Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 1




“Tối nay chín giờ, chỗ cũ.”

Biên Dĩ Thu nhận một tin nhắn dặn dò thời gian, cuộc họp tổng bộ đang diễn ra trên tầng sáu mươi tám trung tâm Thụy Đức. Bởi vì trước khi cuộc họp diễn ra y đã chỉnh điện thoại ở chế độ im lặng, nên tin nhắn tới yên lặng không một tiếng động, nhưng nháy mắt màn hình sáng lên, y vẫn lấy chuyển sự chú ý sang bản báo cáo phân tích tài chính tháng này.

Người gửi tin nhắn là Kha Minh Hiên, đơn giản mấy chữ ngắn gọn, không chút dài dòng.

Biên Dĩ Thu cũng chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt chỉ dừng lại trên tin nhắn khoảng ba bốn giây, tầm nhìn của y quay trở lại trên người CEO Diệp Trăn đang báo cáo.

Phân tích số liệu tài vụ chuyên ngành cùng với mấy từ ngữ Trung Anh trộn lẫn vào nhau, Biên Dĩ Thu nghe như mây mù dày đặc, trên thực tế y chỉ quan tâm số liệu, định mức buôn bán, lợi nhuận, số lượng nợ cần phải trả, cùng với bản ghi chép trên máy tính trước mặt, xu thế hiệu suất được biểu hiện bằng biểu đồ đường nhấp nhô. Về phần làm thế nào để khống chế giá thành, giảm bớt tổn thất, hạ thấp nguy cơ, đề cao tiền lãi, không phải chuyện một lão đại như y phải quan tâm.

Cho nên Biên lão đại tuy rằng không đọc nhiều sách, nhưng giúp đỡ công việc cho y, tùy tiện xách một người ra, lý lịch cũng có thể hù chết người.

Mượn Tổng giám Diệp mà nói, vẫn phải dùng tới quan hệ của bà Mai, từ PWC lấy người về. Ngắn ngủi vài năm đem một tổ chức hắc bang thất loạn bát tao chẳng phân biệt được công hay tư, phát triển thành một tập đoàn chính quy, hợp pháp.

Nói đến tổ chức hắc bang, Biên Dĩ Thu chính là một lão đại hắc bang.

Không cần ngạc nhiên một lão đại hắc bang lại có cái tên văn nghệ tới như vậy, y sẽ trả lời đó là do người sinh ra y đặt, y cũng không có tư cách phản đối.

Đương nhiên, hắc bang có tẩy trắng đến mức nào đi nữa, cũng không thể nào tẩy trắng hoàn toàn, cho nên Biên Dĩ Thu vẫn tự cho mình là một lão đại hắc bang, không hề xấu hổ mà còn rất tự hào. Có gì đáng xấu hổ chứ? Hắc bang cũng chỉ dựa vào năng lực đứng đắn, cần cù của mình mà kiếm tiền, so với mấy đám cặn bã trộm hết ăn rồi lại nằm còn cao thượng hơn nhiều.

Biên lão đại đối với nghề nghiệp của mình tương đối hài lòng, việc buôn lậu đổi thành xuất khẩu, vay nặng lãi đổi thành làm tài chính, chỗ bán d*m cũng chuyển thành nơi vui chơi giải trí sa hoa, hằng tháng phải có ít nhất một ngày y mặc tây trang giày da áo mũ chỉnh tề đến tổng bộ họp, nhưng y vẫn như cũ thích nghe cấp dưới gọi mình một tiếng Thu ca, mà không phải là Biên tổng.

Vì thế mỗi lần diễn ra hội họp tương đối đau khổ, nhưng y vẫn một lão đại hắc bang có bằng cấp cùng chỉ số IQ rất cao, Biên Dĩ Thu hiểu rất rõ tầm quan trọng của cuộc họp này. Mỗi một lần hội họp, từng hiện trạng khâu chi cùng số liệu vận chuyển buôn bán y đều ghi tạc trong đầu, bố trí tổng kết thưởng phạt rõ ràng, còn rất giống một người gương mẫu tinh anh trên thương trường.

Sau khi kết thúc cuộc họp, các giám đốc cấp cao cùng nhau đi ăn như thường lệ, quá ba tuần rượu, trước khi đồ ăn được bưng lên, y đã rời khỏi bữa tiệc trước.

Vệ sĩ Tả Thành ngồi phía trước lái xe, hỏi y muốn đi câu lạc bộ hay vẫn quay về biệt thự Nguyệt Lộc Sơn Trang, y lại nói đi đến vịnh Duyệt Lung.

Tả Thành không nói gì nữa, chỉ đơn giản đánh lái đi về hướng bên trái, vững vững vàng vàng quay đầu, duy trì tốc độ điều đặn chạy về phía trước.

Vịnh Duyệt Lung được Biên Dĩ Thu nhắc đến chính là khách sạn suối nước nóng năm sao cấp cao dưới trướng của tập đoàn Cửu An, nằm ở ngoại ô phía Bắc khu du lịch, từ nội thành đến đó, chạy xe khoảng một giờ đồng hồ. Đến nơi, thời gian đã quá chín giờ.

Biên lão đại đem cà vạt kéo xuống ném qua một bên, cởi hai nút áo, cuối cùng cũng có thể thoải mái mà hít thở cảm thụ bầu không khí trong lành.

Mở cửa xuống xe, đầu cũng không quay lại đã hướng Tả Thành mà phất tay, kêu cậu tìm chỗ đỗ xe tiêu khiển.

Vịnh Duyệt Lung chính là địa bàn của y, bảo vệ nghiêm ngặt, thủ hạ ai cũng đều biết mặt y, không thể xảy ra hỗn loạn gì được, Tả Thành cũng yên tâm lớn mật cho lão đại của mình một mình đi về khu biệt thư riêng biệt ở khu D.

Biên Dĩ Thu đi tới cửa, hậu tri hậu giác mới phát hiện hôm nay có điểm gì đó không giống với bình thường. Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, người kia nói hẹn gặp ở đây lúc chín giờ, hình như cũng đã rời khỏi, nguyên căn biệt thự từ trong ra ngoài tối đen, một chút ánh sáng cũng không có.

Y đứng ở cửa, giơ cổ tay lên nương ánh trăng nhạt nhòa giữa mùa đông mà nhìn chiếc đồng hồ Duffel xa xỉ, đắt tiền, mặt trên đồng hồ cho thấy bây giờ đã là 9h20 phút. Quả thật có tới trễ một chút. Nhưng ở trong lòng lại đem Kha đại thiếu gia đi rồi cũng không báo với y một tiếng mà mắng đến tổ tông tám đời.

Biên lão đại y là người nào, cho dù bản thân mình tới trễ, y cũng nhận định là Kha Minh Hiên thả bồ câu cho y. Nếu đã đến đây rồi, y cũng không muốn cứ như vậy mà xoay người đi về, dù sao đây cũng là địa bàn của y, muốn tìm một người đến đánh pháo một đêm còn không phải dễ dàng quá sao?

Có lẽ do phản ứng theo bản năng trong nhiều năm làm hắc đạo, khứu giác của Biên Dĩ Thu đối với nguy hiểm so với người bình thường nhạy cảm hơn rất nhiều, nhưng không biết có phải do ở địa bàn của mình nên y đã quá mức thả lỏng, cúi đầu lướt di động định kêu một người dễ nhìn lại đây làm ấm giường mà phân tâm, tóm lại, y một chân bước vào phòng, cảm giác bên tai đột nhiên xuất hiện một cú đấm, đã không kịp nữa.