Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 40: Tò mò




Đôi mắt này quá đỗi quen thuộc, chỉ là hắn không ngờ tại sao Thẩm Gia Lan lại đột nhiên xuất hiện ở đây, tại sao đột nhiên tóm lấy cổ tay hắn, trông bộ dạng còn vô cùng tức giận…

Không đợi Yến Thư Dương kịp phản ứng, Thẩm Gia Lan đã kéo cổ tay hắn xuống, sau đó buông ra.

Yến Thư Dương khó hiểu nhìn Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan mím môi, giọng điệu không mấy thân thiện nói: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân.”

Yến Thư Dương: “…”

Nếu Thẩm Gia Lan không phát âm quá rõ ràng, hắn còn tưởng mình nghe lộn.

Cho dù hắn có động tay động chân với người ta đi nữa thì đối tượng cũng là Trác Khiêm, liên quan gì đến Thẩm Gia Lan?

Nhưng Yến Thư Dương vẫn không nói ra những lời này, hắn vặn thử cổ tay bị siết đau, trên mặt lại treo lên nụ cười giả dối thường ngày: “Gia Lan, cậu đến lúc nào thế?”

Thẩm Gia Lan nhìn thẳng vào nụ cười của Yến Thư Dương, đôi mắt đen hiện lên vẻ địch ý khó phát hiện, khi y còn chưa kịp nhận ra thì đã bị Yến Thư Dương nắm bắt được.

Yến Thư Dương tức khắc sửng sốt, ngay kế đó nghe thấy Thẩm Gia Lan trầm giọng mà nói: “Tôi tới trước cậu.”

Câu này vừa dứt, cái cảm giác kỳ lạ trong lòng Yến Thư Dương càng trở nên rõ ràng hơn.

Không biết có phải do hắn nghĩ nhiều hay không…

Sao hắn cứ cảm thấy như Thẩm Gia Lan đang đề phòng hắn ấy.

Về phần Trác Khiêm, cậu không nhận ra sóng ngầm xung động giữa Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương. Cậu thấy sắc mặt Thẩm Gia Lan khó coi, nhớ đến những lời Thẩm Gia Lan vừa nói, lập tức cho rằng Thẩm Gia Lan đang nhân danh mình để gây sự với Yến Thư Dương.

Cậu không muốn dính líu đến cuộc tranh chấp của Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương, vội vàng nhích người lại gần Yến Thư Dương, nói với Thẩm Gia Lan: “Cậu ấy đang nói chuyện đàng hoàng, không có động tay động chân với tôi.”

Thẩm Gia Lan khựng lại, khoảnh khắc khi quay đầu nhìn Trác Khiêm, băng sương trong ánh mắt lạnh đến mức như đang đóng băng cả không khí xung quanh.

Trác Khiêm bỗng rùng mình, theo bản năng trốn sau lưng Yến Thư Dương.

Yến Thư Dương chú ý tới động tác nhỏ của Trác Khiêm, ý cười bên khóe môi đột nhiên càng sâu thêm. Hắn rất ân cần đứng chắn trước người Trác Khiêm, trực tiếp che khuất tầm mắt Thẩm Gia Lan.

Mặc dù Trác Khiêm không nhìn thấy mặt Thẩm Gia Lan, cũng vẫn có thể cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ người y. Từ lúc cậu trốn ra sau Yến Thư Dương, nó như một cây búa nặng ngàn cân đè ép cậu, đến mức không thở nổi.

Cậu vốn tưởng Thẩm Gia Lan sẽ tức giận quay đầu bỏ đi như mọi khi, nào ngờ Thẩm Gia Lan vẫn đứng yên một chỗ.

Một lúc sau, Thẩm Gia Lan chợt mở lời: “Cậu vẫn còn tức giận sao?”

Trác Khiêm giật mình nói: “Tức giận cái gì?”

“Ban nãy cậu đã tức giận.”

Trác Khiêm chợt hiểu ra Thẩm Gia Lan đang nhắc đến chuyện gì, quả thật vừa nhớ tới chuyện đó là cậu thấy tức giận, nhưng cậu cũng hiểu rõ có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì.

“Tôi không tức giận.” Cậu uể oải nói.

Thẩm Gia Lan không đáp, có vẻ không tin câu trả lời của Trác Khiêm.

Trác Khiêm không muốn xoắn xuýt chuyện đó với Thẩm Gia Lan nữa, trái lại nói với Yến Thư Dương: “Nếu cậu không có việc gì, thì tôi đi trước.”

“Chờ một chút.” Yến Thư Dương đưa món đồ trong tay cho Trác Khiêm, “Đồ của cậu.”

Trác Khiêm nhận lấy, hóa ra là sách tham khảo cậu để ở sân thể dục, cầm trên tay lật vài trang, may là tờ giấy kẹp bên trong vẫn còn.

Yến Thư Dương nhìn dáng vẻ Trác Khiêm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tôi không đụng vào thứ cậu kẹp bên trong.”

“Cảm ơn nha.” Trác Khiêm nói xong, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lấy mũ lưỡi trai từ trong ba lô ra đưa cho Yến Thư Dương, “Hôm đó quên trả cho cậu.”

