Trả lời câu hỏi của ‘phóng viên’ xong, cuối cùng Mạc tổng cũng cảm thấy mĩ mãn mà đi làm.
Các đồng nghiệp trong công ty đang tụ tập buôn dưa với nhau.
“Mọi người nói xem hôm nay rốt cuộc Mạc tổng làm sao thế?”
“Vừa nãy lúc đưa báo cáo công việc cho anh ấy, lại còn cười với tôi!”
“Hay là trúng số rồi?”
“Ngu ngốc, chỉ có dân đen nghèo khó như chúng ta mới mua vé số thôi, người như Mạc tổng, muốn mua thì cũng phải là mua cả công ty xổ số.”
“Đêm tôi xem thiên tượng bấm đốt ngón tay tính toán, có khả năng là vì bệnh trĩ của anh ấy khỏi rồi.”
Đám đồng nghiệp nghe thấy cái suy đoán này hoảng sợ đến mức rơi cả dưa ở trong tay.
“Mạc tổng cũng bị trĩ á? Sao cậu biết được?”
“Thì đoán chứ sao, mười người đàn ông thì chín người bị, chỗ chúng ta đây vừa đúng chín người đàn ông, thêm cả Mạc tổng nữa là mười, mà tôi không bị trĩ, cho nên…..”
Đồng nghiệp nói đến đây kịp thời ngậm miệng, sau đó ngước mắt từ từ nhìn các đồng nghiệp xung quanh, ánh mắt dứt khoát.
Tiếp theo cậu ta bị đánh một trận.
“Đậu xanh, cái logic này của cậu trâu bò thật, thì ra ngoài cậu, tất cả chúng tôi đều bị trĩ à?”
“Đúng vậy đúng vậy, nhanh lên, nhấc cậu ta lên thả ở sau cửa, kẹp, dùng lực kẹp cho tôi!”
“Ấy ấy, mọi người đừng kích động, có gì thì từ từ nói đừng động tay, mọi người tự hỏi lương tâm mình nói thật xem, rốt cuộc là có không?”
Sau hai đợt im lặng.
“Đệt, dĩ nhiên…… có.”
“Tôi cũng có.”
“Tôi cũng…. nhưng chỉ là hai cục nhỏ, thật đó.”
“……..”
“Thấy chưa, suy luận của tôi vẫn trấn áp toàn trường, sau này hãy gọi tôi là thiên tài thống kê học.”
“Cho nên….. Mạc tổng đúng là vì khỏi bệnh trĩ rồi cho nên mới vui vẻ như vậy à?”
“Hình như cũng có lý ha.”
“Luôn cảm thấy chỗ nào đó sai sai.”
“Mau nhìn mau nhìn, Mạc tổng lại cười rồi kìa.”
“Anh ấy đang gọi điện thoại với ai vậy? Đang cảm ơn chuyên gia khoa hậu môn trực tràng sao?”
“Đúng là muốn biết rốt cuộc bác sĩ anh ấy tìm là bác sĩ nào mà…”
Cố Tiểu Khả vừa giám thị đám nhóc lông xù, vừa nói chuyện điện thoại với Mạc Thần Trạch.
“Đao Đao.” Cô gọi Husky nộp bài sớm nhất đến bên mình dặn dò: “Cậu trông lớp giúp tôi năm phút, tôi nói chuyện điện thoại.”
[Vâng ạ!] Ý thức trách nhiệm của Đao Đao bùng nổ, ngẩng đầu ưỡn ngực cam đoan nói: [Cô giáo yên tâm đi!]
Sau đó vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào các bạn học đang thi, giống như nếu ai dám quay cóp thì nó sẽ xông lên vì đại nghĩa diệt thân.
Cố Tiểu Khả đi đến phía sau cây ngô đồng trong vườn hoa, ý cười trên mặt dần dần nhạt đi, im lặng hồi lâu rồi cô nói: “Nói với anh chuyện này.”
Mạc Thần Trạch ngồi thẳng người: “Em nói đi.”
Cố Tiểu Khả: “Hôm qua em đã trả lại hết phí sinh hoạt mấy năm nay cho Cố Hoằng Thăng rồi.”
“Dùng những đồng tiền đó quả thật là buồn nôn.”
“Em còn hẹn trước chiều nay đi đến cục công an để đổi tên, em muốn theo họ mẹ.”
