Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 42




Mạc Thần Trạch không còn gì luyến tiếc đọc ra cách phát âm của số “2”, Cố Tiểu Khả vội vàng xoay người cầm bút lên giả vờ viết trên bảng, chỉ là hai vai nhẹ nhàng run rẩy, đầu ngón tay bởi vì dùng sức nắm lấy bút mà hơi trắng bệch.

Mạc Thần Trạch nghiêng đầu không chút thay đổi nhìn chú cún nhà mình, giống như đang im lặng hỏi tiểu khả ái: “Lần này hài lòng chưa?”

Chỉ thấy Hổ Nha nhe răng cười, vui vẻ vẫy đuôi, nâng móng vuốt nhỏ xù xì lên, khẽ đẩy giải thưởng mà mình đã cố gắng kiếm được trước đó, một viên thịt bò khô, đến trước mặt chủ nhà mình để khuyến khích.

[Tuy rằng có chút ngốc, nhưng tốt xấu gì cũng học được! Chủ nhân, cậu thật tuyệt vời!]

Hổ Nha cổ vũ vươn móng vuốt vỗ nhẹ mu bàn tay Mạc Thần Trạch, lại đẩy thịt bò khô đẩy về phía anh.

Mạc Thần Trạch: “…”

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh sững sờ nhìn thấy hai chữ “vui mừng” từ trong đôi mắt to lớn của chú cún nhà mình.

Lớp trưởng thích xen vào việc của người khác Đao Đao có chút lo lắng, quay đầu lặng lẽ nói với Hổ Nha: [Chủ nhà cậu học hơi chậm, cậu về nhà dành thời gian dạy kèm cho cậu ấy đi ha.]

Cố Tiểu Khả vừa xoay người đã thấy Đao Đao đang nghiêm túc cho Hổ Nha ý kiến, rốt cục không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Mạc Thần Trạch: “…”

Bằng cách nào đó, anh có một dự cảm xấu.

Hổ Nha gật gật đầu với Đao Đao, [Cậu nói đúng, học tập không thể qua loa, phải kiên định nghiêm túc học tập, nếu không sau này sẽ không theo kịp tiến độ học tập của chúng mình đâu.]

Đao Đao rất đồng ý với ý kiến này, “Đúng vậy, nhưng khi cậu dạy phải kiên nhẫn một chút, cho dù anh ấy nhất thời không học được cũng không được hung dữ, dạy thêm vài lần khẳng định sẽ biết.]

Hổ Nha nghe rất nghiêm túc, [Ừm, tui biết, phải lấy cổ vũ làm chủ.]

Đôi mắt màu lam xinh đẹp của Đao Đao vừa chuyển, tính toán trong lòng, đề nghị nói: [Nếu không cậu học theo cô giáo, lúc ôn tập nếu anh ấy biểu hiện tốt, cậu thưởng cho anh ấy một hạt thức ăn, như vậy anh ấy sẽ vui vẻ, càng học hăng hái hơn!]

Hổ Nha ánh mắt sáng ngời, [Chủ ý này rất tốt, Đao Đao thật lợi hại, không ngờ cậu lại có tài như vậy!]

Đao Đao đắc ý ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như mình là một nhà giáo vĩ đại.

Cố Tiểu Khả cố gắng quản lý biểu cảm trên mặt mình, môi mím thành một đường, khóe mắt ươn ướt, nhịn cười khó thật đấy.

Cô tiếp tục nghiêm túc giảng bài cho các em nhỏ dễ thương.

“Hiện tại, trước mặt mọi người đều có một đống ký hiệu số, hãy tìm ra con số ‘2’ đặt ở dưới móng vuốt của mình.”

Đừng nhìn bộ dáng lười biếng nhàn tản của Đoàn Đoàn, không ngờ nó lại là chú chó nhạy cảm nhất với con số, lúc nào cũng học nhanh nhất nhớ tốt nhất, ngay cả Pitt ‘vàng’ cũng kém hơn.