Yến Thư Dương nhận mũ lưỡi trai, khuôn mặt ôn hòa mỉm cười với Trác Khiêm, “Làm phiền cậu rồi.”

Trác Khiêm phất tay, cầm theo sách tham khảo rời đi.

Cậu bước ba bước thành hai bước, nhanh chóng khuất bóng tại chỗ rẻ ngay đại sảnh, bởi vậy cũng không nhận ra ánh mắt Thẩm Gia Lan vẫn luôn dõi theo phía sau mình.

Rất lâu sau, Thẩm Gia Lan mới thu tầm mắt lại, bỗng nhìn về chiếc mũ lưỡi trai nằm trong tay Yến Thư Dương.

Yến Thư Dương giơ chiếc mũ lên, không biết cố ý hay vô tình mà giải thích một câu, “Trước đó tớ thấy tóc cậu ấy hơi rối, nên cho cậu ấy mượn mũ.”

Thẩm Gia Lan cao hơn Yến Thư Dương một chút, rũ mắt, ánh mắt lạnh ngắt, vừa mở miệng là chất vấn: “Không phải cậu rất ghét Trác Khiêm sao?”

Yến Thư Dương hạ tay đang cầm chiếc mũ lưỡi trai xuống, một tay đút túi, dáng đứng tùy tiện. Ngay cả khi đối diện với khuôn mặt lạnh của Thẩm Gia Lan vẫn trông rất thản nhiên——đây là lần đầu tiên hắn không bị cuốn theo cảm xúc của Thẩm Gia Lan, mặc dù không chắc có thể gánh nổi hậu quả, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhẹ nhõm đến thế.

Trước đây, hắn chưa từng nhận ra cảm giác không phải vật đính kèm lại thoải mái như vậy, không cần phải nơm nớp lo sợ, không cần phải thấp thỏm bất an, cũng không cần phải ép bản thân cười khi không muốn cười.

Thế nhưng, dưới ánh nhìn lạnh băng của Thẩm Gia Lan, hắn bật cười từ nội tâm, “Không phải cậu cũng rất ghét Trác Khiêm sao?”

“Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?” Giọng nói Thẩm Gia Lan trầm thấp, lời nói ra không hề kiêng kị, “Hồi trước thấy Trác Khiêm né còn không kịp, bây giờ lại chủ động bám lấy, đây không giống phong cách hành sự của cậu.”

Dừng một lát, mới nói tiếp, “Hay là, Trác Khiêm đột nhiên thay đổi mục tiêu khiến cậu thấy không quen?”

Yến Thư Dương lắc đầu, “Cậu nói sai rồi.”

Thẩm Gia Lan không nói gì.

Yến Thư Dương dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt tinh xảo của Thẩm Gia Lan, cùng với biểu cảm khiến hắn cảm thấy hết sức xa lạ phía trên đó. Nếu không phải nhờ Trác Khiêm, e rằng hắn không thể nào biết được hóa ra Thẩm Gia Lan trời sinh mặt lạnh cũng sẽ có biểu cảm xuất sắc như thế này.

Nghĩ đó đây, bỗng dưng hắn nhếch môi cười rộ lên, “Tớ chỉ tò mò thôi. Rốt cuộc thì Trác Khiêm kia có chỗ nào thần thông quảng đại mà khiến cậu trở nên không giống cậu hết lần này đến lần khác.”

Thẩm Gia Lan không ngờ lại nhận được đáp án này, trong phút chốc có hơi kinh ngạc.

Đôi mắt Yến Thư Dương sáng quắc, như thể muốn nhìn ra gì đó trên mặt Thẩm Gia Lan, hắn nhân lúc Thẩm Gia Lan không để ý, cúi xuống ngửi ngửi từ bên bả vai Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan cau mày, lùi về sau hai bước.

Yến Thư Dương cũng không để tâm lắm, chỉ nói: “Cậu có biết trên người cậu có mùi rất khó ngửi không? Mùi khói dầu, mùi nước hoa rẻ tiền, còn một vài mùi lạ khó tả.”

Vừa nói, hắn vừa nhăn mũi, “Mùi hương sạch sẽ đã từng có trên người cậu, bây giờ không biết bị Trác Khiêm dẫn đi đâu mà dính phải những mùi khó chịu này.”

Thời khắc này, sắc mặt Thẩm Gia Lan đã lạnh vô cực: “Tất cả những chuyện này có liên quan gì đến cậu?”

“Không liên quan gì đến tớ.” Yến Thư Dương nói, “Nhưng chú Thẩm bảo tớ…”

Còn chưa dứt câu, Thẩm Gia Lan đột ngột nắm chặt lấy cổ áo hắn, hung ác đẩy hắn lên vách tường.

Lưng Yến Thư Dương va đập vào tường, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Cùng lúc đó, xung quanh truyền đến tiếng la thất thanh.



Trác Khiêm chạy một mạch về phòng.

