Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 49: Ở lại




Rời khỏi phòng, Trác Khiêm mới phát hiện đây là một khu nghỉ dưỡng lộ thiên. Mỗi phòng là một căn biệt thự nhỏ có sân riêng, hơn nữa mỗi căn đều cách nhau một khoảng nhất định.

Vì thuộc khu thắng cảnh nên dĩ nhiên môi trường xanh hóa tự nhiên tốt hơn nhiều so với những công trình xanh hóa nhân tạo ngoài kia. Bước đi trên con đường lát đá cuội, lọt vào tầm mắt là hoa cỏ cây cối đang tắm mình dưới ánh hoàng hôn mờ ảo. Mùi hương thơm ngát của cỏ cây quần quanh chóp mũi như thấm vào ruột gan.

Ngoại trừ mùi hương cỏ cây, Trác Khiêm còn ngửi thấy mùi tiền——ở đây một đêm chắc ít nhất cũng tốn bốn đơn vị ấy nhỉ? Trác Khiêm không rõ, ngẫm lại ngân sách mà cô Trương cho, chỉ thấy trái tim rỉ máu.

Cậu nằm mơ cũng không ngờ cảnh vật bên ngoài trông như thế này!

Cậu vốn tưởng mình đang ở một căn phòng phổ thông cực kỳ bình thường, cái loại mà một đêm chỉ tốn ba bốn trăm tệ thôi ấy

E rằng số tiền cậu mang theo còn chẳng đủ cho cậu và Thẩm Gia Lan ở lại một đêm, không biết bây giờ trả phòng còn kịp không.

Trác Khiêm cay quá.

Biết vậy đã không ngủ rồi. Sao cậu ngờ được Thẩm Gia Lan lại đưa cậu đến chỗ này!

Ban đầu Trác Khiêm định đến nhà hàng ăn cơm, nhưng dưới tình huống này, cậu đã bị mùi tiền trong không khí hun no luôn rồi.

Ăn uống gì nữa? Còn không đi thì sẽ bị khu nghỉ dưỡng này nuốt luôn mất.

Trác Khiêm tiếc hận tự vỗ đầu, xoay người hối hả quay về. Đồng thời cũng không rảnh lo Thẩm Gia Lan có còn đang tức giận hay không, lấy điện thoại ra gọi cho y.

Tiếng tút tút kéo dài một hồi, cuối cùng không ai nhận cuộc gọi, tự động ngắt kết nối.

Trác Khiêm gọi liên tiếp hai cuộc, đối phương vẫn không nhận như cũ.

“Lạ thật.” Trác Khiêm lẩm bẩm, không có cách nào, đành vừa gọi điện vừa trở về phòng.

Đi rồi đi.

Cậu lạc đường.

Trác Khiêm cất điện thoại, muốn tìm nhân viên chỉ đường. Khó khăn lắm mới trông thấy ba nhân viên đang tụ tập tại một ngã rẽ. Cậu bước tới gần, nghe được một cái tên quen thuộc từ miệng nhân viên nọ.

Chắc là ba nhân viên kia đang trong giờ giải lao, đi đứng tùy tiện, trong tay còn cầm theo điện thoại và vài thứ linh tinh khác. Các cô vẫn chưa chú ý đến Trác Khiêm đang tới gần, đang tập trung bàn tán một chuyện.

“Nếu đây là tin giả, thế tại sao Hà Hoằng Văn lại một mình dẫn anh ta tới đây? Trai đơn gái chiếc, ngẫm thôi đã thấy không bình thường.”

“Bọn họ đâu có trai đơn gái chiếc, còn mấy người khác nữa mà.”

“Vấn đề là bọn họ trai đơn gái chiếc ở mãi trong phòng Hà Hoằng Văn cả ngày nha. Một ngày trời có thể làm bao nhiêu là chuyện. Đều là người trưởng thành, nếu không có gì thì phải biết ý tứ chút chứ?”

“Cô nói nghe cũng hợp lý…” Nhân viên đứng gần Trác Khiêm nhất thở dài nặng nề, đỡ trán ngửa mặt lên trời, “Tôi còn từng tuyên bố chỉ cần Hà Hoằng Văn và Thẩm Nghiêm Khinh không ly hôn thì tôi vẫn sẽ tin vào tình yêu nữa. Không ngờ tình yêu cũng diễn ra được, kẻ hề lại chính là bản thân tôi.”

