Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 16: Ánh trăng




Sau ngày hôm đó, Chương Hồi và Kinh Linh đều trở về bận rộn với sinh hoạt của từng người.

Kinh Linh không thể quên được buổi đêm trên sân thượng kia, Chương Hồi kéo anh dán vào lồng ngực hắn, dẫn dắt anh chuyển động trong màn đêm yên tĩnh.

Kinh Linh phát hiện ra anh có chút tham lam đối với cái ôm của Chương Hồi, hắn tựa như một bức tường cản gió, hay như là một nơi để trở về.

Nơi đó anh có thể quên hết mọi thứ, quên đi xấu hổ, quên đi thế gian, là nơi anh có thể khóc, có thể say mê.

Điều khiến anh chìm sâu vào không đơn giản chỉ là màn đêm, mà là cái ôm ấm áp của người kia.

Anh cảm nhận được quan hệ giữa mình và Chương Hồi đã thân mật thêm một chút nhưng anh lại không thể nói rõ điều đó là gì, nó luôn mang lại cảm giác kỳ diệu, thật mông lung mà cũng lại mơ hồ như mê mang sau khi tỉnh dậy khỏi một giấc mộng dài, hay như được trở về tổ ấm sau khi vượt qua trăm suối ngàn đèo.

Nhưng anh nghĩ, ít nhất bọn họ bây giờ đã là bạn bè như những ao ước không biết bao nhiêu lần trong quá khứ của anh.

Anh có thể được đứng nói chuyện bên cạnh hắn, có thể bớt thời gian trong sinh hoạt bận rộn để cùng ăn một bữa cơm, có thể nhận được một cái ôm vào khoảnh khắc bản thân yếu đuối cần an ủi, cũng có thể nói chuyện với hắn, nhìn hắn nở nụ cười với mình.

Đây là điều mà Kinh Linh không dám cầu nguyện trong quá khứ, cho nên hiện tại chỉ cần trong trạng thái này thôi đã đủ khiến anh thoả mãn, anh nguyện ý lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ chia sẻ.

Đã từng là sự vô vọng trong trái tim anh, bầu không khí không bình thường giữa hai người là điều mà Kinh Linh đã từng không dám chạm đến cũng không dám tưởng tượng tới.

Anh có một buổi chụp ngoài trời, ngày hôm qua mới vội vã trở về từ thành phố bên cạnh, bởi vì anh đã đáp ứng Chương Hồi ngày mai muốn mời hắn tới nhà anh làm khách.

Thời điểm nhận lời chỉ là do lúc đó đầu anh nóng lên, sau khi Chương Hồi đáp ứng anh lại cảm thấy khẩn trương và đau đầu.

Bức tường trong nhà dán đầy ảnh có liên quan đến Chương Hồi, phong cách trang trí kiểu Bắc Âu cũng giống như chung cư Chương Hồi thuê hồi ở nước Anh, anh sợ những điều này sẽ khiến Chương Hồi cảm thấy không thoải mái, sẽ khiến Chương Hồi hoảng sợ rồi xa cách anh, như vậy thì cơ hội được làm bạn bè với Chương Hồi vất vả bao lâu mới nắm lấy được cũng không còn nữa.

Kinh Linh tìm một miếng vải màu xanh lá treo lên phần tường kia, để trông không quá gượng gạo, anh còn treo thêm vài bức ảnh bình thường lên.

Xong việc, Kinh Linh ngồi trên ghế chỉnh sửa ảnh, hôm qua và hôm kia anh đã đi đến một công viên nhiệt đới ở thành phố bên cạnh, cũng là nơi được nhắc đến nhiều trong cuốn tạp chí nổi tiếng nhất về bảo vệ môi trường thiên nhiên.

Kinh Linh chụp rất nhiều ảnh về thảm thực vật tự nhiên, về những loài động vật đáng yêu hoạt bát cùng với cảnh hoàng hôn nơi rừng rậm, nhưng anh vẫn thích nhất những bức ảnh mình tuỳ ý chụp mà không liên quan đến công việc.

Ngày đó khi trở về nhà trọ trên núi, một mình Kinh Linh xuyên qua khu rừng rậm khiến người ta không thể xác định được phương hướng, anh có thể nghe thấy tiếng động vật nào đó kêu, trong lòng có chút sợ hãi, sau đó không cẩn thận vấp phải rễ cây nhô lên khỏi mặt đất mà té ngã.

