Thử Chuyển Thế Và Miêu Xuyên Không

Chương 2: Cậu phải học làm người hiện đại




Cái gọi là khác biệt phong tục văn hóa, không chỉ bắt nguồn từ khu vực khác nhau hay dân tộc khác nhau, có lúc… còn bao gồm cả khoảng cách thời đại.

Có câu nói, ba năm một thế hệ (1), ở cái thành phố cứ vài giây lại chạy đuổi theo một trào lưu mới này, về việc tư tưởng tinh thần giữa người họ Dương nào đó và Triển đại hiệp cách xa nhau không biết bao nhiêu lần ba năm, thì sự khác biệt cũng thật sự không phải là lớn ở mức bình thường.

Nói thí dụ như, vấn đề thói quen ẩm thực.

Buổi tối từ cửa tiệm trở về, vừa mở cửa ra mùi đồ ăn ngào ngạt liền bay tới trước mặt.

Bỏ ba lô xuống rồi đổi dép, Dương Lạc theo mùi đi đến nhà bếp, bóng người màu lam kia đang đứng trước bếp nấu, một tay giữ chảo, cầm đũa gỗ lật tới lật lui cái gì đó. Lửa dưới đáy chảo hừng hực cháy đến đỏ rực, khói trắng lẫn với dầu mỡ bốc lên, tràn ngập toàn bộ không gian.

Cái tên này học được cách dùng bếp từ khi nào vậy?

Dương Lạc khá ngạc nhiên, bước vào nhà bếp, vừa định mở miệng thì bị mớ khói dầu kia làm cho sặc sụa. Hắn ho khan giơ tay xua khói, cau mày nói: “Sau này cậu nấu ăn thì nhớ bật cái đồ điện này lên.”

“Xin lỗi, lần sau Triển mỗ sẽ chú ý.” Triển Chiêu nghiêng đầu ôn hòa cười cười, động tác trên tay không chậm lại, còn nói: “Cơm tối sắp được rồi, nhà bếp trọc khí nhiều, Dương huynh vẫn là về phòng khách ngồi một chút.”

Trong tủ lạnh còn có thứ gì có thể làm đồ ăn được sao?

Dương Lạc nghi ngờ ngó đầu nhìn vào chảo, bỗng sững sờ, gượng cười hỏi: “Đây, đây sẽ không phải là…”

Mỡ từ những lát cá biển đã sắp khô ngót lại từ từ chảy ra, Triển Chiêu lại cầm đũa lật mặt lát cá, vô cùng hồn nhiên gật đầu: “Cá sống hôm qua Dương huynh mua.” Tuy rằng cá nhìn có chút quái dị, trắng hồng đan xen, lại chỉ thấy miếng thịt, nhưng mà rán lên rất thơm. Chỉ có điều thế nào mà hình như càng rán miếng lại càng nhỏ?

Dương Lạc day day thái dương: “Triển đại hiệp, cái đó là để ăn sống…” Coi như là đồ ăn chín Triển đại hiệp cậu rán cũng quá già quá cháy rồi.

Ăn sống? Triển Chiêu hơi kinh ngạc: “Đây là thịt cá, không phải hoa quả, có thể nào ăn sống?”

Dương Lạc không nói gì.

Lại nói thí dụ như, vấn đề cắt tóc.

“Triển Chiêu, tóc cậu dài như thế rất khó chăm sóc nhỉ? Nếu không thì tôi giúp cậu cắt nhé?”



Dương Lạc đến gần sofa từ phía sau, nhướng lông mày một cái, cây kéo sắc bén trong tay sáng lóe lên.

Tuy rằng so với một người điên mà nói, Triển đại hiệp vẫn còn sạch sẽ chán, lần nào tắm xong cũng đều dọn dẹp hết tóc rụng, cũng tự giác lau khô sàn, nhưng mấy sợi tóc vô tình rơi xuống khe ghế đệm, hành lang cầu thang đó, thường xuyên bị tắc ống thoát nước, vẫn khiến cho hắn nhức đầu không thôi.

“Thân thể tóc da đều là của phụ mẫu ban cho (2), há có thể giúp đỡ tổn hại thương tàn. Hảo ý của Dương huynh, Triển mỗ cảm ơn.” Triển Chiêu đang chuyên tâm nghiên cứu tivi hình như không phát hiện ra ý đồ của hắn, khách khí khéo léo từ chối, vẫn cầm điều khiển tivi chỉnh chỉnh kênh.