Trác Khiêm nghe vậy cau mày.

Hà Hoằng Văn?

Không phải chính là người mẹ vô trách nhiệm, thích xây dựng hình thường người vợ tốt của Thẩm Gia Lan đấy sao?

Bà cũng đến khu nghỉ dưỡng này?

Hơn nữa, những lời nhân viên vừa nói rốt cuộc là sao?

Trác Khiêm mơ hồ hiểu ra gì đó, còn chưa kịp ngẫm kỹ, một nhân viên đã loáng thoáng trông thấy cậu, lập tức hoảng sợ hét lên.

Tiếng hét đột ngột khiến cả Trác Khiêm lẫn hai người còn lại giật mình.

Hai nhân viên còn lại lần lượt quay đầu, cùng lúc nhìn về phía Trác Khiêm.

Ba cô gái không biết Trác Khiêm đã đến từ khi nào, cũng không biết Trác Khiêm đã nghe được bao nhiêu. Nhưng các cô biết những ai có thể ở lại khu nghỉ dưỡng này đều không phải có tiền thì cũng có quyền. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, bị sa thải còn đỡ, chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn.

Nghĩ thế, trong lòng các cô vô cùng sợ hãi, lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, lại không dám nói thêm gì. Lỡ chăng người trước mặt là một vị khách mang thân phận cao quý thì việc đắc tội cậu chỉ khiến các cô khổ hơn thôi.

Trác Khiêm nhìn ba cô gái đang run cầm cập như chim cút, không nói nổi lời an ủi, trong đầu toàn là những lời vừa mới nghe được.

Cậu hỏi: “Hà Hoằng Văn cũng đang ở khu nghỉ dưỡng này ạ?”

Mặt ba cô nhân viên nhăn nhó như khỉ ăn ớt, bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, không ai dám lên tiếng. Mãi đến khi Trác Khiêm lặp lại câu hỏi một lần nữa, người đứng giữa mới dè dặt gật đầu.

Trác Khiêm muốn hỏi rất nhiều điều. Cậu muốn hỏi người trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng với Hà Hoằng Văn là ai? Muốn hỏi quan hệ giữa Hà Hoằng Văn và người đó là gì? Muốn hỏi bây giờ Hà Hoằng Văn đang ở đâu?

Nhưng để ý đến ánh mắt nơm nớp lo sợ của ba nhân viên, cậu vẫn nuốt ngược những câu này lại.

Thôi kệ, dù cho cậu có hỏi, chưa chắc họ sẽ trả lời.

Tìm Thẩm Gia Lan vẫn quan trọng hơn.

Giờ phút này, Trác Khiêm đã hoàn toàn quên béng mất chuyện trả phòng. Cậu nhờ cô nhân viên vừa mới gật đầu dẫn cậu về phòng, không bỏ cuộc tiếp tục gọi cho Thẩm Gia Lan.

Biết vậy đã lưu số chú Lưu rồi. Cậu không có cách liên lạc với chú Lưu, gọi cho quầy lễ tân cũng không nhận được câu trả lời.

Trác Khiêm vừa đói vừa rảnh, không khống chế được suy nghĩ lung tung.

Tuy rằng Thẩm Gia Lan là một người xấu nết cộng với tính cách quái gở, nhưng chưa bao lâu biến mất lâu thế này. Thẩm Gia Lan trong ấn tượng của cậu gần như là có mặt ở khắp mọi nơi, dù đang ở chỗ nào cũng có thể đụng mặt y. Thậm chí đi nhuộm tóc ở tiệm cắt góc trong hẻm hốc cũng bị Thẩm Gia Lan tìm thấy.

Bấy giờ, Trác Khiêm sực nhận ra, Thẩm Gia Lan quá để tâm đến cậu, mà cậu thì chưa từng để ý đến Thẩm Gia Lan.

Chắc hẳn Thẩm Gia Lan đã biết Hà Hoằng Văn cũng ở đây nhỉ? Nếu không đã không tự dưng biến mất.