Vì để bảo vệ máy móc trong ngực, anh cố điều chỉnh hướng ngã của mình, lưng anh va xuống đất trước, nhưng may mắn là phần đầu chỉ rơi xuống một lớp lá mềm xốp.

Vốn dĩ đã luôn mang theo một trái tim bình thản, ở nơi rừng rậm không biết tên này dường như lại càng cảm thấy yên bình hơn, anh nằm trên mặt đất đầy cỏ dại và lá khô mà nhìn cây cối cao to rậm rạp trên đỉnh đầu, ánh trăng như mặt nước xuyên qua kẽ hở cành lá chiếu lên khuôn mặt anh, đẹp đến không thể thở nổi.

Kinh Linh bỗng nhiên nhớ tới ánh trăng thời đại học, anh từng nằm trên bãi cỏ của một đồi dốc rồi nhìn lên trên đỉnh đầu cũng là cây cối và ánh trăng xa xôi ấy, bởi vì anh có người mình thích và người kia thì đang lẳng lặng ngồi ở đầu dốc bên kia.

Đó là bí mật của Chương Hồi mà Kinh Linh tình cờ phát hiện được. Sau khi Chương Hồi đưa Mạnh Lị Tầm về phòng ngủ, thỉnh thoảng hắn sẽ đến nơi này ngồi, đây là mảnh đất trống mà trường học chưa khai phá, bởi vì buổi tối không có đèn nên đường rất tối, cho nên cũng gần như không có ai qua lại.

Kinh Linh lén lút đi theo Chương Hồi đến nơi này, anh không biết Chương Hồi muốn làm cái gì, nhưng anh phát hiện ra Chương Hồi chẳng làm cái gì cả, chỉ ngẩn người trước màn đêm, vừa như đang suy nghĩ gì đó lại vừa như chẳng có suy nghĩ gì trong đầu.

Anh thường ngồi ở bên đầu dốc này lắng nghe từng nhịp thở của Chương Hồi, cố gắng khống chế hơi thở của mình để không bị phát hiện, anh không tiếng động mà nghiêm túc nghe, dường như có thể nhờ thế mà đến gần hắn một chút.

Đây có thể là căn cứ bí mật của Chương Hồi, Kinh Linh ngại ngùng mà xâm nhập vào đó, nhưng anh không quấy rầy đến hắn, chỉ là muốn gần hắn một chút, như vậy mới có thể thắp lên chút hy vọng trong cuộc sống vô vị tẻ nhạt của anh.

Khi đó anh vẫn sinh hoạt theo khuôn phép cũ, cuộc sống đại học vô cùng đơn giản bình thường, quan hệ với các bạn học cũng chỉ dừng ở xã giao, còn với bạn cùng phòng thì ngoài những lần ăn liên hoan sau mỗi học kỳ thì cũng không giao tiếp quá nhiều trong ngày thường.

Sắc màu suy nhất trong sinh hoạt của anh là được chụp những thứ mình thích và được đi theo Chương Hồi.

Anh chụp được bức ảnh ánh trăng xuyên qua cành lá kia, ánh trăng tựa như hình ảnh Chương Hồi trong lòng anh, khi xa khi gần, rõ ràng không thể với tới nhưng vẫn khiến người ta in sâu vào đáy lòng.

Chương Hồi chính là ánh trăng sáng của anh.

Ma lực của ảnh chụp chính là khi anh có thể lưu giữ cảnh vật và hồi ức của dòng thời gian vào trong một khoảnh khắc để khiến nó trở thành vĩnh hằng.

Cho dù đã quên mất những chuyện đã xảy ra nhưng khi nhìn thấy những tấm ảnh được chụp vào thời điểm ấy, anh lại nhớ rõ tâm tình của mình khi đó, tựa như vừa mới hôm qua vậy.

Kinh Linh còn nhớ rõ cảm xúc của mình khi nằm trong rừng rậm ngày hôm qua, anh đặt tất cả tâm tình của mình vào trong ống kính, tìm một tông màu phù hợp nhất, chính là màu anh đã nhìn thấy.

Thực ra, có rất nhiều điều mà không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn nhận giống nhau, nhân tố cá nhân ảnh hưởng đến một phần trong cách nhìn đó, bởi khi ấy nó sẽ được quyết định bởi tâm tình và suy nghĩ trong lòng người vào thời điểm đó, đôi mắt của con người mang theo những ống kính khác nhau, cho nên đây chính là ma lực của nhiếp ảnh mà Kinh Linh luôn cảm nhận được.

