Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 64




“Đao Đao, sao em lại nói tục thế?”

Nghe chất vấn của cô giáo, mặt cún của Đao Đao ngơ ra.

[Cái gì là nói tục cơ? Lúc chủ của tui xem đá bóng thường hay nói thế mà.]

[“Á chù ngầu vãi” có nghĩa là giỏi, còn “Á chù ngu vãi” thì là ngốc nghếch, chẳng nhẽ không phải sao?]

Cố Tiểu Khả: “…”

Giờ phút này cô thật sự rất muốn phỏng vấn tâm trạng của Nhâm Tinh Vũ đấy.

Nhóm thú cưng sau khi khí thế hừng hực, hô hào khẩu hiệu theo trùm bán hàng đa cấp, lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Lớp mầm hoa anh đào cả nhóm nhao nhao nói, nói nhiều hơn lớp chồi nhiều lắm.

[Nghe nói đội hoa hướng dương lại lập công rồi, tui thật sự hâm mộ quá đi!]

[Tui nghe ông chủ nói là chúng ta có rất nhiều khu nho nhỏ, còn có rất nhiều nhiệm vụ công tác chờ chúng ta tỏa sáng toả nhiệt á!]

[Thật sao? Thế thì tốt quá rồi, chờ sau khi tui tốt nghiệp lớp mầm, cũng muốn làm một bé bảo vệ, cố gắng kiếm tiền.]

[Cậu thì thôi đi, với thành tích của cậu ấy à, còn muốn tìm việc sao, không gây cản trở đã là giỏi lắm rồi…]

Vừa dứt lời, hai chú Husky lao vào đánh nhau, gà bay chó sủa, cãi nhau ầm ĩ.

Cố Tiểu Khả day huyệt thái dương nhìn Đô Đô là lớp trưởng lớp mầm hoa anh đào, luống cuống tay chân khuyên can bên cạnh.

[Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà, cô giáo đã nói là không được đánh nhau rồi mà…]

Đô Đô rối hết cả lên, mà lại không có hiệu quả gì.

Hai chú chó Husky trưởng thành điên máu lên, căn bản không không chế nổi.

Cố Tiểu Khả không thể không nháy mắt với Đao Đao, lớp trưởng lớp chồi ra mặt, cảnh tượng ẩu đả hỗn loạn lập tức được giải quyết, hiện trường trở lại yên tĩnh.

“Để chúc mừng đội hoa hướng dương lập được chiến công, còn có một tin tốt nữa muốn nói cho các em.”

“Cuối tuần này, toàn thể thú cưng của nhà trẻ chúng ta sẽ tổ chức một buổi hoạt động du lịch kéo dài hai ngày một đêm.”

“Địa điểm chọn tạm thời là hồ Bích Thạch ở thành phố bên cạnh, phong cảnh chỗ ấy non xanh nước biếc tươi đẹp, dân cư thưa thớt, các em có thể thoải mái chạy nhảy nô đùa…”

Không chờ Cố Tiểu Khả nói xong, cả lớp đã reo hò ầm lên, đến cả thú cưng lớp chồi hoa hướng dương tự giác giữ hình tượng ra vẻ cẩn thận sau khi tham gia công việc, cũng hăng hái tưng bừng vẫy đuôi điên cuồng.

[Thật, thật thế ạ? Có thể chơi nguyên hai ngày luôn ạ?]

[Đi du lịch thật hả wow! Xịn quá trời ơi!!!]

[Chủ của tớ cũng hay đi du lịch á, nhưng cô ấy trước giờ đều không cho tớ đi, tớ bám chặt dưới chân cô ấy cũng không ăn thua, hoặc là bị nhốt trong nhà, không thì phải tới tiệm thú cưng á… Cuối cùng, cuối cùng thì! Tớ cuối cùng cũng có thể được đi du lịch rồiiiii!!]

[Nếu như đi du lịch thì phải ngồi ô tô đúng không? Tớ thích ngồi ô tô nhất luôn á.]

[Còn phải ngủ bên ngoài một đêm nữa à? Thế tớ có thể mang ổ chó của tớ đi không? Không có ổ thì tớ không ngủ được ấy…]

Nhóm thú cưng hào hứng xoay tròn, bàn tán khí thế sục sôi.