Cái hộp ảo thuật kì quái gọi là tivi này thật giống như cất giấu vô cùng vô tận đồ vật, nhân vật chân thực sống động, mãnh thú nhảy nhót, nhất cử nhất động đều đầy sức sống trên màn hình, so với bách khoa đại toàn kia còn lợi hại hơn.

“Tư tưởng đó của cậu đã lạc hậu từ lâu rồi. Bây giờ đàn ông con trai chúng ta đều để tóc ngắn. Để như cậu mà đi ra ngoài thì quá phô trương. Không cần để kiểu ngắn như tôi, cắt ngắn lên một chút là được rồi, cũng mát mẻ hơn…” Dương Lạc không phản đối, thừa dịp tâm trí Triển đại hiệp đều chăm chú vào chương trình, câu câu khóe miệng, nhanh nhẹn đem đuôi tóc đen phủ trên lưng ghế sofa kia cầm vào lòng bàn tay, giơ hung khí lên định mở kéo.

Cũng vào đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, chỉ thấy sống lưng thẳng tắp kia hơi cúi xuống nghiêng qua một bên, hai tay hành hung lập tức bị một lực vặn nhẹ một vòng từ trên xuống.

Tay nhất thời mềm oặt, hung khí trong tay dĩ nhiên bị người đoạt đi.

Dương Lạc còn chưa kịp phản ứng lại, người vừa nãy còn ngồi ở phía trước xem tivi đã nhảy ra xa mấy bước.

Động tác của tiểu tử này nhanh thật…

Khuôn mặt Triển Chiêu lộ vẻ hơi giận, nhưng lời nói vẫn ôn hòa: “Đánh lén sau lưng không phải hành vi của quân tử, xin Dương huynh tự trọng. Chuyện cắt ngắn chính là bất hiếu, Dương huynh chớ làm khó Triển Chiêu.” Cậu đặt chiếc kéo xuống khay trà, quay đầu đi ra khỏi phòng khách.

Đúng là bị ngộ độc phim cổ trang quá nặng rồi… Dương Lạc bất đắc dĩ bĩu môi.

Nói chung, ngăn cách giữa họ chính là một cái rãnh sâu ngàn năm, muốn thay đổi, không phải việc một sớm một chiều, từ từ từng bước một đi.

Nếu kiểu tóc không thể manh động, vậy thì bắt đầu từ quần áo trang sức là được rồi, cũng không thể vừa chịu một chút phản kháng đã từ bỏ không chịu tiến lên đi. Là một người trẻ tuổi ở thế kỷ hai mươi mốt, chút linh hoạt ấy là thiết yếu.

Bộ quần áo tùy tiện mua ở ven đường kia, từ khi trở về từ bệnh viện đến giờ Triển đại hiệp chỉ vẻn vẹn mặc đúng một lần, nếu không phải cần giặt giũ phơi phóng, còn lại phần lớn thời gian cậu đều mặc bộ “hí phục” màu lam kia, tóc xõa thậm thượt đi khắp nhà.

Thành thật mà nói, phối với khuôn mặt vóc người đó, dáng dấp tương đối tiêu sái là không sai. Có điều sống ở cái xã hội hiện đại hóa này, ở nhà không sao, chứ đi ra đường thì kiểu gì cũng bị cười cho thối mũi.

Thế nên, đến ngày nghỉ, Dương Lạc bèn mượn lý do mở mang kiến thức thế giới hiện đại, dắt Triển đại hiệp đến mấy cửa hàng nằm trên phố gần đó, tiện thể mua thêm một ít quần áo cùng đồ dùng.

Vì là ngày nghỉ, đường phố bình thường vẫn xem như rộng rãi lập tức trở nên đông đúc. Có thêm mấy hàng ăn trông rất ngon mắt bày sạp, còn có đám xiếc biểu diễn ở bên đường, từng nhóm người kéo bè kéo bạn tụm năm tụm ba cùng những đoàn xe đạp qua lại nhộn nhịp khắp nơi không dứt, rộn rộn ràng ràng, độ náo nhiệt không thấp hơn con phố phồn hoa nhất thành Khai Phong là mấy.

