Mỗi ngày ở nhà trẻ đều rất náo nhiệt, đến giờ ăn trưa, mấy bé tiểu khả ái ngồi thành hàng trong nhà ăn, chia thành hai hàng, ngoan ngoãn chờ ăn cơm.
Từ khi bà Lý làm giáo viên chủ nhiệm của nhà trẻ, bữa trưa cũng do bà cụ phụ trách.
Các tiểu khả ái đã hoàn thành rất tốt khóa huấn luyện ăn uống, bà Lý không ra lệnh cho ăn thì sẽ không có một bé cún nào tự ý hành động, mặc kệ là có muốn ăn cỡ nào thì cũng sẽ phải cố gắng nhịn xuống.
Bà Lý đổ từ từ từng bát thức ăn vào bát cơm của Thập Ngũ, trộn với thịt heo nấu chín và rau, sờ đầu của Thập Ngũ cười nói: “Thập Ngũ có thể ăn rồi.”
Thập Ngũ vô cùng xinh đẹp, màu lông đen trắng xen kẽ, hai bên cổ, chân sau và đuôi đều có lông thô và rậm, còn lông ở phần mặt, tai, chi trước và chia sau lại mềm và ngắn.
Border Collie thông minh bẩm sinh, năng lực học tập rất mạnh, hiểu biết cao, đặc biệt giỏi về quan sát sắc mặt và lời nói, đứng đầu về chỉ số IQ trong các giống chó trên thế giới.
Từ việc học trên lớp cho thấy, Thập Ngũ là chú chó thông minh nhất mà Cố Tiểu Khả từng dạy, bình thường đều có thể đoán được câu mà cô sẽ nói tiếp theo là gì.
Thập Ngũ không những có thể trao đổi với Cố Tiểu Khả không có trở ngại gì, nó thậm chí còn biết tiến hành giao tiếp bằng mắt với người bình thường khác, được gọi là học bá thật sự.
Đây thôi, khi bà Lý chuẩn bị cho Sơ Nhất ăn, Thập Ngũ lén dùng đôi mắt biết nói chuyện của mình nhìn chằm chằm vào bà, sau đó khẽ lắc đầu.
Bà Lý lập tức phản ứng kịp, nhớ lại những ghi chép hạng mục cần chú ý trên cuốn sổ nhỏ về Sơ Nhất, nhấn mạnh là dạo này Sơ Nhất thừa cân, cần giảm cân.
Bà cụ chợt hiểu ra, trong lòng tự nhủ quả nhiên mình già rồi, trí nhớ không tốt lắm, nếu không nhờ Thập Ngũ nhắc nhở kịp lúc, xém chút lại vỗ béo Sơ Nhất rồi.
Do đó, khi bà Lý lấy đồ ăn cho Sơ Nhất, ban đầu bà cụ múc một bát đầy vun, hai mắt của Sơ Nhất sáng rỡ, mừng thầm: ‘Hi hi, bà Lý quả nhiên thích tui nhất, thức ăn cho tui còn nhiều hơn cả Thập Ngũ.’
Tuy nhiên một giây sau, bà Lý lắc lắc tay, đổ đi một nửa, rồi lại lắc một cái đổ ra một nửa nữa.
Nụ cười trên mặt Sơ Nhất dần biến mất.
Đã nói là một bát thức ăn phải công bằng mà? Lẽ nào tui không phải chú chó mà bà cụ cưng nhất sao?
Sơ Nhất cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát của mình rồi thở dài.
Trong bát không những có ít thức ăn, ngay cả thịt heo cũng ít hơn của Thập Ngũ, thứ duy nhất nhiều hơn chính là cải bắp nấu chín, nhưng Sơ Nhất lại không thích ăn rau, cô giáo quy định không cho tụi nó kén ăn, nếu trong bát bỏ lại rau củ không ăn…
Sơ Nhất ngẩng đầu tưởng tượng dáng vẻ Cố Tiểu Khả xụ mặt tức giận không nói nên lời, lông chó run lên, đột nhiên cảm giác lạnh trong người.
Lúc Sơ Nhất nhìn thân thương phận, lặng lẽ đau lòng, Thập Ngũ đẩy bát của nó tới cạnh Tiểu Pudding.
Không có so sánh thì không có đau thương.
Tiểu Pudding còn thảm hơn, rau trong bát của nó còn nhiều hơn, thịt cũng đổi thành ức gà, ăn không ngon chút nào, ngay cả đồ ăn vặt sau bữa ăn cũng chuyển từ thịt bò khô sang cà rốt.
Đúng là không thể thảm hơn được nữa.