Trác Khiêm cực kỳ ghét cảm giác chờ đợi, cậu ước gì có phép dịch chuyển đưa cậu đến bên cạnh Thẩm Gia Lan, hoặc là một cái gương cho cậu dòm xem Thẩm Gia Lan đang làm gì.

Cậu sốt ruột đi lòng vòng trong phòng, đi đến phát mệt, lại nằm lên giường đợi tiếp.

Cậu còn lên mạng tìm kiếm những tin đồn scandal này nọ của Hà Hoằng Văn. Không biết là đã được người ta xử lý sạch sẽ, hay là chưa từng bị nắm được điểm yếu mà tất cả những tin tức liên quan đến Hà Hoằng Văn trên mạng đều là tin tích cực. Ngoài ra còn có một số lượng lớn bài viết tâng bốc Hà Hoằng Văn và Thẩm Nghiêm Khinh là đôi vợ chồng mẫu mực. Trong số đó có một bài viết lấy hình minh họa là ảnh chụp chung trong tiệc mừng thọ của ông cụ Thẩm.

Nhấn vào ảnh.

Hà Hoằng Văn mỉm cười dịu dàng ôm lấy cánh tay Thẩm Nghiêm Khinh, tựa như chim nhỏ nép vào người Thẩm Nghiêm Khinh, thân thể Thẩm Nghiêm Khinh cũng hơi nghiêng về phía Hà Hoằng Văn. Nếu không phải đã biết chân tướng, Trác Khiêm cũng sẽ cho rằng đây là một đôi vợ chồng đằm thắng mẫu mực.

Trác Khiêm nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc lâu, thở dài.

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy ngột ngạt, thế nhưng Thẩm Gia Lan vẫn cố chịu đựng, không biết mỗi lần Thẩm Gia Lan trông thấy những bài viết này đã mang tâm trạng như thế nào.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ sát đất càng lúc càng tối xuống, màn đêm dày đặc dần dần nuốt chửng lấy sân vườn ngoài kia.

Ngay khoảnh khắc Trác Khiêm mơ màng sắp ngủ mất, cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu ngồi bật dậy, còn tưởng là Thẩm Gia Lan đến, không kịp mang dép mà vội vội vàng càng chạy đi mở cửa.

Có vài nhân viên đứng trước cửa, lịch sử nói bọn họ đến để chuẩn bị suối nước nóng.

Khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng chung, mấy căn biệt thự nhỏ này cũng có suối nước nóng riêng, chỉ là suối nước nóng ở đây đều là hàng nhân tạo, muốn ngâm mình thì phải báo cho nhân viên phục vụ trước.

Trác Khiêm không đặt trước dịch vụ này, ở đây thôi đã quá xa xỉ, còn ngâm mình trong suối nước nóng riêng nữa thì chắc ngày mai cả cậu lẫn Thẩm Gia Lan đều không về được.

“Không cần, không cần ạ.” Trác Khiêm nhanh chóng xua tay, cứng rắn đứng chắn giữa đường, “Em không có đặt hẹn dịch vụ ngâm suối nước nóng, chắc có nhầm lẫn gì rồi ạ.”

Nhân viên phục vụ nam đứng đằng trước lộ vẻ khó xử, lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn số trên cánh cửa, nói: “Thưa ngài, chúng tôi không có nhầm lẫn. Đây là phòng cậu chủ nhỏ Thẩm đúng không ạ?”

“Không phải, em họ Trác…” Trác Khiêm nói, chợt hiểu ra, “Anh đang nói Thẩm Gia Lan?”

Nhân viên phục vụ gật đầu: “Dạ vậy đúng rồi. Cậu chủ nhỏ Thẩm bảo chúng tôi đến đây vào giờ này.”

Trác Khiêm hỏi: “Người đâu rồi ạ?”

“Chúng tôi cũng không rõ lắm.” Nhân viên phục vụ khó xử mà nói, “Cậu chủ nhỏ Thẩm đã hẹn vào ngày hôm qua. Hôm nay chúng tôi cũng không gặp cậu ấy.”

