Thông Thiên Đại Thánh

Chương 427: Cổ bảo xuất thế! Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình! (4)





- Vương thủ tọa!

Nhìn thấy Vương Xà nhìn trên giường, Ô Duyên Thắng cùng Lữ Nhất Nguyệt đều cung kính nói.

Vương Xà nhẹ gật đầu, liền đưa mắt sang Tiểu Báo Tử:

- Ngươi làm gì Diệt Trần thế?

Tiểu Báo Tử lặng đi, cười khổ nói:

- Còn làm gì nữa, liều mạng, đâm thủng một mắt hắn thôi!

-Hít

Chỉ thấy phía sau hắn, hai chân Ô Duyên Thắng mềm nhũn ngã xuống, mặt già đỏ lên, lại đứng dậy. Thế nhưng dù là đứng, nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh hãi. Mà Lữ Nhất Nguyệt đứng một bên cũng là như vậy.

Hai người này đang nói cái gì thế?

Cái gì mà "liều mạng đâm thủng một mắt hắn thôi"? Ngươi không phải vẫn còn mạng sao? Ngươi không phải vẫn đang đứng đây vui vẻ sao, ngươi đâm mắt ai?

Ma Tôn Diệt Trần!

Bắc nguyên Tam Đại Tông Sư, trong mắt một thế gia cỡ trung như hắn, cũng là nhân vật cao không thể chạm tới. Nhưng bây giờ, Tiểu Báo Tử lại vui vẻ đứng ở đây nói lão tử liều mạng đâm mắt hắn, tương phản thật quá lớn, làm cho hắn không tiếp thụ được. Lữ Nhất Nguyệt tuy cũng vậy, nhưng dù sao tuổi đã cao, tu vi cũng lớn, nên có thể kiềm chế hơn.

- Ha ha, thảo nào một đòn kia của ta thoải mái vậy. Nhưng vẫn thật tiếc, nếu ta không bị trọng thương, có khi còn có thể giết được hắn!

Tiểu Báo Tử cười hắc hắc, không nói tiếp.

Chỉ thấy Vương Xà lại hỏi:

- Ta nghe nói Đại Tấn đã quyết chiến với bắc nguyên, kết quả thế nào?

Lúc này, hắn không hỏi Tiểu Báo Tử, mà hỏi hai người kia.

Đây cũng chính là việc mà Ô Duyên Thắng định nói với Tiểu Báo Tử trong xe mà không kịp.

- Chúng ta thắng, đại thắng!

- Gọi tên một tiếng, thả ra một hào quang màu trắng, bắt lấy cả người lẫn Kim Thân?

Nghe xong toàn bộ, Vương Xà trầm ngâm. Chuyện này xảy ra trước trận, đã truyền đi khắp thiên hạ rồi. Chuyện này cho đến bây giờ đều chưa từng xảy ra.

Chưa từng có!

Thử nghĩ mà xem, một tuyệt thế cường giả thông huyền bí cảnh, tự dưng bị bắt như vậy, biến mất vô tung, không hề xuất hiện, không biết sống chết. Đây là một chuyện cực kỳ đả kích người khác, ít nhất là đả kích đến các Tu Luyện Giả. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trăm cay nghìn đắng tu luyện tới tuyệt thế cảnh giới, lại bị người ta gọi tên một tiếng liền bị bắt mất, điều này thật sự làm đau lòng người tu luyện, cực kỳ tổn thương lòng tự tôn, tại sao lại có chuyện như vậy chứ?

- Có pháp bảo như vậy trên đời sao?

- Đúng là Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình!

Vương Xà giống như nghĩ ra cái gì, trong mắt hiện vẻ trào phúng:

- Theo ta biết, trên đời có hai loại pháp bảo có uy lực cường đại như vậy, một là Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình, còn một cái là Tử Kim Hồ Lô. Nếu phóng ra hào quang màu trắng, chắc chắn là Lưu Ly Bình. Hắc hắc, hai pháp bảo này bá đạo vô cùng, chỉ cần gọi ngươi một tiếng, nếu ngươi đáp lời, trừ phi ngươi tu luyện đến nhân tiên chi cảnh, nếu không cho dù ngươi có thủ đoạn như thế nào cũng bị hút vào trong đó, hóa thành một đầm máu loãng, không còn khả năng tái sinh!

Ô Duyên Thắng cùng Lữ Nhất Nguyệt đều là lần đầu tiên nghe thấy sự tình này, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Pháp bảo kia thực sự lợi hại thế sao?

- Chỉ có lợi hại hơn thôi!

Vương Xà khẽ thở dài, trong mắt hiện hàn mang.