Có bạn còn đáng thương hơn mình, Sơ Nhất chợt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ngay cả rau trong miệng cũng trở nên ngọt hơn hẳn. Tốt xấu gì thì nó cũng còn một miếng thịt bò khô để tận hưởng.
Tiểu Pudding lại ăn rất vui vẻ, gặm cà rốt cũng say sưa ngon lành.
Nó luôn quay đầu nhìn em trai lớp mầm hoa anh đào bên cạnh, cứ cảm giác ánh mắt của Sơ Nhất nhìn mình là lạ thế nào ấy.
Sơ Nhất thầm nhủ: ‘Tiền bối Tiểu Pudding thật đáng thương…’
Tiểu Pudding nghi ngờ trong lòng: ‘Lẽ nào Sơ Nhất muốn ăn cà rốt của mình? Chuyện khác thì dễ bàn, nhưng chuyện này thì không được, tuyệt đối không được.’
Tiểu Pudding nhanh nhẹn gặm lấy củ cà rốt bảo bối của mình, tránh xa tầm mắt của Sơ Nhất, động tác lưu loát không hề chần chừ chút nào.
Sơ Nhất liếm miếng thịt bò khô của mình, tán gẫu với Thập Ngũ: ‘Cậu nói xem, tiền bối Tiểu Pudding có phải lén trốn vào một góc nào đó khóc rồi không? So với cậu ấy thì quả nhiên tui hạnh phúc hơn.’
Thập Ngũ: ‘…’
Border Collie nhìn Husky với ánh mắt thương hại, thở dài: ‘Ừm, cậu nói cũng đúng.’
Sơ Nhất đắc chí vẫy đuôi, tiếp tục vui vẻ liếm láp thịt bò khô rõ ràng là nhỏ hơn của các bạn khác trên bàn chân, trông nó liếm với vẻ rất trân trọng.
Buổi chiều, Cố Tiểu Khả chải lông cho từng bé cún, nhân cơ hội chải cho Hổ Nha, cô lặng lẽ thu dọn lông chó của Hổ Nha.
Trước khi tan học, bầy cún ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt của Cố Tiểu Khả, nghe cô giao bài tập về nhà.
Sau khi tan học, Hổ Nha ở trong nhà, nằm trên ghế sofa trong phòng khách, ánh mắt mong đợi nhìn cô giáo, muốn nhờ cô cùng làm xong bài tập về nhà với nó, dẫu sao từ khi cô giáo trở thành cô chủ của nó, nó chính là nhân vật có quan hệ với nhà trẻ này.
Cố Tiểu Khả lấy lông chó của nó mà cô lén giấu, ngồi trong phòng khách, bày một tấm ván xốp trên bàn trà, sau đó lấy ra một bộ may vá bằng nỉ, bắt đầu làm đồ chơi.
Hôm nay bài tập về nhà của Hổ Nha là luyện tập thính lực, vì Cố Tiểu Khả và các em cún không có trở ngại giao tiếp nên cô không cách nào giúp nó hoàn thành bài tập, chỉ có thể chờ Mạc Thần Trạch tự đọc các câu hỏi về thính lực.
Hổ Nha ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Cố Tiểu Khả, chăm chú nhìn động tác thuần thục của cô, tò mò hỏi: ‘Cô giáo, cô định làm gì vậy?’
Cố Tiểu Khả không trả lời nhưng vành tai khả nghi hơi đỏ lên.
Cô lấy cây kim nỉ bắt đầu đâm thật nhanh trên lông chó, để tránh đâm vào ngón tay, cho nên cần phải tập trung tinh thần cao độ, do đó không phát hiện Hổ Nha đã chạy bình bịch ra huyền quan mở cửa giúp chủ nhân của mình.
Mạc Thần Trạch đi tới bên cạnh Cố Tiểu Khả và ngồi xuống.
Cố Tiểu Khả ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nam thần, bỗng chốc cô ngồi thẳng người.
Bây giờ cô ở gần bên cạnh người mà mình thích nên rất căng thẳng, trong đầu chợt hiện lên bài hát nóng bỏng kia.
Cô vô cùng xấu hổ, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn anh.
Cố Tiểu Khả không thể tập trung làm việc được, tốc độ đâm kim hiển nhiên đã chậm lại.
Mạc Thần Trạch thấy vành tai của cô hơi đỏ, nhẹ nhàng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Đồ chơi bằng lông.”
Mạc Thần Trạch ‘ừm’ một tiếng, tiếp tục nhìn.
Cố Tiểu Khả như ngồi trên bàn chông, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, làm món đồ chơi này trước mặt nam thần thật là xấu hổ quá, cô không xuống tay được, vì cô định làm hình gia đình ba người.