Rất nhiều rất nhiều người a… Triển Chiêu cảm thán trong lòng. Sau khi tới nơi này, ngoại trừ bệnh viện, cậu vẫn rúc ở trong nhà Dương huynh. Lúc trước chỉ đứng từ cửa sổ phóng tầm mắt ra nên không nhận thấy rõ, bây giờ ra ngoài nhìn mới biết được hòn đảo nhỏ này lại có nhiều bách tính sinh sống đến vậy.

Kỳ thực, hòn đảo này không lớn hơn Hãm Không nhiều lắm…

Triển Chiêu vẫn nhìn xung quanh, hai nữ sinh có cười có nói vừa lúc đi ngang qua trước cửa tiệm.

Trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nở một nụ cười xán lạn, áo bó khoét rộng cổ để lộ bờ vai trần và phần lưng trên cộng thêm váy ngắn, eo mông quyến rũ theo bước đi của đôi chân dài lúc la lúc lắc, vô cùng mềm mại yêu kiều.

Triển Chiêu chỉ liếc mắt một cái, trong đầu chợt bắn ra bốn chữ lớn phi lễ chớ nhìn, tai ửng lên một màu hồng nhạt, vội vàng cúi thấp đầu xuống không dám nhìn thêm một chút nào nữa, trong lòng ngượng ngùng lúng túng.

Cũng giống với hộ sĩ cô nương… Y phục của nữ nhi nơi này sao lại hở hang như vậy? Chẳng lẽ không sợ chọc người chỉ trích sao?

“Bác gái, mấy cái này bán thế nào?”

Dừng lại trước một cửa hàng bán quần áo nam, Dương Lạc cầm một chiếc sơ mi phong cách đơn giản lên đánh giá. Kiểu dáng mới mẻ khác người tất nhiên là không cần cân nhắc, loại áo sơ mi xẻ tà cài khuy bình thường này là đủ rồi.

“Một cái năm mươi, ba cái một trăm hai.” Bà chủ đang bận bắt chuyện với khách hàng khác, không nhịn được đáp lại hắn một câu rồi lại khom người vùi đầu vào trong đống hàng tìm quần áo cho khách.

Còn rất thoải mái.

“Cậu thấy thế nào?” Mặc dù biết cậu không hiểu được quần áo nơi này, nhưng để cho ổn thỏa thì hỏi ý kiến một chút vẫn tốt hơn, miễn cho mua về cậu lại không chịu mặc. Dương Lạc nhìn thanh niên đi cùng, thế nhưng rơi vào mắt lại là một cái đầu nóng đang bốc khói, hắn không khỏi nghi hoặc: “Làm sao?”

“Dương huynh, quý cô nương đều… yêu thích… ăn mặc mát mẻ như thế sao?” Âm thanh ôn hòa nhỏ như muỗi a, từ bên cạnh cũng có thể nhìn ra mây hồng đỏ rực trên hai gò má.

Dương Lạc liếc nhìn xung quanh, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hóa ra tên này đang xấu hổ… Cũng đúng, mặc dù là trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp, quan niệm truyền thống đối với nữ nhân vẫn khá nghiêm cẩn. Hắn treo lại áo lên giá, thản nhiên nói: “Bây giờ là mùa hè, tất nhiên là mặc ít a.”

Triển Chiêu nhíu nhíu mi tâm.

Trời nóng thì có thể phanh ngực lộ tay sao? Vậy còn ra thể thống gì?

Dương Lạc không để ý tới cậu đang xoắn xuýt, chọn mấy cái áo sơ mi kiểu dáng hầu như đều đơn giản cùng quần thường, liền nhét cậu vào trong phòng thay quần áo để mặc thử. Còn mình thì lại vắt hai chân ngồi trên ghế gỗ, ung dung mà nhìn tên kia tay chân luống cuống chiến đấu với quần áo.

Cửa phòng thay đồ không biết khóa, mặc áo không biết cài khuy, khóa quần thì bị kẹt. Thật kỳ lạ, không rõ vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh tự nhiên kia trở nên lúng túng hoảng loạn, Dương Lạc cảm thấy tâm tình vui vẻ khác thường, một chút ý nghĩ cần giúp đỡ cũng không có, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao.

Đại khái là trả thù chút chút đi, không hiểu ra sao lại bị bức ép thu lưu một gánh nặng. Mặc dù trên thực tế lỗi không phải của cậu.

