Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 65




“Nội dung học tập hôm nay của chúng ta là – đồ chơi của mình, chính mình phải dọn dẹp!”

Thầy giáo nhỏ Pitt vàng uy nghiêm đi tới đi lui ở phía trước, phía dưới các bé học sinh lông xù trong lớp mầm hoa anh đào ngoan ngoãn ngồi thành hàng.

Pitt vàng cúi đầu, đẩy từng thùng giấy trước mặt mỗi học sinh, nghiêm túc giảng bài: “Bên trong thùng là đồ chơi của các bạn, bây giờ, mọi người có thể chơi đùa thỏa thích trong năm phút.”

Thầy giáo nhỏ ra lệnh một tiếng, các bạn học sinh đều hoan hô, ngậm các món đồ chơi trong thùng ra cắn, chơi vui vẻ tới quên trời quên đất.

Pitt vàng im lặng ngồi ở một bên, nhìn thấy năm học sinh của mình đang chơi đùa sung sướng, các món đồ chơi bay đầy trời, quăng xuống đất rải rác khắp nơi.

Thầy giáo nhỏ biểu tình cẩn thận tỉ mỉ, luôn nhìn đồng hồ treo trên tường.

Năm phút sau, Pitt vàng hô: “Được rồi, thời gian chơi đùa kết thúc, bây giờ, các bạn tự nhặt đồ chơi của mình lên, đặt vào thùng đồ chơi riêng của mình.”

“Giống như thế này, đồ chơi phải được đặt gọn gàng ngăn nắp, không được sót cái nào, cũng không thể lấy đồ chơi của bạn khác.”

“Các bạn đã nhớ kỹ chưa?”

Cố Tiểu Khả thấy một bầy chó nhỏ lớp mầm hoa anh đào đi theo sau mông thầy giáo Pitt vàng, hít hít tìm đồ chơi của mình khắp nơi.

Bầy chó đều dựa vào mùi trên đồ chơi để phân biệt quả bóng nào là của mình, búp bê vải nào là của bạn học.

“Ồ, con gà biết kêu này là của mình~”

“Chuông leng keng này là của cậu nè~”

“Không được giành không được giành, thùng giấy này là của mình, cậu mau tránh ra đi!”

Tiết học nào Pitt vàng cũng trưng khuôn mặt đen nghiêm nghị ra để giải quyết mâu thuẫn giữa các học sinh, vô cùng mệt mỏi.

Sau một trận gà bay chó sủa, các bạn cún lớp mầm hoa anh đào rốt cục cũng học xong bài học ngày hôm nay.

Sau mỗi lần chơi đùa, đồ chơi của mình cần tự mình tìm từng cái về, cất trong thùng gọn gàng ngăn nắp, không được mất cái nào, cũng không thể lén trộm món đồ chơi xinh đẹp của bạn khác.

Mỗi khi Pitt vàng nghiêm túc dạy học cho các bé cún, Bí Đao lại lặng lẽ trốn ở góc phòng nhìn lén, trên khuôn mặt xù lông lộ ra biểu tình hâm mộ.

Lúc nghỉ giữa giờ, Đao Đao quỳ rạp trên mặt đất, từ từ nhắm hai mắt lại, như là đang nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, liên tục không tự chủ được mà run rẩy, sau đó vươn hai chân xù mềm mại, bịt thật chặt hai tai, có loại cảm giác vô cùng hoảng loạn muốn giấu đầu cún đi.

Cố Tiểu Khả nâng cằm chỉ về hướng Đao Đao, nhẹ giọng hỏi Hổ Nha: “Cậu ấy làm sao vậy?”

Hổ Nha lắc đầu, “Tui cũng không biết, từ tối hôm qua đã như vậy, thoạt nhìn không có tinh thần như ngày thường.”

Bí Đao ghé sát cái đầu xù lông lại, giơ chân trước bên trái gác lên đầu gối cô giáo, đôi mắt màu lá cọ trong suốt sáng lấp lánh, vô cùng chờ mong nói: “Cô giáo, cô mau hỏi tui mau hỏi tui nè, tui biết lí do nè!”

Cố Tiểu Khả: “……”

Đúng vậy, bấy bì cái gì cũng biết, bấy bì quả không phụ với danh phong Bé cún hóng hớt mà.

Cố Tiểu Khả biết nghe lời phải, hỏi Bí Đao: “Đao Đao làm sao vậy?”

Bí Đao ra vẻ thần bí ho nhẹ một tiếng, sau đó mới trả lời: “Tui nghe nói, chạng vạng hôm qua Đao Đao đi nghe bà Lý giảng bài, kết quả là lúc đi vui vẻ hớn hở, khi về chẳng còn lưu luyến gì với cuộc đời nữa rồi.”

“Ừm, trở về đã trở thành như thế này.”

Cố Tiểu Khả trừng lớn mắt, “Bài học gì mà có uy lực mạnh như vậy! Ngay cả Đao Đao tinh lực dồi dào cũng chịu không được?”