Một nhà ba người có anh, Hổ Nha và cô.
Mạc Thần Trạch phát giác thấy sự căng thẳng của Cố Tiểu Khả, anh không hỏi tiếp nữa mà thấp giọng chuyển sang đề tài khác: “Tối nay có tiệc xã giao, là yến tiệc, em có muốn đi cùng không?”
Nếu không cần thiết, Cố Tiểu Khả luôn không thích tham gia tiệc tùng, lỡ như có người tới giới thiệu bản thân, cô nên bắt tay hay không? Cũng rất ngượng ngùng.
Để tránh ngượng ngùng, cô từ chối đề nghị của anh.
“Cũng được, yến tiệc nhàm chán, đi cũng chẳng thú vị.” Mạc Thần Trạch vốn không để ý, tiếp tục thành thật giải thích hành tung của mình: “Anh tính toán chắc phải tới chín giờ mới có thể về, tối nay để Hổ Nha ăn cơm với em.”
Cố Tiểu Khả gật đầu: “Được.”
Hổ Nha trừng to đôi mắt ướt át, tò mò hỏi: ‘Cô giáo, chủ nhân phải ra ngoài sao? Cậu ấy không ăn cơm chung với chúng ta hả?”
“Ừm.”
‘Vậy cậu ấy còn đặc biệt về đây nói chuyện này cho cô biết ư? Gọi điện không phải xong rồi sao? Lúc trước chủ nhân không về đều gọi điện thông báo cho dì giúp việc.”
Khi trình độ học càng thâm sâu, Hổ Nha ngày càng hiểu rõ hành vi thường ngày của Mạc Thần Trạch, có gì đó sai sai là nó phát giác ra ngay.
“Chuyện này…” Cố Tiểu Khả hắng giọng, không biết nên trả lời thế nào.
Mạc Thần Trạch dựa gần một chút, hỏi: “Hổ Nha đang nói gì hả?”
Cố Tiểu Khả đỏ mặt và thành thật phiên dịch.
“Nó hiểu rất nhiều chuyện.” Mạc Thần Trạch cười yếu ớt, thấy Cố Tiểu Khả vẫn chưa đâm kim xong, anh lại tiến gần: “Sở dĩ anh đặc biệt về… là muốn gặp em.”
Lúc này Mạc Thần Trạch ngồi chung thảm với Cố Tiểu Khả, tay trái anh chống dưới đất, tay phải nhẹ nhàng đặt gần mu bàn tay của cô, nói một cách tự nhiên: “Anh tới thử cái này.”
Cố Tiểu Khả: “!!!”
“Màu lông này có vẻ quen mắt.” Ánh mắt của Mạc Thần Trạch luôn quan sát gương mặt của Cố Tiểu Khả, nhẹ nhàng véo đầu ngón tay của cô rồi chọc chọc vài lần lên cuộn lông cô đang làm: “Là của ai thế?”
“Là của Hổ Nha.”
Hổ Nha: ‘?’
‘Đúng là thú vị.” Mạc Thần Trạch tiếp xúc với Cố Tiểu Khả như chuồn chuồn lướt nước, chưa đợi cô kịp phản ứng, anh đã chừng mực buông tay và lui ra sau.
Cố Tiểu Khả đã nín thở từ đầu đến cuối, khoảnh khắc tay bị anh chạm vào, đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ.
Nhưng hình như…
Sự manh động không kiểm soát được trước đây đã giảm đi rất nhiều, so với lần này, Cố Tiểu Khả càng để ý xúc cảm từ đầu ngón tay truyền tới, còn cả nhịp tim mình đập thình thịch điên cuồng, và mùi hương mơ hồ khi nam thần tiến lại gần.
Mạc Thần Trạch nhìn có vẻ tuỳ ý, hình như toàn bộ sự chú ý đều đặt trên cuộn lông chó, nhưng thật sự trong toàn bộ quá trình đều để ý phản ứng của Cố Tiểu Khả, thấy cô không né tránh, cũng không khó chịu, nét mặt càng hổ thẹn và ngây thơ, lén thở phào.
Chỉ cần cô có thể thèm khát cơ thể mình là được.
Lúc này, đột nhiên Hổ Nha lại gần nũng nịu: ‘Tui cũng muốn chơi. Tui cũng muốn chơi.’
Tiểu khả ái như thể có năng lực siêu mạnh, phải để chủ nhân ôm mình vào lòng, tay phải nhẹ nhàng giữ bàn chân nhỏ đầy lông của nó, sau đó cũng chọc chọc vài lần.