Trác Khiêm muộn màng nhận ra, ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nghiêng người tránh ra để nhóm nhân viên phục vụ nối đuôi nhau tiến vào phòng.

Cậu đi theo sau nhóm nhân viên phục vụ đi vào sân, thấy bọn họ lập tức cầm công cụ bắt đầu lu bu công chuyện, cậu bắt chuyện với nhân viên vừa mới nói chuyện lúc nãy.

“Anh quen Thẩm Gia Lan ạ?” Lúc mở cửa, nhân viên phục vụ này không thèm hỏi xem cậu có phải Thẩm Gia Lan hay không, chứng tỏ anh ta đã từng gặp Thẩm Gia Lan.

Quả nhiên, nhân viên phục vụ trả lời: “Thưa ngài, tôi từng có duyên gặp cậu chủ nhỏ Thẩm vài lần. Cậu ấy không biết tôi, nhưng tôi biết cậu ấy.”

Trác Khiêm đè nén kinh ngạc: “Cậu ấy đã từng đến đây?”

“Khu nghỉ dưỡng này là sản nghiệp của nhà họ Thẩm. Khi còn nhỏ cậu chủ nhỏ Thẩm thường hay đến đây nghỉ phép.”

Hóa ra đây thuộc sở hữu của nhà họ Thẩm?!

Trác Khiêm còn tưởng nhà họ Thẩm chỉ có sở hữu quyền khai phá và phát triển khu thắng cảnh, còn với khu nghỉ dưỡng này chỉ là quan hệ hợp tác, không ngờ ngay cả khu nghỉ dưỡng cũng là tự điều hành.

Đúng là giàu nứt đố đổ vách!

Chung với nỗi khiếp sợ chính là mừng thầm.

Nếu đây là của nhà họ Thẩm, vậy chắc cậu và Thẩm Gia Lan ở đây không tốn tiền đâu nhỉ?

Bàn tính trong lòng Trác Khiêm lại bắt đầu gõ cành cạch, cậu không quên tò mò hỏi nhân viên phục vụ: “Thẩm Gia Lan lúc nhỏ là đứa trẻ như thế nào?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Cậu chủ nhỏ Thẩm lúc nhỏ rất đáng yêu, thích gọi người khác, gặp ai cũng kêu chú ơi dì ơi anh ơi chị ơi, khiến người ta vô cùng yêu thích.”

Trác Khiêm ngẫm nghĩ, không tưởng tượng được Thẩm Gia Lan khiến người ta vô cùng yêu thích là dáng vẻ như nào.

Trong mắt cậu, Thẩm Gia Lan gần như chẳng có khi nào khiến người ta thích hết. Chủ yếu là cái mồm kia quá khó ưa, thường xuyên chọc cậu sôi máu.

Nhóm nhân viên phục vụ quét dọn nửa tiếng, bắt đầu xả nước nóng.

Trác Khiêm còn định tán gẫu thêm với nhân viên phục vụ kia về chuyện Thẩm Gia Lan lúc nhỏ, nhưng thấy người ta bận như con thoi, cũng ngại sáp lại gần.

Cậu rảnh rỗi nằm lên sô pha, ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Trác Khiêm bị mùi đồ ăn đánh thức, cậu mơ màng mở mắt ra, trước mặt dần hiện rõ ra một bàn đồ ăn, đồ ăn thơm phức trên bàn tỏa hương bốn phía.

Là món Trung Quốc, được chế biến cực kỳ tinh tế, nhìn thôi đã chảy nước miếng.

Trác Khiêm lập tức tỉnh táo, chống tay chống chân bò dậy, ngồi thẳng người rồi mới phát hiện đối diện bàn đồ ăn có một người đang ngồi——không phải chính là Thẩm Gia Lan đã biến mất suốt buổi chiều đây sao?

Hình như Thẩm Gia Lan vừa mới tắm xong, tóc hơi ướt, trên người mặc đồ ngủ màu trắng. Y dựa lưng vào ghế, khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trác Khiêm qua bàn ăn.