Chọn mua mấy bộ quần áo trong cửa hàng nhỏ, lại đến nơi khác mua đồ lót cùng hai đôi giày. May mà đồ lót là vật thiếp thân không cần mặc thử, điều này khiến cho Triển đại hiệp tiết kiệm được hơi sức, nhưng sau đó đến lúc thử giày thì bù lại ── cái sợi dây nhỏ dài lại phiền hà này cậu cột nửa ngày cũng không sao cột nổi một nút.

Ông chủ tiệm giày thấy cậu thanh niên này đã lớn đến vậy mà vẫn chưa học nổi cách đi giày buộc dây, lắc đầu than chắc chắn là được ba mẹ nuông chiều hỏng rồi, trẻ con bây giờ thật dễ hỏng a, ánh mắt hoàn toàn xem thường, nói tới Triển đại hiệp đầy mặt quẫn ý có mồm cũng khó lòng biện giải. Trước khi ra ngoài Dương huynh đã dặn cậu nhiều lần không được tiết lộ lai lịch của cậu với bất kỳ ai, vậy làm sao cậu nói được với ông chủ rằng cậu thực sự không biết cách cột sợi dây này chứ?

Người họ Dương nào đó vẫn tựa vào giá giày khoanh tay đứng nhìn trong bụng cười nghiêng cười ngả, nhận được ánh mắt cầu cứu bên kia đưa tới, mới liều mình nín cười đi qua hỗ trợ. Chỉ là góc độ bên môi làm thế nào cũng không ép xuống được.

Mua hết mấy thứ linh tinh lặt vặt cần với không cần, ngẩng đầu dĩ nhiên đã là hoàng hôn, Dương Lạc tùy tiện vào một hàng ăn nhanh cùng Triển đại hiệp ăn chút gì đó rồi dẹp đường hồi phủ.

Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương hắt xuống hàng cây thưa dày có thứ tự hai bên bờ biển, xuyên qua tán lá, rọi xuống mặt đất loang lổ lỗ chỗ.

Dùng dây buộc tóc mới mua buộc xong mái tóc dài đen nhánh lên, Triển Chiêu xách theo hai cái túi bảo vệ môi trường to đùng, bình tĩnh theo sát người đằng trước trên con đường nhỏ đang dần dần thưa thớt vắng lặng, nhỏ nhẹ nói: “Triển mỗ ở nhờ nhà Dương huynh nhiều ngày, bây giờ lại để cho Dương huynh tiêu pha, thật là áy náy.”

“Không sao, chuyện nhỏ.” Dương Lạc hai tay đút vào túi quần, miệng ngậm điếu thuốc rít mấy hơi. Chợt nhớ tới một chuyện, mãi đến tận bây giờ Triển Chiêu vẫn chưa đề cập với hắn hôm đó làm sao lại bị thương. Báo cáo kết quả khám thương tuy có suy đoán là bị vật sắc gây thương tích, nhưng với độ lớn và độ sâu của vết thương kia, phỏng đoán chỉ có dao dưa hấu hoặc dao phay mới có thể tạo được. Rốt cuộc là kẻ nào không tử tế cố ý đả thương một người tinh thần thất thường? Bèn hỏi: “Hôm đó, tôi phát hiện ra cậu ở miếu Quan Âm… nhớ lại là bị người nào làm bị thương vậy?”

Triển Chiêu trầm mặc.

Lát sau, nhẹ nhàng đáp: “Một người bạn cũ của Triển mỗ bị gian nhân làm hại, bất hạnh chết. Triển mỗ đi báo thù cho hắn thì bất cẩn bị thương.” Hai câu ngăn ngắn, nhẹ như mây gió. Hết sức lược bớt đi trận ác chiến tuyệt vọng kia, cũng giấu đi tình cảnh máu chảy ròng ròng đó.

Dương Lạc đảo mắt, trong lòng thầm nghĩ: Ai… Biết ngay là sẽ nhận được đáp án kiểu này. Trả lời hắn nghiêm túc thế rốt cuộc là đại não chập mạch hay tiểu não động kinh vậy? Nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ đáp: “Há, vậy sau đó cậu có giết được gian nhân kia không?”

Con ngươi sáng ngời của Triển Chiêu thoáng qua một vẻ ảm đạm, thấp giọng nói: “Giết rồi.”

Đúng, giết rồi.

Nhưng như thế thì lại làm sao?

