Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 36




Bình thường, sau khi tắt di động thì App sẽ tự động dừng lại, chỉ là hôm nay không biết tại sao điện thoại của Cố Tiểu Khả bị kẹt, khiến cho cô rõ ràng đã nói lời tạm biệt với nhóm fan trong phòng livestream, cũng đã tắt di động, nhưng app lại chưa dừng.

Do đó, mặc dù phòng livestream không có hình ảnh, lại vẫn có thể nghe được tiếng.

Nhóm fan đều biết, chỉ cần thái tử gia lên sân khấu, sẽ có việc anh muốn làm, đúng như dự đoán, lần này Điêu tổng đã tận lực oanh tạc phòng livestream rồi.

Mạc Thần Trạch mới bắt đầu đàng hoàng trịnh trọng mà nói hưu nói vượn, bình luận bay đầy trời lướt qua màn hình.

[A a a a a a a, trời ạ, ha ha ha ha–]

[Chuyện gì, chuyện gì?!]

[Chị gái nhỏ người nước ngoài này có phải hơi thích hóng chuyện rồi hay không? Người ta có hẹn hò hay không thì liên quan gì đến bả chứ? Hay là bả muốn thọc gậy bánh xe nhỉ?]

[Không được không được, mười triệu chị em chúng ta không đồng ý, đó là anh rể của chúng ta, không thể để hồ ly tinh bắt đi được!]

[Ôi đậu xanh, tình huống gì đây!!!??? Đây là cái thao tác gì vậy!?]

[Không phải, chẳng lẽ mọi người không thấy kỳ lạ sao? Tại sao một người xa lạ lại đột nhiên chạy tới hỏi vấn đề riêng tư này?]

[Tôi cũng thấy hơi lạ, trong phòng livestream có chị em nào hiểu được tiếng Bồ Đào Nha không?]

[Mị mị mị, mị từng học một ít, mị nghe thấy từ đơn là “Vườn hổ” “đi như thế nào” các thứ, hình như không hỏi chuyện “hẹn hò”…]

[Mấy cái này không quan trọng, quan trọng là… giọng Điêu tổng thật dễ nghe, a a a a, khẩu ngữ cũng trôi chảy, giọng hay thật đó.]

Nhưng mà, người giỏi trong phòng livestream đông đúc, mặc dù không nhiều người học tiếng Bồ Đào Nha, nhưng không phải chỉ có một hai người, mà là một đám hai đám.

[Ha ha ha ha đúng thật không hổ là thái tử gia, về sau mọi người gọi ảnh là ‘Lươn tổng’ đi thôi, anh bắt nạt chị tui nghe không hiểu được tiếng Bồ Đào Nha, tưởng rằng tất cả mọi người trong nhóm chị em đông đảo chúng tui đều không hiểu à? Ha ha ha ha, tui đây sẽ phiên dịch giúp anh, Lươn tổng à, anh chờ lật xe đi!]

[Mặc dù thế, nhưng dáng vẻ nghiêm túc nói dối của anh rể thật là vô cùng chọc cười, không chịu nổi rồi!]

[Hội tiếng Bồ Đào Nha chúng tôi tỏ vẻ chính mình cười chết mất, ha ha ha ha, Lươn tổng à, là anh làm dáng hay là tuổi trẻ hiểu biết ít!]

[Đáng thương cho chị của mị, cứ như vậy bị tặng cho lão lưu manh! Mặc dù thật tức giận nhưng lại buồn cười quá cơ!]

Nhưng mà, đợi đến lúc Cố Tiểu Khả nói khi cô học đại học có học chuyên ngành thứ hai, bình luận lướt qua còn nhanh hơn nữa.

“Đệt, mị có một dự cảm xấu, báo động, phía trước có điện áp cao, báo động, phía trước có điện áp cao! Phía trước có thể có cảnh nổi tiếng ẩn hiện!]

Đợi sau khi Cố Tiểu Khả nói “chuyên ngành thứ hai của tôi là … tiếng Bồ Đào Nha”, phòng livestream đúng là cười điên luôn.

[Hhhhhhhh, hàng ngày Điêu tổng đều lật xe, đám chị em tỏ vẻ đã quen rồi!]