Không biết có phải là ảo giác của Trác Khiêm hay không. Rõ ràng Thẩm Gia Lan vẫn trưng ra bản mặt khó ở như mọi khi, nhưng cậu lại cảm thấy sự mệt mỏi từ Thẩm Gia Lan, giống như cà tím bị sương giá làm cho héo rũ. Chẳng qua là cảm xúc ấy đã bị Thẩm Gia Lan che giấu tốt.

Trác Khiêm lo lắng cả buổi chiều, thấy Thẩm Gia Lan nguyên vẹn xuất hiện trước mặt mình, đáng lẽ cậu nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái lại cậu càng thấy tức giận hơn.

“Tôi tìm cậu nguyên buổi chiều!”

“Tôi biết.” Giọng điệu của Thẩm Gia Lan cũng rất lạnh lùng.

“Tôi gọi cho cậu nguyên buổi chiều!”

“Tôi biết.” Vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Cậu không biết! Cậu không biết gì hết!” Cái cảm giác đánh vào bông rất ư là khó chịu. Trác Khiêm không kiềm chế được bàn tay run rẩy, trong cơn phẫn nộ, còn trào dâng cả cảm giác tủi thân, “Chúng ta cùng nhau tới, cậu vứt tôi một mình ở chỗ này. Cậu có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Tôi gọi cậu bao nhiêu lần, cậu đều không bắt máy. Bây giờ cậu đột nhiên xuất hiện, thản nhiên nói cậu biết tôi đã gọi cho cậu. Cậu có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”

Trác Khiêm như bị mắc kẹt trong một cái kén dày, không thể cử động, không thể hô hấp, cậu đập mạnh vào ngực mình, không thể nén được sự nóng lòng muốn trút bỏ những cảm xúc ấy ra ngoài.

Cậu thà rằng cãi nhau một trận to với Thẩm Gia Lan, hoặc là nói chuyện đâm chọc gì đó cũng được, đều đỡ hơn trạng thái như người chết hiện tại.

Thẩm Gia Lan nhìn gương mặt ức đến đỏ bừng của Trác Khiêm, có chút bất ngờ. Dường như y không hiểu tại sao Trác Khiêm lại có những suy nghĩ đó.

Rõ ràng bọn họ còn không phải là bạn bè…

Trác Khiêm bất lực giận dữ nửa ngày trời, nhưng ngoại trừ ngạc nhiên ra, Thẩm Gia Lan lại không có thêm phản ứng nào khác.

Trong cơn tức giận, Trác Khiêm đứng dậy bước đến bên cạnh Thẩm Gia Lan, nắm lấy tay y.

Khung xương của Thẩm Gia Lan không nhỏ, nhưng do gầy mà trông có vẻ mảnh mai. Làn da y rất trắng, như thể từ nhỏ đến lớn chưa từng phơi nắng bao giờ vậy.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Gia Lan, Trác Khiêm cúi đầu cắn một phát cho hả giận.

Cậu cắn rất mạnh, dù rằng không nghe thấy tiếng Thẩm Gia Lan than đau, vẫn có thể nhận thấy Thẩm Gia Lan vô thức hơi rụt tay lại.

Thẩm Gia Lan muốn rút tay lại, Trác Khiêm không cho, không chỉ nắm chặt tay Thẩm Gia Lan, mà còn tăng thêm lực.

Đến tận khi nếm được mùi máu tanh trong miệng, cậu mới nhả ra.

Cánh tay vốn dĩ trắng nõn không tì vết có thêm một dấu răng nhìn vào phải giật mình. Trên dấu răng lấm tấm vài giọt máu đỏ tươi, còn dính một chút chất lỏng trong suốt——đây là nước miếng của Trác Khiêm.

Trác Khiêm: “…”

Cậu giả vờ như không có gì mà lau lên dấu răng.

Lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng Thẩm Gia Lan: “Xả giận xong rồi?”

Trác Khiêm tự nhận đã làm hơi quá, chắc chắn Thẩm Gia Lan sẽ không tha cho cậu.

Cậu đã chuẩn bị xong tinh thần phải đánh lộn với Thẩm Gia Lan, đánh một trận rồi tính sau.

Nào ngờ đợi một lúc lâu, vẫn không chờ được động tác kế tiếp của Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan thấy cậu cũng không cử động một lúc lâu, thế mà lại mở miệng nói: “Không thì cắn thêm cái nữa?”

