Thông Thiên Đại Thánh

Chương 626: Nghiễm Hàn Đại Đế, Bích Lạc Bí Cảnh (2)





Phá vỡ hư không, sau đó hút Tiểu Báo Tử vào, bắt đầu nhúc nhích từ từ, giống như có tánh mạng, bắt đầu khép lại, sau khi không gian này khép lại, giống như toàn bộ năng lượng trong thi thể độc thu tiêu hao hết, hoàn toàn biến thành tro tàn, rơi xuống mặt đất, theo gió mà đi.

- Đại nhân đâu, vì sao không thấy đại nhân đâu, vừa rồi còn ở trong này mà?

Trong chốc lát, Chu sẹo cảm thấy chuyện này có chút không đúng. Tiểu Báo Tử đi vào đã lâu nhưng không thấy đi ra, liền phái người đi vào thử. Hiện tại khu vực khai mở đã có thể đi vào, vì vậy liền tiến vào quặng mỏ, thì phát hiện không gian trong quặng mỏ trước mặt đã lớn hơn trước gấp mười lần, biến thành một quảng trường, nhưng trong quảng trường này truyền tới từng đượt nhiệt lực và nguyên khí Hỏa đậm đặc ra, không cần đoán cũng biết, là do Tiểu Báo Tử làm ra, nhưng Tiểu Báo Tử đâu?

Vừa rồi Chu sẹo đứng ở bên ngoài khu vực khai mở nên không nhìn thấy tình hình của Tiểu Báo Tử ở bên trong bị không gian dị độ kia hút vào trong, mà hắn là người có đầu óc không nhanh nhạy, kết quả là, liền gãi gãi đầu, có chút không biết làm sao.

- Chu sẹo, thế nào, xảy ra chuyện gì, đại nhân đâu?

Thời điểm này, bọn người Giang Hiểu chạy tới, xông vào quặng mỏ, vốn đang sững sờ, sau đó hỏi.

- Không biết a, đại nhân một mình tiến vào, mở cái quặng mỏ thành một nơi lớn như vậy, nhưng thời điểm ta tiến vào, ngài đã không còn ở đây, có lẽ đã trở về bế quan rồi a?

- Cũng có khả năng này, nhưng trước kia khi đại nhân bế quan, hắn luôn chào hỏi chúng ta mà.

Giang Hiểu không dám xác định, nói ra, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Chu sẹo.

- Như thế nào, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi nói ta hại đại nhân sao? Ngươi cho rằng ta là ai chứ, có bổn sự này sao?

Chu sẹo nhìn thấy Giang Hiểu nghi hoặc, nói ra.

- Được rồi, không nên nhao nhao, nếu đại nhân không ở chỗ này, nhao nhao cũng vô dụng, đều trở về đi, thực lực đại nhân cao cường, cho dù gặp phải cường địch, cho dù đánh không lại, cũng cũng không bị thiệt thòi quá lớn, hiện tại vẫn đề ở quặng mỏ đã được giải quyết, cho bọn họ tiếp tục làm việc đi!

Vương Thành ở bên cạnh nói ra cách giải quyết.

- Địa phương như quặng mỏ này, vừa liếc nhìn đã nhìn thấy tất cả. Chắc chắn đại nhân không còn ở trong đây, cho dù hắn ở đây, chúng ta cũng không có bổn sự tìm được.

- Cũng chỉ có như vậy thôi!

Giang Hiểu và Chu sẹo liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

...

- Đây là địa phương quỷ quái gì thế này?

Lại nói tới Tiểu Báo Tử bị hút vào hư không, giãy dụa không được, càng làm thế càng cảm thấy không gian chung quanh chấn động mất trật tự, căn bản không nắm chắc thoát ra, hơn nữa cũng không cần hắn nắm chắc, bởi vì trong nháy mắt, hắn đã bị đưa tới một không gian khác.

Đây là một không gian vô cùng rộng lớn, trên bầu trời mây vàng rậm rạp, đầm đặc giống như mây đen chứa lôi điện. Nhưng trong mây vàng này không có âm thanh của lôi điện, cũng không có hơi nước, chỉ có mây trôi lượn lờ buồn tẻ, nếu như nhìn cẩn thận, thì đó không phải là mây, mà là từng mảng cát vàng được ngưng tụ lại hình thành trên không trung.

Ở đây gió rất to, trên mặt đất đều là cát vàng, giống như một sa mạc không giới hạn, gió nổi lên, cát vàng bay đầy trời, cộng thêm mây vàng trên bầu trời, cả không gian, đều biến thành một thế giới màu vàng.

