Thư Ca

Chương 1




Cơn gió tháng năm dịu nhẹ như một thiếu nữ mảnh mai khẽ vươn tay mơn trớn lấy gương mặt tái nhợt của Thư Ca, để lại một chút cảm giác mát lành...

"Hoàng Thượng, đây là là do thần thiếp tự mình làm, thỉnh Hoàng Thượng nếm thử " Một bàn tay trắng nõn ngọc ngà đeo phục sức khắc hoa sứ men xanh trông rất đẹp mắt lộ ra, một dáng người mỹ miều hơi nghiêng về phía trước lộ một thân áo đỏ rực lửa, hoa văn tinh xảo.

Nhiều nét mặt đầy ẩn tình của những kẻ má hồng yếm đào cao quý vừa nhìn lên vị quân vương đang tọa trên cao vừa mang một tia oán hận trong mắt liếc nhìn vị mỹ nhân đang dựa vào ngực của vị thiên tử.

"Được rồi..." Âm thanh biếng nhác chậm rãi vang lên, đầu cũng không buồn cử động chỉ khẽ thấp mi xuống mà nhìn dáng người nằm trong lòng ngực.

Tình cảnh trước mắt khiến hai bên trái phải chúng phi tần ăn mặc sặc sỡ tưởng chừng như đang xem một vở hài kịch. Điều này làm cho mỹ nhân trước mặt hơi xấu hổ.

Khẽ cắn môi, Dong phi bước lên vài bước, khẽ mở đôi môi kiều mị toát ra hơi thở thơm đàn hương:

"Hoàng Thượng, món canh này để lạnh liền mất chuẩn vị, phải thừa lúc còn nóng ăn mới có thể thưởng thức hết toàn bộ hương vị trong đó"

Quân vương ở trên cao rốt cuộc cũng ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng:

"Trình lên đây, nàng lui xuống đi"

Dong phi vốn tưởng rằng sẽ giống như bình thường được lệnh cho đến bên cạnh hầu phụng nhưng cuối cùng lại bị bắt lui xuống vị trí cũ an tọa. Tuy có chút không cam lòng nhưng chung quy mục đích đã đạt thành một nửa, nửa kia hận vì phải quay về chỗ ngồi.

"Huyền phi, nàng ăn cái này đi "

Quân vương hơi nghiêng bát canh "nhọc tâm" hời hợt chuyển cho vị giai nhân trong lòng ngực.

"Hoàng Thượng..." Dong phi bất bình đứng lên, tức giận dồn dập mà nói:

"Đây là thần thiếp một lòng vì hoàng thượng mà tỉ mỉ chuẩn bị, Huyền phi chẳng qua là một người bình thường làm sao mà xứng ăn món canh này."

"Hừ..."

Quân vương ngồi thẳng dậy, phút chốc trợn mắt mang một tia nhìn lãnh đạm như tiết đông phủ tuyết giá rét lướt khắp mọi người rồi dừng ở Dong phi. Cứ như thế, thật lâu hắn không nói gì, cả bốn phía đều im lặng như tờ.

Trước mặt, hai chân Dong phi như muốn nhũn ra, nàng ta hận không thể thu hồi lại những gì mình vừa nói khi nãy, chỉ là... địa vị của nàng gần suýt sao với hoàng hậu, tuyệt không thể mất mặt uy phong trước con tiện nhân kia...

"Dong phi..."

Âm thanh nhu hòa chậm rãi vang lên khiến nàng trong lòng đang muốn đắc ý thì ngay lập tức nghe quân vương phán một tràn long trời:

"Thật to gan, ngay cả lời nói của trẫm cũng dám hoài nghi" Sự cuộng nộ dần dần hiện ra trong mắt đế vương.

"Chẳng lẽ trẫm ban thưởng bát canh cho phi tử cũng phải được sự đồng ý của ngươi? Hừ, người đâu!"

Sắc mặt Dong phi dần dần trắng bệch đi:

"Đem cái bát này bỏ đi, còn nữa, ngươi không phải ngại Huyền phi thân phận thấp nên không xứng uống canh ngươi làm sao? Tốt lắm... "

Ngữ điệu lạnh lẽo vô cùng nhưng gương mặt thì tỏ vẻ tươi cười.

Chà... thế là xong đời.... Mọi ngươi miệng đều khô khốc mà thầm nhận xét.

Kia đúng là tuyệt mỹ dung mạo - một đóa hoa nở rộ trội hẳn tất cả những loài hoa khác trong bữa tiệc hôm nay. Nhưng thật đáng tiếc... đóa hoa đó theo thanh âm từ đôi môi tao nhã phía trên mà rơi xuống địa ngục:

"Kể từ hôm nay, Dong phi bị giáng xuống làm sài nhân, khấu trừ ngân lượng hàng tháng, Huyền phi thăng làm trục nhân, phong quý phi. Hơn nữa, Dong sài nhân mỗi ngày phải nấu canh hầu Huyền quý phi liên tục trong ba tháng, không được sai sót, Dong sài nhân..." Quân vương tay nâng lên chén nước:

"Hiện tại ngươi thấy xứng đáng chưa..."

"Hoàng... Hoàng Thượng..."

