Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 25: Nhung nhớ




Chụp xong bộ ảnh này tay Kinh Linh cũng đông cứng cả lại.

Anh phải cầm máy ảnh liên tục, thậm chí có vài cảnh còn cần anh nằm lên mặt tuyết một lúc lâu mới có thể bắt được hình dáng xinh đẹp của bông tuyết vương trên mái tóc.

Sau khi trở lại nhà nghỉ, anh ngồi trên tatami bọc mình bằng chăn rồi ghé vào bên lò sưởi.

Chiếc cốc pha lê được ghép bằng các mảnh cầu vồng nhỏ lung linh rực rỡ, mà lò sưởi bên tường lại tỏa ra màu sắc ấm áp khiến anh bỗng nhớ tới tình tiết trong bộ phim “Love Letter”.

Đột nhiên anh cũng muốn viết gì đấy cho Chương Hồi, nghĩ lại về những chuyện vừa phát sinh gần đây với Chương Hồi, dường như đã lâu rồi anh chưa cảm nhận lại sự cô độc, bởi mỗi ngày anh sống đều thực sự hạnh phúc.

“Anh có khỏe không, Itsuki Fujii?”

(Love Letter (1995): Bộ phim của Nhật được đạo diễn bởi Shunji Iwai và quay hầu hết tại Otaru và hòn đảo Hokkaido. Phim nói về cô gái Hiroko Watanabe vì tưởng nhớ về người chồng chưa cưới đã qua đời của mình mà đã viết thư gửi về địa chỉ cũ của anh, nhưng bất ngờ là cô lại nhận được hồi âm. Người trả lời cô là một người phụ nữ cũng cùng tên Itsuki Fujii đã cùng đi học trung học với chồng chưa cưới của cô. Bộ phim là những cảnh quay về Hiroko và người phụ nữ Itsuki thông qua những lá thư của hai người)

Rồi anh viết “Anh có khỏe không, Chương Hồi?” Được rồi.

Kinh Linh cười đến ngu ngốc, ngón tay gõ xuống từng câu chữ, đã hai ngày không được gặp Chương Hồi rồi, anh thực sự rất nhớ hắn.

……

Cách đó một múi giờ, Chương Hồi hẹn gặp Lâm Hi Di và Giang Nhất Sơn mà lâu rồi hắn chưa gặp. Giang Nhất Sơn vẫn là dáng vẻ cũ, nhưng Lâm Hi Di có vẻ đang béo dần ra, khuôn mặt trẻ con càng trở nên có thịt.

Lâm Hi Di uống hơi nhiều, anh ghé vào bàn một tay cầm chén rượu, tay kia đập đạp bàn, rên rỉ đầy hối hận. “Các ông nói đi, người ta còn đáng yêu thế này mà sao đã phải kết hôn cơ chứ?”

Giang Nhất Sơn yên lặng mở chức năng thu âm của điện thoại ra với vẻ mặt nghiêm túc. “Thu âm rồi, đợi đến hôn lễ của ông tôi mở cho mọi người nghe.”

Lâm Hi Di đánh anh một cái, sau đó nửa dựa vào người Chương Hồi lải nhải như một bà thím. “Tôi vẫn cho rằng người đầu tiên kết hôn trong chúng ta là ông cơ! Trăm triệu lần cũng chẳng thể ngờ được là tôi, tưởng tượng đến cảnh bản thân làm chồng làm ba của mấy đứa con khiến tôi sợ quá Chương Đẹp Trai ơi!”

“Như thế tốt mà, gia đình là nơi để ông quay về, đừng có sướng mà không biết hưởng.”

Chương Hồi nâng chén uống, bỗng nhiên lại nhớ tới Kinh Linh đã hai ngày không gặp, thứ cảm giác kích động chảy trong người này chắc là nhớ đi.

“Mẹ Hiểu Thần giục tôi kết hôn, nói rằng nếu không kết hôn thì sẽ không cho bọn tôi ở bên nhau nữa. Ông nói xem, bọn tôi đã bên nhau nhiều năm như thế rồi, tôi cũng đối xử với em ấy chẳng khác nào vợ cả, ngày này sớm muộn gì cũng đến thôi, nhưng mà tôi lại vẫn cảm thấy thiếu gì đó. Mấy người nghĩ hộ xem có phải tôi bị chứng sợ hôn nhân không?”