[Lật xe tính cái gì, chút lòng thành thôi á, anh rể mị không sợ, dù sao thì làm gì còn cái gì có thể xấu hổ hơn việc nói lời yêu thương đâu? Ha ha ha ha–]

[Không hiểu sao thấy đau lòng cho anh rể, lật xe trên đường, bất ngờ không kịp đề phòng luôn, ha ha ha ha đầu của mị cười sắp rớt luôn rồi!]

[Ai bảo anh đánh võng, cảm giác vừa bắt đầu đã lật có phải rất ê chề không? Hốt ha hốt hoảng!]

Nhưng mà Lươn tổng Mạc Thần Trạch thật không hổ là tổng tài cao lãnh tâm tính vững như ‘lão cẩu’, biểu cảm trên mặt than của anh chợt loé rồi biến mất, nhanh đến nỗi người khác hoàn toàn không nhìn thấy.

Mạc Thần Trạch nghiêng đầu im lặng nhìn Cố Tiểu Khả, cứ nhìn chằm chằm vào cô, đến tận lúc làm cô ngượng ngùng xấu hổ, nhìn đến nỗi cô không thể không ngừng nụ cười trộm xấu xa lại.

Lúc này, Mạc Thần Trạch mới nở một nụ cười nhạt.

Nụ cười này, có ba phần cởi mở, sáu phần mị hoặc, rất chọc người.

Bên tai nhan cẩu Cố Tiểu Khả bỗng vang lên tiếng phù phù mãnh liệt vang dội, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bay lên trời cùng sóng vai với mặt trời vậy.

Mạc Thần Trạch thẳng thắn thừa nhận một cách quang minh chính đại: “Vừa nãy đúng là tôi cố ý, muốn xác định tính chất cho buổi đi chơi ngày hôm nay, chính thức làm sáng tỏ CP thật rõ ràng, tránh ‘người liên quan’ hiểu sai ý, cho rằng hôm nay chỉ là đi chơi với Hổ Nha.”

Giọng nói của anh hơi khàn khàn, rất mê người, lúc nói chuyện nghiêm túc, từng lời cứ như là nói thầm ở bên tai người ta vậy.

Cố Tiểu Khả chỉ cảm thấy hai chân mình giống như nhũn ra, đầu óc mụ mị cả, rất muốn tìm một cái cây mà dựa vào

Ngay khi Mạc Thần Trạch giải thích, phòng livestream lại điên tiếp rồi.

[A a a a a a, mẹ ơi chết con rồi, con bị người đàn ông này chọc chết rồi, chú cảnh sát, mau bắt lão lưu manh này đi, tôi phải tố cáo anh có ý định mưu sát bằng lời tỏ tình, a a a!!!]

[Trời ạ, về sau không dám gọi anh là Điêu tổng nữa, anh đúng là ‘Lươn tổng’ danh xứng với thực!]

[Có lươn thì anh vẫn là thái tử gia, chọc thì cứ chọc, hiện trường lật xe xấu hổ như vậy cũng có thể bị anh xoay chuyển tình thế được, quỳ bái, trâu bò quá thể!]

Mạc Thần Trạch cũng không ép Cố Tiểu Khả tỏ thái độ ngay, anh cười nói sang chuyện khác, “Muốn đi xem vườn hổ không? Chú hổ Đông Bắc lần trước em hỗ trợ tìm về cũng ở trong vườn bách thú này đó.”

Cố Tiểu Khả ngây ngốc gật đầu.

Giọng điệu của Mạc Thần Trạch lại rất tự nhiên, “Đi thôi.”

Tai Cố Tiểu Khả đo đỏ, ngại ngùng hạ mắt đi theo sau nam thần, thường xuyên liếc mắt nhìn trộm anh một cái.

Anh rất cao, dáng người cũng đẹp, dáng đi tự nhiên phóng khoáng, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng cảm thấy vô cùng đẹp trai.

Cố Tiểu Khả chỉ cần tưởng tượng nam thần coi lần đi chơi này thành “hẹn hò”, cô lại càng cảm thấy căng thẳng.

Đây chính là lần đầu tiên họ hẹn hò đó!

Không được, sáng nay tại đi vội quá, nên không có tắm rửa gội đầu, cũng không có trang điểm cho tốt, a a a a a, muốn chết quá, ra đường còn quên xài nước hoa nữa!

Đều tại 15 phút chết dẫm, đáng ghét!

Khóe mắt Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu khả đi đứng khá là gượng gạo, anh bật cười, “Đừng căng thẳng như thế, dù sao về sau còn nhiều cơ hội mà.”

