Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 15: Nghe nói




Trác Khiêm đói quá trời quá đất, đến căng tin mua một cái bánh mì, vừa ăn vừa đi chậm như rùa quay về lớp.

Ngay khi cậu bước vào lớp, lớp học vốn đang ồn ào ầm ĩ bỗng trở nên im lặng. Các bạn học lần lượt nhìn về phía cậu, sau đó bắt đầu chụm đầu thì thầm với nhau.

Trác Khiêm không nghe rõ mọi người đang bàn tán cái gì, nhưng linh cảm chắc chắn rằng đang thảo luận chuyện liên quan đến cậu.

Trên mặt cậu lộ vẻ hoang mang, đang định về chỗ, một bóng người vội vã đột ngột xuất hiện chắn trước tầm mắt cậu. Cậu còn chưa thấy rõ mặt đối phương đã bị người đó kéo ra khỏi lớp không nói một câu.

Tận khi sắp tới cửa lớp bên cạnh, Lạc Trạch mới buông tay Trác Khiêm ra. Vẻ mặt cậu ta căng thẳng, nói rất nhanh: “Trịnh Thiện tới rồi, cậu cẩn thận thì hơn, có thể nó sẽ gây sự với cậu bất cứ lúc nào.”

Trác Khiêm hiểu ra ngay.

Bảo sao mọi người lại đồng loạt nhìn cậu, bởi vì Trịnh Thiện từng đăng trong vòng bạn bè nói phải dạy cho cậu một bài học.

“Cơ mà hình như Trịnh Thiện lại mới đánh nhau với ai đó, bị thương khá nặng đó, đeo cả kính râm lẫn khẩu trang vẫn có thể nhìn ra nó bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập.” Lạc Trạch lo lắng nói, “Tóm lại né được thì né đi.”

Trác Khiêm rất cảm động vì Lạc Trạch sẵn lòng nói mấy lời này với cậu, dù sao thì thái độ của nguyên chủ đối với Lạc Trạch chẳng tốt lành gì cho cam, thế mà Lạc Trạch vẫn bao dung cậu.

“Tôi biết rồi.” Trác Khiêm gật đầu, chân thành nói, “Lạc Trạch, cảm ơn cậu vì đã nói cho tôi biết chuyện này.”

Nói xong, cậu mỉm cười nhìn Lạc Trạch.

Bọn họ vốn đứng khá gần nhau, khi Trác Khiêm mỉm cười, Lạc Trạch cũng thấy rõ nốt ruồi lệ màu nâu nhạt ở đuôi mắt Trác Khiêm, dưới hàng mi dài như ẩn như hiện, tựa như một giọt mực nước nhỏ xuống cái ao trong veo thấy đáy trong lòng Lạc Trạch.

Mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, mở miệng nửa ngày mới thốt ra một lâu không liên quan: “Chúng ta là bạn cùng phòng, cần gì phải khách sáo? Sau này có thắc mắc gì về việc học cũng có thể hỏi tôi.”

Trác Khiêm không hiểu sao chủ đề lại nhảy sang học tập, cậu gãi đầu, nói cảm ơn: “Lòng tốt của cậu thì tôi nhận, nhưng tới giờ thì vẫn không có chỗ nào không hiểu.”

“…”

Nhớ tới thành tích hạng nhì đếm ngược toàn khối của Trác Khiêm, Lạc Trạch im lặng một lúc lâu.

Không lâu sau, tiếng chuông vào học vang lên. Trác Khiêm ném vỏ bịch bánh mì đã ăn xong vào thùng rác, cùng Lạc Trạch vào lớp.

Ánh mắt của các bạn học lại lũ lượt kéo đến.

Trác Khiêm vờ như không thấy, đi thẳng đến chỗ ngồi của nguyên chủ——hàng cuối cùng gần cửa sau.

Lạc Trạch là bạn cùng bàn của cậu, Kiều Kiệt và Lý Gia Nhiên ngồi ngay phía trước bọn họ.

Ba người nhìn Trác Khiêm ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó lấy sách vở, hộp bút của tiết đầu tiên từ trong hộc bàn ra. Chẳng thèm ngó ngàng đến Trịnh Thiện đã nhìn cậu chòng chọc từ lúc bước vào cửa lớp.

Tuy trước kia Trác Khiêm và Trịnh Thiện có vẻ thân thiết, nhưng nói sao thì Trác Khiêm cũng hơi e dè Trịnh Thiện, mỗi lần cãi nhau ắt sẽ chủ động làm hòa trước, đương nhiên sẽ không như hiện tại, coi Trịnh Thiện như người không khí.

