Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 18: Trằn trọc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lâu rồi tôi chưa về trường.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp cực kì nam tính của Chương Hồi, gió thổi phất phơ khiến tai Kinh Linh hơi ngứa ngáy.

Chương Hồi sóng vai đi cùng Kinh Linh trên sân trường, hai bên đường ngập tràn màu vàng của câu sung dâu(1), chiếc lá bị gió thổi qua lơ lửng trong không trung một lát rồi mới rơi xuống trên mặt đất.

Phải chăng đời người cũng giống như chiếc lá rụng này, nửa đời phiêu bạt, cho đến khi có thể dừng chân đứng lại thì không dám nói về chuyện cũ năm xưa nữa mà chỉ mong hiện tại có thể an ổn là đủ, Kinh Linh nghĩ.

Bởi vì bên cạnh có người ấy, cho nên mới có cảm giác như thế này.

Đèn đường bỗng nhiên sáng lên, trên mặt đất hiện lên bóng của hai người, Kinh Linh nhìn bóng của mình, ấy vậy mà bóng người bên cạnh lại là của Chương Hồi.

Sau mười năm rời khỏi ngôi trường này, cuối cùng bóng hình của anh và hắn cũng có thể sóng vai nhau mà đi.

Bên cạnh hai người có sinh viên đi qua đi lại, hầu hết mọi người đều đang cắm tai nghe cúi đầu xem điện thoại, không biết là đang nghe bài hát nào.

Có thể là đang trả lời tin nhắn WeChat, có thể là đang lướt Weibo, hay cũng có thể là đang tùy tiện mở một app nào đó rồi lại thoát ra, nhưng bọn họ đều không biết vào khoảnh khắc mình cúi đầu xuống kia có khả năng sẽ đi lướt qua một người nào đó, cũng có khả năng bỏ qua một khoảnh khắc gặp gỡ hoặc ly biệt.

“Tôi cũng vậy.”

Nội tâm Kinh Linh cảm thấy vô cùng phức tạp, anh nhận ra dường như mỗi lần tiếp xúc với Chương Hồi, anh càng như yêu hắn nhiều hơn một chút.

Bởi vì Chương Hồi tồn tại, cho nên anh càng muốn hòa nhập với thế giới này, tình cảm cũng càng trở nên mẫn cảm.

Gió ban đêm hơi lành lạnh, bọn họ nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt từ phía sân thể dục, có thể thấy cả ánh đèn sáng lên của những căn phòng tự học, còn có cả tiếng hát ở quảng trường giữa màn đêm mờ ảo.

Kinh Linh chưa từng nghe qua bài hát này, nhưng vẫn bị lời bài hát làm cho đỏ mắt.

Nếu như nói

Anh là vì tinh tú phương xa

Chói lóa khiến người ta phải rơi lệ

Em sẽ là đôi mắt luôn dõi theo anh

Vào những lúc cô đơn ngắm nhìn bầu trời đêm



“Kia là Chương Hồi kìa!”

“Hotboy đại học Q Chương Hồi!”

“Người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa!”



“Chào các lãnh đạo và các giáo viên, chào các bạn sinh viên, tôi là Chương Hồi, sinh viên ngành Kiến trúc khóa 06.”



“Bạn học, có muốn chơi bóng cùng nhau không?”



“Em có thể đi theo phía sau anh

Giống như cái bóng đuổi theo ánh sáng mộng du

Em có thể chờ ở ngã tư đường này

Dù không biết anh có đi qua hay không

Mỗi khi em vì anh mà ngẩng đầu

Đến cả nước mắt cũng cảm thấy tự do

Tình yêu giống như ánh dương chiếu rọi

Vừa có được đã lại mất đi”

(Bài “Kẻ theo đuổi ánh sáng” của Sầm Ninh Nhi, OST phim “Hạ chí chưa tới”: https://youtu.be/sqRKaVgg_qU)

Trong những ngày phải sống ảm đạm ấy anh đã từng không biết bao nhiêu lần đi theo bóng lưng của Chương Hồi. Có khi chỉ có một mình hắn, nhưng những lần đó thực sự rất ít, hầu hết đều là hắn ở bên cạnh rất nhiều kiểu người, nhiều nhất vẫn là khi hắn ở cùng Mạnh Lị Tầm, mà bên cạnh hắn thì dù có thế nào cũng không có vị trí của anh.

Mỗi khi không có tiết, anh thích đứng ở dưới tán cây bên cạnh tòa nhà của khoa Kiến trúc Chương Hồi học mà đợi hắn tan lớp. Anh nghĩ rằng ánh sáng nơi đó là ánh dương anh thích nhất trong ngôi trường này.

Giống như đã chụp rất nhiều bức ảnh ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, anh cũng đã từng thấy Chương Hồi ra vào cửa chính vô số lần, hắn cũng là ánh sáng, bên cạnh hắn lúc nào cũng có nhiều người vây quanh, còn ánh mắt hắn thì chưa bao giờ nhìn sang phía góc tối tầm thường này cả.