Cố Tiểu Khả nhếch khóe miệng cười nhạt, cúi đầu cầm điện thoại bắt đầu thông báo cho từng “con sen” một, xin phép sự đồng ý của họ.

Nếu như đồng ý bản thân họ cũng có thể tham gia với tư cách người nhà, nếu như không có thời gian, có thể uỷ thác thú cưng cho cô.

Mong muốn của Cố Tiểu Khả là nhà trẻ lần đầu tiên tổ chức hoạt động tập thể, hi vọng mỗi thú cưng đều có thể tham gia thoải mái.

Kết quả câu trả lời của các con sen làm Cố Tiểu Khả rất ngạc nhiên, mọi người thế mà lại vô cùng thống nhất chọn giao mấy đứa nhỏ cho cô giáo, bày tỏ mình sẽ không đi cùng.

Thứ nhất, hồ Bích Thạch không xa lắm, rất nhiều người đã từng đi rồi.

Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, nhóm thú cưng mặc dù rất đáng yêu, nhưng thỉnh thoảng tách ra khỏi tụi nhỏ một hai ngày, quả thật chính là kỳ nghỉ trọn vẹn, là một phần thưởng cho bản thân!

Muốn sắp xếp cả cuối tuần thế nào đều được hết, hoàn toàn không cần phải lo bé cún ở nhà có đói khát gì không, chẳng cần phải lo lắng mình không ở nhà thì mấy bé ở nhà có cô đơn trống vắng không!

Phụ huynh nào có con nhỏ thì hiểu cảm giác này nhất, đừng nói là thú cưng, đến con nhà mình đẻ ra, nếu như có thể tách hẳn chúng một hai ngày, cảm giác ấy, thật sự cảm giác như cả đất trời đều thoải mái hơn nhiều ấy!

Vì thế lúc Cố Tiểu Khả được trao quyền dẫn đám thú cưng đi chơi từ hội con sen, ai cũng đồng ý rất nhanh, dứt khoát, còn gửi tới mấy meme cảm ơn liền, biểu cảm khoa trương, thiếu điều trực tiếp quỳ rạp xuống cảm tạ cô giáo.

Chỉ có một con sen đặc biệt ngoại lệ, đó là Mạc Thần Trạch.

Cũng không phải vì không nỡ để Hổ Nha đi, mà là…

Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ. (“lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ” đã trở thành một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.)

Ngày cách cuối tuần đi chơi còn hai ngày, cả nhà trẻ đã rục rịch háo hức, lòng cún thấp thỏm, chất lượng học tập giảm hẳn.

Toàn thể thú cưng đều hăm hở bàn bạc chuyện ra ngoài du lịch, trí tưởng tượng đứa nào cũng phong phú, đến cả việc xuống hồ bắt cá cũng được nhét vào lịch trình.

Dự án trong tay Nhâm Tinh Vũ đã hoàn thành suôn sẻ, cho nên dạo này anh ta khá là rảnh, cũng không phải tăng ca, chiều hôm nào cũng tới đón hai chú cún nhà mình tan học rồi đi dạo khắp nơi.

Mục đích chính là để khoe nhà mình có hai bé cưng cực kỳ nghe lời.

Anh chàng kem nền đi ở chính giữa, đi ơ rhai bên là hai chú chó Husky trông rất hung hãn, giống hệt như hai vệ sĩ đứng hai bên trái phải, đi trên đường nom ngầu ra trò, rất chi là phong cách.

Nhâm Tinh Vũ mê kiểu ấy lắm, thật sự là khoe không biết chán.

Đô Đô nhỏ giọng hỏi anh trai: [Còn phải tản bộ ngớ ngẩn thế này đến bao giờ vậy?]

Đao Đao bất đắc dĩ nghiêng đầu liếc nhìn con sen, thở dài: [Vừa mới ra ngoài thôi mà, chắc phải đi thêm một lúc nữa đấy.]

Nhâm Tinh Vũ thấy ánh mắt chăm chú của Đao Đao nhìn mình, ngồi xổm xuống xoa đầu cún của bé, mỉm cười giới thiệu với bà cụ bên cạnh: “Đây là Đao Đao nhà cháu, thông minh đáng yêu lắm ấy.”