Bí Đao nghiêng đầu nghiêm túc trả lời: “Tui cũng biết! Là lớp tư tưởng chính trị!”

Cố Tiểu Khả: “……”

Chỉ thấy bé cún Bí Đao còn đang luyên thuyên chia sẻ tin tức tình báo quý giá của mình.

“Tui cũng chạy tới nghe nè, bà Lý giảng bài rất hay, cho nên tui cũng không hiểu vì sao Đao Đao nghe giảng lại ngủ gà ngủ gật…”

Nói tới đây, Bí Đao ấn móng vuốt của mình lên đầu gối Cố Tiểu Khả, đẩy mạnh một cái, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo cầu khen ngợi.

“Cô giáo mau khen ngợi tui đi, “ngủ gà ngủ gật” là câu thành ngữ tui mới học được ó.”

Cố Tiểu Khả bị sự đáng yêu của tên nhóc này làm cho trái tim run rẩy, nâng tay xoa đầu Bí Đao.

“Đúng rồi, Bí Đao của chúng ta thật là giỏi, càng ngày càng biết nhiều câu thành ngữ, làm tôi cũng muốn mang cậu về nhà nuôi luôn nè, không biết cậu có hứng thú không? Nhà trẻ chúng ta còn thiếu một giáo viên ngữ văn đấy.”

Bí Đao thẹn thùng cúi đầu xuống, còn ra vẻ ngượng ngùng khiêm tốn nói.

“Nào có tài giỏi gì, cũng chỉ bình thường thôi, tui còn phải tiếp tục cố gắng học tập, chờ sau này thực sự giỏi giang, sẽ, sẽ trở lại giúp cô giáo gánh vác trọng trách “trồng cún”…”

Cố Tiểu Khả giật mình, cảm thấy tiểu khả ái thực sự cân nhắc tới chuyện làm giáo viên, chắc là hâm mộ dáng vẻ uy nghiêm, được tín nhiệm của Pitt vàng trước mặt các bạn học.

“Được, tôi chờ cậu.”

Sự chú ý của Cố Tiểu Khả lại chuyển sang Đao Đao, đi tới trao cho tiểu khả ái một trận “mát xa tình yêu”, vừa vuốt lông vừa hỏi thăm cậu nhóc.

“Bà Lý rốt cục đã nói gì, mà lại khiến cho cậu sầu muộn như vậy?”

Đao Đao oan ức “ư ử” một tiếng, “Thực ra tui nghe không hiểu lắm, nói cái gì mà tín ngưỡng Mác xì, còn có cái gì mà chủ nghĩa xã hội…”

Đối với việc không thể thuật lại nội dung drama, Bí Đao không thể nào tha thứ dễ dàng, nó sốt ruột tới mực dậm chân, lập tức sửa lại sai lầm trong cách biểu đạt từ ngữ của Đao Đao, lên tiếng vì danh dự của bà Lý.

“Sai rồi sai rồi! Người bà Lý nói chính là Karl Marx!”

“Thực ra bà ấy nói rất đúng, chúng ta nên có niềm tin kiên định đối với chủ nghĩa Mác, trung thành tin tưởng với chủ nghĩa xã hội đặc sắc của Trung Quốc, luôn một lòng tín nhiệm với lãnh đạo của Đảng!”

Thời khắc này, trái tim yêu nước của chú chó này đang rực rỡ như ngôi sao sáng lấp lánh trên lá cờ tổ quốc.

Cố Tiểu Khả trợn mắt há mồm, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt không được phép nghi ngờ của Bí Đao, cô ngơ ngác ngỡ ngàng.

Tiểu khả ái, cậu…… cậu còn muốn được kết nạp Đảng à!?

“Không phải chứ?” Cố Tiểu Khả nhặt lên cái cằm mới rớt trên mặt đất, không thể tin nổi hỏi Bí Đao: “Cậu có biết ai là “Mác”, “chủ nghĩa xã hội” là gì, “Đảng” là gì sao?”

Tên nhóc kia trừng đôi mắt tròn xoe mê mê tỉnh tỉnh, nghiêm túc lắc đầu, vẻ mặt vô tội.

“Không biết nha, nhưng mà lúc bà Lý nói những lời này, tui có thể ngửi thấy mùi hương vô cùng nhiệt tình và kiên định tỏa ra từ trên người bà ấy, tui chắc chắn bà ấy vô cùng vô cùng thích làm giáo viên, cũng rất bội phục và ấy!”

“Tui cũng muốn giống như bà Lý, cố gắng thích làm một chuyện, thích cả đời, cho dù gặp phải chuyện khó khăn cũng không sợ hãi, cho tới lúc già, chết đi, vẫn không hề thay đổi.”

Toàn trường lặng im.

Cố Tiểu Khả á khẩu không trả lời được, cảm thấy lúc này đây mình đang bị một chú chó dạy dỗ tư tưởng, hơn nữa còn cảm thấy nó nói rất đúng.

Trước đó cô còn trêu chọc trái tim chú chó sáng lập lòe, đến bây giờ, thật sự cảm thấy trái tim của Bí Đao, đang bling bling sáng rực rỡ.