Nói thế thì, Trác Khiêm và Trịnh Thiện nghỉ chơi thật rồi à?

Nhưng Trịnh Thiện chắc chắn không phải người tốt, lại còn là kẻ có thù tất báo. Trác Khiêm làm vậy không sợ bị Trịnh Thiện trả thù sao?

Đám Lạc Trạch nhìn nhau, nhún vai.

Thôi kệ, đương sự còn chưa xoắn, cần gì tới lượt mình xoắn hộ.

Chớp mắt đã đến mười hai giờ trưa, chuông tan học vừa vang lên, các bạn học như ong vỡ tổ mà ùa ra khỏi lớp.

Kiều Kiệt đợi Lý Gia Nhiên và Lạc Trạch cùng đến căng tin ăn trưa. Lạc Trạch nhìn Trác Khiêm đang thu dọn tập vở, chần chừ một chốc, vẫn hỏi: “Cậu có muốn đến căng tin ăn cơm với tụi tôi không?”

Trác Khiêm cười nói được thôi.

Kiều Kiệt vội bổ sung: “Bọn tôi ăn ở đại sảnh tầng dưới, không lên lầu đâu á.”

Trác Khiêm nói: “Trùng hợp quá, tôi cũng không lên lầu ăn.”

Kiều Kiệt: “???”

Trước kia Trác Khiêm vừa nghe hai chữ “đại sảnh” đã nhăn mày nhăn mặt, sợ nói thêm một lần cũng ảnh hưởng đến sự cao quý của thiếu gia cậu đây cơ mà.

Sao giờ tự dưng thiếu gia lại chịu hạ mình rồi?

Kiều Kiệt ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên.

Vẻ mặt Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên bình tĩnh, thấy nhiều quen rồi.

Ngay cả học hành chăm chỉ mà Trác Khiêm còn nói ra khỏi mồm được thì còn gì khó chấp nhận hơn nữa?

Trác Khiêm dọn sách vở xong, ngẩng đầu lên phát hiện Trịnh Thiện vẫn còn ngồi tại chỗ. Cậu nhớ tới chuyện gửi mail cho mẹ Trịnh Thiện, quay đầu nói với đám Lạc Trạch: “Phiền các cậu đợi tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với Trịnh Thiện.”

“Trác Khiêm!” Lạc Trạch sợ tới mức đổi sắc mặt, “Cậu đừng đi…”

Tiếc rằng cậu ta còn chưa nói hết, Trác Khiêm đã cất bước về phía Trịnh Thiện.

Trịnh Thiện mặc một chiếc áo hoodie, mũ che khuất nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt lộ ra cũng bị khẩu trang bịt cứng ngắc. Cả buổi sáng cậu ta cứ ngồi yên một chỗ, hết tiết rồi vẫn không chịu di chuyển.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trịnh Thiện quay đầu sang, thấy người đến là Trác Khiêm, có thể nhận ra toàn thân cậu ta cứng đờ trong thoáng chốc.

“Phải rồi, Trịnh Thiện, không phải tôi đã nói sẽ gửi ảnh chụp màn hình cho mẹ cậu đấy ư? Nhưng điện thoại tôi hư mất rồi, còn chưa sửa xong.” Trác Khiêm nói, “Cuối tuần này tôi mới lấy lại điện thoại, tới lúc đó tôi sẽ…”

Vừa nói được một nửa, Trịnh Thiện như ngồi trên lửa đột ngột đứng bật dậy, giơ tay ngăn cản Trác Khiêm lại gần: “Chờ đã!”

Trác Khiêm bị động tác bất ngờ này của cậu ta làm hết hồn: “Sao vậy?”

Trịnh Thiện không nói gì, lục tung túi quần, sau đó lấy ra một tờ danh thiếp, hai tay cậu ta cầm danh thiếp, khom lưng một góc 90 độ, dè dặt đưa tấm danh thiếp cho Trác Khiêm.

Trên mặt Trác Khiêm toàn chấm hỏi: “Cho tôi à?”

Đợi Trác Khiêm nhận lấy danh thiếp, Trịnh Thiện gằn từng chữ: “Chuyện lúc trước đều là lỗi của tao. Đây là danh thiếp của mẹ tao, nếu sau này tao tái phạm thì mày cứ gọi cho mẹ tao. Mẹ tao nói sẽ thay mày nghiêm khắc dạy dỗ tao đàng hoàng.”

