Thông Thiên Đại Thánh

Chương 131: Tiểu đệ đệ và đại ca ca





- Đại tiểu thư, tổng đốc đại nhân mời tiểu thư hồi phủ!

Hơn mười thoát tuấn mã hành động cùng lúc, chỉnh tề như nhất thể.

- Đúng là kỵ binh thiết huyết.

Ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt Tiểu Báo Tửu ngưng trọng.

Hơn mười người này, tán lấy mùi huyết tinh nồng đậm, nhưng màu huyết tinh sát phạt này đã hoàn toàn dung nhập vào trong người của bọn họ, làm cho bọn họ, giống như vì giếc chóc mà sinh ra.

- Vân Châu Kim Lang Kỵ?

Thiết giáp màu đen, áo choàng màu vàng, thiết giáp ngực bụng, hoa văn đều là một đầu sói màu vàng, bọn họ chính là đại sát khí của tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường, Vân Châu Kim Lang Kỵ.

- Trên người người này huyết tinh nồng đậm, sát ý lạnh thấu xương, tu vi chí ít là Tứ phẩm, mười mấy người đằng sau. Cho dù tu vi thấp nhất, cũng đạt tới Tam phẩm! Mẹ kiếp, cũng chỉ có mấy kỵ binh thôi, đã có thực lực như vậy, không biết thực lực phủ tổng đốc Vân Châu mạnh như thế nào?

Sau khi rõ thân phận của người tới, lại liên hệ tới thân phận của Mã Linh Lung, Tiểu Báo Tử đã hiểu rõ bọn họ tới đây làm cái gì, cho nên không hoảng sợ, lại nói, tin tức của Mã Linh Lung là do mình truyền ra ngoài a.

- Đáng chết, Mã Thái An, tại sao ngươi lại tới chỗ này?

Mã Linh Lung gọi, ngón tay run rẩy chỉ vào kỵ sĩ Mã Thái An.

- Đại tiểu thư, nơi này chính là Vân Châu, chỉ cần có gió thổi cỏ lay thì làm sau dấu diếm được tổng đốc đại nhân chứ, hôm qua người tranh chấp tại Bạch Vân trấn, lộ gương mặt, đương nhiên tổng đốc đại nhân phải biết tin tức chứ!

Tuy toàn thân đầu mùi máu tanh, nhưng Mã Thái An nói chuyện rất ôn hòa, kiên nhẫn giải thích với Mã Linh Lung, ánh mắt nhìn về phía Mã Linh Lung lộ ra một tia cưng chiều, nói:

- Tiểu thư, cùng ta trở về đi. Nếu ngài không quay về, ta sợ phu nhân sẽ lột da toàn bộ thân vệ như chúng ta mất.

- Mẫu thân của ta?

Mã Linh Lung giật mình một cái, dứt khoát lắc đầu nói ra:

- Không, ta tuyệt đối không trở về cùng các ngươi, ta không muốn gả cho Lục Thiểu Du, ta muốn đi Thiên Long Thần Sơn tìm Hoa đại ca ca!

- Tiểu thư, ngài đừng làm chúng ta khó xử, tổng đốc đại nhân và phu nhân đã ra lệnh cho chúng ta phải mang được ngài trở về, chúng ta không dám vi phạm a!

- Ta biết rồi!

Mã Linh Lung liếc nhìn Mã Thái Án, lại nhìn Từ Ung và Tiểu Báo Tử. Thấy hai người thờ ơ, khí định thần nhàn, trong nội tâm khẽ động, giống như đã hiểu ra, hung ác nói với Tiểu Báo Tử:

- Tiểu đệ đệ, có phải các ngươi đã sớm biết thân phận của ta rồi không?

Tuy bộ dáng rất hung dữ, nhưng rất rõ ràng, một điểm khuất phục cũng không có, Tiểu Báo Tử trở mình trợn trắng mắt, không thèm quan tâm đến nàng, ngược lại Từ Ung mở miệng nói:

- Mã tiểu thư, từ khi ngươi đem Mặc Ngọc Trân Châu cầm ra, ta đã đoán được thân phận của tiểu thư, cho nên mới phải nghĩ biện pháp đem tin tức truyền ra ngoài, không có quan hệ tới tiểu đồ.

- Không phải các ngươi cũng đi Thiên Long Thần Sơn sao?

- Thật không có ý tứ, Mã tiểu thư, mục đích ban đầu của chúng ta không phải đi tới Thiên Long Thần Sơn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Từ Ung cười hắc hắc nói ra, đùa nghịch tâm kế với một người thành thật, điều này đã làm cho Mã Linh Lung hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đạp một cước vào mặt hắn, sau đó hung hăng chà đạp một lần.