Bí Đao rất giỏi quan sát nhân loại, cho nên có năng lực đồng cảm mạnh nhất trong bầy chó, thoạt nhìn nó bình thường không có gì đặc biệt, nhưng bản lĩnh đặt mình trong những vị trí khác nhau mà suy nghĩ rất cao siêu.

“Bí Đao, cậu thật là giỏi.” Cố Tiểu Khả ôm vai tiểu khả ái, ôm một cái thật mạnh.

Đao Đao được trị khỏi nhờ ‘chén canh gà tâm hồn’ mà Bí Đao tỉ mỉ ‘nấu ra’, không còn cảm xúc tiêu cực, xoay người nhảy lên, ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Khả, còn nghiêm túc giải thích: “Cô giáo, tui không vui không phải bởi vì nội dung bà Lý giảng bài nhàm chán, mà là bởi vì Áo Bông Nhỏ.”

“Áo Bông Nhỏ là ai?”

“Nó là bé chó mà bà Lý nuôi.”

“Từ lần đầu tiên tui gặp nó, nó chưa từng nói chuyện, tui cũng không biết rốt cuộc nó có biết nói hay không.”

“Bà Lý rất lo lắng cho nó, chủ nhân cố ý mang tui tới để làm bạn với bọn họ, cũng là muốn tui chơi đùa với Áo Bông Nhỏ, giúp nó có tinh thần.”

“Nhưng mà cho dù tui dụ dỗ nó nói chuyện như thế nào, nó cũng im lặng nằm ở bên người bà Lý, không chịu hé răng.”

“Tui còn cố ý mang theo món đồ chơi thích nhất để cùng chơi với nó, kết quả Áo Bông Nhỏ vẫn không có chút phản ứng nào, căn bản không thèm để ý tới tui…”

“Cô giáo, tui nên làm gì bây giờ?”

“Tui đúng là vô dụng, không thể giúp được chuyện gì cả…”

Đao Đao càng nói càng cảm thấy buồn, cái đầu xù lông càng cúi thấp, vành tai dựng đứng, dáng vẻ giống trước đó không hề có chút tinh thần nằm úp trên sàn nhà.

Cố Tiểu Khả nghe thấy vậy trái tim mềm nhũn.

“Không sao, không sao mà.” Cô xoa xoa đầu Đao Đao, nhẹ nhàng ôm tiểu khả ái vào trong lòng, an ủi nó: “Đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giúp bà Lý, làm cho Áo Bông Nhỏ vui vẻ trở lại.”

“Đầu tiên, chúng ta cần tìm ra nguyên nhân vì sao nó lại không vui.”

Bí Đao lập tức tích cực giơ chân biểu thị: “Chuyện này tui có thể hỗ trợ nghe ngóng!”

Tên này không hổ là nhóc nhiều chuyện nhất của cả khu, ngày hôm sau đã thu thập được không ít tin tức hữu dụng.

“Bà Lý thật là đáng thương, nghe nói mười mấy năm trước chồng và người con trai của bà ấy bị tai nạn xe cộ qua đời, bà ấy một mình cô đơn trơ trọi giữa cuộc đời.”

“Sau này bà nuôi Áo Bông Nhỏ, cùng nó sống nương tựa lẫn nhau.”

“Mọi người trong khu đang bàn tán, nói bà Lý không có con cái, di sản sẽ để cho ai.”

“Cô giáo, di sản nghĩa là gì?”

Cố Tiểu Khả giải thích đơn giản: “Chính là tiền bạc, con người sống cả đời hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ tích góp được một ít tiền, chờ sau khi họ qua đời, muốn đưa cho ai thì đưa cho người đó, thông thường, sẽ để lại cho vợ, chồng, hoặc con cái.”

Bí Đao bừng tỉnh đại ngộ: “À, thì ra là vậy, điều này tui đã hiểu.”

“Bà Lý có nhà cửa, có tiền gửi ngân hàng, còn có vài cửa hàng, nghe nói đều rất có giá.”

“Không ngờ Áo Bông Nhỏ lại có chủ nhân giàu có như vậy, không đáng thương giống như tui, người trong nhà tui kia rất nghèo, tập sách tranh ảnh còn không nỡ dung tiền mua cho tui nè…”

Cố Tiểu Khả: “…… Bí Đao, cậu lạc đề rồi, tiếp tục nói về Áo Bông Nhỏ đi.”

“Ồ, được thôi, tui nghe bạn chó khác nói, trước kia Áo Bông Nhỏ rất hoạt bát hiếu động, thường xuyên chọc cho bà Lý cười rất vui vẻ.”

“Nhưng mà sau này, nhà bà Lý có…”

Bí Đao nói còn chưa dứt lời, đột nhiên quay đầu bịch bịch bịch chạy đi mất tiêu.

Cố Tiểu Khả: “……”

Tui nói với cậu nha Bí Đao, loại này hành vi này của cậu sẽ bị đánh hội đồng đó.