Thư Ca

Chương 8: Lưỡng tương tranh chấp




Ồ, quân vương nhướng mày: "Lần này, là ai trong hậu cung của trẫm, lọt vào mắt của ngươi."

"Hoàng huynh sáng suốt, thần đệ còn chưa mở miệng đã bị nói trúng rồi."

"À, ngoại trừ người của trẫm, ngươi còn chuyện gì khác cần bẩm sao?"

Thụy vương cười, liền nghiêm túc nói: "Hoàng huynh, người mà thần đệ muốn là sài nhân trong hậu cung của Hoàng huynh, họ Thư tên Ca." Nói xong chăm chú nhìn quân vương.

Thư Ca...Hoàng đế chậm rãi nheo mắt: "Thần đệ nói là Thư Ca à?"

"Hoàng huynh, người ấy là nhi tử của Thư Hòa, ba năm trước đây tiến cung, hiện ở Lục Nhiên Cư gần lãnh cung, là Thư Ca."

Nhất thời trở nên tĩnh lặng, một cơn gió nhẹ thổi qua, mấy tờ giấy trên bàn sột soạt lay động.

Hừ, Hoàng đế bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, khuôn mặt đẹp đẽ càng mỹ lệ lạ kỳ: "Xem ra, thần đệ đã tìm hiểu rất kỹ về phi tử của trẫm nhỉ." Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn: "Trẫm đem sủng cơ ở Dật Hương Các ban cho ngươi được chứ, vừa giỏi ca múa, lại rất biết cách hầu hạ người."

"Hoàng huynh" Thụy vương liền gạt đi: "Thần đệ muốn Thư Ca."

Ái chà, chân mày Hoàng đế khẽ nhếch: "Thư Ca kia bộ dạng tầm thường, hơn nữa..." Nét cười ẩn hiện: "Trên giường hoàn toàn không biết cách hầu hạ, còn rất ngây ngô." Đệ đệ của trẫm à, Thư Ca kia ta đã hưởng qua rồi. Trong lòng chợt nổi lên ý cười, liếc nhìn Thụy vương đầy khiêu khích.

Phải, cũng vì... như thế, mới bị tổn thương đến vậy...Nhớ tới vết bầm xanh tím kia, lòng Thụy vương không khỏi có chút u ám: "Thần đệ không cảm thấy như vậy, Thư Ca rất vừa mắt ta, nếu Hoàng huynh không hài lòng với cậu, vậy thì cho ta cũng không thành vấn đề rồi."

"Xem ra, thần đệ rất có hứng thú với hắn, hắn thật tốt như vậy sao?"

A, Thụy vương nhẹ nhàng cười: "Cậu ấy tốt hay không, chỉ có thần đệ biết, hậu cung của Hoàng huynh có vô số mỹ nhân, thần đệ chỉ cần một tên sài nhân, tình nghĩa huynh đệ chúng ta tốt như vậy, Hoàng huynh, nhất định sẽ đồng ý chứ?" Đưa mắt sang, nhìn chằm chằm ca ca của hắn.

Khá lắm đệ đệ, hay cho cái gọi là tình nghĩa huynh đệ, là uy hiếp sao? Chỉ tiếc... đôi mắt Hoàng đế phút chốc nheo lại, chỉ tiếc Thư Ca cũng vừa mới khơi dậy hứng thú của y. Ngón tay hơi co lại: "Dù cho là vậy, cũng là phi tử của trẫm, thần đệ không sợ trong triều dị nghị sao?"

Ha ha, "Dị nghị" Thụy vương khinh miệt nghĩ: "Hoàng huynh, với tính tình lẫn thân phận của hai người chúng ta, cần gì phải để ý tới người khác, huống hồ, tại Đại Lương này chỉ cần Hoàng huynh ngươi gật đầu, ai dám dị nghị, trừ phi kẻ đó chán sống rồi." Bỗng nhiên giọng điệu trở nên thành khẩn: "Hơn nữa, ta cùng Thư Ca là lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần có được hắn, sau này Hoàng huynh bất kể có nói gì, thần đệ chắc chắn không chút do dự, trung thành cả đời, ca ca." Lại kêu lên hai tiếng: "Thực An."

Thực An, bàn tay đang đặt trên bàn càng siết chặt. Hừ, cái tên này của y, trước đây chỉ có phụ hoàng và mẫu hậu gọi, bây giờ không còn ai gọi, cũng chẳng ai dám xưng hô như vậy...

Trung thành cả đời -- vậy nếu không cho sẽ bất trung bất phụng sao?

Không hổ là huynh đệ ruột thịt của ta, vừa đấm vừa xoa, ngày càng làm càn. Vẻ mặt lạnh như tiền: "Xem ra, Thụy vương sẽ không chấp nhận chữ "không" rồi, nếu trẫm không chịu thì sao?"

Thụy vương trừng mắt nhìn Hoàng đế trước mặt lộ ra bộ dạng trầm trọng nguy hiểm, biết rằng có một số việc nói ra sẽ phạm vào cấm kỵ, nhưng... là vì Thư, để có thể cùng cậu nếm trải tình yêu như người bình thường, nếm trải đôi lứa hẹn thề, nếm trải sống chết có nhau, có thể trải qua hết thảy cùng một người thật lòng với mình, còn mong gì hơn?... Hi sinh mọi thứ cũng đáng giá...