Cố Tiểu Khả: “!”

Mạc Thần Trạch lại nở nụ cười, “Hẹn thêm vài lần là thành thói quen thôi.”

Cố Tiểu Khả: “!!!”

[A a a a a a a thật đúng là bị ghẹo chết rồi, màn hình một mảnh tối đen, chỉ nghe tiếng mà vẫn thấy ngọt quá cơ a a a!]

[Chị, mau để chúng em xem hình đi, em rất muốn nhìn hình ảnh hiện trường!]

[Mị đã sắp bị khung cảnh mình tự tưởng tượng làm ngọt chết rồi.]

Hai người một đường đi một đường tán gẫu, Mạc Thần Trạch quyết định mạnh mẽ tẩy trắng hình tượng ngớ ngẩn gây cười của mình, cố ý nói:“Trước đó lúc livestream, có bình luận chê tôi ngớ ngẩn gây cười, còn gọi tôi là Điêu tổng…”

Không chờ nam thần tự giễu xong, Cố Tiểu Khả không biết làm sao, mà nghe Mạc Thần Trạch tự mình bôi đen bản thân, cho dù biết nhóm fan không có ác ý, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, buồn bực nói: “Thật ra không ngớ ngẩn buồn cười chút nào… Tôi thích nghe anh nói như thế, vừa vần lại dí dỏm, rất ‘cool’.”

Trong lòng Mạc Thần Trạch không hiểu sao mềm xuống, trong chớp mắt đã đánh mất ý tưởng muốn tẩy trắng mình, cười khẽ, “Vậy về sau tôi vẫn nói cho em nghe nhé?”

Cố Tiểu Khả đỏ hồng cả tai gật đầu.

Mặc dù thấy xấu hổ, nhưng nếu chỉ nhẹ nhàng nói cho một mình cô nghe, thì sẽ không có cảm giác gì, người khác cũng không có cơ hội lại cười nhạo anh ngớ ngẩn nữa.

Môi Cố Tiểu Khả động đậy, muốn nói lại thôi.

Mạc Thần Trạch nhíu mày, đột nhiên kề sát vào Cố Tiểu Khả, nhỏ giọng cười nói: “Woaa, cô gái à, không ngờ em lại thích kiểu này~”

“Về sau, tôi chỉ nói cho một mình em nghe thôi, được không?”

Cố Tiểu Khả đỏ mặt.

Trong phòng livestream đều là bình luận trêu ghẹo, còn có người gào khóc nói nghe được giọng của ‘Lươn tổng’, lại không nghe rõ được xem cuối cùng là anh nói gì, nhưng có thể chắc chắn, lấy thực lực của ‘Lươn tổng’, thì chắc chắn đều là nói mấy từ rất chi là hổ báo!

Thật là tò mò ghê—bỏ ra năm hào hùn vào muốn nghe được âm thanh chất lượng cao ở hiện trường!

Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả đỏ mặt, mãi một lúc lâu sau cũng không đồng ý, lắc đầu tiếc nuối: “Đáng tiếc, em lại không muốn nghe mấy lời ‘độc nhất vô nhị’ trên thế giới…”

Cố Tiểu Khả như bị nghẹn một cục ở cổ họng, chần chừ một lúc lâu sau, mới nhịn xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: “… Muốn.”

Mạc Thần Trạch sửng sốt, khoé môi hơi cong lên, đuôi lông mày cũng hơi nhướn lên.

Nếu không phải không thể tiếp xúc trực tiếp, thì anh thật sự rất muốn xoa nắn hai cái má trắng hồng kia, cảm xúc nhất định sẽ rất mềm.

Thẳng thắn thành khẩn không ngại ngùng, loại phản ứng này rất nên cổ vũ.

Mạc Thần Trạch giật mình, nghĩ rồi nói: “Vậy về sau anh chỉ nói cho mình em nghe, em không thể giả vờ không nghe thấy, phải trả lời anh.”

Cố Tiểu Khả cúi đầu, không lên tiếng.

Mạc Thần Trạch cười nhẹ: “Không muốn nghe tiếp à?”

Cố Tiểu Khả cắn răng, tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Có.”