Mỗi ngày anh đều chỉ qua lại giữa phòng học, nhà ăn và phòng ngủ, anh không chơi thân với bạn bè, mẹ thì mất liên lạc nhiều năm, đôi khi anh ngẩng đầu chụp mây, cúi đầu chụp nước, anh thậm chí còn cho rằng mây trên trời và hình phản chiếu của nó trên mặt nước đều có thể cảm nhận được sự cô độc của anh.

Nhưng từ ngày anh bắt đầu thích Chương Hồi, vào những thời điểm anh cảm thấy trống rỗng, mỗi khi nhớ tới bóng dáng người ấy, anh đều cảm thấy tràn ngập thỏa mãn.

Mặc dù là tình yêu không được đáp lại, nhưng kể cả những khi rơi lệ anh vẫn cảm thấy mỗi giọt nước mắt của mình đều vô cùng hạnh phúc.

Có thể yêu hắn, đó chính là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tầm thường nhạt nhẽo của anh.

Kinh Linh nghĩ, có lẽ đêm nay bản thân sẽ không khống chế được cảm xúc mất.

Anh nhìn về phía Chương Hồi, khóe miệng Chương Hồi hơi cong lên, trong bóng đêm nhìn vừa ôn nhu lại mê người.

Chương Hồi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Kinh Linh, hắn hơi cúi đầu liền chạm phải ánh mắt của Kinh Linh trong không trung.

Chương Hồi nghĩ, ấn tượng đối với Kinh Linh ban đầu là thần bí mà lạnh lùng, sau khi hiểu rõ một chút mới biết đây là chàng trai nhỏ bị thời gian đóng băng, vừa đơn thuần vừa cô độc, còn giấu thật sâu bên trong sự linh động và đáng yêu.

“Tôi nghĩ, chúng ta trước đây hẳn là đã từng gặp nhau.” Chương Hồi hỏi dò.

Trong nháy mắt con ngươi của Kinh Linh run rẩy kịch liệt, sau đó lại trở lại trạng thái bình thường như mặt hồ yên tĩnh, đôi mắt anh mất tự nhiên mà nhìn về phía sau Chương Hồi. “Thì, thời gian qua cũng lâu rồi, nếu anh quên cũng là chuyện bình thường.”

Người này, tại sao lại có thể ngốc đến như vậy? Nếu hắn vĩnh viễn không đọc được mấy chục bức thư kia, chẳng lẽ cậu ấy sẽ ôm theo bí mật bị chôn vùi bởi thời gian này đến tận cuối đời sao? Chương Hồi nghĩ.

Rõ ràng anh có thể khiển trách hắn làm ra những điều tệ bạc với anh, cũng có thể chất vấn hắn tại sao chưa từng để anh ở trong lòng.

Nếu Chương Hồi để tâm một chút, hắn sẽ không tự phụ như thế, sẽ không cho rằng hắn đã đối xử quá tốt đẹp với từng người mà hắn từng tiếp xúc.

Nếu hắn có thể chân thành một chút, hắn sẽ không để một người bướng bỉnh thế này lớn lên cùng quãng thời gian vây xung quanh hắn.

Nhưng nếu Kinh Linh của năm đó thổ lộ với hắn, hắn sẽ làm gì?

Hắn sẽ từ chối ngay lập tức, hay hắn sẽ cân nhắc và tự hỏi bản thân rồi sau đó mới đưa ra câu trả lời ổn thỏa nhất?

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đây đều là những giả thiết vô dụng, hắn không thể thay đối được sự thật rằng mình đã quá vô tâm, rằng mình không để bù đắp được những việc bản thân đã làm sai.

Hắn không có quyền chỉ trích bản thân vô tâm của tuổi 20 khi đang bước vào những năm tháng 30 tuổi, tất cả những giả thiết này đều vô nghĩa, bất kể là đối với hắn hay là với Kinh Linh.

Đã tạo nên tổn thương với anh, dù thế nào cũng không thể bù đắp được sự thật ấy, mà hắn cũng biết cảm xúc hiện tại của bản thân đối với Kinh Linh đã vượt qua giới hạn của một mối quan hệ bạn bè bình thường, điều này cũng là sự thật.

Đến mức sau này điều gì sẽ đến hắn càng không thể đoán trước được. Đây là những cảm giác hắn chưa từng trải qua, hắn luôn cho rằng bản thân đối xử với những tình cảm của mình đều bĩnh tĩnh và kiềm chế, chứ không phải khống chế và ép buộc.

Chương Hồi bất đắc dĩ mà cười một chút, nếu như vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Hắn trở lại dáng vẻ ngày thường của Chương Hồi. “Vậy thì Kinh Linh của hiện tại có nguyện ý cùng uống một chén với Chương Hồi của hiện tại không?”

Kinh Linh làm sao mà có thể cự tuyệt được, dù là Chương Hồi của những năm đôi mươi hay là Chương Hồi 30 tuổi thì vẫn luôn nằm trên đầu trái tim anh, chưa từng một lần rời đi.