"Sao?..." Chớp mắt, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Dong phi thất thần, xụi lơ trên mặt đất.

"Như thế nào? Dong sài nhân còn có gì dị nghị à? "

"Không, không... Thần... Nô tì tạ chủ long ân "

Dáng vẻ cao ngạo vừa khi nào giờ nay nhanh chóng bị đánh đổ đi, chỉ còn lại một thân người vô hồn lẫn vô lực.

"Thôi được rồi, trẫm có chút mệt mỏi, chúng phi tự đi tìm niềm vui đi. Huyền phi bồi trẫm hồi cung "

"Thần thiếp tuân mệnh "

Vị mỹ nhân trong lòng ngực hoàng đế lần đầu tiên từ lúc khai yến đến giờ mới mở miệng, thanh nhã như đóa sen trắng. Nàng chậm rãi đứng dậy, hầu quân vương đi về hướng sau điện, cứ như thế cho đến lúc dáng hai người khuất khỏi tầm mắt...

Xung quanh lúc này mới bắt đầu xôn xao lên...

"Aiii, thật sự là hảo mệnh mà, tiến cung vừa một tháng liền được thăng ba bậc thành quý phi. Xem ra dám chừng kế đến còn leo lên cả vị trí hoàng hậu mà "

"Aii, tỷ tỷ, việc đó sao lại không thể xảy ra cho được, Huyền phi người kia đẹp như vậy "

"Đẹp à? Nói cho đúng thì toàn bộ hoàng cung này có ai mỹ mạo sánh ngang Hoàng Thượng của chúng..."

Quả thật là vậy, mọi người đều lộ ra ánh mắt ái mộ.

"Nói thật, nếu Hoàng Thượng thường thường sủng hạnh ta thì không cần chức vị hoàng hậu, ta cũng cam nguyện"

"Ngươi sao? Hừ, nằm mộng à, nhìn xem Dong phi kia cao quý diễm lệ, hết sức được sủng ái biết bao nhiêu. Hôm qua vẫn là quý phi, chỉ vì nói sai một câu đã bị hạ xuống sài nhân, thế chẳng khác nào vào lãnh cung cả. Ngươi còn không bì được tới một nửa sắc đẹp của Dong phi, nếu có cơ hội thì hiển nhiên phải là ta trước"

"Ngươi..."

"Thôi được rồi, đừng cãi nhau làm gì, hiện tại còn lâu mới tới phiên ta và ngươi. Huyền phi đều đã chiếm lấy hoàng thượng sủng ái, chúng ta đều thành phế nhân cả rồi "

"Hừ, cái thứ hồ ly tinh kia, ta xem nàng có thể kiêu ngạo đến bao lâu..."

Đoàn người càng lúc càng xa, một lúc sau, cuối cùng yến hội ngắm hoa cũng kết thúc.

Thư Ca nhìn về hướng Dong phi đờ đẫn lê từng bước một. Vừa rồi còn là một nữ nhân mang nét mặt tỏa sáng, thân phận cao quý, hiện tại khí thế ấy đã bị bóp nát, dung nhan ủ rũ giống như trong tích tắc già đi mấy chục tuổi. Trong lòng cậu không khỏi một trận đồng cảm. Tại hoàng cung này, nơi mà chỉ trong nháy mắt mọi thứ đều có thể đảo ngược, trước một giây còn vui đắc như bay bổng trên thiên đường liền ngay sau đó đã bị đẩy ngã xuống địa ngục. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, nếu Dong phi đừng ôm lấy kỳ vọng quá cao, đừng đi khiêu chiến hoàng quyền để chứng thật thân phận của mình thì chỉ sợ với gia thế tư lịch của nàng, thật có thể còn leo lên cao hơn nữa.

Đáng tiếc... Đáng tiếc nàng đã quên đương kim hoàng đế Đại Lương quốc là người lãnh khốc vô tình và tối kì quái... Một đế vương mỹ lệ, một người nam nhân xinh đẹp, kẻ chỉ cần một cái liếc mắt thoáng qua liền có thể đoạt lấy hồn phách tâm trí lòng người nhưng cũng đồng thời là người không bao giờ cho phép bất kì ai dám khiêu khích mình... Thư Ca thu hồi ánh mắt, chính mình địa vị thấp, căn bản không có quyền đi nhiễu sự chuyện của người khác. Nghĩ nhiều làm gì, giờ tốt nhất vẫn là đem đống đồ ăn mỹ vị còn dư thừa trên bàn này mang về chia cho tiểu cung nữ để bớt đi sự thèm khát. Ngày thường rất khó có thể ăn ngon như vậy, nếu không vì Hoàng Thượng khai ân, hôm nay chính mình cũng không tư cách đến đây.

Ở Đại Lương quốc, dưới hoàng hậu, phi tần chia làm bốn cấp bậc, theo thứ tự: án trục, vị, thông, sài. Ngoại trừ nữ phi, còn có nam phi. Đây là tuân theo truyền thống của quốc gia này nhưng nam phi từ trước đến nay đều chỉ dùng để làm vật trang sức cho cung đình. Mặc dù coi như đồng cấp so với nữ phi nhưng xét ở một khía cạnh nào đó thì vẫn thấp kém hơn một bậc. Chình vì thế, theo lịch sử trước giờ, kẻ được sủng ái nhất cũng chỉ được phong vị nhân, còn bản thân cậu thì chỉ là một tên nam sài nhân.

