--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG 15
Mạc Thần Trạch: "Mua vip như thế nào?"
Cốt truyện cho biết: [ Làm nhiệm vụ để kiếm đồng JJ, sử dụng đồng JJ để mua các chương sau của cốt truyện. ]
Mạc Thần Trạch: "...Vì sao lúc nhỏ nằm mộng đoán trước được tương lai lại không có thu phí?"
Cốt truyện cho biết: [ Trước đó đều là những bản dùng thử miễn phí, từ chương này trở đi cần phải mua vip mới có thể tiếp tục theo dõi cốt truyện, vui lòng ủng hộ bản chính, cảm ơn! ]
Mạc Thần Trạch: "..."
Anh nhắm mắt lại, nửa ngày sau mới có thể thuyết phục xong bản thân tiếp nhận loại giả thiết ly kỳ này, biểu tình thản nhiên hỏi: "Cần phải làm những nhiệm vụ gì?"
Cốt truyện cho biết: [ Vào những lúc quan trọng nói ra những lời từ trái tim ]
Mạc Thần Trạch: "Sao biết được lúc nào mới là lúc quan trọng?"
Cốt truyện cho biết: [ Đến lúc thích hợp, lời thoại sẽ tự động xuất hiện trước mắt người đọc. ]
Không đợi Mạc Thần Trạch tiếp tục truy hỏi, tiếng chuông báo thức bỗng vang lên, thanh âm các lúc càng lớn, Mạc Thần Trạch đột nhiên mở mắt ra tỉnh dậy.
–Wattpad: autumnnolove–
Sáng sớm thứ hai, Mạc Thần Trạch đưa Răng Nanh đi học. Vừa đến ngã rẽ vào nhà trẻ thú cưng, từ xa đã nhìn thấy Cố Tiểu Khả, cô đang đưa lưng về phía anh, mỉm cười nói chuyện cũng những con sen khác.
Một tuần học thử đã qua, không có bất kỳ chú chó nào nghỉ học. Ngược lại, có rất nhiều con sen muốn đến đăng ký của chó nhà mình, nhưng Cố Tiểu Khả tạm thời không có thời gian nhận thêm.
Cô dán một cái thông báo, mỗi cuối tháng sẽ nhận thêm năm học sinh. Đầu tháng khai giảng, thú cưng đều sẽ bắt đầu từ lớp cơ bản nhất, sau đó mới có thể lên lớp chồi, cuối cùng là lớp lá.
Ưu tiên các bạn nhỏ husky đến đăng ký nhập học.
Nhóm con sen thực không hiểu vì sao viện trưởng Cố lại đưa ra thêm một quy định kỳ lạ thế này, nhưng mọi người đều biết cô ấy thật sự rất có bản lĩnh. Mặc dù quy định kỳ quái nhưng mọi người vẫn đổ xô muốn đem chó nhà mình đến nhà trẻ để được giáo dục.
Mạc Thần Trạch an tĩnh nhìn chăm chú bóng dáng của Cố Tiểu Khả, ánh mắt phức tạp không nói lời nào. Ngay cả lúc anh dẫn Răng Nanh tới đưa dây dắt chó vào tay Cố Tiểu Khả, cô ấy chào hỏi anh cũng không nói chuyện.
Tâm tư của Mạc Thần Trạch lúc nào không còn đặt vào màn chào hỏi kia.
Cốt truyện nói Cố Tiểu Khả có vấn đề tâm lý, cho nên ngày đó không cẩn thận chạm vào tay cô mới có thể bị đẩy ra.
Lúc đó cảm xúc của cô ấy rất kích động, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét và đề phòng, có lẽ...căn bản không phải nhằm vào mình?
Cố Tiểu Khả cũng có khả năng...thật sự thích mình?
Không phải là thích kiểu báo đáp, mà là thích kiểu...thích?
Nếu thật sự là như vậy...
