Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 50: Đánh nhau




Thẩm Gia Lan nhận thấy cái nhìn thoáng qua như vô tình kia của Trác Khiêm. Lúc này mới muộn màng nhớ ra mấy cái suy nghĩ của Trác Khiêm với Yến Thư Dương và y, lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu.

Y ngay lập tức thấy hối hận vì hành động bốc đồng, nhưng chuyện đã đến nước này, y không muốn lại mất mặt trước Trác Khiêm nữa, chỉ đành cắn răng giả bộ như không có gì bước vào suối nước nóng.

Trác Khiêm ngồi dựa vào bên bờ suối nước nóng. Nhằm tránh cho phải xấu hổ, cậu vẫn luôn giữ khư khư tư thế ôm đầu gối. Sau đó trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan chọn chỗ cách xa cậu nhất rồi ngồi xuống.

Hai người vô tình ngồi ở hai điểm đường kính của hồ, đáng tiếc diện tích của suối nước nóng vốn không rộng lắm, mặc dù bọn họ ngồi có xa cách mấy thì thật ra cũng chỉ có hai ba mét mà thôi.

Sương mờ lượn lờ trong hồ, càng gần mặt nước thì sương trắng càng dày.

Xuyên qua đám sương, hơn nữa với điều kiện ánh sáng mờ ảo xung quanh, Trác Khiêm không thể thấy rõ biểu cảm của Thẩm Gia Lan. Cậu nheo mắt lại nhìn kỹ, mới phát hiện Thẩm Gia Lan đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cứ thế, Trác Khiêm cũng dần thả lỏng.

Bên tai là tiếng gió rít xào xạc, thổi qua cành lá và bụi cỏ, còn cả tiếng chim đêm không biết tên.

Tuy rằng mùa đông đang đến gần nhưng cơ thể ngâm dưới suối nước nóng chỉ thấy vô cùng ấm áp, ngay cả hai cánh tay và bả vai lộ ra bên ngoài cũng không cảm thấy lạnh.

Trác Khiêm chậm rãi thở ra một hơi, nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, Trác Khiêm lại ngủ quên mất trong khi ngâm mình dưới hồ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, có một bàn tay đang bóp mặt cậu, lực càng ngày càng mạnh. Ngón cái và bốn ngón tay kia lần lượt giữ hai bên má cậu, bóp mạnh vào giữa.

Mặt cậu sắp biến dạng luôn rồi!

Trác Khiêm đau đớn la lên, mở mắt ra thì thấy gương mặt Thẩm Gia Lan đang gần trong gang tấc.

Thẩm Gia Lan đã ra khỏi suối nước nóng, đang mặc đồ ngủ. Y ngồi xổm bên bờ, một tay chống lên cục đá bên hồ, một tay bóp mặt Trác Khiêm.

Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, dù cho ánh đèn tối tăm, Trác Khiêm vẫn có thể thấy rõ hai hàng mi dài đang rũ xuống của Thẩm Gia Lan. Khóe miệng y cong lên, dường như đang nhịn cười: “Cậu muốn ngâm qua đêm à?”

Lúc này, Trác Khiêm bị bóp chu mỏ, không thể nói rõ ràng, cậu tức giận: “Tôi nói thế hồi nào?”

“Vậy còn không ra đây lẹ lên.”

Miệng Thẩm Gia Lan thì nói thế, nhưng bàn tay lại không hề có ý định buông ra. Trong thoáng chốc, cậu tức đến mức run rẩy cả người.

Chắc chắn là Thẩm Gia Lan cố ý!

Đồ quỷ hẹp hòi này muốn trả thù, trả thù chuyện mình ép cậu ta ăn cơm.

Nhưng mình muốn tốt cho cậu ta cơ mà!

“Cậu thả ra đi chứ.” Trác Khiêm dùng bàn tay ướt đẫm nắm lấy tay Thẩm Gia Lan, “Cậu không buông ra thì sao tôi ra được?”

Nào ngờ Thẩm Gia Lan chẳng những không buông ra, mà còn bóp mặt cậu nhìn trái nhìn phải: “Đột nhiên tôi phát hiện, dáng vẻ này của cậu rất đáng yêu.”