Đoàn Đoàn lập tức gâu lên một tiếng, Cố Tiểu Khả đi tới kiểm tra, chỉ thấy tiểu khả ái quả nhiên chính xác giẫm con số “2” xuống dưới móng vuốt.

Ngay cả Cố Tiểu Khả cũng rất giật mình, không ngờ Đoàn Đoàn lại có thiên phú toán học như vậy.

“Em giỏi thật!” Cố Tiểu Khả vui vẻ xoa xoa đỉnh đầu Đoàn Đoàn, thưởng cho nó hai viên thịt bò.

Đoàn đoàn vui vẻ ăn, chú bé này ngoại trừ lớp toán biểu hiện đặc biệt tích cực ra, tất cả các tiết học còn lại đều vô cùng lười biếng, có thể lười biếng là sẽ lười biếng, sự khác biệt tương đối nghiêm trọng.

Các tiểu khả ái còn lại cũng lục tục tìm ra số “2” vững vàng để nó dưới móng vuốt, chờ cô giáo đến kiểm tra, nếu đúng thì có thể nhận được một viên thịt bò khô làm phần thưởng, chỉ có người đầu tiên có thể đạt được hai viên.

Ngoài ra, giải thưởng mà Tiểu Pudding nhận được là một ít cà rốt với bột bò, bé này cho đến bây giờ đều nghĩ rằng mọi người đều ăn cà rốt thơm ngon giống nó.

Tiểu trợ giảng Pitt ‘vàng’ không giống mấy bé trên, tên này điển hình của việc ánh mắt chỉ nhìn thấy tiền, tìm một hồi cũng không tìm ra con số “2”, Cố Tiểu Khả chỉ có thể bất lực không nói lên lời mà đổi một câu hỏi khác.

“2 nhân dân tệ là số 2 nào?”

Kết quả Pitt ‘vàng’ không chút do dự, nhanh chóng quyết liệt đè số “2” kéo đến trước mặt mình.

Cố Tiểu Khả chưa từ bỏ ý định, lại hỏi Pitt ‘vàng’: “Số ‘1’ là cái nào?”

Cậu bé cúi đầu không mục đích tìm kiếm, mãi mà không ra, cho đến khi cô giáo thay đổi một câu hỏi, hỏi nó: “1 nhân dân tệ là cái ‘1’ nào?”

Trong mắt Pitt ‘vàng’ lóe lên tinh quang, lập tức kéo con số “1” ra khỏi bộ số.

Cố Tiểu Khả: “…”

Bé này sợ là không cứu được nữa rồi.

Cố Tiểu Khả bất đắc dĩ cười thưởng một viên thịt bò khô cho Pitt ‘vàng’, nói với nó: “Cậu dứt khoát đổi tên thành Pitt mê tiền luôn được rồi đó.”

Tranh thủ lúc cô giáo đang kiểm tra đáp án của những bạn học khác, Hổ Nha rất chi là lo lắng cho năng lực học tập của chủ nhân nhà mình, liên tiếp nghiêng đầu, nhìn Mạc Thần Trạch nhiều lần.

Mạc Thần Trạch: “…”

Không biết vì sao, tuy rằng tiểu khả ái không nói gì, nhưng anh vẫn có thể từ trong mắt to lớn của nó nhìn thấy rất rõ ràng sự… lo lắng.

Quả nhiên, một giây sau, Hổ Nha vụng trộm đưa móng vuốt nhỏ về phía anh, đẩy một con số “2” đến trước mặt anh.

Mạc Thần Trạch: “…”

Hổ Nha thấy chủ nhân ngốc nghếch không nhúc nhích, vội vàng quay đầu lại nhìn trộm cô giáo, vừa nhanh chóng lôi kéo bàn tay to của chủ nhân, bảo anh đè lại con số “2” kia.

