Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 47: Cười




Vé tàu cao tốc đến núi Thanh Bạch không hiếm, có thể mua ngay trong ngày. Vì thế Trác Khiêm chỉ hẹn địa điểm tụ họp là ở quảng trường phía tây trước nhà ga.

Tám giờ sáng, cậu đến địa điểm đã hẹn, gọi điện cho Thẩm Gia Lan, mới biết đối phương vẫn còn đang ở trên xe.

Trác Khiêm hơi mừng thầm, may là chưa mua vé tàu, cậu vội chạy đến đợi ở chỗ đậu xe.

Thứ bảy là ngày đông đúc nhất của ga tàu cao tốc, mặc dù trời vẫn còn sớm nhưng đã có rất nhiều phương tiện đỗ tại đó. Nhìn thoáng qua, chiếc xe màu vàng dưới nắng sớm cuối thu đặc biệt nổi bật.

Có lẽ chiếc xe đằng trước và sau đều sợ vô tình vô trúng chiếc xe đó, ăn ý cách xa chiếc xe đó bốn năm mét. Trông chiếc xe đó cứ như một đứa trẻ khó gần, cảnh tượng có hơi buồn cười.

Trác Khiêm mong đợi nhìn chiếc xe đó dừng trước mặt mình, cửa xe mở ra, Thẩm Gia Lan sải đôi chân dài bước xuống.

Có thể là do phải dậy sớm mà trên mặt Thẩm Gia Lan lộ vẻ không vui, hàng mi dài rũ xuống, tạo ra chiếc bóng nhỏ che khuất đôi mắt y.

Trác Khiêm sáp lại gần, ánh mắt ước ao đảo qua thân xe màu vàng, cuối cùng dừng trên người Thẩm Gia Lan: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Gia Lan nâng mí mắt lên, uể oải liếc nhìn Trác Khiêm.

“Bạn học nhỏ, chào buổi sáng.” Dì Thẩm bước xuống từ vị trí ghế lái, mỉm cười chào hỏi Trác Khiêm.

Trác Khiêm nhìn vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Gia Lan, trong lòng hừ nhẹ, nể mặt chiếc xe kia, cậu không thèm so đo với đứa nhóc quỷ Thẩm Gia Lan này.

Cậu đoán là Thẩm Gia Lan sẽ đi bằng xe ô tô. Kiểu đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân như Thẩm Gia Lan, chắc mười mấy năm nay chưa từng đi tàu cao tốc bao giờ. Dì Thẩm là người giám hộ tạm thời của Thẩm Gia Lan, chắc cũng không nỡ bắt y đi tàu cao tốc.

Hơn nữa, thành phố D cách núi Thanh Bạch không xa, theo bản đồ chỉ cách khoảng 50 km, lái xe chưa tới một tiếng đã đến nơi.

Chuyến đi này, cô Trương đã đưa trước cho cậu hai nghìn tệ, ngoại trừ phí đi lại và tiền ăn ngoài, khoản dư còn lại coi như là phí vất vả của bọn họ.

Phải công nhận rằng ngay cả giáo viên của trường quý tộc cũng rất hào phóng.

Nếu dì Thẩm đưa bọn họ đi thì có thể trực tiếp tiết kiệm được tiền vé tàu cao tốc và thuê xe lên núi, tuy chỉ vài trăm tệ nhưng cũng đủ để cậu ăn căng tin cả tuần.

Bàn tính trong đầu Trác Khiêm gõ cạch cạch, ánh mắt nhìn về phía dì Thẩm không nén nổi sự mong đợi.

Sau đó, cậu trơ mắt nhìn dì Thẩm vòng từ đầu xe đến đuôi xe, mở cốp xe ra, lấy một chiếc vali nhỏ từ trong đó ra.

“Hai đứa định ở lại trên núi một đêm đúng không? Nhiệt độ trên núi có độ chênh lệch ngày đêm rất lớn, tối đến sẽ lạnh lắm, dễ bị cảm lạnh. Hai đứa nhớ mặc thêm quần áo nhé.” Dì Thẩm giơ tay bên tai, làm động tác gọi điện thoại, “Có gì thì gọi cho dì.”

Trác Khiêm ngẩn ra, nhìn dì Thẩm, lại nhìn chiếc vali dì Thẩm đẩy qua cho Thẩm Gia Lan: “Hả vậy… dì Thẩm, ngài không đi với bọn con sao ạ?”