Kinh Linh đăng bộ ảnh lên Weibo và Instagram cùng với dòng chữ: “木の間を漏る月の光。”

(木の間を漏る月の光: Ánh trăng len lỏi qua tán lá)

Khi Chương Hồi xử lý xong công việc thì trời đã khuya, hắn nằm trên giường thả lỏng một lúc rồi lướt trạng thái Weibo và Instagram của Kinh Linh, gần một tuần rồi mà Kinh Linh vẫn chưa có bài mới, nhưng khi hắn vừa tiện tay lướt một cái thì thấy bài đăng của Kinh Linh.

Là một câu tiếng Nhật, hắn xem chừng vẫn có thể hiểu được, những ngày hẹn hò với Mạnh Lị Tầm hắn đã từng học qua tiếng Nhật. Hắn không thể không bội phục khả năng nhiếp ảnh trời cho của Kinh Linh, anh có thể phát hiện ra những chi tiết bé nhỏ đẹp đẽ mà người thường không nhìn thấy, một người như vậy chắc hẳn tâm hồn phải nhạy cảm và tinh tế lắm.

Thời gian rảnh rỗi gần đây Chương Hồi thường nhớ tới Kinh Linh, hắn cảm thấy mình đã làm rất nhiều chuyện đầy hổ thẹn với Kinh Linh, hắn muốn đối xử tốt với anh một chút, muốn đền đáp cho anh một chút, tuy vậy hắn lại sợ mình không thể khống chế được bản thân mà mang đến thương tổn không cần thiết tới cho anh.

Nhưng rồi hắn đã bình tĩnh phân tích một chút, gần đây hắn thường làm vài chuyện không trong sự khống chế của bản thân mình, không kiềm chế được mà nghĩ tới anh, không ngừng tìm kiếm bóng dáng anh trong đám đông, cũng không hiểu vì cớ gì lại mời anh nhảy một điệu vào đêm đó.

Chương Hồi cảm nhận được một tia nguy hiểm, hắn mơ hồ nhận ra ý nghĩa đằng sau sự nguy hiểm ấy, nhưng hắn lại không thể kháng cự được việc bị tia nguy hiểm ấy hấp dẫn.

Bỗng nhiên hắn nhận được tin nhắn từ Kinh Linh, là định vị và biển số nhà, hắn nhớ tới lời hẹn của hai người rằng Kinh Linh sẽ tự tay pha trà cho hắn.

Chương Hồi vô cùng chờ mong, việc có người làm đồ ăn cho riêng mình hắn này quả là xa lạ trong kí ức.

Từ nhỏ cha hắn đã luôn bận rộn với công việc, mẹ lại là tiểu thư nhà giàu tay chưa từng đụng nước, bạn gái thời đại học cũng không có cơ hội làm cơm cho hắn, sau đó khi ra nước ngoài từng ở chung với bạn bè nhưng hầu hết thời gian vẫn là mua cơm hộp hoặc đi ra ngoài ăn, thỉnh thoảng Chương Hồi còn tự làm một chút đồ ăn cho bạn gái.

Đây cũng coi như trải nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời cho nên hắn rất mong chờ, xưa nay hắn vẫn luôn là người bình tĩnh cả trong lẫn ngoài, nhưng trái tim hắn lại bị phần trân trọng này làm dấy lên một gợn sóng.

Hắn trịnh trọng trả lời lại. “Được, mai gặp lại.”

Công việc của hai người có thể coi là tự do, thời gian làm việc của Kinh Linh còn thoải mái hơn so với Chương Hồi, ban ngày Chương Hồi vẫn phải đến công ty giải quyết một số chuyện, sau đó hắn muốn đi mua chút quà tặng, dù sao cũng là lần đầu tới nhà làm khách.

Vốn dĩ Chương Hồi muốn tặng Kinh Linh một ống kính, nhưng hắn lại không am hiểu về chuyện này, sợ rằng tặng sai còn có thể mang lại rắc rối.

Chương Hồi lại nhớ đến việc Kinh Linh cũng thích cực quang giống hắn, cũng như thích bầu trời đầy sao. Hắn chọn một chiếc cốc pha lê của một nhà thiết kế người Nhật, đáy cốc trông giống như những mảnh pha lê nhỏ, nhưng dưới ánh sáng lại toả ra ánh sáng xanh thẳm tựa như một bầu trời lấp lánh sao.