Tính tình của Mạc Thần Trạch ‘tốt’, cố tình làm lại động tác mập mờ giữa họ khi nãy, cách không trêu chọc Cố Tiểu Khả lần nữa.
Cố Tiểu Khả nghiêng mặt đi, giấu hai tay, lén xoa đầu ngón tay, hỏi Mạc Thần Trạch: “Anh còn không đi, lát nữa có khi nào tới trễ không?”
“Quả thật tới giờ nên đi rồi.” Mạc Thần Trạch buông Hổ Nha trong lòng ta, đứng dậy: “Em muốn ăn khuya gì không, anh mang về cho em.”
Ăn khuya? Hai mắt của Hổ Nha sáng rỡ, vui vẻ sủa gâu gâu.
Mạc Thần Trạch đưa tay lên, thành thục véo miệng của tiểu khả ái: “Không có hỏi nhóc.”
Đôi tai của Hổ Nha chợt cụp xuống.
Cố Tiểu Khả nhịn cười xoa đầu của Hổ Nha, nói ra món trái cây mà cô và Hổ Nha đều thích: “Em muốn ăn quả việt quất.”
“Được.”
Lúc Mạc Thần Trạch đi khỏi, anh quay đầu nhìn Cố Tiểu Khả, thấy cô đang ôm Hổ Nha chơi đùa vui vẻ, nhẹ nhàng thở phào.
Cũng may, hiệu quả của lần đầu tiên tiếp xúc cũng không tệ.
Tâm trạng của Mạc Thần Trạch khá tốt, do buổi tối phải uống rượu nên anh sắp xếp tài xế đưa đón, anh dựa vào ghế sau, lấy điện thoại ra trò chuyện với Cố Tiểu Khả.
Có vài lời không tiện nói trước mặt, thông qua WeChat thì có thể thuận lợi hỏi ra.
Đại Mạc: ‘Lúc nãy em cảm thấy thế nào?’
Cố Tiểu Khả hiểu rõ anh muốn ám chỉ điều gì, lập tức trả lời: ‘Cũng được.’
Đại Mạc: ‘Em có kháng cự không?’
Cố Tiểu Khả: ‘Không kháng cự.’
Mạc Thần Trạch cười.
Đại Mạc: ‘Em có thích không?’
Vành tai của Cố Tiểu Khả trở nên nóng bừng, cô không trả lời.
Mạc Thần Trạch mím môi tiếp tục gõ, khoé miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.
Đại Mạc: ‘Không biết em có thích hay không, nhưng anh rất thích.’
Đại Mạc: ‘Sau này… anh còn muốn nắm tay em, nhưng anh không muốn miễn cưỡng em, cho nên em có thể nói suy nghĩ thật lòng của mình với anh được không?’
Cố Tiểu Khả: ‘Được.’
Mạc Thần Trạch mỉm cười, tận dụng mọi thứ để tán tỉnh người mình thương.
Đại Mạc: ‘Vậy là, lúc này em có vui không?’
Cố Tiểu Khả cắn môi, cố nén sự xấu hổ và đáp lại: ‘Vui ạ.’
Mạc Thần Trạch không nhịn được muốn cười, cực thích cảm giác tán tỉnh cô bạn gái nhà mình.
Đại Mạc: ‘Vậy sau này, anh còn muốn làm mấy chuyện thân mật hơn, chỉ cần em không đánh anh, coi như em ngầm đồng ý nhé?’
Cố Tiểu Khả rất lâu cũng không đáp lại.
Mạc Thần Trạch nhắm mắt, cố nhịn cười, trong lòng tưởng tượng lúc này gương mặt và vành tai đỏ ửng của Cố Tiểu Khả, càng nghĩ thì tâm trạng càng vui vẻ.
Tài xế phía trước nghiêm túc lái xe, theo dõi ông chủ từ gương chiếu hậu, nghi ngờ anh có phải uống nhầm thuốc hay không, sao lại cười giống tên ngốc thế kia.
Cố Tiểu Khả vùi mặt vào lông của Hổ Nha, một lúc sau cũng không nói gì.
Lại qua thật lâu, Mạc Thần Trạch mở cửa chuẩn bị xuống xe, mới nhận được tin nhắn của Cố Tiểu Khả.
Tiểu khả ái: ‘Anh…uống ít thôi nhé.’
Mạc Thần Trạch lập tức bật cười ra tiếng, sau khi gõ câu trả lời, anh nhấc đôi chân dài tao nhã bước xuống xe. Lúc xuống xe, bỗng dưng nét mặt nhanh chóng chuyển sang nghiêm túc chỉn chu, giống như thay mặt trong Xuyên kịch vậy, tài xế nhìn mà cũng đơ người ra.