“…”

“Đáng yêu một cách ngu xuẩn.” Dứt lời, cuối cùng Thẩm Gia Lan không nhịn được nữa, bật cười.

“…”

Trác Khiêm bình tĩnh lại, không giãy giụa, nhân lúc Thẩm Gia Lan không để ý, hất nước hồ lên người Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan vốn đang cười, bất ngờ không kịp đề phòng bị hất nước đầy mặt, y không kịp ngậm miệng, nước đã văng vào tận miệng y.

Nụ cười của Thẩm Gia Lan cứng đờ.

Không khí xung quanh cũng đông cứng.

Trác Khiêm lại cực kỳ sung sướng, hất tay Thẩm Gia Lan đang bóp mặt mình ra. Xoay người chạy về chỗ xa bờ nhất, quay đầu thấy Thẩm Gia Lan vẫn còn đang ngồi xổm tại chỗ, cậu không nhịn nổi cười rộ lên: “Ha ha ha ha ha nước tắm có ngon không?”

Thẩm Gia Lan đen mặt, từ từ đứng dậy.

Trác Khiêm thấy Thẩm Gia Lan đã tắm rửa sạch sẽ, chắc sẽ không xuống nước nữa đâu, không có gì nguy hiểm, thế là cười chẳng thèm nể mặt xíu nào: “À không, không chỉ là nước tắm, còn là nước rửa chân. Ha ha ha ha ha!”

“Trác, Khiêm!” Thẩm Gia Lan như hận không thể nhai rộp rộp hai chữ trong tên cậu.

“Ha ha ha ha ha!”

“Cậu chết chắc rồi.”

“Ha ha ha ha ha!” Trác Khiêm thầm nghĩ lời thoại trẻ trâu gì đây, Thẩm Gia Lan tưởng bản thân là nam chính đại ca trường trong truyện ngôn tình học đường đó hả? Cười chết mất, “Ha ha ha ha ha… Hả gì vậy!”

Tiếng cười của Trác Khiêm đột ngột im bặt. Trông thấy Thẩm Gia Lan đang tức muốn hộc máu mặc nguyên bộ đồ ngủ bước một chân vào suối nước nóng. Cậu sợ tới mức nổi hết da gà da vịt.

Rõ ràng suối nước nóng rất ấm áp, nhưng cơn gió đêm phất qua bên vai lại lạnh cóng người.

Mực nước không quá bắp đùi của Thẩm Gia Lan, vạt áo ngủ bập bềnh trên mặt nước, y đã bị tiếng cười của Trác Khiêm chọc tức điên, không quan tâm đến mà bước thẳng về phía Trác Khiêm.

Sắc mặt Trác Khiêm trắng bệch.

Nếu biết Thẩm Gia Lan sẽ bất chấp tất cả như này, cậu đã chạy vào phòng rồi. Khóa cửa kính lại, Thẩm Gia Lan khỏi mơ bắt được cậu.

“Đại, đại ca ơi, em sai rồi. Sau này em không dám cười anh nữa.” Trác Khiêm vội vàng xin tha, chắp tay trước ngực lạy lục Thẩm Gia Lan, mặt mày như đưa đám.

Thẩm Gia Lan càng lúc càng gần.

“Một đêm vợ chồng… Không, một đêm bạn học trăm ngày ân nghĩa. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ ở với nhau ở đây cả đêm, anh không thể ra tay với em được. Người ta hay nói một cái ngoái đầu kiếp trước mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này. Anh xem quan hệ giữa chúng ta đi. Chắc phải nhìn tới mù mắt mới có được đoạn nghiệt duyên thế này… Á phẹt, duyên phận!”

Trác Khiêm càng nói càng lắp bắp, đến đoạn sau, cậu cũng chẳng biết bản thân đang lảm nhảm cái gì nữa.

Nhưng dĩ nhiên là Thẩm Gia Lan không có ý định buông tha cho cậu, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nhấc cậu lên khỏi mặt nước.

Trước đó vì để tránh khó xử, Trác Khiêm vẫn cố giấu thân mình trong nước, nhưng tới bước này thì còn ngại khó xử cái mẹ gì.

Kẻ địch đã đánh vào thôn rồi!

“Nếu cậu đã bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa.” Trác Khiêm nói xong, bàn tay trong nước hất lên.