Trác Khiêm: “…”

Vỡ kế hoạch, cậu bực mình đứng dậy.

Thẩm Gia Lan đặt hai tay lên đùi giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, y nâng cằm, giọng nói bình tĩnh: “Xả giận xong thì ăn cơm. Nghe nói cậu chưa ăn gì cả ngày rồi.”

Lần đầu tiên Trác Khiêm thấy Thẩm Gia Lan dễ tính thế này, không nhịn được nhăn mày. Cậu nghi ngờ Thẩm Gia Lan bị chập mạch dây thần kinh nào rồi, không thì cũng bị người ta xuyên vào giống nguyên.

Thẩm Gia Lan lấy khăn ướt lau khô mấy giọt máu trên cánh tay, giương mắt lên phát hiện Trác Khiêm đứng yên tại chỗ, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: “Lại sao nữa?”

Trác Khiêm thầm nghĩ, biểu cảm này mới là Thẩm Gia Lan mà cậu biết.

Xem ra Thẩm Gia Lan không bị người ta đoạt xác.

“Tôi cắn cậu như vậy, cậu không tức giận sao?”

“Cậu bị sao đấy? Còn mong tôi tức giận à?” Thẩm Gia Lan xì một tiếng, trên mặt nở nụ cười, đáy mắt lại không mang theo bao nhiêu ý cười, “Mỗi người một lần, huề rồi.”

Nói xong, y lấy một tờ khăn giấy ướt khác, tiếp tục lau đi máu lại chảy ra.

Trác Khiêm cắn quá ác, lau mãi vẫn không ngưng chảy. Thẩm Gia Lan cũng kiên nhẫn khác thường, lau hết lần này đến lần khác.

Mái tóc ướt rũ xuống che khuất đôi mắt của Thẩm Gia Lan. Tuy rằng không thấy được ánh mắt, nhưng Trác Khiêm có thể thấy rõ biểu cảm của y, rất lạnh.

Trác Khiêm sửng sốt một lát, không nói lời nào ngồi xuống sô pha, cầm đũa lên ăn cơm.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, Thẩm Gia Lan bỗng lên tiếng: “Phải rồi, lúc chiều không phải tôi không nhận điện thoại của cậu. Lúc ấy tôi đang nói chuyện với người khác, tắt tiếng điện thoại, khi về mới thấy những cuộc gọi nhỡ đó.”

Đây là một lời giải thích.

Trác Khiêm ồ một tiếng, muốn hỏi “người khác” có phải Hà Hoằng Văn hay không, há miệng rồi, vẫn không thốt nên lời.

Cả bàn đồ ăn, Thẩm Gia Lan chỉ ăn một chút, còn lại hầu như đều được Trác Khiêm giải quyết.

Hình như Thẩm Gia Lan rất thích nhìn Trác Khiêm ăn, buông đũa rồi vẫn không chịu đi, chống cằm quan sát Trác Khiêm ăn.

Mới đầu Trác Khiêm còn hơi không quen, sau đó bị nhìn một lúc lâu dần dà mặt cũng dày lên, cố tình ép Thẩm Gia Lan ăn thêm mấy miếng.

Chưa được bao lâu, Thẩm Gia Lan đã bị dọa bỏ chạy.

Trác Khiêm ngồi trên sô pha, bị dáng vẻ chạy trối chết của Thẩm Gia Lan chọc cười ha ha, nghiêng trái ngã phải.

Cơm nước xong, khi nhân viên phục vụ đến đây dọn dẹp tàn cuộc thì Trác Khiêm cũng đã tiêu cơm kha khá. Cậu nhìn ra hồ nước nóng trong sân, lòng thấy chộn rộn.

Mặc dù Trác Khiêm không muốn tắm suối nước nóng với Thẩm Gia Lan lắm, nhưng dù sao thì dịch vụ này cũng là do Thẩm Gia Lan hẹn trước, cho nên trước khi cậu ra ngoài đó vẫn nên rủ Thẩm Gia Lan thử.