Ngày đó đỉnh Trùng Tiêu, lửa đỏ rực trời, Triển Chiêu liên tục khổ chiến, cuối cùng cũng giết được kẻ thù, nhưng lại kiệt sức ngất đi. Đến khi tỉnh lại, tri kỷ như hình với bóng, Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh kính như phụ mẫu, bốn hộ vệ thân như tay chân, tất cả đã sớm hóa thành một làn khói xanh tan biến khỏi trần gian…

Sức cùng lực kiệt, huyết hãn tiêu hao hết, khắp mình đầy vết thương, người và thiên hạ không tiếc để hai tay nhuốm đầy máu tanh chết chóc cũng phải bảo vệ, một chút cũng không còn, chẳng thể quay về.

Chỉ lưu lại Triển Chiêu.

****

Bóng đêm thăm thẳm, ánh trăng trong ngần.

Gió mát thổi qua cung điện trang nghiêm túc mục, bên trong bức tường son là một mảnh tĩnh lặng, trên dãy hàng lang dài liên miên không dứt chỉ còn lại tiếng bước chân sột soạt của thủ vệ trực đêm.

Bay lượn qua tầng tầng lớp lớp những viện lạc cao thấp chập trùng, nhẹ nhàng đáp xuống một mái ngói lưu ly. Ngạo nghễ đứng trên nóc Hoàng thành quan sát toàn bộ cung đình, đập vào mắt khắp nơi đều là ngọc diêm bích lan, ánh nến đỏ lúc sáng lúc tối, ví như sao sa dày đặc, mê hoặc mị người.

Ánh mắt xa xôi đảo một vòng, thả người nhảy vào trong một tiểu viện nào đó.

Như linh báo trong rừng, mấy lần lách mình vọt bước, liền tiến vào hoàng gia Tàng bảo khố kia. Ngoài cửa một đám thị vệ đeo đao uy phong lẫm lẫm vẫn còn ngưng thần nín lặng đề phòng, hoàn toàn không quan sát.

Môi mỏng giương lên, đắc ý nói: “Ha, dễ dàng như thế liền để cho Bạch gia gia trộm tam bảo, thực sự là vô vị. Còn nói cái gì Hoàng thành cấm vệ… Xì!”

Nhét bao đồ vật vào trong ngực, sau đó cẩn thận tránh đám thủ vệ mộng nhiên không biết, nhanh chóng men theo đường khi đến chạy ra khỏi cửa cung.

Ha ha, lần này còn không tức chết Triển Tiểu Miêu kia, ai bảo ngươi dám không đem Ngũ Thử bọn ta để vào trong mắt…

Trong lòng đang dương dương tự đắc, một đạo kình phong từ phía sau lưng đã vọt đến, trong chớp mắt, một nam tử trên người mặc hồng quan bào đã đứng sừng sững ở phía trước cách mấy bước.

“Bạch thiếu hiệp, xin trao trả tam bảo, Triển mỗ sẽ không truy cứu.” Trường kiếm chắn ngang giữa hai người, người kia không kiêu không hèn nói.

“Chà chà, Triển Tiểu Miêu, ăn được thịt ai sẽ há mồm? Có bản lĩnh, ngươi liền đoạt lại từ chỗ Bạch gia gia đi!” Vỗ vỗ vào vật trong lồng ngực, bộ dạng khiêu khích.

Người kia dường như có chút nổi nóng: “Bạch Ngọc Đường, ngươi thích chơi nháo cũng phải đúng mực! Đây là bảo vật của hoàng cung, trộm đồ hoàng thất là tội mất đầu, vạn nhất thánh thượng trách mắng, Bao đại nhân cùng Triển mỗ cũng không bảo vệ ngươi được.”

“Buồn cười! Bạch gia gia ta muốn ngươi cùng Bao Hắc Thán bảo vệ lúc nào? Lại nói, con rắn nhỏ kia có thể bắt được ta sao? Cơ quan Hãm Không đảo không phải là bày ra để xem.” Lông mày nhíu lại, “Thế nào? Triển Tiểu Miêu, ngươi không đến cướp của Bạch gia gia thì về nhà nghỉ ngơi đi. Hôm nào lại tới tìm ngươi chơi. Trước tiên cáo từ!”

Tiếng nói mới ngừng, một viên tiểu ngọc thạch trơn nhẵn bóng loáng từ ống tay áo bắn về phía hồng y nhân.

Keng một tiếng, kiếm thạch giao kích.