Một trận nước tạt vào mặt Thẩm Gia Lan, dù rằng Thẩm Gia Lan đã chuẩn bị tinh thần trước vẫn không né kịp, lại được Trác Khiêm rửa mặt cho phát nữa.

Trác Khiêm nhấc chân định chạy ra khỏi hồ, nhưng cánh tay cậu đang bị Thẩm Gia Lan nắm chặt, cậu xoay người lại hất nước lên mặt Thẩm Gia Lan.

Lần này Thẩm Gia Lan đã thành công nghiêng đầu né được. Y bóp mạnh tay, dễ dàng kéo Trác Khiêm lại, đồng thời tay còn lại ấn lên đầu Trác Khiêm: “Trác Khiêm, cậu dám lừa tôi. Cậu chết chắc rồi!”

Trác Khiêm nói: “Tôi biết, cậu mới nói một lần rồi mà.”

Thẩm Gia Lan tức giận nói năng lộn xộn: “Cậu chết chắc rồi!”

“Cậu chỉ biết nói mỗi câu này thôi sao?” Nói xong, Trác Khiêm nhanh tay lại tạt một trận nước nữa lên mặt Thẩm Gia Lan.

Nước làm ướt mặt và mái tóc Thẩm Gia Lan, nhỏ giọt xuống. Áo ngủ trên người y cũng không biết bị lôi kéo ra từ khi nào, để lộ bờ ngực trắng muốt.

Thẩm Gia Lan vẫn chưa để ý đến mấy thứ đó, ánh mắt lạnh lẽo ghim chặt trên mặt Trác Khiêm, lực ấn lên đầu Trác Khiêm càng lúc càng lớn.

Trác Khiêm bị ấn phát đau, trong phút chốc không rảnh bận tâm chuyện gì nữa, tay quơ quào trong nước, nước bắn tung tóe khắp nơi. Cậu không mặc gì trên người nên chẳng sao, Thẩm Gia Lan lại biến thành gà rớt vào nồi. Cơ thể khô ráo ban đầu lại ướt đầm lần nữa.

Lộn xộn một lúc, hai người cứ thế bắt đầu đánh nhau trong suối nước nóng.

Hồi thì Trác Khiêm đè Thẩm Gia Lan xuống nước, hồi thì Thẩm Gia Lan đẩy Trác Khiêm đến bên mép hồ.

Bọn họ quần nhau một trận không biết mệt là gì. Đến tận khi nghe thấy tiếng chuông cửa truyền tới từ trong phòng.

Động tác của Thẩm Gia Lan khựng lại, Trác Khiêm nhân lúc cháy nhà hôi của, đá một phát vào mông Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan lảo đảo trong nước, như con mèo xù lông: “Trác Khiêm!”

Trác Khiêm không muốn đánh với Thẩm Gia Lan nữa.

Cậu là đồng tính luyến ái, cứ khỏa thân đánh nhau với Thẩm Gia Lan dưới hồ mãi, biết đâu lỡ chăng kéo trúng áo ngủ của Thẩm Gia Lan thì e rằng sẽ biến thành chuyện khó tin nhất đời cậu ngoại trừ vụ xuyên sách.

“Có người ấn chuông kìa.” Trác Khiêm vươn tay đẩy Thẩm Gia Lan, “Mau đi mở cửa.”

Thẩm Gia Lan quay đầu lại trừng Trác Khiêm, không nói một lời bước ra khỏi hồ.

Trác Khiêm vội vàng bước ra từ đầu bên kia, nhặt quần áo đã để trên đất lên, luống ca luống cuống mặc vào.

Cậu tưởng Thẩm Gia Lan sẽ thay đồ rồi mới đi mở cửa, không ngờ Thẩm Gia Lan mặc nguyên cái áo ngủ ướt nhẹp đó bước về hướng cửa. Mái tóc ướt sũng còn đang nhỏ nước.

Trác Khiêm gọi với từ sau: “Cậu không thay đồ à?”

Thẩm Gia Lan không quay đầu lại: “Khỏi quan tâm.”

Thằng nhóc này, vẫn còn giận.