Xét về gia thế của phụ thân, vốn dĩ cậu không có tư cách tiến cung tuyển phi, nhưng chỉ vì tham luyến hư vinh, sùng hưởng vật chất bồi thêm việc bị người bên ngoài giựt dây mà phụ thân đã tìm mọi cách hối lộ, nịnh bợ kẻ trên, cuối cùng cũng đạt được tham vọng, đem đứa con tống xuất đưa vào hoàng cung. Vốn nghĩ từ nay về sau ngư ông đắc lợi, nào đâu tên quan viên mà phụ thân cấu kết khi xưa bị một bè cánh khác chèn ép, ông bị trở thành vật hi sinh cho sự tranh giành quyền lực, không lâu sau đó vì buồn bực mà qua đời. Ngay cả cậu cũng bị liên lụy. Bất quá đương kim hoàng thượng muốn chứng tỏ sự khoan hồng độ lượng của mình nên chỉ ra lệnh đày cậu từ hàng thông nhân xuống thành sài nhân, đồng thời dọn đến một góc gần lãnh cung mà ngụ. Ngoại trừ những yến tiệc trọng đại thì không có cơ hội được diện kiến hoàng đế.

Kỳ thật trong hoàng cung này, ngoại trừ những người có địa vị khá cao và các phi tử nào đang nhất thời được sủng ái thì hầu hết số còn lại, một năm cũng chỉ được thoáng nhìn thấy mặt đế vương vài lần. Mà có thấy thì đã sao chứ, cũng chỉ là lướt mắt đảo một vòng không chủ đích, đừng nói đến việc được hoàng đế nhớ mặt, cả một chút để ý tới cũng không có.

Liền như vậy cũng tốt, Thư Ca rời đi, tay ôm lấy cả đống đồ ăn. Về sau, cậu sẽ thuận lợi mà ra cung. Nơi đây có một quy định, nếu người phong hàng sài nhân tiến cung bốn năm mà vẫn không được thăng cấp thì sẽ được rời cung hồi gia hoặc là lưu lại làm tạp dịch. Làm như thế vừa tiết kiệm được chi tiêu vừa có người thay thế những cung nhân đã quá tuổi. Luật lệ này cũng chính do đương kim hoàng đế dùng để thay đổi hậu cung. Không thể phủ nhận rằng vị hoàng đế trẻ tuổi Đại Lương quốc này ngoài phong thái dáng điệu tuyệt diễm, năng lực trị quốc cũng rất cao. Chiến tích của hắn liền không một ai dám dị nghị.

Thư Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xanh thẳm kia đang được khắc họa bởi những đám mây trắng đẹp như ngọc, cậu đã vào cung được ba năm rồi, chỉ cần chịu đựng thêm một năm nữa thôi liền có thể thoát khỏi cái ngục tù hoàng cung. Từ nay về sau sẽ không còn phải chịu bất cứ luật lệ hà khắc nào, không cần lúc nào cũng phải kìm nén, che đậy hay nơm nớp lo sợ, chỉ có trời cao biển rộng, tự do tự tại... Nghĩ đến thôi đã thấy thật thống khoái, vui sướng, trong lòng cũng rộn rạo hẳn lên, bước chân cũng nhan hơn hẳn. Dù sao tiểu cung nữ kia vẫn đang đợi vật ngon từ cậu mà.

Đi qua chín ngã quẹo và mười hai cây cầu, đi qua ngọn núi giả xa hoa mỹ lệ, con đường cứ biến chuyển dần từ sự cao sang, đẹp đẽ quí phái trở thành không gian hoang vắng vô cùng. Cậu sống bên cạnh lãnh cung, cái nơi mà không một ai thèm liếc mắt ngó đến, nên hiển nhiên không khí có chút trầm u, lạnh người. Những phi tử bị tống đến lãnh cung không phải buồn bực mà chết thì cũng hóa điên hóa khùng dù xuân sắc vẫn còn mặn mà. Do đó, đứng ở chỗ này liền có thể thường xuyên nghe được tiếng khóc nức nở, u oán, tiếng rên gào thê lương. Một nơi như vậy, so với mấy chỗ suốt ngày ca múa mừng cảnh thái bình, nghiễm nhiên trở thành địa ngục bị nguyền rủa, oán hận. Thư Ca siết chặt lấy hai tay, chậm rãi cất bước đi tiếp.