Bọn họ đi đến quán rượu của anh Vương trước cổng trường, bên trong khá đông, nhìn quanh một vòng đều thấy những khuôn mặt trẻ tuổi.

Tuy rằng bọn họ so với những người bạn cùng tuổi đều trông trẻ hơn một chút, nhưng so với những thanh thiếu niên trong độ tuổi thanh xuân thì khí chất vẫn mang theo nỗi u sầu khó nói.

Chương Hồi chào hỏi anh Vương từ xa, hắn cùng Kinh Linh chọn một chỗ trong góc mà ngồi xuống.

Hai người gọi thêm cả một két bia, một tiếng “póc” vang lên, Chương Hồi nhanh nhẹn mở chai, động tác ngầu không thể tả.

Trái tim Kinh Linh đột nhiên nhảy lên một chút, đầu ngón tay anh bấm vào lòng bàn tay hy vọng có thể bình tĩnh lại.

Chương Hồi đưa chén rượu cho Kinh Linh, trêu chọc hỏi. “Bé tinh linh, nhìn qua có vẻ như thời đại học cậu không uống nhiều lắm nhỉ.”

Kinh Linh lắc lắc đầu. “Thực ra tôi uống nhiều lắm.”

Chương Hồi hơi tò mò. “Vậy tửu lượng của cậu bây giờ còn tốt không?”

“Nếu tôi không muốn say thì sẽ không say.”

Sau đó anh nhấp một ngụm, sau khi thích ứng được rồi thì ngửa đầu uống một ngụm lớn. Chương Hồi nhìn hầu kết không quá rõ ràng của anh chậm rãi chuyện động trên chiếc cổ trắng nõn, có giọt rượu chảy xuống cằm anh, hầu kết của hắn cũng không tự giác mà động đậy một chút, hắn rất muốn dùng một vài cách không thể nói ra để lau đi giọt nước kia.

Sau đó Chương Hồi ý thức được mình đang nghĩ điều gì, trong lòng nhen nhóm một tia lửa không rõ ràng, hắn ngửa đầu uống sạch chén rượu của mình, tựa như làm thế có thể dội tắt dục vọng đang lặng lẽ quấy phá trong lòng hắn.

Kinh Linh vẫn mang dáng vẻ không phòng vệ, anh dường như nghĩ tới điều gì đáng tiếc nuối, lông mày nhíu cả lại.

“Sao thế, không thoải mái sao?” Chương Hồi hỏi.

Trong biểu tình tiếc nuối của Kinh Linh có thêm chút khổ sở, anh lắc đầu. “Không có gì, chỉ là nhớ tới thứ tôi đã từng để lại đây.”

“Thứ gì? Quan trọng lắm không?”

Kinh Linh nhìn về phía Chương Hồi, suy nghĩ dần dần về phương xa. “Hai năm trước, tôi từng để lại bức ảnh của người tôi thích ở đây.” Trong giọng nói của anh vừa có chút tiếc nuối mà cũng vừa ngượng ngùng.

Khoảng thời gian Kinh Linh về nước anh vẫn đắm chìm trong quá khứ, bệnh của anh đã tốt lên rất nhiều, cũng không còn nhận nhầm người nữa.

Anh từng tới quán rượu này, từng ở đây mà trải qua những đêm buồn khổ, dần dần anh còn có khuynh hướng nghiện rượu, bởi vì sau khi say anh cảm thấy mình có tất cả mọi thứ.

Thường thường anh chỉ ngồi ngốc trong một góc, anh không đặc biệt để ý tới một ai tựa như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, nhìn qua có vẻ lạnh lùng quái gở, hơn nữa độ tồn tại của anh không quá cao, dường như cũng chẳng có ai chú ý tới anh.

Anh cầm ví tiền, nhìn thấy bức ảnh bị kẹp trong đó đã nhiều năm, phía dưới viết “Em không muốn nói lời từ biệt với anh“. Chữ viết hơi mờ, giấy ảnh cũng đã ố vàng, nhưng đây lại là hồi ức anh chẳng thể rời xa.

Khi đó anh như mọi người dưới sân khấu nhìn lên người tựa như gần trong gang tấc mà lại xa xôi trên kia, nghe thấy tiếng hát trầm thấp của hắn, âm thanh như vương vấn trong trái tim anh.

Tuy nói rằng những ngày mới sẽ là lời ca mới, nhưng sẽ chẳng thể đẹp bằng đêm đó. Anh biết sự thật rằng bọn họ sẽ biệt ly, cho nên khi ấy anh chỉ yên lặng rơi lệ trong góc quán.

“Nếu người cậu thích biết cậu để ý người ta đến thế, chắc hẳn hắn sẽ rất cảm động.” Thanh âm của Chương Hồi đánh gãy suy nghĩ của anh, anh nhìn người trước mắt vừa quen thuộc lại vừa như xa lạ.

Kinh Linh cười lắc đầu, sau đó cụng chén với hắn rồi uống cạn.

Chén rượu đã đi qua bao tháng năm, cuối cùng cũng có thể được cụng vào chiếc chén anh hằng mong ước.

Chú thích:

(1) Cây sung dâu