Trác Khiêm lười so đo với Thẩm Gia Lan, có tâm nhắc nhở: “Nhớ thắt chặt áo ngủ đó. Đừng khoe chim.”

Thẩm Gia Lan: “…”

Giọng điệu Trác Khiêm lập tức trở nên hèn hạ: “Tôi thấy cậu không mặc gì ở dưới hết.”

Thẩm Gia Lan nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại: “Thô bỉ!”

Trác Khiêm thấy sắc mặt Thẩm Gia Lan không ổn, vội lùi ra sau, giữ khoảng cách an toàn với Thẩm Gia Lan rồi mới chỉ hướng cửa: “Mở cửa.”

Thẩm Gia Lan nghiến răng ken két, nhưng không thể làm gì Trác Khiêm. Y cũng không thể đánh Trác Khiêm một trận tơi bời giống như đánh đám người kia được.

Về phần tại sao không thể, y lại không nghĩ đến.

Thẩm Gia Lan hít thở sâu, bước nhanh chân đi ra, giống như muốn tránh xa Trác Khiêm một chút.

Nhưng Trác Khiêm đã nhanh chân đuổi theo ngay phía sau.

Trác Khiêm rất tò mò tối đêm rồi còn ai ấn chuông cửa, chắc không phải chú Lưu đâu. Nếu cậu đoán không sai, có thể người bên ngoài là Hà Hoằng Văn.

Nhớ tới những lời đã nghe được ban ngày, Trác Khiêm có hơi sốt ruột. Cậu không biết Thẩm Gia Lan có nghe được mấy tin đồn đó hay không. Cậu không nghĩ Thẩm Gia Lan không biết gì. Nhưng giả dụ Thẩm Gia Lan không biết gì thật, cậu có cần phải nói thẳng về chuyện chăn gối của mẹ y không?

Nghĩ thế nào cũng thấy khó khăn, đành phải chờ xem tình hình, có khi Thẩm Gia Lan đã biết rồi thì sao.

Trác Khiêm chạy bước nhỏ, trước khi Thẩm Gia Lan mở cửa đã chạy đến ngay sau y.

Thẩm Gia Lan nhìn Trác Khiêm đang ngó nghiêng, cau mày nói: “Cậu làm gì đấy?”

Trác Khiêm vô tội chớp mắt: “Tôi muốn xem ai ấn chuông cửa.”

Hình như Thẩm Gia Lan biết người bên ngoài là ai, y nói: “Không liên quan đến cậu, đi làm chuyện khác đi.”

“Sao không liên quan đến tôi? Có khi người ta tới tìm tôi ấy chứ.” Trác Khiêm không biết xấu hổ đặt tay lên vai Thẩm Gia Lan, làm ra vẻ anh em tốt, cứ như hai tên vừa đánh nhau trong suối nước nóng không phải hai người họ, “Với cả, tôi không có chuyện khác để làm.”

Thẩm Gia Lan còn định nói gì đó, Trác Khiêm đã giành trước đưa tay ra mở cửa.

Một thanh niên cao gầy đứng trước cửa, đeo kính, vẻ ngoài lịch sự, nửa đêm tới nơi rồi vẫn mang giày da, toát ra khí chất người tài.

Thanh niên đã hứng gió đêm suốt hai mươi phút. Anh ta biết bên trong có người, anh ta đã nghe thấy tiếng đùa giỡn từ ngoài sân vườn, chỉ là không ngờ cậu chủ nhỏ bắt anh ta đợi lâu như vậy.

Xem ra cậu chủ nhỏ vẫn còn đang tức giận chuyện ban ngày.

Thanh niên bất lực, thầm nghĩ mình đã nhận được một công việc khó nhằn.

Khi cánh cửa mở ra, trông thấy hai cậu nhóc kề vai sát cánh đứng trước mặt mình, thanh niên sững sờ.

Hai cậu nhóc đều đang mặc đồ ngủ, tóc ướt nhẹp. Nhất là cậu chủ nhỏ, ngay cả đồ ngủ cũng ướt đẫm, nước chảy xuống theo đôi chân y, không bao lâu đã làm ướt một mảng tấm thảm đắt tiền.