"Ưm... A..." Một trận thanh âm không rõ ràng khi nhẹ khi nặng phảng phất trong không gian tịch mịch nơi hẻo lánh lại trở nên thật chói tai. Không thể nào.... Thư Ca nhíu nhíu mày. Thanh âm kỳ quái này nghe thế nào đều có điểm giống... Dẫu không phải là người từng trải nhưng cậu cũng chẳng phải một vị thiếu niên còn lắm mơ mộng bỡ ngỡ; đã sống lâu nơi thâm cung nội viện, ít nhiều cũng bị tai hun mắt nhiễm* vài thứ. Thư Ca rón rén tính bước vòng qua nơi phát ra thứ âm thanh đó men theo sát bên trong hòn núi giả lớn chính diện. Aii, thật không sai mà, đúng là âm thanh của một cung nữ nào đó đang hoài xuân, không chịu nổi thâm cung tịch mịch, vì mình tìm kiếm lương duyên. Lén lút, còn có vài bước liền có thể lướt qua bọn họ, ma xui quỷ khiến thế nào, vừa lúc Thư Ca ngẩng đầu nhìn thì thân thể đang triền miên động tình phía trên cô gái kia lại nâng thân mình đứng dậy, ngay lập tức đôi con ngươi đen và lạnh như chim ưng, chứa đầy dục vọng cháy rực như hỏa diễm nhìn thẳng chăm chú vào mắt cậu. Đầu tiên, nam nhân ngẩn ra vì không ngờ được nơi này có người nhưng sau đó khóe miệng lại nhếch lên, dùng sức đẩy thân người lên phía trước khiến cho cơ thể "kẻ đồng hành" phía dưới trào ra tiếng thở gấp "Aa, nhẹ... nhẹ thôi... A..."

"Sao thế? Nngươi không phải thích như vậy à?"

Ánh mắt hắn chưa rời khỏi Thư Ca nửa phần nhưng thân mình vẫn tiếp tục nặng nề mà đưa đẩy vài cái "Thoải mái sao?" - Một âm giọng khàn khàn nhưng đầy sức hút cứ như tiếng tình nhân thỏ thẻ, mơn trớn bên tai Thư Ca. Chết tiệt nam nhân kia, lúc hoan ái mà còn không quên khiêu khích cậu. Thư Ca mắng thầm, mặt cũng rất nhanh mà ửng lên hai đám mây đỏ, hai chân như muốn nhũn ra giống như bị đóng trụ lại dù động đất có xảy ra cũng không thể lay chuyển.

"A... Mau... Nhanh lên, tuyệt..." Nữ nhân tiếp tục trào lên những đợt sóng khoái cảm, nam nhân lại ra sức vận động: "Đúng rồi... bảo bối, ngươi nơi đó thật ẩm ướt, thật thích, ta muốn xuất..." Tương phản với ngữ khí hừng hực hỏa dục, gương mặt người nam nhân không biểu hiện một chút hứng thú nào trong hoan ái, trơ một mảng vô cảm lạnh lùng. Đột nhiên, ánh mắt đó tối sầm lại khi thấy dáng người đứng bất động của Thư Ca "Ngươi cũng muốn để cho ta làm sao?" Nói rồi, hai tay chụp lấy bộ ngực nữ nhân, hung hăng vuốt ve một trận.

Thư ca giật bắn kinh hồn tỉnh lại, thất tha thất thểu mà lui mấy bước, đụng phải gốc cây cây nhỏ phía sau. Rầm. Đống đồ ăn rớt mất một nửa.

"A... Cái... Âm thanh gì vậy?" Nữ nhân đang chìm sâu trong hưng phấn mãnh liệt buộc phải ngẩng đầu nhưng rồi bị hắn đè xuống: "Không, con mèo nhỏ nào đó ăn vụng thôi mà, hừ! " Nam nhân tà mị nói, sau làm động tác hôn môi. Thư Ca cắm đầu chạy bán mạng về phía trước, ngay cả khi đã ở rất xa, giọng nói nóng rực ấy vẫn như văng vẳng kề cận bên tai vậy, đáng ghét....

Cuối cùng cũng về được đến phòng, cậu cảm thấy tim đập từng hồi liên tục như thể muốn nổ tung ra ngoài, loạng choạng ngồi phịch xuống ghế.

"Oaa, chủ tử, nhiều thứ tốt như vậy sao, cái này thoạt nhìn trông thật ngon, cái kia cũng là..."

Thư Ca nhìn tiểu cung nữ đã theo mình từ khi bắt đầu tiến cung đang phấn khởi trước mắt. Đôi khi nghĩ lại, đời kẻ hầu người hạ trong cung khi được lựa chọn liền như đầu thai lại một lần nữa. Chọn sai chủ nhân thì cũng chẳng khác nào đầu thai lầm chỗ. Cũng như tiểu cung nữ theo hầu cậu, chỉ sợ rằng vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được.

"Lan nhi, qua sang năm ta sẽ xuất cung, ngươi tính thế nào?"

"Nô tì... " tiểu cung nữ ăn ngốn lấy ngốn để "Nô tì cũng đi theo chủ tử ra cung."

"Theo ta?" Thư Ca không khỏi cười mỉa "Vậy thì có cái gì tốt? Ở trong cung ít nhất còn có thể được ăn được mặc, đi ra ngoài, chỉ sợ cả một chiếc dù che mưa gió đều không có."

"Vậy tại sao chủ tử muốn ra ngoài?"

Thư Ca cười cười, lau chùi vết bánh còn dính trên đôi má tròn trịa của tiểu cung nữ "Ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí."

"Ơ... Kia Lan nhi cũng đi hít thở không khí."

Thư Ca lắc đầu, bỗng nhiên, trong đầu hiện lên đống hình ảnh vừa rồi: "Này, ngươi còn nhớ rõ Thụy vương không?"