Vườn hổ là khu vườn nổi tiếng trong vườn bách thú, điều kiện tốt nhất, diện tích nuôi dưỡng cũng rất lớn, hai mươi phút sẽ có một chuyến xe xuất phát, nhóm khác tham quan sẽ mua chân gà cánh gà trước khi lên xe ở chỗ cửa bán vé, mang lên xe, lúc gặp hổ trên đường có thể cho đám mèo lớn ăn.

Cố Tiểu Khả biết Tiểu Vương Đông Bắc thích ăn thịt bò, mua không ít thịt bò miếng tươi ngon, định làm quà tặng khi gặp lại cho chú hổ.

Sau khi lên xe thì phát hiện bên trong xe còn có hai người nước ngoài, thêm người lái xe, là năm người một chó khởi động xe lên đường.

Hai người bạn ngoại quốc là một nam một nữ, cô gái thì vô cùng nhiệt tình cởi mở, chủ động chào hỏi với Cố Tiểu Khả: “Konnichiwa.” (Xin chào.)

“Ko, konnichiwa. (Chào.)” Cố Tiểu Khả có hơi mất tự nhiên, cô hoàn toàn không biết tiếng Nhật, nhiều nhất chỉ biết mấy từ đơn, còn là do bình thường xem phim Nhật nên học lỏm được.

Thấy dáng vẻ tay chân luống cuống của Cố Tiểu Khả, Mạc Thần Trạch nín cười, cố tình giở trò xấu muốn trêu đùa cô, thật sự chững chạc đàng hoàng lắc đầu: “Tôi không biết tiếng Nhật.”

Cô gái thấy Cố Tiểu Khả biết nói một ít tiếng Nhật, mắt sáng lên, tiếp tục nói chuyện với cô: “Totemo ii ten ki de, hontou ni yokatta desu.” (Thời tiết thật đẹp, thật sự là quá tốt rồi!)

Cố Tiểu Khả ‘moi hết ruột gan’, cố gắng nhớ lại mấy từ đơn mà mình biết, cố sức nói: “Đúng vậy desu.”

Mạc Thần Trạch: “…”

Bầu không khí không hiểu sao rất gượng gạo, em gái Nhật Bản cũng im ru như gà, hai mắt mở lớn nhìn Cố Tiểu Khả.

Cố Tiểu Khả lễ phép nói: “Chào mừng mọi người đến Trung Quốc du lịch”, kết quả vẻ mặt của em gái kia mơ hồ, cô ta không hiểu tiếng Trung.

Cố Tiểu Khả im lặng một lát, vẫn mở miệng nói: “Thu quốc khố, hoan nghênh desu.” (Thu quốc khố: Trung Quốc)

Em gái Nhật Bản chợt hiểu ra, giống như nghe hiểu tiếng Nhật cứng ngắc không ra ngô ra khoai gì của Cố Tiểu Khả, cười gật đầu, giơ ngón tay cái lên với cô nói: “Kao ga iikara, subete wa anata no gen’u touridesu.” (Cô xinh đẹp, cô nói cái gì cũng đúng.)

Mạc Thần Trạch nhịn cười, xuyên qua lưới sắt nhìn ra ngoài xe, lúc này xe từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại, bốn năm chú hổ Đông Bắc vây đến, trong đó không có Tiểu Vương Đông Bắc.

Đám hổ rất quen với cái lồng sắt rồi, biết đây là có động vật hai chân đem đồ ăn vặt tặng cho mình.

Cô gái Nhật Bản lấy cái xiên sắt chọc một miếng cánh gà giơ ra ngoài lưới sắt, cũng không đút thẳng cho hổ ăn, mà không ngừng đùa với chúng nó, mỗi khi đám hổ sắp ăn được cánh à, cô gái lại nhanh chóng thu lại, lặp đi lặp lại, giống như trêu mèo vậy.

“Đừng như thế, cô làm như thế sẽ chọc giận nó đấy” Cố Tiểu Khả nhíu mày, “Nó đã mất hứng rồi, cô… Nha mỹ điệp*!” (Nhã mỹ điệp: dừng tay) *ở đây 雅美蝶/ Yǎměi dié/ đọc gần giống với Yamate- trong tiếng nhật nghĩa là dừng lại.

Mạc Thần Trạch ngây ngẩn, nghiêm túc quan sát biểu tình của con hổ, đúng là thấy chúng nó đã bắt đầu gầm nhẹ.