Không không, cái đó không phải chuyện quan trọng…

Quan trọng là cậu nhóc đang kề vai sát cánh với cậu chủ nhỏ là ai? Sao cậu nhóc lại thân thiết với cậu chủ nhỏ dữ vậy? Cậu chủ nhỏ cứ để cậu nhóc chạm vào mình một cách tự nhiên như vậy?

Thanh niên có cảm giác bị sốc. Anh ta nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, nhưng dù chớp mắt mấy lần vẫn là cảnh tượng đó.

Hơn nữa, cậu chủ nhỏ và cậu nhóc này…

Thanh niên hoảng hốt, vội ngăn óc tưởng tượng của bản thân đi chơi xa.

Anh ta đang nghĩ bậy bạ gì đây!

Cậu chủ nhỏ còn chưa thành niên, cũng không phải loại người này!

Rốt cuộc, vẫn là giọng nói của Thẩm Gia Lan kéo đầu óc của thanh niên trở lại: “Có chuyện gì?”

Thanh niên bình tĩnh điều chỉnh biểu cảm, nói chuyện máy móc: “Cậu chủ nhỏ, đạo diễn Hà vừa mới xong việc. Bây giờ bà ấy có chuyện muốn nói với cậu, gọi cho cậu nhưng không ai bắt máy nên bảo tôi qua đây đón cậu.”

Trác Khiêm nghe thế, lập tức đứng thẳng dậy.

Hóa ra Thẩm Gia Lan rất công bằng, không chỉ không nhận cuộc gọi của cậu, mà cũng không nhận cuộc gọi của Hà Hoằng Văn.

Nhưng cậu biết rõ lý do Thẩm Gia Lan không bắt máy. Điện thoại của Thẩm Gia Lan để trong phòng, hồi nãy bọn họ đánh nhau hùng hục trong hồ, đương nhiên không rảnh đi bắt máy.

Thẩm Gia Lan không định giải thích với thanh niên, y lạnh mặt: “Tôi là chó bà ấy nuôi à? Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.”

Có vẻ thanh niên biết rất rõ tính tình của Thẩm Gia Lan, nghe nói thế cũng không tức giận, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi chút nào, kiên nhẫn bảo ban: “Cậu chủ nhỏ, không phải hôm nay đạo diễn Hà không muốn gặp cậu. Do bà ấy bận quá, bà ấy mang theo công việc đến đây, thật sự không rảnh nghỉ tay.”

“Công việc?” Thẩm Gia Lan bật cười, “Công việc của bà ấy chính là làm đàn ông à?”

Thanh niên: “…”

Trác Khiêm: “???”

Đù!

Thẩm Gia Lan biết ư?!

Thẩm Gia Lan thấy thanh niên đột nhiên im lặng, nụ cười trên mặt dần hóa tự giễu, y nói: “Xem ra mấy chuyện đó đều là sự thật.”

Thanh niên vội nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi không biết cậu nghe từ đâu, nhưng…”

“Anh đi đi.” Thẩm Gia Lan thụ lại nụ cười, lạnh lùng ngắt lời anh ta, “Tôi không muốn gặp bà ấy.”

Nói xong, Thẩm Gia Lan định đóng cửa.

Thanh niên nhanh tay nhanh mắt chặn cánh cửa, anh ta đến theo lệnh Hà Hoằng Văn, dĩ nhiên không thể tay trắng trở về. Cố gắng khuyên bảo Thẩm Gia Lan: “Cậu chủ nhỏ, điều kiêng kị nhất trong giới này chính là tin đồn vỉa hè. So với suy đoán của bản thân thì nên hỏi rõ ràng, đạo diễn Hà vẫn đang đợi cậu.”

Vừa mới dứt câu, một bàn tay vươn tới từ phía sau Thẩm Gia Lan, nắm lấy cánh tay đang đỡ cửa của thanh niên, giật ra hất xuống.

Thanh niên còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, đã thấy cậu nhóc vừa quàng tay qua vai cậu chủ nhỏ bước ra từ đằng sau. Trông như gà mái bảo vệ gà con mà che chắn Thẩm Gia Lan phía sau.

Cậu nhóc lùn hơn cậu chủ nhỏ nửa cái đầu, không thể che được cậu chủ nhỏ. Nhưng cái tư thế kia rõ ràng đang biến cậu chủ nhỏ thành khuê nữ đang bị ác bá ăn hiếp.