Khi làm một loạt động tác này, tim Hổ Nha đập như sấm, trước đây chưa từng căng thẳng như vậy.

Là một bé cún liêm chính và dũng cảm, như là một đại biểu cho các bạn trong lớp học, nó! Thế mà lại, gian, lận!!!

Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn con số “2” trong lòng bàn tay, lại quay đầu nhìn tiểu khả ái đang chìm trong vực sâu tự trách vô tận.

Anh xoa xoa mi tâm, dở khóc dở cười, luôn cảm giác mình có phải nên nói hai câu hay không, ví dụ như…

Liên lụy đến thành tích của lớp, tôi xin lỗi?

Làm Hổ Nha mất mặt, xin lỗi?

Cố Tiểu Khả quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của nam thần, nhìn xuống phát hiện lúc này bàn tay anh đang ấn lên một con số “2”, mà Hổ Nha bên cạnh anh rũ lỗ tai cúi đầu, hoàn toàn không có bộ dáng kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực như bình thường.

Cố Tiểu Khả nhất thời nghĩ ra vừa rồi có thể đã xảy ra chuyện gì, nhịn cười hỏi: “Có phải có tiểu khả ái làm sai chuyện không?”

Hổ Nha nhanh chóng liếc mắt nhìn cô giáo, sau đó nó cúi đầu xuống thấp hơn, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ nức nở, nghe làm cho người ta đau lòng.

Cố Tiểu Khả lại nói: “Chỉ cần dám làm dám chịu, dũng cảm thừa nhận sai lầm, vẫn là một chú bé cưng được người khác yêu thích, tôn trọng.”

Mạc Thần Trạch giật mình, đây thật sự là nội dung giảng dạy của trường mẫu giáo thú cưng chứ không phải của trường mẫu giáo của con người sao!?

Tại sao lại dạy toán và dạy dũng cảm nhận sai?

Anh ngước mắt nhìn về phía Cố Tiểu Khả, thấy cô đang mỉm cười, căn bản không cảm thấy nội dung giảng dạy của mình có gì không ổn.

Mạc Thần Trạch nghiêng đầu nhìn về phía chú cún nhà mình, chỉ thấy nó xấu hổ giấu mặt xuống dưới đệm.

Cố Tiểu Khả nhịn cười, “Hỏi lại một lần nữa, có bé nào làm sai việc gì không nè?”

“Ngao ô…” Hổ Nha chậm rãi giơ móng vuốt nhỏ lên, sau đó ngồi dậy, rũ tai xin lỗi: [Xin lỗi cô giáo, tui gian lận mất rồi.]

Cố Tiểu Khả dịu dàng cười: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em, vậy hiện tại Hổ Nha nên làm gì nhỉ?”

Tên nhóc kia đi đến trước mặt chủ nhân nhà mình, yên lặng lấy con số “2” trong lòng bàn tay anh đi, cuối cùng còn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay chủ nhân như an ủi, cảm giác như đang nói: Em chỉ có thể giúp anh đến đây, kế tiếp, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.

Mạc Thần Trạch: “…”

Trước khi tan học, Mạc Thần Trạch gõ vào bảng trắng bên cạnh Cố Tiểu Khả, Cố Tiểu Khả ngước mắt lên nhìn.

“Anh có chuyện muốn hỏi em.”

Cố Tiểu Khả buông bút trong tay xuống, đi theo Mạc Thần Trạch ra khỏi phòng sách.

Các bé cún vụng trộm đi theo, một đám dựng thẳng lỗ tai trốn ở ngoài cửa nghe lén, còn xì xào bàn tán tâm đắc.

[Họ đang nói về cái gì vậy?]

[Nghe không rõ.]

[Theo tui nghĩ là học kém quá, bị cô giáo giữ lại dạy kèm riêng rồi.]

[Ừm, có thể lắm.]