"Hoàng thượng" Giọng điệu trở nên nặng nề: "Thần đệ nói, chỉ cần một mình cậu ấy, để có được cậu, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, có thể thay đổi rất nhiều thứ, kể cả giang sơn Đại Lương này, vì thế, mong Hoàng thượng tác thành."

Rầm, bàn tay hung hăng đập lên mặt bàn, giang sơn Đại Lương, rốt cục cũng nói ra miệng rồi, "To gan! Lại còn dám nói ra những câu như vậy!"

Nét lạnh lùng vốn có lại thêm phần tàn độc. Làm hoàng đế, điều quan trọng nhất, cũng là điều kiêng kị nhất, chính là quyền lực trong tay...

Đệ đệ ruột này lại nắm đến phân nửa binh quyền...

Điều này từ trước tới nay như cái gai ở trong lòng, âm ỉ nhức buốt, khiến cho cuộc sống hàng ngày của y luôn bất an...

"Thụy thân vương, trẫm có thể lập tức phế bỏ ngươi!"

"Hoàng thượng" Thụy vương bước lên một bước: "Phế đi thần đệ cũng chẳng sao, có điều, Nghiêm tướng quân tính tình hung bạo, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm ra việc gì mạo phạm đến Hoàng huynh, thật khiến cho thần đệ bất an."

Ngươi, Hoàng đế nghiến răng, Nghiêm Thanh, kẻ kia là tâm phúc trung thành nhất của Thụy vương, tên đại tướng đương triều kia chỉ nghe lời một mình đệ đệ của y. Sớm muộn gì, ta cũng sẽ đem những cái gai này nhổ tận gốc, sẽ sớm thôi...

Chậm rãi hừ một tiếng xả giận: "Thụy, trẫm là Hoàng đế, ngươi nói xem thần dân sẽ đứng về phía Hoàng đế đích thực của Đại Lương hay sẽ theo bên loạn thần tặc tử đây?"

"Đúng vậy, rất có lý, chỉ là" Đôi mắt Thụy vương càng tối lại: "Thua, đương nhiên là loạn thần tặc tử, còn kẻ thắng, sẽ đăng cơ thành tân hoàng!"

Thụy vương trừng đôi mắt vốn vẫn lạnh hơn Hoàng đế ba phần. Biết rõ trong lòng đã nổi lên thứ gì đó. Cũng hiểu được những lời này chỉ nên chôn chặt tận đáy lòng mới là an toàn nhất, ổn thỏa nhất. Nhưng để có được người kia, cũng đành phải như vậy. Kỳ thực chẳng phải hắn ham muốn gì. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng Hoàng huynh vẫn luôn là người mà hắn tôn kính, chưa bao giờ nghĩ tới muốn phản bội gì cả. Nhưng kể từ khi gặp được người kia, hắn đã biết "muốn" là cái gì...

Chỉ cần quân vương trước mặt đáp ứng, như vậy ca ca, sẽ mãi là Thực An ca ca của hắn... Cũng sẽ mãi là Hoàng huynh của hắn, Hoàng đế của Đại Lương, là quân vương mà hắn thuần phục suốt đời...

Ánh mắt lấp lánh, cùng Hoàng đế nhìn thẳng vào mắt nhau...

Nhất thời trong phòng im ắng, chỉ còn nghe tiếng hơi thở, vang vọng khắp bốn phía...

Phiền muộn trút xuống như mưa, gây nên áp lực nặng nề...

"Bẩm hoàng thượng, đặc phái viên Kỳ Quốc đêm nay sẽ đến sớm."

Thị vệ một bên bẩm báo, một bên vẫn cảm thấy được bầu không khí có gì đó khác thường.

Hoàng đế đột nhiên cười: "Thần đệ, nhanh đi chuẩn bị một chút đi, trẫm cũng phải đi chuẩn bị, kẻo lại bị một tiểu quốc cười chê. Người đâu! Tiễn Thụy thân vương hồi phủ!"

Thụy vương chậm rãi khom người: "Hoàng thượng anh minh, thần đệ tin rằng với quyết định của Hoàng thượng, mọi thứ sẽ vô cùng hoàn mỹ, đã thế, thần đệ cáo lui trước." Xoay người đi ra ngoài.

Đến khi tiếng bước chân hoàn toàn không còn nghe được, Hoàng đế chậm rãi tựa ở trước bàn, đột nhiên hất tay một cái, sách trên bàn đều bị gạt rơi hết trên mặt đất...

Tốt, tốt lắm, đệ đệ tốt của trẫm, phi tử tốt của trẫm, Thư Ca!

Môi mím chặt.

Đừng quên, trẫm mới là Hoàng đế, lưỡng tình tương duyệt, cũng phải đợi ta cho phép mới được!

Thư Ca, Thư Ca...

Đôi môi đang mím dần giãn ra....

Trẫm không muốn ban tặng ngươi cho ai, cũng không muốn ai chạm vào ngươi, thì không ai có thể chạm vào ngươi!

Đồng tử đẹp đẽ híp lại, tiện tay bứt xuống những cánh hồng bên cửa sổ. Chậm rãi, vuốt ve trong tay...

Giang sơn này là của ta, người này, cũng là của ta...

"Người đâu! Bữa tiệc đêm nay, toàn bộ tần phi trong cung đều gọi tới, thiếu một người liền xử trí theo luật lệ trong cung!"

Hừ, để trẫm xem thử, các ngươi "tương duyệt" tới mức nào rồi...