Thông Thiên Đại Thánh

Chương 865: Tịnh Đàn Tự (3)





Bất quá có An Viễn Đường tài lực khổng lồ chi trì. Giang Hiểu là một người đắc lực. Do đó, mùa đông đầu tiên cũng không có xuất hiện người đông lạnh chết đói. Hơn nữa Chu Báo đả thông thông đạo Hắc Vĩ Nguyên. Võ Dương Lĩnh đã thành một địa phương phồn vinh nhất Tây Bắc. Cũng là yếu đạo đi thông các nơi quan trọng nhất Tây bắc. Thương mại dần dần phồn vinh. Còn thảo nguyên xung quanh cũng bắt đầu có người trồng trọt, cả lãnh địa đều là cảnh tượng vui vẻ.

Sự tình như vậy, nếu để ở nơi khác có thể sẽ gặp một chuyện, khiến có không ít người phải lưu tâm. Thế nhưng nơi này là địa bàn của Chu Báo, ai dám gây rối?

Bất quá, không có ngoại hoạn, trong lãnh địa theo nhiều người đến, chuyện cũng nhiều lên. Phương diện trị an, có Chu Ba hung thần này trấn áp, cũng không có ai dám làm bừa. Thế nhưng người vừa an ổn, tâm tư cũng nhiều, cũng không biết kiểu gì, tôn giáo liền lưu hành. Tín ngưỡng gì cũng có, ngay cả người thờ phụng Bái Hỏa Giáo cũng không thiếu. Chuyện này, Giang Hiểu xin chỉ thị qua, Chu Báo cũng không thèm để ý, tôn giáo tín ngưỡng tự do mà.

Giang Hiểu cũng biết Võ Dương Lĩnh có Chu Báo, vị tôn đại thần này trấn giữ, ai cũng không dám gây rối. Do đó, chỉ cần những thiện nam tín nữ này không gây rối, bọn họ cũng không quản. Chính là thái độ này khiến một ít thế lực tôn giáo tại Võ Dương Lĩnh đại trướng, Tịnh Đàn Tự này là một trong số đó.

Đối với sự tình các thiện nam tín nữ mua đất xây chùa, Chu Báo cũng không lưu ý. Bất quá không nghĩ tới, hiện tại lão bà của mình dĩ nhiên cũng muốn đi Tịnh Đàn Tự thắp hương. Lại khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

Tịnh Đàn Tự!

Chùa miếu nhỏ dưới chân Tích Lôi Sơn này đã thành lập được nửa năm. Khi đó hương hỏa rất thưa thớt, đến hiện tại đã thịnh. Muốn hỏi bọn họ có bí quyết gì, chỉ có hai chữ: Linh nghiệm.

Đúng, Tịnh Đàn Tự này phi thường linh nghiệm. Linh nghiệm này chủ yếu là thể hiện tại chuyện cầu tử vận. Trong Tịnh Đàn Tự cung phụng Tống Tử Phật, tai to mặt lớn, vẻ mặt mỉm cười, trong tay ôm một tiểu oa nhi.

Oa, cầu nhi đắc nhi, cầu nữ đắc nữ.

- Cầu nhi đắc nhi, cầu nữ đắc nữ, thật sự có chuyện như vậy?

Nghe xong Giang Hiểu báo cáo, Chu Báo thần sắc có vẻ thập phần cổ quái:

- Ý ngươi là nói Vân Phỉ phải đi...

- Đại nhân thành thân đã được nửa năm, bụng công chúa điện hạ vẫn không hề có động tĩnh gì. Nàng liền nghĩ biện pháp này, cũng là chuyện thường tình!

Giang Hiểu có chút xấu hổ, đây là việc nhà của Chu Báo. Hiện tại để một kẻ độc thân như hắn giảng giải, thật sự khiến hắn có chút không tiện mở miệng.

- Được rồi, ta đã biết, Tịnh Đàn Tự ngoài việc cầu tự ra, còn có chỗ nào đặc dị không.

- Không có, bởi vì Tịnh Đàn Tự này hương hỏa quá thịnh. Thuộc hạ ban đầu cũng thấy kỳ quái. Do đó, tự mình đi điều tra, cũng không có phát sinh chỗ nào dị thường, trong tự có khoảng mười hòa thượng.

Người đứng đầu, cũng chính là trụ trì, pháp hiệu Đức Linh, là một lão hòa thượng hơn năm mươi tuổi. Nghe nói trước đây là nhân sĩ phía nam Lĩnh Châu, là đại hòa thượng của chùa miếu. Sau này Lĩnh Châu phát sinh Bái Hỏa Giáo phản loạn, cùng Đại Tấn quan binh giao chiến. Chùa miếu cũng bị lửa thiêu. Đức Linh bị loạn binh bắt đi, một đường đưa tới Võ Dương Lĩnh chúng ta. Lại gặp được mấy hòa thượng, liền chậm rãi xây dựng Tịnh Đàn Tự hiện tại. Ngôi chùa nhỏ kia vốn là một túp lều. Thế nhưng bởi vì linh nghiệm do đó hương hỏa thịnh, dần dần cũng có quy mô như bây giờ. Tuy rằng chưa có công nhận nhưng tại chỗ chúng ta, cũng xem như không tồi rồi.