Phía sau cửa, hai người đứng đối mặt nhau, giống như là tiểu tình nhân đang lén lút gặp mặt, có một chút cảm giác căng thẳng.

Mạc Thần Trạch hạ giọng: “Nghe em giảng bài rất thú vị, thảo nào Hổ Nha học vừa nhanh vừa giỏi.”

Sau khi dừng lại, lại thêm một câu: “Giọng nói của em rất dễ nghe.”

Cố Tiểu Khả ngước mắt nhìn Mạc Thần Trạch, cúi mặt dùng tóc mái che đi mắt của mình, vành tai hơi đỏ.

Được nam thần khen ngợi rồi.

“Nghe Chu Xuyên nói, lúc cậu ta than thở về anh.” Mạc Thần Trạch nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Khả, mỉm cười, “Em đã bảo vệ anh?”

Sắc đỏ từ mang tai lan dần đến gò má của Cố Tiểu Khả.

Mạc Thần Trạch rất tò mò: “Vì sao em lại bảo vệ anh như vậy?”

“Đó là vì…” Cố Tiểu Khả có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Em không chịu được khi người khác nói anh không tốt, rõ ràng anh tốt như vậy.”

Khóe miệng Mạc Thần Trạch khẽ nhếch lên, dựa vào cửa, mím môi xuống, “Ồ? Tốt như thế nào cơ?”

Cố Tiểu Khả đỏ mặt, hận không thể tìm mười bộ lông lớn để chôn mình vào trong đó.

Mạc Thần Trạch khẽ cười, cười đủ rồi mới hỏi: “Về sau, có lẽ anh sẽ đối với em hơi ‘xấu xa’ một chút, có sợ không?”

Có thể xấu đến mức nào đây?

Cố Tiểu Khả đột nhiên đỏ bừng cả người, khẽ lắc đầu.

Mạc Thần Trạch thấy bộ dạng này của cô, trong lòng hiện lên một chút vui vẻ, tim sắp không chịu nổi rồi, hơi đến gần một chút, hỏi cô: “Em vẽ cho anh một đường biên, chỉ cần ‘xấu xa’ không quá đường biên này, em sẽ không chạy mất.”

Cố Tiểu Khả đỏ mặt tim đập, thấy nam thần càng ngày càng tới gần, căng thẳng đến mức gáy đều đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn nhỏ giọng trả lời: “… em không chạy đâu.”

Mạc Thần Trạch gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của người nào đó, rất muốn hiện tại lập tức “xấu xa” một phen.

Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, ở trong lòng lặp đi lặp lại hơn mười lần thanh tâm chú mới cố nén được ngọn lửa trong lòng.

Mạc Thần Trạch hít sâu một hơi, xoay người mở cửa, một đám cún con đang núp sau của nghe lén bị hành động này của anh làm giật mình mà lao hết vào bên trong cửa.

“……”

Cố Tiểu Khả đỏ mặt, lúc đi ngang qua nam thần, Mạc Thần Trạch hơi nghiêng đầu, thì thầm bên tai cô: “Nhớ kỹ lời em nói, bất luận anh có ‘xấu xa’ đến đâu, em cũng sẽ không được phép chạy mất.”

Cố Tiểu Khả ngượng chín cả người.

Cái gọi là huấn luyện giải mẫn cảm, không phải là muốn cô từng bước từng bước chậm rãi quen với việc tiếp xúc chân tay sao?

Mạc – cao lãnh – tổng tài biểu thị, đối tượng luyện tập này, anh hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

Sau khi tan học về nhà, các bé cún nhao nhao chia sẻ dưa hôm nay hóng được cho con sen nhà mình.

[Hổ Nha thật đáng thương, có một chủ nhân ngu ngốc như vậy]

[Chủ nhân của Hổ Nha đứng cuối cùng của lớp, là một học sinh học kém vô cùng]

Tiếc là, sen của chúng hoàn toàn nghe không hiểu chúng đang ê ê ô ô cái gì.