Anh không phân biệt đối xử, lại xoa đầu cún Đô Đô, cũng khen ngợi như thế: “Đây là Đô Đô nhà cháu, cũng thông minh đáng yêu lắm á.”

Đô Đô: […]

Nó lại than thở tiếp với anh trai: [Cậu chủ gặp ai cũng khen anh em mình thông minh đáng yêu, cậu ấy không thấy chán à?]

[Dù cậu chủ không chán, em cũng đã nghe tới phát chán rồi á.]

[Với cả cậu chủ cũng không thể đổi từ khen à? Chỉ biết khen thông minh đáng yêu, em thấy vốn từ vựng của Bí Đao còn nhiều hơn cậu chủ ấy.]

Đao Đao: […]

Từ sau khi Đao Đao tham gia công tác bảo vệ, tính kiên nhẫn cao hơn hẳn, dù sao cũng không phải ngày nào cũng có cơ hội lập công, việc mà tiểu đội hoa hướng dương thường làm thật ra chỉ là đi tuần một cách nhàm chán, trong tiểu khu yên ắng, rất bình yên, chẳng có việc khẩn cấp gì.

[Nhịn tí đi, ai bảo cậu ấy là chủ của bọn mình chứ, phải có sự nhẫn nại với cậu chủ, đừng ghét cậu ấy.]

[Cuộc sống thật chẳng dễ dàng, làm cún chỉ có thể than thở thôi.]

Nhâm Tinh Vũ lúc này đã trò chuyện với bà cụ ngồi hóng gió dưới tàng cây đa rồi, còn tám hăng say vô cùng.

Bà cụ ăn mặc giản dị, tuy rằng tuổi đã cao, nhưng mỗi động tác lại rất tao nhã thu hút.

Đôi mắt bà đã không còn nhìn rõ nữa, tai cũng không thính lắm, khẽ cười nhìn Đao Đao, chân thành khen ngợi: “Mặc dù bà chỉ có thể thấy mờ mờ, nhưng cơ thể nó cường tráng mạnh mẽ, tính cách bình tĩnh, giống như một anh trai biết chăm sóc đàn em nhỏ vậy.”

Nhâm Tĩnh Vũ vội giơ ngón tay cái, “Bà Lý, ánh mắt của bà tinh tường thật đấy, chỉ liếc nhìn Đao Đao thôi, đã nhìn thấu được tính cách của nó rồi.”

Bà Lý thật ra cũng không nghe rõ Nhâm Tinh Vũ đang nói gì, nhưng bà thấy được ngón cái của anh, đoán là cậu trai này đang khẳng định mình đoán đúng rồi.

Bà Lý lại khẽ cười nhìn chằm chằm Đô Đô, trong lòng Đô Đô không hiểu sao lập tức căng thẳng, ngoan ngoãn ngồi dưới đất không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt đáng yêu.

Bà Lý cười nói: “Tính nết Đô Đô ngoan ngoãn mềm mại, hai chú cún này cháu nuôi tốt quá, tính tình hợp nhau, trong nhà chắc ít khi xảy ra cãi lộn ẩu đả nhỉ.”

Nhâm Tinh Vũ ngồi bên cạnh bà cụ gật đầu liên tục, “Đúng thế ạ, quan hệ hai đứa nó đúng là rất tốt.”

Anh ta tự dưng nhớ tới mỗi sáng ngủ dậy đều phải chống đỡ sức nặng cơ thể của hai đứa, cười khổ nói: “Nói thế nào nhỉ, nói chung là đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.”

Bà Lý thở dài, hơi hâm mộ: “Nếu như Áo Bông Nhỏ nhà bà cũng có tinh thần hoạt bát như chúng nó thì tốt rồi.”

Nhâm Tinh Vũ lúc này mới chú ý tới bé cún im lặng nằm bên chân bà Lý.

Đây là chú chó Papillon tên là Áo Bông Nhỏ, lông dài trên cái tai màu nâu dựng thẳng, giống như bươm bướm nhẹ nhàng tung bay, lớp lông bên trong tai mỏng, hình sóng, lông bên ngoài lại như bông hoa mọc tua tủa từ thân.

“Cháu có thể sờ nó không ạ?” Nhâm Tinh Vũ hỏi.