Trước khi ấn chương, Chương Hồi không ý thức mà tự giác sửa sang lại áo khoác. Cửa mở ra, hắn nhìn thấy Kinh Linh bèn sững người lại một chút, bởi vì hiện giờ Kinh Linh đang ở chân trần mặc một bộ quần áo giống như kimono của đàn ông Nhật, mái tóc gội xong để xoã ra, nhìn qua vừa dịu ngoan lại vừa mềm mại.

“Hoan nghênh, mời anh vào.”

Kinh Linh đưa cho Chương Hồi một đôi dép lê, Chương Hồi đi dép vào rồi đánh giá bốn phía một chút, tình cờ cảm thấy có chút quen thuộc, có thể là vì căn nhà được trang trí theo phong cách mà hắn vẫn luôn ưa thích.

Trong nhà Kinh Linh rất sạch sẽ, các chi tiết trang trí trong nhà đều có thể nhìn ra sự chăm chút của chủ nhà, điểm này cũng giống với cảm nhận về Kinh Linh trong hắn, là người luôn tinh tế để ý những điểm nhỏ trong sinh hoạt và cảm xúc con người.

Hắn đưa hộp cốc pha lê mới mua cho Kinh Linh, sau đó nhìn anh từ trên xuống dưới vài lần, cười nói. “Cậu mặc như thế này trông hơi giống người Nhật.”

Kinh Linh nhận được quà vừa vui mừng mà lại cũng hơi ngại ngùng, anh nhẹ giọng nói. “Thực ra đây là một trong những bước của trà đạo.”

Dừng một chút, anh rũ mắt chớp chớp. “Đây là lần đầu tiên tôi pha trà cho người khác.”

Chương Hồi nhìn thấy vòng eo bị quấn chặt của anh, mất tự nhiên mà rời ánh mắt lên nhìn khuôn mặt anh. “Vậy thì đây là vinh hạnh của tôi.”

Hắn vốn nghĩ rằng chỉ là một buổi uống trà bình thường, pha một ấm trà rồi ăn điểm tâm nói chuyện qua lại, không ngờ rằng phần trân trọng này còn nặng hơn những gì hắn tưởng tượng.

Kinh Linh nhợt nhạt cười. “Mời anh theo tôi.”

Kinh Linh dẫn hắn đến một căn phòng, không ngờ bên trong lại khác một trời một vực, cách trang trí khác hẳn với bên ngoài. Đó là một cánh cửa kéo kiểu Nhật, sau khi kéo ra bên trong là nội thất bằng gỗ và tatami.

Kinh Linh đưa cho hắn một bộ áo choàng nam ý bảo hắn đi thay, Chương Hồi cũng không nói nhiều, ở ngay trước mặt Kinh Linh mà cởi áo khoác và áo sơ mi ra, trên người chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ.

Áo hơi bó sát người, có thể thấy đường nét cơ ngực và cơ bụng bị bao trọn lấy của Chương Hồi, còn cả cơ bắp trần trụi trên cánh tay to lớn của hắn, đều là cảnh đẹp không thể thấy thường bị giấu đằng sau lớp quần áo.

Mặt Kinh Linh nóng lên, hơi mất tự nhiên mà quay đi.

Chương Hồi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng cùng với vành tai đỏ bừng của anh, hắn cố ý muốn trêu chọc mà thong thả cởi thắt lưng quần ra thì lại phát hiện ngón chân trần trụi của Kinh Linh đã cuộn tròn trên sàn nhà, ý cười trên mặt hắn càng đậm hơn.

Sau đó hắn chơi xấu mà hỏi anh. “Tôi chưa từng mặc qua cái này, không rõ cách mặc cho lắm.”

Kinh Linh bất đắc dĩ mà quay người lại, hơi cúi thấp đầu không dám nhìn Chương Hồi, tay anh run rẩy mà giúp Chương Hồi sửa sang lại áo choàng, ngón tay anh lơ đãng xẹt qua ngực Chương Hồi khiến hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng căng thẳng, không thể nói rõ chỗ nào đang hơi ngứa ngáy.

Kinh Linh vừa hưng phấn vừa chật vật giúp hắn sửa sang lại cho tốt rồi quay lại ngồi xuống tatami, Chương Hồi nhìn thấy anh quen thuộc quỳ gối, hai bàn chân trắng nõn chồng lên nhau, nhìn qua giống phong thái của mỹ nhân trong điện ảnh Nhật ngày xưa.