“Ngoài ra, em định đưa mẹ dọn nhà theo em, căn biệt thự này là của ông ta, em không ở nổi.”
“Được.” Hiển nhiên là Mạc Thần Trạch ủng hộ hết mình, cố gắng để giọng nói dịu dàng: “Nếu không thì em chuyển đến chỗ anh….”
“Em sẽ cố gắng.” Cố Tiểu Khả ngắt lời anh.
Mạc Thần Trạch sững sờ.
Cố Tiểu Khả nghiêm túc nói: “Em định thuê một căn nhà du lịch nông nghiệp ở vùng ngoại ô tiếp tục mở nhà trẻ thú cưng, vùng ngoại ô giá rẻ, đất cũng rộng, rất thích hợp cho đám nhóc lông xù hoạt động.”
“Lại thuê thêm một chiếc xe bus trường học đến tiểu khu đưa đón nhóm thú cưng đi học vào sáng tối mỗi ngày.”
“Không ở biệt thự cũng không sao.”
“Điều kiện kém chút cũng không việc gì, mệt chút cũng được, em chịu khổ rất giỏi.”
“Em sẽ cố gắng…. sống thật tốt, sẽ sống ngày càng hạnh phúc hơn, để cho mẹ yên tâm.”
Cố Tiểu Khả vụng về lại gượng gạo giải thích: “Cũng để cho anh yên tâm, em…. sẽ không để anh phải lo lắng nữa.”
Cuối cùng đợi được mây tan thấy trăng sáng, Mạc Thần Trạch mãi không nói được lời nào.
“Ừm.” Yết hầu Mạc Thần Trạch khẽ động, mỉm cười: “Còn gì nữa không?”
“Em….” Cố Tiểu Khả không biết nói những lời cợt nhả như Mạc Thần Trạch, ngừng lại một chút, vành tai đỏ ửng, nhỏ giọng nói tiếp: “Cho dù em không có gì, nhưng chỉ cần nhớ tới anh, em có thể sống tiếp thật tốt.”
Nếu như không phải là đang gọi điện thoại, Mạc Thần Trạch đã không nhịn được muốn hôn Cố Tiểu Khả rồi.
Sao cô ấy có thể đáng yêu như vậy được chứ!
Sau khi Cố Tiểu Khả nói xong lời thật lòng có hơi xấu hổ, xoa xoa mặt, qua quýt cúp điện thoại.
Khóe miệng Mạc Thần Trạch có ý cười, cất điện thoại, tiếp tục làm việc.
Bên phía nhà trẻ thú cưng, Bí Đao thi được hơn nửa, cái mặt dán lên của sổ thủy tinh tới biến dạng để hóng chuyện.
[Cô giáo đang nói gì vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy.]
Đoàn Đoàn cẩn thận từng li từng tí nhìn Cố Tiểu Khả, nhỏ giọng hỏi: [Chúng ta nghe trộm cô giáo nói chuyện điện thoại, chắc cô ấy không phát hiện được đâu nhỉ?]
Bí Đao vỗ ngực cam đoan: [Cách hai cái cây đa to như vậy, chắc chắn không phát hiện được, nếu không đã sớm ngoảnh đầu lại phê bình chúng ta rồi.]
Chẳng biết từ lúc nào, xung quanh Bí Đao dần dần tụ tập đầy các bé lông xù, bọn nó châu đầu ghé tai nói chuyện càng ngày càng rôm rả.
[Ê, Tiểu Pudding mau xê cái mông mập của cậu ra, đè lên mắt của tui rồi!]
[Pitt ‘đen’, anh đừng có nắm lông của tôi, sắp bị anh nhổ trụi lông rồi…]
[Đao Đao, cậu là lớp trưởng lẽ nào cậu không quản sao?]
[Quản cái gì mà quản? Mọi người hóng chuyện không phải là quay cóp, có cái gì mà quản chứ?]
[Vừa nãy Bí Đao nói nó nghe thấy cô giáo nói muốn chuyển nhà, vậy chúng ta đi học kiểu gì?]
[Tui vẫn muốn đi học tiếp, sau khi chủ nhân đi làm tôi ở nhà một mình rất là chán.]
[Ừ, tui cũng muốn đi học, tôi không nỡ xa cô giáo, cũng không nỡ xa các cậu.]
[Tui cũng vậy.]