"A, đương nhiên nhớ rõ, Thụy vương ấy à? Hàng năm tiệc ngắm hoa, ngoài Hoàng Thượng, chính là muốn thấy mặt Thụy vương. Hôm nay cũng có đến đấy, đáng tiếc nô tì không có tư cách đi."

"Ừ, hôm nay không có tới, bất quá.... " Hơi ngập ngừng "Ta hình như biết mặt."

"A?"

"Ngươi từ từ ăn đi, ta có chút mệt, đi nghỉ ngơi một lát."

Không hề để ý tới sự nghi hoặc của tiểu cung nữ, Thư Ca lập tức trở về phòng. Nếu cậu không có nhớ lầm thì tên nam nhân lớn mật làm càn kia chính là Thụy vương, thân vương cùng mẫu thân với hoàng huynh - đương kim hoàng đế, kẻ duy nhất được phép tiến vào hậu cung. Đồng thời là người quyền quý cao nhất, nắm giữ một nửa binh lực trong tay. Khác với dung mạo hoàng đế được truyền từ mẫu thân, Thụy vương là một phiên bản của tiên hoàng, nét mặt cương nghị, tuấn mị đẹp như điêu khắc, dáng người mạnh mẽ oai phong - một vẻ ngoài đầy nam tính. Cùng hoàng đế, hai người trở thành những nam nhân xuất sắc nhất Đại Lương quốc không ai có thể kháng cự. Đó là chưa kể thú vui sinh hoạt cá nhân cũng phóng đãng hoang dâm so với đương kim thiên tử chỉ có hơn chứ không kém - hai kẻ gây ra nguyên căn khiến cho người khác tan nát cõi lòng. Hôm nay hắn không tới, thật khiến cho phần đông công chúa, tần phi nơi yến hoa thất vọng đến dường nào...

Mỗi khi nhớ đến tình cảnh đầy dâm mỹ kia, cả người Thư Ca lại nóng lên.. *Khụ khụ*...Dù sao thì.... *mặt nhăn mày nhíu*,...... lấy thân phận của mình cũng sẽ không cùng người như thế có liên quan gì sâu hơn nữa. Tuy nhiên chắc cũng nên bắt đầu tính toán đi nơi nào sau khi ra cung, mà còn nha đầu bên ngoài phòng nữa, xem ra phải mang cô bé theo. Dựa đầu giường, Thư Ca lúc thì vui mừng lúc lại sầu lo, cứ như thế dần dần rơi vào giấc ngủ...

Tai hun mắt nhiễm = bị "chuốc" cho hư thân ấy mà ^^... Kaka... bị xem quá nhiều văn hóa phẩm... "đen" =)) Theo nghĩa trong truyện thôi nhá. Nghĩa ngoài thì xài rộng hơn



A.... Thư Ca vươn vai, ngước nhìn ra ngoài phòng thấy một vùng trời đầy nắng sáng hiện rõ mồng một.

Thời tiết tốt như vậy mà không đi dạo một lần thì thật lãng phí. Nghĩ vậy, cậu mở cửa bước ra ngoài thưởng thức một luồng hương vị tươi mát ập đến. Tuy không có sự phồn vinh hoa lệ, thiếu đi hương khí ấm áp của người nhưng ngược lại, cái đình viện đổ nát hoang tàn này lại mang đến một chốn bình yên tĩnh lặng, khiến cho người ta an nhàn, tự tại.

A, lão khô thụ* này thế nhưng lại mọc nhánh lá non sao... trông cũng thật đầy sắc xuân nhưng đáng tiếc nó cũng phải sống cả đời ở lãnh cung...

Tùy tay hái lấy phiến lá non bỏ vào trong miệng... thật mềm nhạt còn mang theo cả mùi thơm của bùn đất. Nhớ rõ trước đây, cậu cùng mấy đứa bạn thân chạy giỡn nô đùa khắp núi đồi, mệt thì nằm lăn ra đất mà nghỉ, đói liền ngắt phiến lá mầm mới nhú cao cho vào miệng, sau đó lại tiếp tục trò đuổi bắt của bọn con trai. Cả một đồng cỏ dại cao đến nửa người nương theo gió nhẹ nhàng đánh lên những thân hình trẻ con đó, thật vui sướng vô cùng...

Còn có từng hàng hoa hướng dương vàng rực rỡ bên kia sườn núi nữa... Mỗi lần cậu đem chúng về đều bị mẫu thân, phụ thân cười trêu. Khoảng thời gian đó thật yên bình bao nhiêu.. nhưng rồi từ khi nhị nương bước vào nhà, rồi sau, cậu có thêm đệ đệ muội muội... dần dần nụ cười trên gương mặt mẫu thân tắt lịm đi. Và cuối cùng, người đã trút hơi thở cuối cùng... Kết cục, cậu bước chân đến nơi này.

Thư Ca mãi miên man trôi theo dòng hồi ức, miệng nhai lại phiến lá, rồi bất giác ngắt thêm một nhánh mầm nữa cho vào miệng. Lần này, cậu lại cảm nhận được vị chát của nó...