Mạc Thần Trạch nhớ lại những lời mà anh từng nói với cô... "Em không cần đối xử với tôi tốt như vậy, kiểu quan tâm này tôi cũng không cần."
Cô ấy nghe xong cũng chưa hề nói gì, chỉ là ngây ngốc đừng tại chỗ thật lâu, sau đó trầm mặc tiếp tục đi về phía trước. Anh còn cố ý lợi dụng Răng Nanh, bức cô ấy chính miệng thừa nhận...
"Em có thích Mạc Thần Trạch không?"
Mạc Thần Trạch nhớ tới thanh âm run rẩy của Cố Tiểu Khả, khuôn mặt anh trầm như nước mặt hồ, khẽ cắn môi, trong lòng tự mắng bản thân một cách thô tục, "cầm thú!"
Anh ước gì thời gian có thể quay trở lại lúc anh cố tình tán tỉnh cô ấy, để cho Cố Tiểu Khả trút giận lên mình mà không cần thương tiếc!
Mạc Thần Trạch nhìn Cố Tiểu Khả đang mỉm cười chào hỏi với mình, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Anh đang muốn mở miệng thì di động lại không biết nhìn tình hình mà vang lên.
Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn, người gọi đến là người anh em đang làm việc trưởng ở bệnh viện thú cưng Vân Đài. Chắc là anh ta có việc gấp, anh liền ngước mắt nhìn Cố Tiểu Khả, dịu dàng mỉm cười, sau đó đi sang bên cạnh nhận điện thoại.
Cố Tiểu Khả ngẩn người một lát, nắm thật chặt dây dắt chó trong tay, gian nan nuốt nuốt một ngụm nước miếng.
Thanh âm của Mạc Thần Trạch có chút lạnh lùng nói với người ở đầu dây bên kia: "Nói ngắn gọn, tôi còn có việc."
"Còn không có đi làm, cậu có thể có chuyện gì chứ?"
Viện trưởng bệnh viện thú cưng Vân Đài họ Tăng, tên là Tăng Cường, anh ta khẽ cười: "Bệnh viện của chúng tôi muốn tìm một chuyên gia tư vấn cho thú cưng, đãi ngộ cao mà áp lực công việc không cao, chỉ phụ trách hỗ trợ đặc biệt mỗi khi gặp những trường hợp thu cưng mắc chứng bệnh khó chữa thôi."
"Tôi nghe Chu Xuyên nói cậu quen một chuyên gia về thú cưng đặc biệt lợi hại, có thể đề cử cô ấy với tôi không?"
Mạc Thần Trạch sững người: "Chu Xuyên này quá nhiều chuyện."
Viện trưởng Tăng cười nói: "Đừng vô tình như vậy mà, tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em chung một đơn vị, chung một tập đoàn, giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau phát triển mới phải."
Mạc Thần Trạch không lên tiếng.
Ngữ khí của viện trưởng Tăng càng thêm nghiêm túc: "Tôi không nói đùa với cậu nữa, phía bệnh viện và công ty cậu có hợp tác với nhau mấy hạng mục, cậu biết tôi muốn tuyển cố vấn đặc biệt là có ý gì đúng không? Chỉ cần cô ấy thật sự có năng lực, tôi sẽ hết sức trọng dụng cô ấy."
Mạc Thần Trạch xoa xoa huyệt thái dương: "Chuyện này không vội, để tôi hỏi thăm nguyện vọng cá nhân của cô ấy trước."
"Đối với loại công việc làm ít hưởng nhiều thế này cậu còn muốn hỏi nguyện vọng cá nhân sao?". Viện trưởng Tăng rất có hứng thủ, cố ý dò hỏi quân tình: "Cô ấy còn không phải chỉ là một huấn luyện viên thú cưng thôi sao? Còn khó mời như vậy, đáng giá để tổng giám đốc Mạc hao tổn tâm huyết?"
