh ngủ còn chưa khôi phục bình thường mà rộng lượng tựa vào ghế sô pha, lười biếng nói: “Kha thiếu gia, anh như vậy rất giống đang ghen đó.”
Tay cầm báo của Tả Thành run lên, tròng mắt chuyển động, cảm thấy mình nghe được một chuyện gì đó rất khó lường!
Sau đó Biên Dĩ Thu nghe Kha Minh Hiên bên kia điện thoại nói: “Có phải nếu tôi nói tôi ghen, em sẽ nghe lời tôi không?”
Biên Dĩ Thu cà lơ phất phơ: “Cũng không nhất định, anh nói xem.”
Kha Minh Hiên lại rất thẳng thắn: “Đúng, là tôi ghen. Cho nên em không được nhận xe của Nguyễn Thành Kiệt, cũng không đươc quá gần gũi với cậu ta.”
“Ha ha ha ha ha ha……” Biên Dĩ Thu nghe xong giống như đang cười nhạo, cười đến không dừng được.
Tả Thành không đành lòng che mặt, cân nhắc có nên kêu bác sĩ tư nhân đến đây xem thử Biên lão đại có phải có một bộ phận nào đó bị hỏng hay không.
Kha Minh Hiên hiếm khi kiên nhẫn nghe Biên Dĩ Thu cười xong rồi nhả điếu thuốc trong tay xuống, tàn thuốc màu đỏ rực rơi xuống đất, dùng chân nghiền tắt: “Cười đủ rồi thì không được quên lời của tôi. Nếu không, tôi sẽ cho em biết hậu quả của việc không nghe lời tôi.”
Hắn nói xong không đợi Biên Dĩ Thu đáp lại, lập tức tắt điện thoại, đem hai tay lạnh như băng cắm vào trong túi áo bành tô, quay về phía gian phòng khách sạn.
Đi được hai bước thì quay trở lại, xoay người nhặt tàn thuốc vừa rồi, quăng một đường parabol thật đẹp, chuẩn xác ném vào thùng rác bên cạnh.
Lời của tác giả:
Nói thế nào nhỉ, Kha Kha có thói quen bá đạo, trước kia không được gặp được một người như Biên Biên, tiểu tình nhân bên người hắn đều rất nghe lời, đột nhiên gặp được Biên Biên như thế, tạm thời vẫn chưa biết làm sao để có thể sống chung. Kỳ thật hắn cùng Biên Biên, hai người đều thuộc loại người rất bướng, trên con đường tình cảm phải chậm chậm mà cọ sát. Hơn nữa hai người đều trong thời kì rất mông lung, tình cảm chậm rãi nảy sinh, Biên Biên cảm thấy nguy hiểm nên áp dụng phương thức trốn tránh, Kha đại thiếu gia còn chưa phát hiện mong muốn đem Biên Dĩ Thu mạc danh kỳ diệu chiếm lấy rốt cuộc là vì cái gì…. Cho nên, hai người bọn họ phải giày vò như thế.
Ai nói Kha Kha của chúng ta không ôn nhu? Hắn ôn nhu ở từng chi tiết, lúc trước đặc biệt lấy bữa sáng giúp Biên Biên, lấy áo khoác của mình đắp cho Biên Biên, lúc đi việt dã vì Biên Biên sợ lạnh mà ôm y ngủ……..Nhưng mà sự ôn nhu của hắn không lộ ra ngoài, đương sự trước mắt còn không biết. Kha Kha là một người thích trực tiếp làm nhiều chuyện, nhưng là sẽ không nói, hắn lúc này mới nghiêm túc để ý. Nguyễn tổng ôn nhu cao thượng đành phải buông tay.