"Ha hả, con mèo nhỏ lại đi ra ăn vụng "

Thư Ca cứng đờ người khi nghe âm thanh quen thuộc của ngày hôm qua ám ảnh truyền đến.

"Thứ này lại có thể ăn ngon lành được sao??"

Thư Ca chợt thấy hoa mắt, một hơi thở nam tính khiếp người bất thình lình bao phủ lấy gương mặt cậu. Đôi môi bỗng lạnh đi.

"Đừng, ta muốn nếm thử chút "

A! Môi kẻ đối diện thiếp thượng lên môi cậu, cái lưỡi linh hoạt mút nhẹ, quấn lấy lưỡi đối phương đang tìm mọi cách né tránh. Kiềm chế không được dục vọng nồng nhiệt muốn chiếm lấy khoang miệng cho thỏa sức, động tác hắn càng hút càng nhanh, càng quấn càng chặt; cứ như thế cho đến lúc lá phổi hai người không còn khả năng hô hấp mới chịu buông ra.

Aa..ha...

Thư Ca toàn thân vô lực, sắc mặt ửng hồng, cánh tay vốn muốn chống đẩy lại trở nên mềm nhũn, khoác lên vai đối phương. Trong lúc cậu đang cố gắng lấy lại nhịp thở thông thường bất giác lại cảm thấy cả người lạnh đi, đưa mắt nhìn mới phát hiện quần áo đã bị kéo đến thắt lưng. Thư Ca kinh hoàng, thần trí thanh tỉnh hơn phân nửa.

"Dừng tay, dừng tay " Vừa nói, chân phải liền quẫy đạp tìm đường thoát.

"Ai, nguyên lai vẫn là một chú mèo hoang nhỏ a "

Hắn dễ dàng kiềm lại chân, nắm chặt lấy thắt lưng cậu, đem cả người chen vào giữa hai chân Thư Ca. Tay thì lanh lẹ vuốt dọc theo đùi, chậm rãi xâm lấn vào cặp mông mơn mởn như cánh hoa mà vuốt ve, ấu yếm hết sức điêu luyện. Cuối cùng, cũng động tác đầy sức ép người ấy, hắn nắm lấy túi cầu phần hạ thân nam tính của cậu mà bỡn cợt.

"Ah...tay...chỗ đó.... đừng..." Thư Ca khó nhịn, khóc một trận nức nở...

Đối với tính dục, Thư Ca chỉ trải qua có một lần, chính là ngày tiến cung đó. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ... hoàng đế dung mạo bất phàm mà lạnh lùng tàn bạo quay lưng tiến ra cửa, không buồn quay đầu lại mà bước thẳng đến tẩm cung của một vị phi tần được sủng ái khác. Trong căn phòng ấy, chỉ còn lại mình cậu đau đến chết đi sống lại, cứ trừng to mắt mà đợi đến hừng đông, làm thế nào cũng không thể gượng dậy nổi, thắt lưng như thể vừa bị trăm trượng hình giáng xuống. Nỗi sợ hãi đó cứ ám ảnh lấy cậu mỗi khi nhắc đến việc thị tẩm nhưng thật ra từ sau đêm đó, hoàng đế không đến nữa. Dù sao cậu chỉ là một kẻ có tư sắc tầm thường, dáng người nam nhân lại khô khan, sao có thể so sánh với nữ tử thân hình mềm mại quyến rũ. Đấy là còn chưa nói đến vị cung phi được sủng ái, dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc.

Có điều như thế cũng thật may, cậu sẽ không cần phải gánh chịu nỗi khổ lần nữa.. Đó là những gì cậu học được trong vấn đề này.. Thế mà người nam nhân trước mắt... cứ đùa giỡn trêu trọc, khiêu khích khắp nơi, sờ soạn bừa bãi... những hành động này theo kí ức của cậu lại hoàn toàn không đồng dạng.

Đối với lãnh đạm, thô lỗ - cậu đã quen thuộc, có thể ứng phó, chịu đựng. Nhưng đối với thứ cảm giác mãnh liệt hừng hực lửa tình xa lạ này, cậu không thể nào chống đỡ nổi.. thật đáng sợ vô cùng...

"A... Ngươi..."

Cơ thể cậu mâu thuẫn với lý trí mà bắt đầu đáp lại hành động của hắn, những tiếng rên rỉ ôn nhu bắt đầu dâng trào ra. Cảnh sắc này cứ phơi bày ra trước mắt Thụy vương như miếng mỡ kề sát miệng mèo vậy. Đôi mắt nam nhân lóe lên sự kinh ngạc rồi nhanh chóng trầm xuống.

"Nguyên lai... Đúng là một báu vật..." Hắn ngậm thật mạnh vào cổ Thư Ca, vươn đầu lưỡi ra tùy ý mà vẽ lên đấy những vòng tròn. Bàn tay vừa mới nắm túi cầu liền nâng lên chút nữa, đưa mấy ngón tay bao lấy nam thân hạ thể đầy mẫn cảm đã dựng đứng gần hết, rồi thuần thục mà bỡn cợt xoa nắn, vuốt ve đầy dục vọng.