Hiện trường dần dần lâm vào thương cảm nồng đậm, mấy anh bạn càng nói càng buồn, cảm xúc tan vỡ ngay tại chỗ ôm nhau khóc rống lên.
Bí Đao thưởng thức cả buổi trời mới chậm rì rì nói tiếp: [Cô giáo còn nói cô ấy sẽ tiếp tục mở nhà trẻ, sau này mỗi ngày sẽ lái xe đến tiểu khu đón chúng ta đi học và đưa chúng ta về.]
Nhóm bé cưng lông xù: [….]
[Bí Đao, cậu nói chuyện đừng có ngừng ngắt giữa đường được không hả!!!]
[Cậu ta chính là cố ý! Cố tình đùa giỡn chúng ta, tui đề nghị nhổ sạch lông chó của cậu ta để trừng phạt.]
[Đồng ý.]
[Đồng ý.]
Lúc này Cố Tiểu Khả nói chuyện điện thoại xong quay đầu, hai tốp bóng đen bay vèo, hiện trường thi khôi phục về nguyên trạng, mỗi nhóc lông xù đều đang nghiêm túc trả lời câu hỏi kiểm tra, Đao Đao lại càng đứng đắn nghiêm chỉnh hơn ngồi xổm ở hai bên coi thi, giống như không phát hiện ra chuyện gì.
Cố Tiểu Khả: “……”
Mạc Thần Trạch điều tra thị trường giúp Cố Tiểu Khả, phát hiện căn nhà du lịch nông nghiệp đang cho thuê ở vùng ngoại ô đều phải thu phí chuyển nhượng mấy trăm nghìn tệ.
Anh nhớ lại một chút, hình như dưới tên mẹ mình có một khu thôn trang bỏ không, phía sau còn vây quanh hai ngọn núi trồng cây đào.
Tan làm về nhà, ban đầu Mạc Thần Trạch muốn gọi điện cho bà Mạc, kết quả phát hiện bà đang cầm ipad ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa cắn hạt dưa vừa say sưa xem “Ngự tứ tiểu ngỗ tác”.
“Mẹ.”
Bà Mạc xem phim đến mức say mê, một lúc lâu mới phản ứng lại con trai đang gọi mình, ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Thần Trạch.
“Ồ, về sớm nhỉ, đột nhiên không thích tăng ca nữa à? Có đối tượng hẹn hò quả nhiên khác hẳn.”
Bà Mạc thả hạt dưa trong tay xuống, uống một ngụm coca, không đợi con trai trả lời, ngay sau đó hỏi liên tiếp ba câu hỏi chất vấn tâm hồn: “Con cầu hôn chưa? Thành công không? Buổi tối có ngủ được không?”
Mạc Thần Trạch: “……”
Bà Mạc thuận tay mở túi xách hàng hiệu của mình ra, lôi hai gói thanh cay từ bên trong ra, xé vỏ, nhìn Mạc Thần Trạch: “Chẳng lẽ con còn chưa nói?”
“Ôi giời, đúng là không có tiền đồ.”
“Đồ gia truyền nhà mình chuẩn bị cho con dâu đều bị con chọc tức phát khóc rồi, con nghe rõ chưa?”
Mạc Thần Trạch: “….”
Sau khi mẹ anh không biết nghe được từ đâu anh có người trong lòng, ngay trong đêm đưa tới một hộp gỗ sưa, bên trong đựng hai bộ trang sức phỉ thúy.
“Mẹ, nói với mẹ chuyện này.”
Bà Mạc tức khắc ngồi ngay ngắn, bỏ thanh cay trong tay xuống, tạm dừng bộ phim đang chiếu, thần thái sáng láng nhìn con trai, lộ ra ánh sáng mong đợi.
Mạc Thần Trạch cười: “Mẹ, thôn trang dưới núi Khanh Ngọc kia có phải là còn bỏ không không?”
Bà Mạc liếc mắt, chậm rãi ăn thanh cay, bộ dáng uể oải nói: “Còn đang để không, làm sao, con cần dùng à?”
Mạc Thần Trạch: “Là cho con dâu tương lai của mẹ dùng, Tiểu Khả định thuê một căn nhà du lịch nông nghiệp tiếp tục mở nhà trẻ, con thấy thôn trang kia của mẹ rất thích hợp.”