- Vậy tại sao ngươi phải gạt ta!

- Đương nhiên là muốn ổn định Mã tiểu thư, một thân của tổng đốc đã buộc vào an nguy của Vân Châu, lão phu thân là một phần tử của Vân Châu, cho nên phải phân ưu một phần với tổng đốc, nếu tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, dù là với tổng đốc đại nhân, hay là đối với Vân Châu, đều bị đã kích nặng nề, cho nên, lão phu không thể mất mặt, lừa gạt tiểu thư một hồi, nếu tiểu thư có gì trách tội, cứ tính toán lên người lão phu là được!

- Hừ!

Mã Linh Lung hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói gì, đã thấy Mã Thái An ôm quyền nói.

- Từ trưởng lão nói quá lời. Lần này nhờ có tin tức của tứ trưởng lão, cho nên mới tìm được tiểu thư nhanh như vậy, tổng đốc cảm kích còn không kịp, làm sao có thể để cho tiểu thư trách cứ tứ trưởng lão được, tổng đốc nhờ tại hạ chuyển cáo cho tứ trưởng lão, chuyện ở Lâm Thanh quận, cứ dựa theo ý của gia chủ các vị mà xử lý, xin chuyển cáo lại cho quý gia chủ!

- Vậy thì đa tạ tổng đốc đại nhân rồi!

Từ Ung nghe xong rất vui mừng, cảm ơn không dứt.

Ta chỉ bắt đào quân, báo lại tin tức, vừa có tiếng mà vừa được thưởng, vì sao không làm chứ?

Hiện tại, Từ Ung đã biết mình đã làm quyết định chính xác mà cảm thấy may mắn.

- Hừ, thì ra ta chính là món hàng cho các ngươi giao dịch!

Nghe được hai người đối thoại, Mã Linh Lung bất mãn càng lớn, âm dương quái khí nói ra.

Mặt gia Từ Ung đỏ lên, nói không ra lời, tuy chuyện này là muốn tốt cho Mã Linh Lung, nhưng lại lừa gạt một tiểu hài nữ, đúng là làm mặt mo của hắn đỏ lên.

- Tiểu đệ đệ, ngươi tới đây, tỷ tỷ có một việc muốn nhờ ngươi.

Cũng may Mã Linh Lung tính tình sảng khoái, sau khi hết bực tức, hình như đã hiểu rõ tình cảnh hiện giờ, không cách nào vãn hồi, cũng không liếc nhìn Từ Ung, ngược lại nở nụ cười cổ quái nhìn Tiểu Báo Tử.

Tiểu Báo Tử vô ý thức co rụt đầu lại, nói:

- Ta chỉ là tiểu hài tử mà thôi, nếu ngươi có chuyện gì muốn làm, không bằng nhờ mấy vị kỵ sĩ đại nhân đi, võ nghệ của bọn họ cao cường, thần thông quảng đại, mạnh mẽ hơn tiểu hài từ như ta rất nhiều.

- Chuyện này không có liên quan tới việc võ nghệ cao thấp, hơn nữa bọn họ đều là Kim Lang vệ, là người của phụ thân ta, không thể tùy tiện rời khỏi Vân Châu được.

- Rời Vân Châu sao?

Bỗng nhiên Tiểu Báo Tử nghĩ đến chuyện lần này của Mã đại tiểu thư, đáy lòng hiện ra một dự cảm không tốt, nói:

- Lần này ta và sư phụ chỉ tới Hoa Dương thành thôi, sẽ không đi Thiên Long Thần Sơn đâu.

- Không có vấn đề gì, ta cũng không bảo các ngươi lập tức đi ngay, ta còn phải đợi thêm hai năm nữa mới kết hôn cơ mà!

Thấy vị Mã đại tiểu thư này móc từ trong ngực ra một khối ngọc còn nóng ra, nhét vào trong tay Tiểu Báo Tử.

- Chỉ cần ngươi vào một tháng trước kia ta kết hôn mang khối ngọc này đi Thiên Long Thần Sơn tìm Lôi Hư đại ca ca, nói cho hắn biết, ta không muốn lấy Lục Thiểu Du, có ngọc bội kia, ngươi có thể tự do ra vào Thiên Long Thần Sơn!

- Á?

Tiểu Báo Tử còn chưa có ý thức được, nhưng bàn tay của Từ Ung đang nắm dây cương run lên mãnh liệt, trên mặt hiện ra một tia sầu khổ.