Thẩm Gia Lan ngồi trên ghế xem điện thoại, không nâng mí mắt, không biết có phải vẫn còn tức giận vụ bị ép ăn lúc nãy hay không mà từ chối khá thẳng thừng: “Cậu tự đi đi.”

“Vậy tôi đi đây.” Trác Khiêm hí ha hí hửng chạy đi.

“…” Thẩm Gia Lan quay đầu nhìn dáng vẻ hào hứng của Trác Khiêm, bực bội không chơi điện thoại nổi nữa.

Đúng thật là y vẫn còn đang giận chuyện vừa rồi, cứ tưởng nói không đi thì có thể làm khó Trác Khiêm một lát, giờ y mới chợt nhận ra câu trả lời của mình đúng theo mong mỏi của Trác Khiêm.

Trác Khiêm thế mà không thèm thuyết phục y, chạy biến mất tiêu!

Trác Khiêm thư thả ngâm suối nước nóng không hề biết Thẩm Gia Lan trong phòng đang nổi điên như bom sắp nổ.

Dòng nước ấm áp lướt qua làn da cậu, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra.

Sương trắng mờ ảo bao phủ lấy cậu, cảnh vật xung quanh ẩn hiện dưới sương mù, chỉ có ánh đèn ngả vàng chiếu xuyên qua làn sương.

Ầy!

Phê quá!

Trác Khiêm híp mắt, nói với Vương Tử: “Đến thế giới này bao nhiêu lâu, lần đầu tiên mới thấy cuộc đời đáng sống.”

Vương Tử nói: “Có thứ càng đáng hơn.”

Trác Khiêm không hiểu.

Vương Tử nhắc cậu: “Nhìn qua phải.”

Trác Khiêm tò mò quay đầu nhìn sang bên phải, thấy một người bước ra từ trong phòng. Y cởi áo ngủ vứt đại lên chiếc ghế mây bên bờ hồ, thân dưới quấn một chiếc khăn tắm, làn da trắng ngần được ánh đèn mạ lên một tông màu vàng ấm áp.

Nếu Thẩm Gia Lan không trưng ra bản mặt khó ở, đen như đít nồi thì cảnh tượng này sẽ trông rất thích mắt, đặc biệt là cơ bụng cân đối…

Hửm?

Cơ bụng?

Trác Khiêm ngẩn ra, nhìn chằm chằm cơ bụng của Thẩm Gia Lan không rời mắt.

Trong đầu vang lên tiếng cười hê hê của Vương Tử: “Đẹp không?”

“Đậu mòe… cậu ta có cơ bụng!” Nói tới đây, Trác Khiêm nhớ lại cuộc sống sau khi xuyên sách của mình, không kiềm nổi sầu bi, “Quả nhiên độc thân lâu quá rồi. Thèm khát cả cơ bụng của Thẩm Gia Lan, hồi xưa tôi thiếu chi ba cái này?”

Nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn muốn tới sờ một phát ghê.

Vương Tử nói: “Lau nước miếng đi.”

Trác Khiêm giơ tay lau khóe miệng thật, khiến cho bên miệng toàn là nước, tự dưng lại chuẩn theo câu nói kia của Vương Tử.

Vương Tử cười hô hố không ngưng mồm, tiếng cười tràn ngập sự sung sướng khi người gặp họa: “Chỉ có thể nhìn thôi, một tiếng chị em vạn tuế lớn hơn cả trời~”

Trác Khiêm cạn lời: “Cút cút cút!”

Tuy Vương Tử nói năng hơi khó ưa, nhưng đã lôi đầu óc của Trác Khiêm trở về, cậu miễn cường dời mắt đi. Lúc này mới nhận ra Thẩm Gia Lan đã đến bên bờ, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Trác Khiêm đau khổ nhăn mặt.

Chênh lệch độ cao quá lớn, gần như phải ngửa thẳng cổ mới có thể thấy mặt Thẩm Gia Lan, tư thế này khiến cậu khó chịu.

Nhưng nếu đứng dậy…

Cậu không mặc quần áo, há chẳng phải sẽ bị nhìn hết hay sao?

Trác Khiêm không có liêm sỉ gì cho cam, không ngại bị Thẩm Gia Lan nhìn sạch, chỉ lo giùm thụ chính đam mỹ chưa cong này sẽ bị cậu để lại ám ảnh tâm lý thôi.