Ba người còn lại vẫn chưa về, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Trác Khiêm bỏ ba lô và sách tham khảo xuống, chuẩn bị quần áo rồi vào phòng tắm. Cậu thấy hơi mệt, không thèm sấy khô tóc đã leo lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, Trác Khiêm tỉnh giấc, nghe thấy Lạc Trạch và Kiều Kiệt đang nhỏ tiếng bàn luận gì đó.

“Không đâu, tôi nhớ quan hệ của bọn họ rất tốt mà. Tuy rằng tính tình Thẩm Gia Lan không tốt, nhưng Yến Thư Dương vẫn luôn nhường nhịn cậu ta, sao tự dưng lại cãi nhau?”

“Tôi cũng nghe người ta nói thôi, thật giả thế nào không rõ. Bọn họ đều nói tối qua Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đánh nhau dưới lầu túi bụi.”

“Có phải do Yến Thư Dương hết chịu nổi Thẩm Gia Lan rồi không?” Kiều Kiệt tặc lưỡi, “Cái nết Thẩm Gia Lan kia đúng là không phải ai cũng chịu được.”

Lạc Trạch nhún vai, ý bảo không biết.

Cuối cùng, vẫn là Lý Gia Nhiên vừa đánh răng rửa mặt bước ra từ trong phòng tắm tiếp nhận chủ đề này, “Nhân tiện, các cậu không phát hiện ra một điểm kỳ lạ hay sao?”

Lạc Trạch đang soạn sách vở quay đầu lại, “Điểm kỳ lạ gì?”

Lý Gia Nhiên nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, ký túc xá của Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương không nằm ở tòa này mà nhỉ? Bọn họ có cãi nhau cũng nên cãi ở tòa của mình. Tại sao lại cãi nhau ở tòa của chúng ta?”

Lạc Trạch: “…”

Kiều Kiệt: “…”

Ờ ha!

Không ai trong số họ để ý đến điểm này!

Nhờ Lý Gia Nhiên nhắc đến, hai người sực nhận ra, càng tò mò chân tướng sự việc——Yến Thư Dương nổi tiếng tốt tính trong trường, lại hay nhường Thẩm Gia Lan. Rốt cuộc có chuyện gì mới khiến bọn họ đánh nhau túi bụi dưới tòa ký túc xá khác?

Nghe bọn họ nói xong, Trác Khiêm cũng không hiểu tại sao.

Cậu cẩn thận hồi tưởng lại, hình như trong nguyên tác không có tình tiết công thụ chính ẩu đả đánh nhau.

Vì thế cậu hỏi Vương Tử: “Cậu biết tại sao bọn họ đánh nhau không?”

“Không rõ lắm.” Trái lại Vương Tử có vẻ rất khoái trá, trong giọng nói đều ẩn chứa niềm vui khi người gặp họa, “Không chừng giống như Kiều Kiệt đã nói, cuối cùng Tiểu Yến không chịu nổi tính khí thất thường của Thẩm Gia Lan nữa, lật mình nổi dậy đấu tranh, đánh Thẩm Gia Lan một trận.”

Trác Khiêm leo xuống giường, hỏi Lạc Trạch: “Tối qua ai thắng?”

Lạc Trạch gãi đầu: “Cũng không tính là đánh nhau. Thật ra là Thẩm Gia Lan đơn phương đánh Yến Thư Dương, Yến Thư Dương mãi trốn tránh, sau đó quản lý ký túc xá và vài bạn học tới tách bọn họ ra.”

Nghe vậy, Vương Tử lập tức ngậm miệng.

Kiều Kiệt hỏi Trác Khiêm: “Không phải hôm qua cậu về sớm lắm sao? Không hóng chuyện?”

Trác Khiêm lắc đầu, thầm nghĩ nếu cậu chậm một bước thì có khi là tham gia vào luôn ấy chứ. May là cậu rời đi sớm, chứ không ở cạnh thì khuyên cũng không ổn mà không khuyên cũng không xong, có khi còn ăn một cú từ Thẩm Gia Lan thay Yến Thư Dương.

Thôi, vẫn không nên nhúng tay vào mâu thuẫn giữa công thụ chính.

Trở lại sau kỳ nghỉ Quốc khánh, ai nấy cũng đều chán chường, lên lớp thì mất tập trung, chỉ có một sự kiện khiến mọi người tỉnh táo phân nửa——sắp tổ chức họp phụ huynh.

Vừa nghe tin này, Kiều Kiệt ngồi bàn trước ôm đầu la hét như quỷ khóc sói gào: “A a a! Chắc chắn tôi sẽ là đối tượng trọng điểm bị phê bình trong buổi họp phụ huynh. Mỗi lần đi họp phụ huynh về đều bị lột mất một lớp da. Học kỳ 1 thi nát bất như vậy, nếu bị nhìn thấy bài kiểm tra nữa thì tôi tới số mất.”

Trác Khiêm đọc sách, bị tiếng kêu la của Kiều Kiệt làm ồn đến mức không vào được chữ nào. Dứt khoát lấy cuốn sách tham khảo ra kiểm tra đáp án những câu đã làm trước đó.

Kiều Kiệt kêu rên xong, quay đầu lại thì thấy Trác Khiêm đang cầm bút hí hoáy viết lên sách tham khảo.