Chương Hồi bắt chước dáng vẻ khi ngồi xuống tatami của Kinh Linh, Kinh Linh lại nói. “Anh không cần phải như vậy, cứ ngồi thế nào thoải mái là được rồi.”

Vì thế Chương Hồi lại ngồi khoanh chân xếp bằng, hắn có chút tò mò hỏi. “Cậu từng học chuyên nghiệp sao?”

Kinh Linh ngoan ngoãn gật đầu. “Thời đại học đã từng học qua lớp trà đạo, sau khi ra nước ngoài cũng học chuyên nghiệp một thời gian.”

Chương Hồi bỗng nhiên sáng tỏ. “Thế nên là cậu quen Mạnh Lị Tầm lúc đấy sao?”

Bởi vì lớp trà đạo là do đệ tử gia truyền của gia tộc người Nhật giảng bài, cho nên khi ấy Mạnh Lị Tầm đã hỗ trợ phiên dịch trong trà thất.

(Trà thất: Một căn phòng nhỏ dành riêng cho việc uống trà)

“Vâng, sau đó đàn chị Lị Tầm cũng đi du học cùng trường với tôi.”

“Thật là trùng hợp.” Chương Hồi không muốn đề cập đến Mạnh Lị Tầm nữa, hắn nói sang chuyện khác. “Cậu rất thích nước Nhật à?”

Hai tay Kinh Linh ngoan ngoãn đặt trên đùi, anh lắc đầu. “Chưa đến mức thích Nhật Bản, nhưng tôi thích một vài văn hoá nơi đó, ví dụ như trà đạo.”

“Vì sao?”

Kinh Linh nghiêm túc đáp. “Bởi vì nó có thể khiến lòng tôi tĩnh lặng, có thể tạm thời quên đi một vài chuyện.”

Phần tiếp theo như một vở kịch nghệ thuật, Chương Hồi không thể không cảm thấy kinh ngạc.

Có rất nhiều chi tiết và quy củ, tỷ như cái gì đó hắn nhìn như tấm lụa cổ màu trắng hay quy trình pha trà vô cùng tinh tế từ cách chọn trà rồi đến khi rót trà, hắn đều cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, bởi vì Kinh Linh vừa nghiêm túc vừa xinh đẹp.

Ấy vậy mà hắn lại chìm vào trong tiết tấu uống trà ăn điểm tâm của Kinh Linh, trái tim hắn hiếm khi cảm thấy yên bình đến thế.

Vị trà của Kinh Linh có hương vị thanh thuần, ban đầu sẽ cảm thấy hơi đắng, nhưng chỉ ba giây sau trong khoang miệng sẽ chỉ còn dư vị ngọt ngào.

Sau đó Kinh Linh đi thay quần áo ở nhà thường ngày, Chương Hồi cũng cầm quần áo thay, hai người ngồi trên ghế sofa nói chuyện về tiến trình của trung tâm nghệ thuật.

Kinh Linh nói rằng sau ngày hôm đó anh vẫn chưa đến công trường, Chương Hồi tỏ vẻ biết rõ. “Không phải là cậu đi chụp ảnh ở nơi khác sao?”

Kinh Linh kinh ngạc mà nhìn hắn, Chương Hồi cười nhìn lại. “Tôi đã nhìn ảnh mới trên Instagram của cậu rồi, rất đẹp.”

Kinh Linh nhẹ nhàng vuốt tóc, trả lời. “Chỉ là vài tấm tuỳ tiện chụp sau công việc thôi.” Chương Hồi khen mình kìa, thật là vui quá là vui.

Chương Hồi bỗng nhiên nhớ tới cái gì. “Lần trước cậu nói cậu thích cực quang mà, mau nhìn quà tôi tặng đi, nhất định cậu sẽ thích.”

Hắn nhìn anh mở lớp vỏ bọc ra thật cẩn thận, khi nhìn thấy quà thì mở tròn đôi mắt, sau đó nhẹ nhàng mà nói một câu. “Cảm ơn, tôi rất thích.”

Chương Hồi cảm thấy thoả mãn khi nhìn thấy phản ứng của anh. “Tôi cũng đoán là cậu sẽ thích.”

Ngón tay Kinh Linh nhẹ nhàng vuốt ve đế cốc, đáy mắt cũng như có ánh sáng nhỏ vụn, chẳng qua anh giấu rất sâu, không muốn để cho Chương Hồi nhìn thấy.

“Tôi rất thích.”

Thích cái cốc, còn thích cả anh nữa.