Dì Thẩm cười ôn hòa: “Các con đi xử lý công chuyện, một người ngoài như dì đi theo chỉ ngáng chân thôi.”

“Không đâu, dì Thẩm…” Trác Khiêm hận không thể nhét vali của Thẩm Gia Lan vào lại cốp xe, cậu vừa ngỡ ngàng vừa bối rối, nói không kịp lựa lời, “Sao ngài là người ngoài được ạ? Ngài không phải người ngoài, chúng ta đều là người nhà cả mà.”

Cay quá!

Cậu cay cú Thẩm Gia Lan thất thường, bình thường lì lợm đến mức Thiên Vương có nói cũng chẳng thèm nghe. Bây giờ lại như bé ngoan vâng lời nhận chiếc vali.

Giờ cậu ngoan ngoãn như vậy làm gì!

Trác Khiêm vừa mới gào rống trong lòng, Thẩm Gia Lan hiếm khi được một lần làm bé ngoan lạnh lùng mở miệng: “Cậu là gì của tôi cơ? Ai là người nhà với cậu?”

Trác Khiêm: “…”

Dì Thẩm không hiểu tại sao lúc nãy Trác Khiêm vẫn còn đang tràn đầy sinh lực mà mới chớp mắt một cái lại trở nên chán nản. Bà sờ đầu Trác Khiêm, chu đáo dặn dò vài câu trước khi xoay người trở lại xe.

Trác Khiêm thừ người nhìn chiếc xe còn chưa kịp chạm tới đã phóng đi xa, lòng đau như cắt.

Lúc này, bên tai vang lên một giọng nói: “Muốn tiện thể đi ké xe?”

Trác Khiêm lơ đãng, theo bản năng gật đầu: “Ừ.”

Đáp xong, cậu chợt hồi hồn, quay đầu phát hiện không biết Thẩm Gia Lan đã tiến đến bên cạnh từ khi nào. Đôi mắt đen trong trẻo không thấu được cảm xúc, biểu cảm vừa giống đang cười vừa không giống như đang cười.

Y nói: “Không phải chủ nhiệm lớp các cậu có cho cậu tiền sao? Không đủ?”

Trác Khiêm cuống quít che giấu tâm tư, chột dạ cúi đầu: “Vấn đề không phải là đủ hay không. Nếu dì Thẩm chở cậu lên núi thì tôi có thể đi nhờ xe, không phải là vừa hay tiết kiệm được phí đi lại cho hai người sao…”

Càng nói càng chột dạ, giọng nói càng lúc càng nhỏ, chính cậu cũng không nhận ra mấy chữ cuối cùng mà mình thốt ra đã tỏ ra sự yếu thế.

Nhưng Thẩm Gia Lan đã nhận ra, ánh mắt y vẫn luôn dán chặt vào Trác Khiêm, thấy hàng lông mi cụp xuống của cậu run rẩy, khóe miệng mím lại vì căng thẳng.

Ánh nắng nhuộm mái tóc Trác Khiêm nhạt màu đi, trông rất mềm mại.

Thẩm Gia Lan kìm nén ham muốn sờ vào nó.

Giây phút này, đột nhiên y nhận ra một điều rõ ràng——Trác Khiêm rất hợp với tóc đen.

Rất đẹp.

Hai chữ này chắc chắn không thể nói ra được, y mở miệng, bỗng hỏi một câu trong vô thức: “Tại sao cậu cần tiền?”

Trác Khiêm khó hiểu ngẩng đầu nhìn y.

Thẩm Gia Lan không cho rằng bản thân là một người có tính kiên nhẫn, nhưng không biết vì sao, giờ phút này y lại có thể kiên nhẫn lặp lại: “Dù có tiết kiệm phí đi lại cũng không được bao nhiêu. Cậu rất cần số tiền đó sao?”

Trác Khiêm không ngờ Thẩm Gia Lan còn hạ phàm để quan tâm đến chuyện riêng tư của cậu. Vừa được sủng mà sợ mà cũng vừa rối rắm không biết nên giải thích như thế nào. Dĩ nhiên cậu không thể kể ra chuyện nợ tiền, nhưng tạm thời không nghĩ ra được lý do cần tiền.

Thẩm Gia Lan đợi một lúc lâu, lại thấy Trác Khiêm nhăn mặt, nín nhịn một hồi vẫn không nói một chữ nào.