Cậu nhóc hung tợn trừng anh ta.

“Thẩm Gia Lan, cậu muốn đi với anh ta sao?” Trác Khiêm hơi nghiêng đầu, không rời mắt khỏi thanh niên.

Thẩm Gia Lan giật mình, hình như vừa mới ngẩn người, y cụp mắt, ánh nhìn dừng trên sườn mặt đang căng thẳng của Trác Khiêm.

Một lúc lâu sau, y đáp: “Không muốn.”

Trác Khiêm càng có lý, thế là càng thêm kiêu ngạo, không thèm khách sáo hạ lệnh xua đuổi thanh niên: “Nghe thấy chưa ạ? Người ta không muốn đi với anh, dưa hái xanh không ngọt. Trời cũng không còn sớm nữa, anh về tắm rửa ngủ sớm đi.”

Thanh niên nhìn cậu nhóc nhe nanh múa vuốt trước mặt, mày nhăn nhó nhành một cục. Nếu là mọi khi, làm gì có ai dám tùy tiện ăn nói với anh ta thế này? Nhưng hiện tại, cậu nhóc này là người cậu chủ nhỏ dẫn đến, anh ta không thể không nhịn xuống.

“Anh không biết em là ai của cậu chủ nhỏ. Nhưng mong em hiểu rõ, đây là chuyện riêng nhà cậu ấy, dù thế nào đi chăng nữa cũng không đến lượt một người ngoài nói thay cậu ấy.” Tuy rằng thanh niên không nổi giận với Trác Khiêm, nhưng lời nói thì không nể mặt tí nào.

Trác Khiêm tức khắc hứng khởi, bàn về mồm mép thì cậu chưa từng chịu thua bao giờ đâu.

Huống chi sau lưng cậu còn có Thẩm Gia Lan làm chỗ dựa. Từ nãy tới giờ Thẩm Gia Lan không hề ngăn cản hành động của cậu, tức là y ngầm đồng ý.

“Em là người ngoài, anh thì không phải người ngoài ạ? Anh lấy tư cách gì để nói những lời này với một người ngoài như em? Chẳng lẽ anh sắp trở thành người nhà họ Thẩm hay sao ạ?”

“Em…” Thanh niên nghẹn họng, “Em đừng nói có nói bậy bạ.”

“Em nói bậy bạ chỗ nào? Không phải em đang phân tích từ góc độ của hay đấy sao?” Trác Khiêm gãi đúng chỗ ngứa, từng câu sắc như dao, “Còn nói em là người ngoài, anh là người nhà sao ạ? Định khi nào sẽ ở rể nhà họ Thẩm?”

Thanh niên chưa từng gặp người ngang ngược vô lý như Trác Khiêm. Khuôn mặt tuấn tú đỏ như đít khỉ, anh ta nhìn về phía Thẩm Gia Lan xin sự giúp đỡ: “Cậu chủ nhỏ, cậu xem!”

Không ngờ Thẩm Gia Lan gật đầu đáp: “Cậu ấy nói có lý.”

Thanh niên: “…”

Thẩm Gia Lan cười như không cười nhìn anh ta: “Tìm thấy mục tiêu nào rồi sao? Có cần tôi giúp không?”

Trác Khiêm hóng hớt không ngại lớn chuyện, hét lên: “Anh trai đừng ngại, đại thiếu gia nhà họ Thẩm làm ít công to, chỉ cần một giây thôi sẽ biến anh thành con rể nhà họ Thẩm.”

Cậu vừa nói vừa giơ tay vỗ ngực Thẩm Gia Lan, cực kỳ ra vẻ mèo khen mèo dài đuôi.

Mặt thanh niên từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh hóa đen, trong phút chốc thấy hơi khó thở.

Hồi trước cậu chủ nhỏ đâu như thế này!

Hồi trước cậu chủ nhỏ cùng lắm là hơi lạnh lùng với người khác một chút thôi, đã bao giờ độc mồm độc miệng như thế này đâu?

Cậu chủ nhỏ bị người ta dạy hư rồi. Bị cậu nhóc lanh mồm, lanh miệng này dạy hư! Cậu chủ nhỏ không nên kết bạn thì hơn, toàn kết bạn với người không đàng hoàng gì đâu không!