Thế là Trác Khiêm đành giữ tư thế không được tự nhiên này mà lên tiếng: “Không phải cậu không đi à?”

Thẩm Gia Lan hỏi lại: “Ai bảo tôi không đi?”

Trác Khiêm: “…”

Heo nói!

Chó nói!

Vương bát đản nói!

Thẩm Gia Lan trưng ra vẻ mặt đen hơn cả màn đêm, nhấc chân bước vào hồ suối nước nóng.

Trác Khiêm nhân lúc Thẩm Gia Lan đưa lưng về phía cậu, vội vàng xoay người co mình lại. Cậu ngước mắt nhìn Thẩm Gia Lan bước vào rồi cứ đứng trơ ra đó, im lặng một lát, hỏi: “Cậu cũng muốn ngâm suối nước nóng?”

Thẩm Gia Lan lại hỏi lại: “Tôi không được ngâm à?”

Trác Khiêm: “…”

Dù sao thì từ miệng Thẩm Gia Lan cũng chẳng thể phun ra lời hay ý đẹp gì.

Thôi bỏ đi, cậu nên tập làm quen với cái nết sáng nắng chiều mưa của Thẩm Gia Lan.

Nếu biết Thẩm Gia Lan cũng ra đây thì cậu đã mặc quần lót rồi, tuy mặc quần lót ngâm suối nước nóng cũng hơi kỳ cục, cũng có phải con nít con nôi đâu.

Trác Khiêm ngừng suy nghĩ lung tung, nhắm mắt làm ngơ, không muốn đến chịu trận dưới cơn giận của Thẩm Gia Lan.

Nhưng nửa ngày trời vẫn không nghe thấy tiếng Thẩm Gia Lan ngồi xuống. Trác Khiêm mở một mắt, vừa hay trông thấy Thẩm Gia Lan bước lên bờ.

Hình như hồi nãy y rối rắm có nên lột khăn tắm ra hay không, cuối cùng quyết định từ bỏ.

Trác Khiêm ước gì Thẩm Gia Lan đi lẹ giùm. Cậu không muốn trần truồng đối diện với Thẩm Gia Lan đâu. Cậu nhớ tới trước đó không lâu ngồi cạnh hồ đã nghe nhân viên phục vụ kể Thẩm Gia Lan lúc nhỏ đáng yêu cỡ nào.

Đáng yêu chỗ nào?

Chẳng đáng yêu chỗ nào hết!

Trác Khiêm thấy Thẩm Gia Lan sắp rời khỏi rồi, vươn tay đang định lấy đồ ngủ đã vứt trên ghế mây. Thân thể căng thẳng thả lỏng, thuận miệng nói: “Đi thong thả.”

Ai ngờ ba chữ này đã thành công vướng chặt chân Thẩm Gia Lan, y ném đồ ngủ về chỗ, nghiến răng quay đầu lại: “Cậu mong tôi đi nhanh thế cơ à?”

Trác Khiêm hoảng sợ, lập tức thề thốt phủ nhận: “Không không không, tôi mong cậu ở lại. Một mình tôi ở đây cô đơn biết bao. Trời tối thui tối mò, tôi sợ quá trời quá đất. Cậu ở lại đi!”

Với hiểu biết của cậu về Thẩm Gia Lan, chắc chắn Thẩm Gia Lan sẽ nói vậy thì tôi càng không thèm ở lại, tôi không chỉ đi, mà còn đi như bay.

Thế nhưng đời không như mơ, Thẩm Gia Lan nheo mắt nhìn cậu vài giây, tự dưng giống như đã đưa ra quyết định, đưa tay cởi khăn tắm ra: “Nếu cậu đã nói đến vậy, thì tôi đành miễn cưỡng ở lại với cậu.”

Trác Khiêm: “???”

Trác Khiêm: “…”

Ánh mắt cậu vô thức lia xuống dưới, dừng ở một nơi nào đó.

Cậu than thở với Vương Tử: “Quả nhiên chẳng đáng yêu xíu nào hết.”

Vương Tử: “… Lão già biến thái.”