Mạc Trần Thạch nhấp môi: "Đáng giá hơn thế."
Viện trưởng Tăng hết sức tò mò: "Sao?"
Mạc Thần Trạch quay đầu, từ phía xa nhìn bóng dáng của Cố Tiểu Khả đang bước vào nhà: "Cô ấy là vợ tương lai của tôi."
--Dịch: Autumnnolove--
Cố Tiểu Khả đang ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, sáu chú chó lông xù xù đang vây quanh người cô. Nhóm chó ngồi ngoan ngoãn bên cạnh viện trưởng, một đám ngẩng đầu dùng vẻ mặt tò mò chăm chú nhìn Cố Tiểu Khả.
Tâm trạng của Cố Tiểu Khả bởi vì nụ cười của nam thần dành cho mình trước khi tiếp điện thoại mà trở nên vui vẻ, cô cười ha hả hỏi nhóm bạn nhỏ: "Cuối tuần của các em như thế nào?"
[ Gâu biểu hiện rất tốt, nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ chủ nhân, còn được thưởng một quả dưa chuột nữa! ]
[ Gâu cũng vậy, gâu cũng vậy, chủ nhân dẫn gâu đi biển chơi, nhưng nước ở biển lạnh ơi là lạnh ~ ]
[ Chủ nhân dẫn gâu đến nhà người khác làm khách, bắt gâu biểu diễn đi vệ sinh trên bồn cầu mấy lần, gâu thật sự là quá mệt mỏi...]
[ Gâu an an tĩnh tĩnh ngủ hai ngày, thực hạnh phúc. ]
[ Viện trưởng, hôm nay học cái gì vậy? ]
Cố Tiểu Khả lấy chiếc bàn chải đánh răng bằng điện siêu êm vừa mua hôm qua ra, nghiêm túc nói: "Hôm nay chúng ta học cách đánh răng."
"Hàm răng rất quan trọng, chúng nó ảnh hưởng trực tiếp đến sự khỏe mạnh của toàn cơ thể."
"Không chỉ riêng loài chó các em, ngay cả loài người cũng cần phải giữ gìn răng miệng cho thật tốt."
"Đánh răng vào buổi sáng và buổi tối không chỉ có tác dụng loại bỏ cặn thức ăn, hạn chế mảng bám trên răng mà còn có thể phòng ngừa sâu răng."
"Đánh răng còn có thể giảm hôi miệng, khiến cho chủ nhân của các em càng thích gần gũi với các em hơn mà không bị hơi thơ của các em làm cho ngất xỉu."
"Bởi vì các em đã ăn cơm chó trong thời gian dài, răng hàm không đủ, tuy rằng có cho các em thêm miếng xương để nhai nhưng đánh răng vẫn không thể thiếu."
"Bây giờ mọi người xếp hàng đi, chị đánh răng cho từng em một."
"Pitt Vàng, em lên trước."
Nhóm học sinh chó đều sợ hãi âm thanh của bàn chải điện, tuy rằng loại này siêu êm nhưng khi bỏ vào miệng vẫn tạo ra những tiếng ô ô.
Lúc này tác dụng của trợ giảng liền được biểu hiện rất rõ ràng, Pitt Đen là một con mèo có lối sinh hoạt rất lành mạnh, không cần Cố Tiểu Khả dạy thì nó cũng hết lòng bảo vệ hàm răng trắng như tuyết của nó. Tiền tiết kiệm của nó ngoài việc chơi mạt chược còn dùng để mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt cá nhân chất lượng cao.
Chẳng hạng như bàn chải đánh răng bằng điện siêu êm và kem đánh răng loại nuốt được.
Pitt Vàng mở cặp sách nhỏ của nó lấy một cái bàn chải điện mà lão đại mèo đã mua cho nó ra. Ban đầu nó cũng không thích đánh răng, nhưng sau khi bị lão đại tẩn cho vài trận, không thích cũng biến thành không thể không thích.