Trác Khiêm không đàng hoàng nhìn bóng dáng thanh niên chạy trối chết trong màn đêm, cười khửa khửa khửa. Đầu cậu va phải lồng ngực Thẩm Gia Lan, cứ vậy tựa vào ngực Thẩm Gia Lan ngẩng đầu lên: “Cậu có thấy biểu cảm của anh ta không? Cười chết tôi ha ha ha ha ha ha…”

Trác Khiêm cười đau bụng, lau nước mắt tràn ra từ khóe mắt, bả vai không ngừng run rẩy.

Thẩm Gia Lan nhìn Trác Khiêm đang nghiêng ngả trên người mình, áo ngủ y vẫn còn ướt, Trác Khiêm cũng không chê, đầu dụi tới dụi lui trên ngực y.

Thật ra y không thấy chuyện vừa này buồn cười, nhưng tiếng cười của Trác Khiêm lại khiến y thả lỏng.

Nhắc tới cũng thấy lạ, mới cách đây không lâu, tiếng cười của Trác Khiêm còn chọc y tức chết, bây giờ lại thấy hay đến vậy.

Thẩm Gia Lan cong khóe miệng.

Chính y cũng không nhận ra bản thân đang cười.



Sáng hôm sau, Trác Khiêm theo Thẩm Gia Lan đi gặp người phụ trách khu thắng cảnh.

Thế nhưng người phụ trách kia không hề có dáng vẻ của một người phụ trách giống như tưởng tượng của Trác Khiêm. Trên mặt ông ta là nụ cười lấy lòng, hơi khom người đón tiếp Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm vào phòng hội nghị.

Bởi vì khu thắng cảnh chỉ tiếp nhận một số lượng khách cố định hằng năm, nhân viên ở nơi này cũng không nhiều lắm, trên đường đi từ đại sảnh đến phòng hội nghị chỉ thấy bốn năm nhân viên mà thôi.

Phòng rất rộng, toàn bộ bức tường phía bên phải đều là cửa sổ sát đất, bên ngoài là cảnh sắc rừng cây xanh ngát, con đường đá cuội chạy xuyên rừng.

Nhìn thoáng qua, không thấy bất cứ ai khác.

Đứng trước cửa sổ sát đất, Trác Khiêm bỗng hiểu ra vì sao khu thắng cảnh này rất được người giàu ưa thích.

Phong cảnh có đẹp hay không chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là yên tĩnh, hơn nữa còn ngăn khả năng bị người ngoài quấy rầy, ngay cả paparazzi cũng không thể vào đây chụp lén.

Chẳng qua là nhân viên phục vụ ở đây có hơi lơ là nhiệm vụ, nhưng Trác Khiêm cũng không dám nói gì, nếu không phải do ba nhân viên kia đã lơ là nhiệm vụ thì cậu cũng không biết được chuyện của Hà Hoằng Văn.

Người phụ trách tự mình sắp xếp chỗ ngồi cho Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm, cho người bưng đồ uống lên.

Chắc hẳn Thẩm Gia Lan đã nói trước với người phụ trách, đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu của cô Trương, đương nhiên mức phí sẽ không thấp, thậm chí còn nhiều hơn.

Tuy rằng khu thắng cảnh không thiếu tiền, nhưng người phụ trách vẫn rất sẵn lòng bán ân tình cho cậu chủ nhà họ Thẩm.

Trác Khiêm ngồi bên cạnh không nói được lời nào, chỉ ngồi yên lặng uống nước.

Uống xong ly của mình, cậu lại nhìn qua cái ly Thẩm Gia Lan không đụng đến kia.

Thẩm Gia Lan đang lắng nghe người phụ trách nói, khóe mắt thoáng trông thấy đôi mắt sáng ngời có thần của Trác Khiêm. Y nhìn sang, phát hiện Trác Khiêm đang nhìn chằm chằm ly nước trước mặt y.

Y đẩy ly về phía trước, ánh mắt Trác Khiêm nhìn về phía trước.

Y đẩy ly sang bên phải, ánh mắt Trác Khiêm nhìn sang bên phải.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Gia Lan đã tìm thấy trò vui, đẩy ly tới lui y như đang vờn chó con.