Trác Khiêm: “…”

Dứt lời, Trịnh Thiện lại nói xin lỗi một cách vô cùng trịnh trọng, sau đó không đợi Trác Khiêm mở miệng, cậu ta đã nhảy qua bàn, như bỏ chạy mà lủi đi mất, làm như Trác Khiêm là quái vật ăn thịt người không bằng.

Trác Khiêm: “…”

Cậu cụp mắt nhìn hai chữ “Ngô Mạn” trên danh thiếp, cất vào trong túi.

Ở bên kia, đám Lạc Trạch và những bạn còn nán lại trong phòng học đã sợ ngu người. Có nằm mơ cũng không ngờ lại có ngày Trịnh Thiện gặp Trác Khiêm y như chuột thấy mèo. Cái dáng vẻ hoảng loạn bỏ chạy kia còn đâu sự kiêu căng ngạo mạn ăn hiếp người khác khi xưa nữa?

Đợi Trác Khiêm qua đây, Lạc Trạch không nhịn được tặc lưỡi: “Đỉnh đấy, cậu làm gì Trịnh Thiện rồi? Nó sợ cậu tới mức đó.”

Mặt Trác Khiêm hoang mang.

Sao cậu biết được?

Ban đầu cậu còn định nói vài câu về chuyện đó với Trịnh Thiện, ai mà ngờ mỗi lần thấy cậu đều ước gì chân dài tám thước để chạy cho lẹ, Trác Khiêm chặn đường mấy lần đều không thành công, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Cuộc sống học đường bận rộn với đủ thứ chuyện.

Trác Khiêm đã quyết tâm giành học bổng, ngoại trừ ăn uống tắm rửa ngủ thì gần như dành toàn bộ thời gian để học. Sau đó, cậu phát hiện——hình như cậu là một trong số ít người chịu học hành trong lớp này.

Lớp cậu là 11-6 ban tự nhiên, nguyên khối 11 chỉ có 6 lớp ban tự nhiên, dựa theo tổng thành tích từ trước đến nay để chia lớp từ 1~6. Bởi vậy, học sinh giỏi đều tập trung ở 11-1, mà thành tích kém hay gây sự phá phách đều tập trung ở cái đuôi 11-6.

Trong số đó, điển hình của học sinh yếu kém chính là Trác Khiêm và Trịnh Thiện.

Bây giờ tự dưng Trịnh Thiện lại trở nên an phận, Trác Khiêm không biết ăn trúng cái gì mà bắt đầu quay đầu là bờ tập trung học hành, khiến mọi người trong lớp 6 hoảng sợ, còn tưởng sắp có chuyện gì kinh khủng sắp xảy ra. Bọn họ thấp thỏm lo sợ, cũng ngoan ngoãn theo được ba ngày, kết quả chẳng có chuyện gì cả…

Quay đầu nhìn lại, Trịnh Thiện vẫn an phận như cũ, Trác Khiêm trông vẫn yêu thích việc học như trước.

Mọi người không dám hỏi Trịnh Thiện, thế là chạy tới hỏi Trác Khiêm.

“Dù sao chúng ta cũng đâu có thi đại học. Đợi tốt nghiệp cấp ba rồi bỏ tiền ra nước ngoài mạ vàng học vấn, sau khi về không biết chừng còn danh giá hơn mấy sinh viên học chính quy kia nữa.” Cũng là học sinh dốt – Tề Hạo Miểu không thể chịu nổi hành vi mỗi ngày ôm sách gặm của Trác Khiêm, vỗ bộp vào cuốn sách trong tay Trác Khiêm, “Tiết thể dục rồi! Coi gì mà coi!”

Cuối cùng Trác Khiêm cũng dời ánh mắt từ sách lên mặt Từ Hạo Miểu, cậu lơ ngơ chớp chớp mắt: “Tại đâu có gì để làm đâu.”

Nghe thế, đại biểu môn thể dục Tề Hạo Miểu tức sôi máu: “Không có gì để làm? Vợt bóng bàn để làm gì? Vợt tennis để làm gì? Bóng rổ và bóng đá để làm gì? Với thành tích hiện tại của cậu thì cho dù có xem hết sách giáo khoa cũng không làm nên cơm cháo gì.”

“Còn chưa chắc.” Trác Khiêm nhướng mày, “Tôi định thi đại học.”