Mạc Thần Trạch đón Hổ Nha về nhà, còn chưa kịp tắm rửa thư giãn một chút, đã bị buộc phải tham gia một lớp học kỳ quái.

Cún là giáo viên mà anh là học sinh.

Hổ Nha cắn mở cái cặp nhỏ của mình ra, lấy những con số đầy màu sắc bên trong ra để lên trước mặt, sau đó cắn một cái đệm đặt trên sàn nhà, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại đổi thành cái gối dựa mà chủ nhân hay dùng để đọc sách.

Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi gió đông.

Hổ Nha lạch cạch chạy tới cắn ống quần Mạc Thần Trạch, rất kiên trì kéo anh đến bên cạnh đệm, vỗ vỗ đệm ý bảo anh ngồi xuống.

Mạc Thần Trạch: “…”

Anh nhìn lướt qua đống con số trước đệm, có một loại dự cảm không lành.

Quả nhiên, một giây sau, Hổ Nha dùng móng vuốt đè số “1”, bắt đầu nghiêm túc dạy cho anh: “Gâu!”

Mạc Thần Trạch: “…”

Giáo viên nhỏ nâng móng vuốt của mình, nhẹ nhàng nhấn vào số “1”, một mặt kiên trì, nghiêm túc giảng dạy: “Gâu!”

Không cần nó nói chuyện, Mạc Thần Trạch cũng hiểu được ý của nó —— xin hãy cùng nó học tập, đọc số “1” này.

Mạc Thần Trạch: “…………”

Nếu không phải là nể tình dáng vẻ dễ thương của nó, anh chắc chắn sẽ không nhân nhượng!

Khi Hổ Nha lần thứ ba dạy Mạc Thần Trạch đọc số “1”, anh rốt cục bị sự dễ thương này đánh bại, thỏa hiệp đọc: “…… 1.”

Hổ Nha hài lòng gật gật đầu, lạch cạch chạy tới ổ chó của mình, nhấc đệm lên, ngậm một hạt thức ăn cho chó mình vụng trộm tích góp lại một lần nữa chạy trở về, đặt ở trước mặt Mạc Thần Trạch, sau đó giống như phần thưởng vỗ vỗ đùi anh để biểu dương.

Mạc Thần Trạch: “……..”

Sau đó, tổng tài cao lãnh theo tiểu khả ái ôn lại con số “2”.

Hổ Nha tin rằng cần cù bù thông minh, chỉ cần chịu khổ công luyện tập, thành tích nhất định có thể tiến bộ!

Nó thấy chủ nhân rốt cục miễn cưỡng theo kịp tiến độ học tập, vươn móng vuốt quấy rối một đống số rồi đẩy về phía Mạc Thần Trạch.

Bắt đầu ra đề muốn xem xem chủ nhà mình đã nắm chắc hết tất cả những kiến thức mà nó đã dạy hôm nay chưa.

Hổ Nha nghiêm túc kêu với Mạc Thần Trạch: “Gâu Gâu!”

Mạc Thần Trạch: “…”

Chú cún thấy chủ nhân không hiểu rõ ý của mình, cũng không sốt ruột, mà là đặc biệt kiên nhẫn vươn móng vuốt chỉ chỉ đống chữ số đã bị đảo loạn kia, sau đó nghiêng đầu, tiếp tục nghiêm túc ra đề: “Gâu Gâu!”

Mạc Thần Trạch hiểu được ý của nó, tiểu khả ái muốn anh tìm ra con số “2”.

Hắn cúi đầu nhìn giải thưởng làm bằng thức ăn cho chó ướt sũng trong tay, lại nhìn giáo sư Cún vẻ mặt cố chấp cứng rắn muốn dạy thêm cho mình.

Đứng cuối cùng trong lớp – Mạc Thần Trạch: “……….”

Chi bằng để anh chết luôn đi cho rồi.