Mãi đến khi Trác Khiêm mất kiên nhẫn dời mắt đi, y mới đẩy cái ly đến trước mặt Trác Khiêm.

Trác Khiêm quay đầu đi.

Thẩm Gia Lan tiếp tục đẩy.

Trác Khiêm im lặng hừ một tiếng, nắm ống hút, tập trung uống nước.

Người phụ trách lặng yên nhìn hết thảy, lau mồ hôi lạnh trên trán, ông không biết Thẩm Gia Lan có đang nghe ông nói hay không nữa, ông không tiện hỏi, do dự một lát, đành nói tiếp: “Còn chuyện giáo viên các cậu nói cần 22 phòng…”

Thẩm Gia Lan khó hiểu ậm ừ: “Phòng gì?”

Người phụ trách: “…”

Ông biết ngay cậu chủ không tập trung nghe ông nói!

Bọn họ đang bàn công chuyện đó! Nói chuyện đàng hoàng được không? Đừng trêu chọc bạn học nữa! Tưởng tay mình là cây chọc mèo thật sao?!

Người phụ trách đau khổ trong lòng, nhưng ông không dám nói

Cuộc trò chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Người phụ trách nói ông sẽ để thư ký liên lạc lại với cô Trương để xác nhận lại điều kiện, đến lúc đó sẽ đưa ra danh sách phòng. Còn chuyện tiền đặt cọc, cũng sẽ để thư ký trao đổi sau với cô Trương.

Người phụ trách tiễn hai vị tổ tông này về đại sảnh, lập tức tìm cớ lủi mất.

Trác Khiêm buồn cười nhìn người phụ trách mập mạp nhưng chạy nhanh như gió, nói với Thẩm Gia Lan: “Cậu xem ông ấy có giống người tìm cậu tối qua không? Làm như chúng ta là thú dữ không bằng.”

Nhắc đến người tối qua, Trác Khiêm còn tưởng người đó sẽ đến tìm Thẩm Gia Lan tiếp chứ, kết quả đến khi bọn họ lên xe rời khỏi khu thắng cảnh thì người đó vẫn không xuất hiện.

Trên đường trở về, Trác Khiêm cẩn thận quan sát biểu cảm của Thẩm Gia Lan.

Cũng may là Thẩm Gia Lan không bị ảnh hưởng lắm, trông có vẻ không khác mọi khi.

Nhưng cũng có thể là Thẩm Gia Lan giấu quá kỹ, không để Trác Khiêm phát hiện.

Dựa theo lời người tối qua đã nói, Trác Khiêm đoán hôm qua Thẩm Gia Lan đã đi tìm Hà Hoằng Văn, tiếc thay lại bị chặn cửa. Nói cách khác, Thẩm Gia Lan vẫn muốn gặp Hà Hoằng Văn.

Không biết Thẩm Gia Lan có sẵn lòng cứ vầy mà đi hay không nữa.

Trác Khiêm lo lắng một lát, lại bắt đầu say xe. Cậu tựa đầu vào cửa sổ xe, mơ màng thiếp đi.

Khi cậu tỉnh lại, xe đang đi trên đường núi đã về tới nội thành, bên ngoài cửa sổ xe là các tòa nhà san sát nhau.

Cậu nhớ mình đã tựa vào cửa sổ xe ngủ quên, bây giờ lại đang dựa vào vai Thẩm Gia Lan.

Ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Gia Lan cũng đang ngủ, đầu nghiêng về phía cậu, mặt mày lạnh lùng. Ngay cả trong cơn mơ vẫn hơi nhăn mày, như thể có chuyện phiền lòng mãi không giải quyết được vậy.

Hình như lần nào Thẩm Gia Lan ngủ cũng đều cau mày, không biết cái tật xấu này đã hình thành từ khi nào.

“Chú Lưu.” Trác Khiêm nhẹ nhàng ngẩng đầu, thấy Thẩm Gia Lan chưa tỉnh dậy, cậu lấy điện thoại ra xem bản đồ, sau đó nhỏ giọng nói với chú Lưu, “Phiền chú đưa con đến quảng trường Tô Đức phía trước.”

Cậu có chuyện phải xử lý.