Bỗng nhiên, y tức giận.

“Không nói thì thôi.” Thẩm Gia Lan giận tím người, quay đầu đi, “Tôi cũng không muốn biết chuyện của cậu.”

Trác Khiêm: “…”

Sau một lúc lâu, Thẩm Gia Lan vẫn chừa mỗi cái ót cho Trác Khiêm.

Trác Khiêm do dự chốc lát, không nhịn được hỏi Vương Tử: “… Tại sao cậu ta lại nổi giận?”

Vương Tử cũng không hiểu kiểu gì: “Chẳng lẽ là do cậu không nói lý do cần tiền với cậu ta?”

“Việc nhỏ này đâu đáng để tức giận.” Trác Khiêm nói, “Vả lại, Thẩm Gia Lan không giống người lo chuyện bao đồng.”

Vương Tử im lặng mấy giây, mới đáp: “Bộ cậu thấy gần đây cậu ta lo chuyện của cậu còn ít lắm hả?”

Nghe vậy, Trác Khiêm cũng im lặng theo.

Cậu nhớ lại, quả thật tương tác giữa cậu và Thẩm Gia Lan còn nhiều hơn cả tương tác với Yến Thư Dương. Thậm chí khiến cậu có ảo giác đối tượng cần công lược của cậu là Thẩm Gia Lan mới đúng.

Nếu không phải nhờ Vương Tử nhắc, có khi cậu sẽ không để ý đến điểm này thật.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà cậu và Thẩm Gia Lan càng lúc càng trở nên gần gũi?

Trác Khiêm còn chưa nghĩ ra nguyên cớ, thì một chiếc xe ô tô màu đen đã ngừng trước mặt bọn họ. Tài xế là một ông chú trung niên hòa nhã, vội vàng xuống xe, nhanh nhẹn giúp bọn họ cất hành lý.

Thẩm Gia Lan không thèm khách sáo mở cửa xe ra ngồi vào, lạnh giọng lên tiếng: “Lên xe.”

Trác Khiêm cũng không dám trêu chọc Thẩm Gia Lan đang tức giận, nhanh chóng ngồi vào theo.

Đợi tài xế lên xe, lập tức giới thiệu nói mình là tài xế của nhà họ Thẩm, phụ trách đưa bọn họ lên xuống núi, tiện thể kiêm luôn vệ sĩ tạm thời.

Trác Khiêm vốn tưởng không được ngồi xe miễn phí, mới vừa đau lòng chưa được bao lâu, tự dưng nghe được tin tốt, tức thì phấn chấn cười toe toét như mùa hoa nở.

Cậu quên mất Thẩm Gia Lan còn đang tức giận, chồm tới nắm lấy cánh tay Thẩm Gia Lan lắc lắc: “Sao cậu gọi tài xế tới mà không báo với tôi một tiếng?”

Thẩm Gia Lan vô cảm quay đầu, trông thấy đôi mắt nâu nhạt màu của Trác Khiêm như chứa đầy những vụn sáng, là những tia nắng rọi lên gương mặt và đôi mắt cậu qua cửa sổ xe.

Khoảng cách giữa bọn họ gần đến thế, Thẩm Gia Lan có thể thấy rõ má lúm đồng tiền cực nông kia bên khóe miệng Trác Khiêm, dường như trong nó cũng đựng đầy những đốm sáng.

Thẩm Gia Lan đứng hình trong giây lát, nhưng y nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, cụp mắt nhìn tay Trác Khiêm đang nắm lấy tay mình.

Trên mặt Trác Khiêm còn mang theo nụ cười, nương theo ánh mắt Thẩm Gia Lan nhìn qua, nụ cười lập tức cứng đơ, cậu khựng lại hai giây, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra mà buông tay.

Thẩm Gia Lan vỗ vỗ cánh tay áo, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Sực nhớ ra, đừng tự mình đa tình, vốn không định đưa cậu theo.”

Chú tài xế đang tập trung lái xe không để ý đến chuyện vừa xảy ra ở ghế sau, nghe Thẩm Gia Lan nói thế, chú lập tức tiếp lời: “Đâu phải đâu cậu chủ. Không phải mấy ngày trước con đã gọi cho chú rồi sao? Con còn dặn mãi là có hai người.”

Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan: “…”

Y nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi, “Chú Lưu, chú tập trung lái xe đi ạ.”