Nhưng mà cô gái Nhật vốn không hiểu tiếng Nhật sứt mẻ của Cố Tiểu Khả, còn đang vui tươi hớn hở khen ngợi con hổ thật đáng yêu với bạn mình.

Cố Tiểu Khả vội vàng đút cánh gà mà mình mua cho con hổ đã bị chọc một lúc vẫn không ăn được đồ ăn vặt, rất nhanh đã đút hết, cuối cùng ngay cả quà tặng chuẩn bị tặng cho Tiểu Vương Đông Bắc cũng hiến ra ngoài trước hạn.

Cố gái Nhật Bản còn đang không ngừng trêu chọc chú hổ.

“Tôi nói cô đừng có như vậy!” Cố Tiểu Khả nhíu mày, “Cô… Anata, nhã mỹ điệp, khổ đại tái!*” (阿娜达, 雅美蝶, 苦大赛 / Ā nà dá, yǎměi dié, kǔ dàsài/ đọc gần giống Anata, yamate, kudasai – Cô, dừng lại, làm ơn)

Rốt cuộc thì cô gái người Nhật cũng dừng lại, chú hổ thuận lợi ăn được cánh gà ở trên cái xiên, cảm thấy mỹ mãn mà vẫy cái đuôi.

Cố Tiểu Khả vô cùng nghiêm túc nói với cô gái: “Khấu lặc oa*, pet, cô làm như vậy, không được desu, rất nguy hiểm desu.” (*đọc gần giống kore wa nghĩa là này, nè.)

Mạc Thần Trạch không nhịn được mà bật cười.

Anh trốn đầu phía sau Cố Tiểu Khả, tiếng cười khẽ này truyền vào trong tai Cố Tiểu Khả, như là đuôi mèo quét qua đầu quả tim, chọc cho hai má của Cố Tiểu Khả đỏ lên trong chớp mắt, nhưng cho dù như thế, cô vẫn trịnh trọng muốn nói cho cô gái người Nhật biết mấy kiến thức an toàn thông thường.

“Anata (cô), nghe hiểu chứ desuka?”

Cô gái kia nghe hiểu mới là lạ, cô ta xiên một miếng cánh gà nữa, bắt đầu trêu chú hổ lần nữa.

“Cô gái…” Cố Tiểu Khả hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã chửi thề trước mặt nam thần rồi, nhịn rồi lại nhịn, lại nói với em gái: “Anata (cô), nói cô đấy! Dừng tay desu! Cô làm ơn đừng như vậy này!”

Em gái không hiểu cho nên, quay đầu nhìn Cố Tiểu Khả, bắt đầu liên tục nói tiếng chim với bạn của mình.

“Nhóm anata (mấy cô), đừng nói desu, hãy nghe tôi nói desu!”

Cố Tiểu Khả thấy trong đám hổ có một con đứng lên nhoài vào ngoài xe, hơi nóng nảy, hít một hơi, cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh hoà nhã cố gắng khiến cho cô gái nghe hiểu tiếng Nhật ‘tiêu chuẩn’ của mình:

“Khấu lặc oa (này), quá nhiều hổ desu, tập trung ở bên sườn xe, nhóm anata (mấy cô), trêu ghẹo chúng nó desu, cẩn thận bị lật xe desu!”

Mạc Thần Trạch nắm tay, liều mạng kiềm chế, không để cho bản thân cười ra, an ủi Cố Tiểu Khả đang nóng nảy, “Em yên tâm, sàn xe này rất thấp, bốn năm con hổ cũng không lật được đâu.”

Cố Tiểu Khả không hiểu cái này, đỏ mặt nghiêng đầu nhìn nam thần, “Thật sao?”

Mạc Thần Trạch nhịn cười gật đầu: “Thật đó, loại xe này đã trải qua thiết kế chuyên môn, không lật được.”

Cố Tiểu Khả nghe thế dạ một tiếng, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Em nói tiếng Nhật rất tệ, anh đừng cười.”

Mạc Thần Trạch trợn mắt nói dối: “Anh cảm thấy em nói rất hay, anh hiểu hết mà, bọn họ nghe không hiểu là bởi vì họ ngốc.”

(Yến: chương này tác dùng cả tiếng Trung và tiếng Nhật để viết, nên cảm giác sẽ hơi lẫn lộn hai thứ tiếng một chút xíu, chứ không phải tớ tự chèn linh tinh đâu nhen, hì hì)