“Cặn bã.” Giang Nhất Sơn lạnh lùng phun ra hai chữ.

Lâm Hi Di vô cùng đau lòng, anh dựa đầu ôm cổ Chương Hồi xoắn lưỡi nói. “Tôi cũng cảm thấy mình có dòng máu của tra nam, Chương Đẹp Trai cho xin tí kinh nghiệm làm giai tốt đi!”

Chương Hồi tránh ra khỏi tay anh, ngồi thẳng lên cười tự giễu. “Tôi không biết, tôi cũng là cặn bã mà.”

Lâm Hi Di to tiếng nói. “Cái cục cớt, ông thì cặn bã với ai! Người duy nhất tệ hại là bổn nương với trái tim thiếu nam mỏng manh tổn thương này nè!”

Chương Hồi bất đắc dĩ cười, mày hơi hơi nhăn lại.

Giang Nhất Sơn thấy được cảm xúc của Chương Hồi mà quan tâm hỏi. “Chương Đẹp Trai, ông có gì phiền lòng à?” Sau đó hỏi dò. “Chuyện tình cảm sao?”

Tuy rằng nhìn qua thì Chương Hồi không có vẻ gì là người sẽ phiền não về chuyện tình cảm, nhưng người như thế một khi đã dính vào tình cảm thì sẽ đắm chìm sâu hơn người thường một chút.

“Không có gì.” Chương Hồi không cảm xúc nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

Nhưng câu trả lời ngắn ngủi này lại khiến cả Lâm Hi Di đang giả ngây giả dại cũng cảm thấy có gì khác thường, anh không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chương Hồi.

Qua một lúc lâu, Giang Nhất Sơn và Lâm Hi Di thấy Chương Hồi quay đầu về phía bọn họ nghiêm túc nói. “Có thể tôi sẽ không kết hôn.”

Hai người đều không hiểu lắm, Giang Nhất Sơn khó hiểu hỏi. “Người anh em, ông cũng sợ hôn nhân à?”

Lâm Hi Di nghĩ, tuy rằng Chương Hồi cũng đã có vài mối tình và vài khách qua đường trong đời hắn, sau khi trưởng thành hình như đã lâu rồi chưa từng hẹn hò với ai, cho nên độc thân lâu như vậy có khi là quên mất cảm giác yêu đương mất rồi.

Anh an ủi. “Ây da Chương Đẹp Trai, ông không thể nghĩ như vậy được! Kết hôn vẫn có điểm tốt đấy, ông nghĩ xem, mỗi ngày tỉnh lại được nhìn thấy người mình yêu, như thế thế cuộc đời còn gì bằng nữa!”

Giang Nhất Sơn lườm anh. “Vậy vừa nãy ông còn than thở cái gì, chẳng phải ông muốn kết hôn lắm đấy sao?”

Lâm Hi Di đấm lại. “Tôi muốn làm nũng với Chương Đẹp Trai đấy thì sao, ông thì biết cái gì!”

Chương Hồi lắc lắc đầu, hắn uống một chén rượu mạnh, rượu vào khiến cổ họng cay nóng, hắn híp mắt lại nhìn bọt khí trong chén, bàn tay gõ lên bàn ra tiếng, nói ra một câu vô cùng có khí phách.

“Tôi có vẻ như đã thích một người đàn ông.”

Để lại hai người Giang Lâm hóa đá.

Rửa mặt xong, Chương Hồi ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc một chút.

Khả năng tập trung hôm nay của hắn rất không tốt, khi thì nhớ tới cuộc nói chuyện với hai người Giang Lâm vừa rồi, lúc lại nhớ tới Kinh Linh cùng với thời gian Kinh Linh về nước ngày càng gần.

Vừa rồi, Lâm Hi Di còn không khép được miệng vào nhìn hắn đầy quan tâm. “Người anh em, thật đấy à?”