- Ngươi đã điều tra qua, vậy hẳn không có vấn đề gì lớn!

Chu Báo gật đầu:

- Bất quá, bọn họ đi dâng hương, vẫn nên cẩn thận một chút. Ngày mai để Chu Sẹo đi theo. Còn mời mấy cao thủ, cường giả Thiên Long Đạo kia đi theo không có lý do gì để bọn họ ở đây ăn không trả tiền phải không?

- Dạ, thuộc hạ minh bạch!

Giang Hiểu ứng tiếng nói, khom người rời khỏi phòng.

- Tịnh Đàn Tự, ta nghĩ có chút vấn đề a!

Tuy rằng từ chỗ Giang Hiểu cũng không có hỏi ra vấn đề gì có giá trị về ngôi chùa này. Nhưng trong lòng vẫn nghĩ có chút vấn đề.

- Tịnh Đàn Tự, tên này hình như ta đã nghe qua ở đâu rồi!

Thanh Linh bay ra, vòng quanh người Chu Báo, hóa thành một hư ảnh ngân sắc hồ ly:

- Ta nghĩ, đây hình như là một hạ viện của Hoan Hỉ Phật Tông năm đó. Tên gọi cũng là Tịnh Đàn Tự!

- Hoan Hỉ Phật Tông?

Thần sắc Chu Báo đột nhiên biến đổi. Vừa nghe tên này liền có thể suy ra đây là loại địa phương gì. Tống Tử Phật. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Không biết Yến Vân Yên này có biết nội tình của Tịnh Đàn Tự hay không? Nếu như nàng biết, còn muốn cùng Vân Phỉ đi, chuyện này có vấn đề lớn rồi đây. Lẽ nào thực sự muốn cùng lão tử đối địch sao?

Chu Báo đứng dậy, nét mặt lộ vẻ âm độc:

- Hừ, ngày mai, ta lại muốn nhìn xem, Yến Vân Yên này đến tột cùng là thật tâm hay giả ý. Nếu là nàng thực có mưu đồ gì, ta cũng không ngại cho nàng một giáo huấn sâu sắc.

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, đã thấy Thanh Linh cũng đang im lặng nằm trên đất, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì:

- Thanh Linh, ngươi sao thế?

- Ta đang suy nghĩ sự tình Hoan Hỉ Phật Tông!

Thanh Linh nói:

- Nếu như nói Tịnh Đàn Tự này thực sự là hạ viện Hoan Hỉ Phật Tông năm đó truyền thừa. Như vậy, Đức Linh hòa thượng này cũng rất có thể là đạt được nhất mạch truyền thừa của Hoan Hỉ Phật Tông Tịnh Đàn Tự năm đó.

- Tịnh Đàn Tự nhất mạch truyền thừa có vấn đề sao?

- Ngươi hiện tại hung danh tại ngoại. Theo lý, chỉ cần chỉ cần không phải đứa ngốc cũng không muốn tại địa bàn của ngươi gây chuyện. Đừng nói là hắn đạt được nhất mạch truyền thừa của Tịnh Đàn Tự, cho dù đạt được cả Hoan Hỉ Phật Tông truyền thừa cũng sẽ không gây chuyện dưới mắt ngươi a. Ngươi nói xem!

- Vậy cũng không chắc. Không thể không nói trên đời này còn có rất nhiều kẻ ngốc lớn mật. Hơn nữa, cũng có thể Đức Linh này đối với sự tình giang hồ và tu luyện giới cũng không rõ ràng lắm. Ta làm ra rất nhiều chuyện, nhưng nếu như Đức Linh này cũng không biết thì tính sao?

- Không thể nào?

Thanh Linh có chút không tin:

- Tiểu tử ngươi hiện tại đã là thanh danh tại ngoại, thế nào sẽ có người không biết?

- Vạn nhất hắn không biết thì sao?

- Chuyện này khả năng là rất nhỏ!

Thanh Linh nói rằng:

- Ngươi và Bạch Hổ đánh nhau, người khác có thể không biết, ngươi tại Thái Uyên Thiên đoạt Thuần Dương pháp khí, người khác cũng có thể không biết. Nhưng ngươi đại náo Minh Nghĩa Kinh Viện, người khác không có khả năng không biết. Đây đã là truyền khắp thiên hạ. Cho dù không phải người trong võ lâm, không hiểu được Tu Luyện Giả, cũng đều là biết những công tích này a. Cái này chính là không gạt được người. Lẽ nào Đức Linh này cho rằng hắn có thể cùng Minh Nghĩa Kinh Viện chống lại sao?