Cố Tiểu Khả vừa cầm lấy bàn chải điện, ấn vào cái nút, thanh âm ô ô ô đột nhiên vang lên, Răng Nanh không hiểu vì sao lại run run.
Pitt Vàng ngoan ngoãn ngồi trước mặt viện trưởng, miệng há to chưa hề nhúc nhích. Cố Tiểu Khả tỉ mỉ chải từng cái răng trong hàm răng của nó.
"Chị mua cho các em toàn bộ đều là loại bạn chải điện siêu êm, của ai thì người đó dùng, không được dùng chung với bạn nhỏ khác, biết chưa?"
Nhóm bạn nhỏ đồng thanh đáp: [ Dạ biết... ]
Vài phút sau, màn đánh răng của Pitt Vàng kết thúc. Nó ưỡn ngực nhe hàm răng trắng tinh của mình ra trước mặt nhóm bạn nhỏ một vòng, tựa như một minh tinh thần tượng, nó cảm thấy đặc biệt tốt đẹp, cảm giác bản thân nó như đang cao hai mét tám, sau lưng còn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Tác dụng của hình mẫu đặc biệt tốt, thái độ tích cực và biểu tình kiêu ngạo của Pitt Vàng đã trấn an cảm xúc sợ hãi của nhóm học sinh chó, giảm thiểu sự kháng cự của bọn nó đối với việc đánh răng.
"Tiếp theo, ai muốn thử nào?"
Nhóm chó còn chưa kịp phản ứng thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Cố Tiểu Khả đứng dậy ra mở cửa, Mạc Thần Trạch đi theo sau cô vào nhà. Hai người ngồi đối diện nhau, yên tĩnh mà uống trà cẩu kỷ.
Mạc Thần Trạch đặt một tấm thẻ đen lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Cố Tiểu Khả.
"Cảm ơn em vì đã cung cấp tin tức quan trọng hôm trước. Đây là thẻ khách vip của bệnh viện thú cưng Vân Đài, cho dù là dẫn thú cưng đến xem bệnh hay mua sắm đồ dùng cho thú cưng đều sẽ được giảm giá 50%, hơn nữa còn có thời gian vĩnh viễn."
Cố Tiểu Khả ngẩn người, thầm nghĩ cái thẻ này cũng thật ghê gớm. Cho dù cô muốn mở một cửa hàng tại nhà kiếm chút lời cũng được, nhưng mà vẫn không thể nhận món quà này.
"Em cũng là vô tình nghe được nên thuận tay giúp chút chuyện nhỏ mà thôi, thật sự không cần đưa cho em lễ vật quý giá như vậy."
Mạc Thần Trạch muốn đáp lời, lại đột nhiên giống như bị chết máy, ngồi yên bất động tại chỗ. Anh chớp chớp mắt, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm đỉnh đầu Cố Tiểu Khả.
Trên đó xuất hiện một loạt chữ to vàng óng.
Mạc Thần Trạch nhớ ra chuyện phải mua vip mới có thể đọc được những chương tiếp theo của truyện. Chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nạp phí, mà nội dung nhiệm vụ là nghiêm túc đọc lời thoại.
Cố Tiểu Khả cũng nhìn lại Mạc Thần Trạch, biểu tình của cô có chút ngẩn ngơ, không biết nam thần bị làm sao.
Mấy giây tiếp theo, anh đột nhiên cười với cô một cái. Cố Tiểu Khả vốn là fan nhan sắc trung thành của nam thần, tất nhiên là bị nụ cười sáng chói này làm cho hoa mắt.
Sau khi cười xong, yết hầu Mạc Thần Trạch khẽ động, mím môi, nghiêm túc đọc lời thoại: "Tôi chỉ muốn mỉm cười ở trước mặt em, còn muốn dựa vào nhan sắc này khiến cho em phải lùi bước."