Chú tài xe không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Gia Lan, nghe thấy giọng nói Thẩm Gia Lan cũng không khác bình thường là bao, vẫn tiếp tục trêu ghẹo: “Chú còn hỏi Thẩm Liên là bạn học nào khiến cậu chủ phải để tâm đến thế nữa đó. Còn cân nhắc cả chuyện Thẩm Liên không lái vững bằng chú, đường núi khó đi nên cố tình bảo chú đến chở…”

“Chú Lưu!” Thẩm Gia Lan nào biết chú tài xế nhiều lời dữ vậy, gân xanh trên trán y giần giật, “Chú đừng nói nữa.”

Bây giờ chú tài xế mới nghe ra Thẩm Gia Lan bất ổn. Hoảng hồn vì bị Thẩm Gia Lan nạt, lập tức không dám nói thêm một chữ.

May là Thẩm Gia Lan không nói gì nữa, chú tài xế lén thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng siết vô lăng, yên lặng làm người vô hình.

Thẩm Gia Lan cố gắng đè nén cơn gắt gỏng xuống, sau đó phát hiện Trác Khiêm đang nhìn y chằm chằm không chớp mắt.

Ánh mặt trời vàng tươi rực rỡ chiếu lên lỗ tai Trác Khiêm khiến chúng gần như trong suốt, trông như toàn bộ đều có màu đỏ.

Trác Khiêm im lặng một lúc, đột nhiên bùng phát, từ miệng phụt ra một tiếng.

Thẩm Gia Lan: “…”

Trác Khiêm: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Thẩm Gia Lan ơi là Thẩm Gia Lan. Cậu cũng có ngày hôm nay. Cảm giác bị người ta phá đám chắc khó chịu lắm đúng không?

Ha ha ha ha ha ha ha ha!

Trác Khiêm vỗ đùi mình, cười chảy cả nước mắt.

Sắc mặt Thẩm Gia Lan tối sầm, lau mặt: “Nước miếng của cậu bắn lên mặt tôi rồi.”

“Thật xin lỗi ha ha ha ha ha ha!” Trác Khiêm nói, “Tôi không cố ý đâu ha ha ha ha ha ha!”

Lời còn chưa dứt, lại thêm một giọt nước miếng khác bắn ra từ trong miệng Trác Khiêm, chuẩn xác không sai một li đáp lên cánh môi mỏng của Thẩm Gia Lan.

Lần này Trác Khiêm đã thấy rõ.

Trác Khiêm: “…”

Tiếng cười của cậu cũng đột ngột im bặt.

Cả khuôn mặt Thẩm Gia Lan đen đến mức giống như có thể nuốt chửng Trác Khiêm ngay giây tiếp theo. Y dùng mu bàn tay chà mạnh lên bờ môi dưới, nghiến răng rặn ra một câu: “Trác, Khiêm, cậu tiêu rồi.”

Mới nãy Trác Khiêm cười to bao nhiêu, bây giờ khóc to bấy nhiêu: “Đại ca, em sai rồi, sau này em không dám nữa. Hay là anh cũng phun nước miếng em đi. Đại ca! Đại ca tốt của em!”

Đáng tiếc cậu xin tha kiểu gì cũng không tránh được kết cục bị Thẩm Gia Lan tẩn cho một trận.

Cũng may lúc Thẩm Gia Lan đánh cậu không dùng lực mạnh, tiếng sấm thì to nhưng hạt mưa thì nhỏ. Thế là sau đó Trác Khiêm ăn gan hùm, ngồi hàng ghế sau vật lộn với Thẩm Gia Lan.

Mãi đến khi chú tài xế lớn tiếng khuyên can, hai người mới thở hồng hộc ngừng tay lại.

Trải qua trận hỗn chiến, quần áo của cả hai đều nhăn nhúm hết cả lên, đầu cũng biến thành ổ quạ.

Đây là lần đầu tiên Trác Khiêm thấy một Thẩm Gia Lan nhếch nhác như vầy, giơ tay chỉ vào y, không nhịn được lại cười hô hố.

Tuy nhiên, chưa cười được bao lâu, cậu đã tắt nắng.

Đường lên núi Thanh Bạch khúc khuỷu, xe chạy trên con đường đèo quanh co, xóc tới xóc lui, xóc đến mức cậu thấy khó chịu, khó chịu đến mức buồn nôn. May là ban sáng chỉ uống một hộp sữa, muốn nôn cũng không có để mà nôn.