Giang Nhất Sơn tiếp lời. “Đúng đấy Chương Đẹp Trai, không phải ngày xưa ông hẹn hò với con gái sao, thế nào tự dưng lại thích đàn ông?”

Chương Hồi cười cười cọ ngón tay lên chén rượu, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu. “Không phải là đột nhiên thích đàn ông, mà là thích em ấy.” Nhớ tới Kinh Linh, ánh mắt hắn thâm tình thêm nhiều.

“Mà trùng hợp em ấy lại là đàn ông.”

Giang Nhất Sơn nhìn dáng vẻ này của Chương Hồi cảm thấy chuyện này có lẽ là sự thật rồi.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ thâm tình thế này trên khuôn mặt của Chương Hồi, kể cả ngày xưa khi tuyên bố hẹn hò với Mạnh Lị Tầm cũng chỉ là vẻ vui sướng của thiếu niên mới yêu đương, không hề mang theo sự phức tạp như hiện tại.

Vì thế anh hỏi. “Biết nhau bao lâu rồi?”

Nét mặt Chương Hồi bỗng thêm vài phần hối lỗi. “Nếu tính ra thì phải hơn mười năm.”

Lâm Hi Di hít vào một hơi, khiếp sợ đến mức cằm cũng phải rớt xuống dưới chân. “Cái gì cơ? Mười năm á? Quen từ thời đại học sao?”

Giang Nhất Sơn cũng cảm thấy ngạc nhiên, anh nâng mắt kính trượt xuống sống mũi lên.

Chương Hồi quơ quơ chén. “Đúng vậy.”

Sau đó lại tiếc nuối mà nói. “Chẳng qua gần đây mới chính thức quen nhau.”

Giang Nhất Sơn nhìn hắn nghiêm túc nói. “Ông đã nghĩ tử tế chưa, về việc cùng cậu ta ở bên nhau?”

Chương Hồi biết anh muốn nói điều gì, điều khó khăn nhất chính là ánh mắt người đời cùng với sự đồng thuận của người nhà, mà những điều đó đối với Chương Hồi lại chẳng phải vấn đề gì lớn.

Quan trọng nhất vẫn là em ấy thôi, không phải sao?

……

Hắn dựa lưng vào ghế hơi lay động vài cái, nhìn về phía giường trên tầng, quầy bar trong nhà ăn, sofa và thảm lông, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi căn nhà này đã tràn ngập bóng dáng của Kinh Linh.

Thật nhớ em ấy.

Nhưng đã là rạng sáng rồi, hắn sợ nếu nhắn tin hay gọi điện thì sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Kinh Linh, vì thế hắn mở hòm thư cũ kia, còn mấy bức thư vẫn chưa đọc xong, mấy ngày em ấy không có ở đây thì đọc nốt vậy.

Lần trước đọc đến đâu rồi nhỉ? Hắn nhớ lại một chút rồi phát hiện bức thư cuối cùng mình đọc được gửi cách bức thư trước đó tận bốn năm. Hắn thấy hơi tò mò không biết trong bốn năm đó đã xảy ra điều gì, tựa như tò mò về cảm xúc của Kinh Linh khi để lại những vết thương đáng sợ đó trên cánh tay nhỏ gầy của mình.

“Đã lâu không gặp anh.

Đúng là lâu lắm rồi, liệu anh có nhớ em không.

Chắc là không đâu nhỉ, em cũng chẳng hy vọng nhiều lắm, bởi vì em không xứng đáng được anh nhớ đến.

Anh có tin lời em nói không? Rằng em đã mơ một giấc mộng dài, mà giấc mộng này kéo dài tận bốn năm.

Bốn năm này em chưa từng nhớ tới anh, nhưng không phải vì em không còn thích anh nữa, mà là vì trong thế giới của em thì chúng ta đã ở bên nhau rồi.

Em đã làm sai rất nhiều chuyện, cũng đã làm rất nhiều điều tồi tệ, em đã không thể đường đường chính chính như trước nữa rồi, bởi vì linh hồn em đã không còn đơn thuần nữa.