Trong đám mây màu vàng trên không trung, đột nhiên vỡ ra một ít lỗ hổng nhỏ, sau đó, một thân ảnh từ trong lỗ hổng bay ra, rơi thẳng xuống mặt đất.

Thân ảnh ấy chính là Tiểu Báo Tử, bị hút vào cái không gian thần bí này, đương nhiên Tiểu Báo Tử rất phiền muộn, nhưng thế đạo thế này, có phiền muộn cũng không thể tạo thành cơm ăn, thời điểm hắn tỉnh táo lại, thân thể của hắn đang rơi xuống cát vàng, bất đắc dĩ chửi nhỏ một tiếng, chung quanh thân thể hình thành một đoàn hỏa vân, bao phủ hắn lại, từ từ đáp xuống dưới.

- Thanh Linh, ngươi biết địa phương quái quỷ này là nơi này không? Tại sao khắp nơi đều là cát thế này?

- Ở đây hẳn là một Tiểu Thế Giới được lưu truyền từ Thượng Cổ tới nay, giống như Tiểu Lôi Âm vậy, là một không gian tương tự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Thanh Linh nói ra.

- Tiểu Thế Giới truyền lưu từ Thượng Cổ tới nay? Không đúng a, thiên địa nguyên khí ở đây còn mỏng hơn ở bên ngoài ba thành, đúng là được lưu truyền từ Thượng Cổ tới nay sao?

- Có lẽ còn sớm hơn nữa, linh khí nơi này mới sớm tiêu hao nhiều như vậy!

Thanh Linh nói ra.

- Thượng Cổ, thậm chí là thời đại xa hơn nữa, rất nhiều người có đại thần thông, cho nên, mới mở ra nhiều Tiểu Thế Giới như vậy, có chút Tiểu Thế Giới bị vứt bỏ rất nhiều năm, cho nên mới hoang phế như vậy.

- Ý ngươi là., tại đây, chính là một Tiểu Thế Giới bị lãng quên, nhưng dù như thế, vì sao ta lại bị hút vào nơi đây.

- Làm sao ta biết được, cái bẫy rập này đâu phải do ta thiết kế ra!

Thanh Linh tức giận nói ra:

- Nhưng người thiết kế bẫy rập này, muốn đem người tiến vào đây, nhất định là có nguyên nhân của hắn, ta và người phải nhìn khắp bốn phía, nhìn xem có thể tìm ra manh mối nào không.

- Cái rắm manh mối a, ngươi xem địa phương quỷ quái này, mây vàng đầy trời, chim không thèm ỉa phân, khắp nơi đều là sa mạc, có thể có đầu mối gì!

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử bất mãn nói ra, nhưng dù nói như vậy, hắn vẫn phi thân lên, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Một giờ sau.

Hắn tìm thấy một cái hạp cốc bị phong thực không biết bao nhiêu năm, dừng lại ở đó.

- Ngươi xem, chúng ta bay lâu như vậy, chỉ có cái hạp cốc này là có địa hình khác với chung quanh, nhìn xem có thể tìm được chút đầu mối nào hay không.

Khi đang nói chuyện, hắn liền hạ xuống hạp cốc.

- Chờ một chút!

Thanh Linh mở miệng ngăn cản.

- Ta biết rồi!

- Ngươi biết, ngươi biết nơi này là địa phương nào sao?

Tiểu Báo Tử kinh hỉ nói ra.

- Câm miệng!

Thanh Linh chen ngang lời hắn nói.

- Để ta yên tĩnh, ta phải suy nghĩ một chút mới được.

Tiểu Báo Tử không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh hạp cốc, chờ đợi.

- Hiện tại chúng ta đi dọc theo hạp cốc, hướng bên trái, tiến vào bên trong, nhìn xem chỗ đó có cái gì?

- Được rồi!

Tiểu tử thả người lên, đi tới bên cạnh phía bên trái, dùng thần niệm, quét qua khoảng cách bốn mươi dặm.

- Dừng lại, chính là chỗ này!

Thanh Linh khẽ quát một tiếng, trong giọng nói tràn ngập cảm xúc không thể tưởng tượng nổi.

- Điều này không có khả năng, không có khả năng a, nơi này chính là Bích Hoa Cốc, nơi này là Bích Lạc Thiên, điều này sao có thể? Tại sao nơi này là Bích Lạc Thiên, nếu như là Bích Lạc Thiên, tại sao nó lại biến thành hình dáng này?

Thanh Linh thì thào lẩm bẩm, cũng không thèm để ý tới Tiểu Báo Tử đang ở bên cạnh, nói lẩm bẩm như người bị tâm thần.