"Ngươi...Á... Mau dừng lại "

"Hư...nhắm mắt lại mà tận tình hưởng thụ. Ngoan, nghe lời! "

"Hưởng... Hưởng cái đầu của ngươi..."

Một trận cười khẽ "Hảo, sẽ hưởng thụ đầu của ngươi "

Ngón tay lại tiếp tục sờ nắm phần nam tính của cậu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay khi thì bóp vuốt, khi thì ma sát theo nhịp tiết tấu...

Ôi... thắt lưng Thư Ca mềm nhũn, toàn bộ dựa hẳn vào đối phương. Hành động này càng khiến nam nhân kia không chịu đựng được sự kích thích, huống hồ, hắn là một tay cáo già thâm niên vốn đã có ý định châm ngòi cho cậu bùng phát.

Một lúc sau, phần hạ thể kia run run một trận rồi lập tức một dòng chất lòng màu trắng chảy ra ngoài. Đang muốn thống khoái xông lên tận trời, cậu lại bị gắt gao ngăn chận..

A... Đáng giận, nam nhân này...

Thư Ca oán hận, trừng mắt nhìn người trước mặt, cậu không hề biết rằng biểu cảm gương mặt lúc này hệt như giận mà không giận vậy. Hai gò má ửng đỏ lại càng tăng thêm loại xuân sắc khó nói bằng lời.

Ánh mắt Thụy vương tối sầm lại, tay vừa buông ra liền đè lại ngăn cản cậu phóng thích, động tác bất chợt kịch liệt dữ dội. Thư ca ngẩng cao đầu, tay bấu chặt trên vai hắn, biết được mình sắp đến đỉnh... Đột nhiên hai ngón tay nam nhân nắm lấy phần đỉnh hạ thân nóng rực của cậu, dùng một chút lực... Ah... thắt lưng Thư Ca thẳng đứng lên, một màu trắng tinh dịch chảy dài trên tay đối phương.

Hô... Đây quả thực... Quá điên cuồng..

Thư Ca cố gắng điều hoà hô hấp, một cái liếc mắt cũng không dám nhìn phía đối phương, run rẩy rút lại tay, vụng về kéo lại quần áo...

"Sao nào? Thỏa mãn xong liền muốn đi à? "

"Câm mồm "

Không biết là kích động hay xấu hổ, thanh âm run lên:

"Ngươi... Còn không phải ngươi..."

"Hừ..." Nam nhân cười mỉa mai, đem bàn tay dính đầy tinh dịch lau đi.

"Đừng nói với ta rằng ngươi vừa rồi hoàn toàn không có một tia khoái cảm nào? "

Thư Ca khẽ cắn môi, nghiêng đầu sang chỗ khác. Dư vị khoái cảm dần dần lui tán, đọng lại có chăng cũng chỉ là vẻ xấu hổ xen lẫn tia tái nhợt.

Bất thình lình, gương mặt Thụy vương kề sát mặt Thư Ca.

"Ngươi thỏa mãn xong nhưng phần của ta còn không được giải quyết mà "

"Không... Không được "

Thư ca hoảng sợ giãy giụa, ý muốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương.

"Vì cái gì không được? " Nụ cười trêu chọc xuất hiện trên gương mặt nam nhân, bàn tay lại lần mò đến hạ thể vừa mới phát tiết, chậm rãi chuyển hướng chạm vào huyệt động phía sau.

"A, đừng... ta... Ta là hoàng thượng phi tử, phải.. là ngươi tẩu tẩu..."

Hai tay đang náo loạn phía sau người bất chợt dừng lại.

"Sao?!" Chân mày nhướng lên, ba phần trào phúng bảy phần châm biếm:

"Nguyên lai là tên nam sủng, ta còn tưởng rằng là kẻ tạp dịch trông coi lãnh cung, chậc chậc..." rồi khẽ lắc đầu:

"Nhìn thân ăn mặc này của ngươi, nói vậy chỉ là cái nam phi cấp bậc thấp "

Nói rồi hắn dừng một chút: "Biết ta là ai không? "

Gặp Thư Ca gật gật đầu "Vậy còn ngươi?"

Thư ca trầm mặc mà nhìn nhìn, thấp mắt, chậm rãi mở miệng:

"Thần hạ Thư Ca, Thư sài nhân, khấu kiến Thụy Vương điện hạ "

"Hừ, chỉ là thứ sài nhân nhỏ nhặt, cho dù ta muốn, hoàng huynh cũng sẽ không nói cái gì, huống chi..."

Ánh mắt nhíu lại, thần sắc dần dần lãnh:

" Là cái nam sài nhân "

Thư ca nghe khẩu khí cực độ khinh thị kia, lần đầu tiên, nỗi buồn bực dâng lên. Không nhún nhường, cậu liền mở miệng nói bóng gió:

"Đúng vậy nha, Thư Ca bất quá là cái nam phi nho nhỏ, Thụy vương thân đầy hiển hách cao quý thì lại càng không nên lây dính Thư Ca, tránh hạ thấp thân phận, mất thể thống "

Thụy vương nhìn thái độ tỏ vẻ hèn mọn nhưng lại không hề hèn mọn nơi Thư Ca, thể như đang nói: ngươi khinh thường ta, ta cũng không cần cho ngươi thấy tư thái quật cường của chính mình. Phối hợp với bộ dáng đó là nửa bên vai cổ lộ khỏi y phục cùng mái tóc có chút hỗn độn tạo nên một cỗ kiều diễm phong tình khác.