Bà Lý gật đầu, “Được, hồi trước nó rất hoạt bát, nhưng vì tuổi cao rồi, tính nết càng ngày càng hướng nội, cũng càng ngày càng không thích vận động.”

Nhâm Tĩnh Vũ nhẹ nhàng sờ Áo Bông Nhỏ, chú chó hơi co người lại, nhưng cũng không sủa, chỉ hơi rụt vào bên chân chủ không nhúc nhích.

Lông chó Papillon nhiều, lông mềm mượt như sờ vào tơ lụa ấy, có xúc cảm của tơ tằm.

Bà Lý lấy ra một cái bàn chải lông, ôm bé chó vào lòng mình, từ tốn chải bộ lông dài xinh đẹp của nó, từng lượt một, động tác nhẹ nhàng và kiên trì.

“Bà mỗi ngày đều phải chải lông cho nó, nếu không sẽ bị rối mất.”

“Không biết có phải là do Áo Bông Nhỏ không có bạn chơi cùng cô đơn quá hay không, bà cảm giác nó dạo ngày càng lúc càng ủ rũ.”

Nhâm Tinh Vũ là người nhiệt tình, lập tức chủ động đề xuất: “Nếu bà không chê, hàng ngày cháu đều sẽ dắt Đao Đao với Đô Đô tới chơi với bà.”

Bà Lý ánh mắt sáng lên, vốn còn định khách sáo một tí, lại rất lo cho Áo Bông Nhỏ nhà mình, bèn không từ chối nữa, cảm kích nói: “Thế thì cảm ơn cháu nhiều lắm, mong có sự tác động của mấy đứa Đao Đao, Áo Bông Nhỏ có thể vui vẻ trở lại.”

Cuối cùng thì, Nhâm Tinh Vũ phải dắt Đô Đô tới bệnh viện thú cưng để tiêm vaccin, để lại bé cún Đao Đao chơi cùng bà Lý.

Bà Lý từng là giáo viên dạy môn tư tưởng chính trị, sau khi nghỉ hưu cũng không quên nghề cũ.

Bà cũng không có học sinh nào khác, bèn thao thao bất tuyệt giảng bài cho mấy chú thú cưng, làm thế nào mới có thể giảng ra được nét đặc sắc của môn tư tưởng chính trị lý luận.

“Điểm đặc sắc của đứng trên bục giảng, cũng không chỉ là một vấn đề về kỹ năng dạy học, nó là tâm niệm lý tưởng của giáo viên, phải có lòng yêu nghề, rèn luyện tri thức hàng ngày, thể hiện tổng hợp năng lực dạy học.”

Đao Đao: […]

“Không có lòng tin kiên định với chủ nghĩa Mác, lòng tin kiên định với chủ nghĩa xã hội đặc sắc của Trung Quốc, lòng tin kiên định với lãnh đạo Đảng, không có nguồn tri thức và tư tưởng lý luận uyên thâm, không có tình cảm sâu đậm với việc bồi dưỡng nhân tài cho Đảng và đất nước, cho dù phương pháp dạy học có tốt thế nào, cũng không thể vận dụng tốt được, không thể tạo ra sự cuốn hút và cảm hoá được.”

Đao Đao mất niềm tin vào cuộc sống: [Dạ vâng…]

“Dạy người phải có cách, nhưng xét cho cùng, người dạy học, là lấy dạy học cho người khác làm gốc.”

Đao Đao tiếp tục: [Dạ vâng…]

“Giáo sư môn tư tưởng chính trị cần phải quý trọng cơ hội phát triển tốt đẹp của sự nghiệp dạy học và xây dựng ngành học thời đại mới, theo những gì tổng bí thư đưa ra, chính trị phải mạnh, tình cảm phải sâu đậm, suy nghĩ phải mới, tầm nhìn phải rộng, tự điều chỉnh phải nghiêm, yêu cầu nhân cách phải chính trực, nội lực mạnh mẽ, phải chăm rèn luyện, giảng ra được điểm đặc sắc của môn tư tưởng chính trị, phát huy được tầm quan trọng của môn tư tưởng chính trị trong rèn đức luyện tài, không thể thay thế được.”

Đao Đao: […]

Áo Bông Nhỏ tại sao lại ủ rũ thế này, bà Lý à, trong lòng bà thật sự không biết sao?