Em chẳng dám mong lời tha thứ từ anh, em chỉ hy vọng mình sẽ không làm sai điều gì nữa, sẽ không nhận nhầm người nữa.”

Em ấy làm sao chuyện gì cơ? Nhận nhầm người?

Cảm giác trái tim bị siết chặt này lại xuất hiện lần nữa, Chương Hồi ấn vào một bức thư khác.

“Gần đây anh có khỏe không?

Cảm xúc những ngày này của em đã khá hơn nhiều rồi, vì thế em muốn đi du lịch, muốn ngắm nhìn thế gian này một chút.

Em đã vẽ một tấm bản đồ, trên đó em đánh dấu tất cả những nơi anh đã đi qua cũng những món anh đã ăn, chỉ cần tưởng tượng có thể hít thở cùng một bầu không khí với anh, cùng anh ngồi trên một chiếc ghế dài, uống một tách cà phê của cùng một quán, em đều cảm thấy vui vẻ đến thỏa mãn.

Em biết anh thích Iceland nhất, thời điểm đến đó em không đăng ký du lịch theo tour. Chiếc xe em thuê để đến nhà nghỉ ngày hôm ấy bỗng nhiên bị hỏng, khi đó trời rất tối chẳng có chút ánh đèn đường nào, xe cộ hay người qua đường cũng không.

Đất trời tĩnh lặng đến đáng sợ.

Điều hòa không thể sưởi ấm, điện thoại thì không có tín hiệu, em cảm thấy vô cùng lạnh, lạnh đến tưởng như sẽ chết đi.

Em mặc thêm quần áo mình mang theo lên, cũng không dám đi lung tung, em chỉ sợ gặp được người lạ hay loài động vật nào đó đáng sợ. Nếu là chết thì chết cóng có khi sẽ còn giữ được chút thể diện.

Em dùng điện thoại để viết di chúc. Khi ấy em viết cái tên Chương Hồi rất nhiều, hy vọng rằng người tìm thấy thi thể của em có thể hiểu nhầm rằng em không phải là một kẻ cô độc, trong lòng em có một người mà em rất yêu, chỉ là người ấy không ở bên cạnh em mà thôi, như vậy thì khi chết đi em sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.

Có lẽ rằng viết quá nhiều nên cái tên của anh thực sự đã phù hộ cho em, thực ra thì nhà nghỉ em thuê ở cách đó không xa, chủ nhà đợi thật lâu không thấy em đến nên sợ em lạc đường hay gặp chuyện gì ngoài ý muốn mà đã chủ động đi tìm em.

May mắn lần này đến Iceland em có thể thấy được cực quang, em cảm thấy nó tựa như anh trong lòng em vậy, luôn đẹp đẽ đến mức em muốn đuổi theo mãi.”

Kinh Linh không dùng quá nhiều câu chữ để nói về những chuyện xảy ra trong bốn năm kia, anh nói rất ngắn gọn, nhưng trái tim Chương Hồi lại phập phồng lên xuống theo từng câu chữ của anh.

Hắn muốn đợi sau khi Kinh Linh trở về, hắn nhất định sẽ đối xử với anh tốt hơn nữa, anh muốn gì hắn đều sẽ cho anh hết thảy.

Đã xác định đêm nay không thể đi vào giấc ngủ được nữa, cho nên Chương Hồi đọc hết những bức thư còn lại, khi đọc xong thì trời đã sáng.

Hắn đi vào phòng tắm rửa mặt, tắm rửa xong nhìn bản thân trong gương, người đàn ông phản chiếu mang đôi mắt đỏ đầy tơ máu, râu nhú lên trên cằm, chưa bao giờ hắn trông thấy mình chật vật đến thế.

Những chuyện cũ hắn không thể tham dự còn nặng nề hơn so với những gì hắn tưởng tượng, hắn đã không còn mang theo lòng tò mò như ban đầu nữa, bởi những bức thư ấy đọng lại trong lòng đè ép trái tim hắn đầy đau đớn.

Bỗng nhiên hắn rất muốn gặp Kinh Linh, vô cùng muốn, vì thế hắn quyết định mua một tấm vé máy bay đến Sapporo ngay trong ngày hôm ấy.