“…”

“Tôi định giành học bổng kỳ này.”

“…” Im lặng một lúc lâu, Tề Hạo Miểu hỏi, “Cậu còn dự định cái gì nữa?”

Trác Khiêm nghiêm túc suy ngẫm: “Còn định kiếm tiền.”

Tề Hạo Miểu phì cười, cậu ta ôm bụng cười càng lúc càng to mồm, cười đến mức chảy nước mắt, khó lắm mới ngừng nổi. Cậu ta đặt tay lên vai Trác Khiêm, chỉ về hướng vài người đi ngang qua sân thể dục cách đó không xa.

“Nhìn thấy không? Người ta là những học sinh xuất sắc giành học bổng. Bây giờ mới tháng chín mà nghe nói bọn họ đã bắt đầu tham gia huấn luyện cho kỳ thi Olympic toán học năm sau rồi.”

Trác Khiêm nhìn theo hướng Tề Hạo Miểu chỉ, vừa hay nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, càng trùng hợp hơn nữa là người đó cũng đang quay đầu nhìn cậu.

Trác Khiêm: “…”

Mịa!

Sao lại là Yến Thư Dương?

Cái tên này y như âm hồn không tan, đi tới đâu cũng gặp được.

Yến Thư Dương đối mắt với cậu hai giây, cong môi mỉm cười.

Trác Khiêm vội quay mặt đi, vờ như chưa thấy gì hết.

Tề Hạo Miểu không để ý tới mấy chi tiết này, cậu ta đột nhiên như phát hiện ra cái gì, kinh ngạc than ài: “Không phải đó là Yến Thư Dương à? Người đi bên cạnh cậu ta thế mà lại không phải Thẩm Gia Lan! Kỳ lạ thật, song sinh dính liền mà cũng có lúc tách rời ư!”

Nói tới đây, trên mặt Tề Hạo Miểu toét ra nụ cười bà tám, ỷ đang đứng xa Yến Thư Dương, không thèm hạ giọng xuống, “Hồi trước cậu để ý Yến Thư Dương dữ vậy, chắc là không thể nào không biết chuyện giữa Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan đâu nhỉ?”

Nói xong, còn nhìn Trác Khiêm nháy mắt mấy cái.

Trác Khiêm vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ công thụ chính Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan còn chưa ma sát ra tia lửa nào mà sao đã có tin đồn yêu đương rồi?

“Tôi coi cậu là anh em tốt mới nói cho cậu biết đó. Cậu đừng có kể cho người khác nghe nha.” Tề Hạo Miểu – người vừa lên chức “anh em” hôm qua nói như thế.

“… Vậy cậu đừng nói nữa.” Trác Khiêm không muốn nghe, làm vật lót đường, biết càng nhiều càng dễ chết, cậu còn chưa muốn chết sớm vậy đâu.

“Không được, tôi vẫn phải nói, chứ không nghẹn chết mất.” Tề Hạo Miểu luôn mồm, “Tôi nghe nói là, Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan quen biết từ lúc nhỏ, gia đình thân nhau mấy đời, từ cấp hai đã học chung với nhau, khoảng thời gian dài đó đã nảy sinh tình cảm. Cậu thấy Thẩm Gia Lan hay mặt nặng mày nhẹ với Yến Thư Dương đúng không? Nhưng Yến Thư Dương không hề nổi giận, còn tốt tính dỗ dành Thẩm Gia Lan. Biết tại sao không?”

Trác Khiêm lắc đầu, trong lòng cứ có linh cảm bất ổn, muốn bịt mồm không cho Tề Hạo Miểu nói thêm gì nữa.

Nhưng Tề Hạo Miểu lanh mồm, lanh miệng, mở miệng nói ra: “Bởi vì bọn họ là kiểu quan hệ này nè.”

Cậu ta vừa nói vừa chọt hai ngón trỏ vào vào nhau.

Giây tiếp theo, Tề Hạo Miểu hét lên thảm thiết, bị người đằng sau đá một phát từ bậc thang đầu tiên của khán đài té quỳ rạp xuống bậc thang cuối cùng, đau đớn la to.

Trác Khiêm bị tình huống bất ngờ này dọa sợ tái mặt, ngẩng đầu lên nhìn, Thẩm Gia Lan đứng ngay phía sau bọn họ, mặt đen như đít nồi kho cháy hai tiếng đồng hồ.

Dĩ nhiên, y đã nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.