“Biệt thự bây giờ con đang ở chẳng phải là thích hợp hơn sao?” Bà Mạc hận sắt không thành thép, nhẹ nhàng trào phúng: “Gần quan được ban lộc, đạo lý đơn giản như vậy còn cần mẹ dạy con nữa à?”
Mạc Thần Trạch: “……”
“Được rồi, mẹ lười nói con.” Bà Mạc vùi đầu tiếp tục xem phim: “Thôn trang đấy luôn có người quét dọn, con bảo con bé dọn vào ở thẳng là được.”
Mạc Thần Trạch dặn dò: “Mẹ nhớ thu tiền thuê của cô ấy theo giá thị trường nhé.”
Tay bà Mạc ngừng lại, cười lạnh: “Con đúng là keo kiệt.”
“Nếu mẹ không thu tiền thuê của cô ấy.” Mạc Thần Trạch cười khổ: “Thì cô ấy sẽ không ở đâu.”
Bà Mạc gật đầu, vừa muốn nói cái gì, đột nhiên nghe thấy có người ấn chuông cửa.
Bà Mạc nhướn mày: “Làm sao, đối tượng hẹn hò đến rồi?”
Mạc Thần Trạch: “Chắc là Hổ Nha tan học, Tiểu Khả đưa nó về.”
Bà Mạc nhanh chóng đóng ipad cày phim lại, giấu hạt dưa và thanh cay xuống dưới gầm bàn trà, thuận tay mò ra được quyển sách “Tư trị thông giám” rất dày để lên trên đùi, nghĩ nghĩ, còn cố ý mở ra, sau đó ngồi đoan trang dựa lên sofa, nở nụ cười tao nhã với cánh cửa.
Mạc Thần Trạch: “…”
Lật bánh tráng chắc cũng không nhanh bằng động tác của mẹ mình.
Mạc Thần Trạch đứng dậy.
“Đợi đã.” Bà Mạc sửa sang lại vạt áo, lúc này mới thúc giục con trai: “Mau đi mở cửa.”
Mạc Thần Trạch mở cửa.
Hổ Nha mắc tiểu, cửa vừa mở ra đã vọt vào toilet.
Mạc Thần Trạch lấy thân mình chặn Cố Tiểu Khả ở ngoài cửa, nhỏ giọng cười nói: “Mẹ anh ở bên trong, có muốn gặp không? Gặp hay không gặp đều tùy em.”
Cơ thể Cố Tiểu Khả cứng lại, xoay người bèn chạy.
Mạc Thần Trạch cười, không định ngăn cô.
“…..” Cố Tiểu Khả chạy ra ngoài được mấy bước, cảm thấy không tốt lắm, do dự một chút, hít sâu một hơi, lại xoay người chạy quay lại: “Hay là chào hỏi một chút đi.”
Mạc Thần Trạch thấy cô không kháng cự lắm, lúc này mới nghiêng người tránh ra, đưa Cố Tiểu Khả đến trước mặt mẹ, giới thiệu: “Mẹ, đây là Tiểu Khả.”
Cố Tiểu Khả theo sau Mạc Thần Trạch bối rối sửa sang quần áo của bản thân, sau khi nhìn thấy bà Mạc câu nệ nói: “Con chào dì.”
Bà Mạc ưu nhã khép “Tư trị thông giám” trong tay, lấy kính trên sống mũi xuống, nở nụ cười hòa ái: “Chào con.”
Mạc Thần Trạch: “……..”
Mẹ, mẹ đeo kính lên từ lúc nào vậy? Có cần giả vờ chi tiết tỉ mỉ như vậy không.
Bà Mạc tinh tế nhìn Cố Tiểu Khả, khen ngợi nói: “Con chính là Cố Tiểu Khả? Trông thật là thanh tú.”
Cố Tiểu Khả thẹn thùng cười, sau đó mới nghiêm túc sửa lại: “Không, con không còn họ Cố nữa, chiều nay con đã đến cục công an sửa lại họ rồi, con theo họ mẹ.”
Bà Mạc biết chút nội tình, cho nên cũng không hỏi tại sao, mà tự nhiên nói: “Mẹ con họ gì?”
Cố Tiểu Khả lần thứ hai gặp mẹ chồng tương lai, thần kinh cả người căng thẳng tới mức sắp ngất đi, buột miệng trả lời: “Họ Huân, Huân trong Huân Ngộ Không.”
“……”
Bà Mạc hít sâu hai cái, quay đầu đi.