Mà Tiểu Báo Tử cũng kinh hoàng, thứ này, sao lại giống như trong "Tây Du Kí" vậy? Gọi ngươi một tiếng, trả lời liền bị hút vào, sau đó hóa thành máu loãng? Trên đời sao có chuyện kỳ quái như vậy?

Từ khi đi vào thế giới này, Tiểu Báo Tử luôn cẩn thận học tập, quan sát. Sau mười sáu năm, hắn đưa ra một kết luận, tuy kiếp này hắn sở hữu một lực lượng mà kiếp trước không thể có, nhưng cũng phải theo một quy tắc. Lực lượng là tu lên từng tầng một, đặc biệt là hệ thống nội ngoại kiêm tư đã ngăn cản được việc một bước lên trời. Thế nhưng tại sao lại xuất hiện một loại pháp bảo kinh dị như Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình chứ?

Còn nữa, nhân tiên chi cảnh. Là cảnh giới gì?

Chẳng lẽ là trên thông huyền bí cảnh sao? Lên đến nhân tiên chi cảnh, có thể ngăn cản Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình?

Trong chốc lát, trong đầu Tiểu Báo Tử đã tràn ngập dấu chấm hỏi.

- Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình đã hiện thế, như vậy, cổ bảo Tử Kim Hồ Lô cũng sắp xuất thế rồi. Ha ha, pháp bảo, pháp bảo, pháp bảo hiện nay nếu so sánh với loại cổ bảo này, giỏi lắm cũng chỉ được gọi là pháp khí thôi!

Trên mặt Vương Xà lộ vẻ khinh thường, nói với Tiểu Báo Tử:

- Tiểu tử, ta đã nói với ngươi rồi đấy, thế giới này rất hỗn loạn, ngươi phải cẩn thận. Nếu không còn chưa ra hồn, đã bị giết thì vui!

- Vận khí của ta có lẽ không kém như vậy!

Tiểu Báo Tử cười:

- Thế nhưng, ta lại cảm thấy hứng thú với cổ bảo và nhân tiên chi cảnh. Thủ tọa có thể nói ra được không?

- Muốn biết? Không vấn đề gì. Ngươi chỉ cần tu luyện tới thất phẩm, ngưng luyện được Cửu Long Thần Hỏa Huyền Cương, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Vương Xà nói:

- Đúng rồi, thân thể ngươi không có vấn đề gì chứ?

- Không sao, có lẽ tu dưỡng độ một hai tháng là được!

- Vậy tốt rồi, ta thì lại thảm, lần này ít nhất phải bế quan ba năm mới khôi phục được nguyên khí!

Vương Xà lộ vẻ khó chịu, nói:

- Mẹ kiếp, không bị Diệt Trần thịt, lại thiếu chút nữa bị đan dược của mình hại chết, haizz!

Tiểu Báo Tử nghe thấy, cảm giác có vẻ liên quan đến mấy viên đan dược hắn đút cho Vương Xà ăn, thế nhưng loại chuyện này, tốt nhất không nên hỏi mà tìm rủi.

- Đúng rồi, ta có việc nhờ ngươi!

Vương Xà ngẩng đầu, nhìn thấy Ô Duyên Thắng và Lữ Nhất Nguyệt, nói:

- Thật ngại quá, Ô môn chủ, Lữ trưởng lão, ta có một số việc muốn nói riêng với tiểu tử này, cho nên xin nhờ!

Ô Duyên Thắng và Lữ Nhất Nguyệt vội vàng đứng dậy đi ra, chỉ để lại hai người Tiểu Báo Tử và Vương Xà trừng mắt nhìn nhau.

Tên cũng là ý nghĩa!

Cổ bảo, chính là pháp bảo thời cổ đại!

Cổ đại, là ý chỉ trước kia. Khác với kiếp trước của Tiểu Báo Tử, thế giới này có sự phân chia khá chính xác. Trước mười vạn năm, được gọi là thượng cổ. Từ mười vạn năm đến một vạn năm, là trung cổ. Từ một vạn năm đến một nghìn năm là thời cận cổ đại. Từ một ngàn năm đến bây giờ thì .. có trời mới biết được. Tại thế giới mà cường giả hoành hành, biết đâu lại có người sống trên ngàn năm, sao có thể gọi là cổ đại được?

Cổ bảo trên thế giới này, chính là nói về pháp bảo thời thượng cổ!

Thời thượng cổ, mười vạn năm trước, là một thế giới khác hẳn bây giờ. Thế giới khi đó, nguyên khí thiên địa cực kỳ dồi dào, nơi nào cũng là thiên tài địa bảo. Mấy cái kỳ vật mấy trăm năm khó gặp bây giờ, ở thời đó cũng chỉ là đồ chơi bình thường.