Thụy vương không giận mà cười:

"Chậc chậc, thật không thể tin được, Hoàng Thượng như thế lại bỏ qua ngươi..."

Thư Ca chấn động, nhìn vào đôi mắt nửa nghiền ngẫm nửa nhận chân, nó như muốn xoáy sâu xuyên thấu qua cơ thể mà sục sạo đáy lòng cậu lên.

Không tốt... Nguy hiểm...

Nam nhân này.. cung cách làm việc quái đản, lại đường đường một chức thân vương, lời nói lúc nãy kéo theo vài phần đụng chạm, thực không nên...

"Thần hạ nói năng vụng về, mạo phạm Thụy vương điện hạ, xin điện hạ hãy thứ tội "

"Thứ tội... Có thể, chỉ cần ngươi thuận theo ta, tạm tha ngươi vô tội "

Tay căn bản chưa buông lỏng liền dùng lực mạnh tách hai chân Thư Ca, một ngón tay tiến thẳng vào phần huyệt khẩu phía dưới.

A!!!! Cảm giác vùng bí mật đó đang bị một vật gì đó cứng rắn, thô bạo đâm thọc vào mà khuếch trương da thịt ra... đau đớn, kinh hoàng tột độ....

"Dừng tay, dừng tay, thỉnh... Điện hạ khai ân... buông tha thần hạ..."

"Được rồi, chờ một lát, ngươi sẽ cầu ta đừng buông tha ngươi thôi " Ngón giữa lại tiến sâu vài phần.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Kiếp nạn này không thể chạy thoát sao... Thư ca khẽ cắn môi, hai tay đẩy về phía trước

"Cứu... Cứu mạng... Cứu mạng..."

Tuy thanh âm không to đến mức vang dội nhưng ở một khoảng không vắng vẻ thế này vẫn có thể nghe thấy rõ.

"Ngươi..." Thụy vương sửng sốt, trong mắt hiện một tia âm ngoan. Vốn tưởng rằng khi này chỉ là bộ dáng tỏ vẻ chống đối, không thể ngờ được là sự phản kháng thật, còn cư nhiên...

Được lắm, được lắm! Đối với hắn, chưa từng có một ai trên giường hô to cứu mạng, bọn họ cam tâm tình nguyện bò lên hầu hạ còn không kịp nữa là... vậy mà tên tiểu nam sủng này không biết tốt xấu..

"Kêu đi, kêu lần nữa lớn vào, người đừng quên ở đây là nơi nào! Cho dù có người, ngươi nghĩ hắn sẽ giúp ngươi hay là không dám đắc tội bổn vương? "

Nhìn sắc mặt ngày càng trắng bệch của Thư Ca, ngón tay Thụy vương còn nằm trong cơ thể cậu hung hăng mà ấn sâu một phát rồi rút ra:

"Ngươi vừa lúc nãy không phải thực hưng phấn sao, hiện tại làm ra vẻ trong trắng là gì? "

Bàn tay không một chút lưu tình vung lên thật mạnh.

Răng rắc.

Thư ca cùng nhánh cây sau lưng nhất loạt bị hất ngã xuống đất.

"Hừ..." Nhìn Thư Ca cả thân người cuộn tròn lại, trên mặt người nam nhân lộ ra vẻ âm hàn: "Thật sự là mất hứng, đồ đê tiện " Hăn không thèm quay đầu lại mà phẩy tay áo bỏ đi.

"Ưhm..". Thư Ca nhăn mày. Sau khi ngã xuống, cành cây sau lưng ấn đè lên da thịt, vụn gỗ thô ráp tất cả đều đâm vào người. Cậu bị một lực đẩy lớn như vậy hất ra.. xem ra đã xước da. Còn có hạ thể bị xé rách, chỉ sợ cũng đổ máu. Có lẽ vài ngày không thể ngồi được rồi.

Thư Ca chậm rãi nằm thẳng người ra, một chút kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ khi ngước nhìn trời cao.. Trời vẫn xanh như thế, mây vẫn nguyên sắc trắng tinh, nắng cũng vẫn vàng tươi rực rỡ... Mấy chú chim duyên dáng lướt ngang qua vùng trời, nhẹ nhàng khoan thai mà gian rộng đôi cánh xinh đẹp của chúng.... Thật tuyệt... Thật thích làm sao... Cậu chậm rãi nhắm mắt lại...

Tư vị được bay lượn như chim nhất định rất tuyệt vời, nhất định là thế...

Cơn gió dìu dịu ấm áp thổi mấy sợi lông đen nhẹ nhàng duỗi thẳng giữa không trung rồi đáp xuống gương mặt có vẻ gầy yếu của vị chủ nhân...

Về phía Thụy vương, không hiểu vì sao hắn đi vòng vèo một hồi, cuối cùng cảnh đập vào mắt chính là Thư Ca đang lẳng lặng, bình yên mà nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền...

Khô thụ = cây lớn tuổi, già còm cõi