Bóng người cường tráng chuyển động hỗn loạn trong màn đêm đen kịt, nhanh đến mức khiến nguời hoa mắt.

Sau đó, mộng tỉnh.

Dương Lạc mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường, đầu óc hãy còn chưa tỉnh táo thông suốt, hơi nheo mắt lại chăm chú nhìn trần nhà một lúc lâu, mới hoàn toàn thoát ra khỏi cơn ngái ngủ.

Má ơi. Cái này gọi là mộng gì? Hiệp đạo mộng sao?

Nhất định là do ở cùng với Triển Chiêu nên bị ảnh hưởng, ông đây cũng biến thành không bình thường mất rồi…

Dương Lạc lắc lắc đầu, kéo chăn lên bước xuống giường. Vò vò mái tóc ngắn bù xù như tổ chim, kéo rèm cửa ra.

Nắng mai phơi phới.

Nhìn đồng hồ báo thức bên giường, mới bảy giờ đúng.

Hôm nay lại rời giường đúng giờ như thế, thật hiếm thấy… Có điều…

Lại nói xác thực là hơi hoang đường, nhưng cảm giác mộng cảnh vừa rồi lại hết sức chân thực, hết sức quen thuộc, giống như đã từng trải qua ở đâu đó, từng tồn tại trong trí nhớ của mình vậy, cảm giác viên đá kia bắn ra từ ngón tay dường như vẫn còn lưu lại trên tay…

Quỷ dị.

“Triển Chiêu, hôm nay có muốn theo tôi đi trông tiệm không?” Kéo ghế ra ngồi xuống, Dương Lạc cầm lấy một cái bánh bao trắng phết bơ.

Trên bàn ăn bày hai đĩa bánh, một đĩa là bánh mì kiểu phương tây, đĩa kia là bánh bao, còn có một bát cháo trứng lớn. Thực ra hắn thường ăn sáng kiểu tây như sữa bò hoặc phô mai với trứng rán thịt hun khói này nọ, nhưng cân nhắc đến khả năng Triển đại hiệp không quen ăn đồ bơ sữa, đành chấp nhận đổi sữa thành cháo, lại mua thêm mấy cái bánh bao.

“Trông tiệm?” Triển Chiêu cầm một cái bánh bao, tò mò nhìn khối mỡ vuông vuông đặt trên đĩa nhỏ. Hình như mỗi lần Dương huynh ăn bánh bao thì đều thêm một chút thứ này, gọi là gia vị bơ, không biết nếm thử thì có vị thế nào. Bèn cũng học theo hắn dùng dao phết một lớp mỏng lên mặt bánh bao.

Dương Lạc đang bưng bát lên húp cháo, nhìn thấy hành động của cậu, xém thì phun hết cả cháo ra, miễn cưỡng dừng lại: “Khụ, cả ngày cậu ở nhà không cảm thấy rất bí bách? Không bằng đến tiệm tôi giúp đi.”

Triển Chiêu mấy ngày nay nhờ Dương Lạc chăm sóc, không đọc sách chính là xem tivi giết thời gian, cũng thấy phiền phức người ta rất nhiều. Bây giờ vết thương trên người đã không đáng ngại, không đạo lý vẫn còn ở nhà người ta ăn không ngồi rồi, liền muốn tìm một việc làm, rồi lại khổ vì không có biện pháp nào. Giờ nghe thấy Dương Lạc mở miệng hỏi, tất nhiên nhận lời.

“Còn chưa thỉnh giáo, Dương huynh làm sinh ý gì?” Cắn một miếng bánh bao phết bơ, sắc mặt Triển Chiêu nhất thời hơi quái dị.

Đây là cái vị gì…

“Tiệm sách.” Dương Lạc buồn cười nói: “Cái kia… Bánh bao, chấm sữa đặc ăn ngon hơn…”

.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Nguyên văn: “Tam niên nhất đại câu” (hoặc có một số nơi là “Thập nhất niên nhất đại câu”), những người cách nhau ba tuổi đã có thể xem như một thế hệ khác, suy nghĩ, nhận thức và cách hành xử của hai thế hệ này không dễ dàng dung hòa và nhập chung, ý chỉ khoảng cách tuổi tác dẫn đến khoảng cách trong tư tưởng, hành động. 

(2) Nguyên văn: “Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu” – Kinh Hiếu, Khổng Tử