Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1118: Giải trừ cấm chế





Ngay khi Chu Báo đại phát hung uy trong Bảo Quang Các, ở chỗ sâu trong Huyễn Hải Các của Linh Tiêu Điện, ẩn sâu một thời không vô danh.

Thời không vô danh này không lớn, toàn bộ như một cái lao lung cực lớn, ở chính giữa mảnh thời không này lại là một tế đàn hoàn toàn do hắc thiết đúc thành, tản ra khí tức tà ác.

Tế đàn có hình tròn, đường kính ước chừng ba trượng, trên đó điêu khắc rất nhiều phù văn, mỗi một phù văn đều lộ ra khí tức cực kỳ tà ác.

Những phù văn tản ra khí tức tà ác này, còn hợp thành từng đạo đồ án ác thú, ác thú do phù văn tạo thành bộ dáng thiên kì bách quái, nhưng không chỗ nào không phải dữ tợn hung ác, đằng đằng sát khí, mùi huyết tinh đậm đặc xông vào mũi, nếu tu vị thấp một chút thì chỉ cần khẽ dựa vào gần thì tất nhiên ảo ảnh sẽ bộc phát, chết cũng không biết chết như thế nào nữa.

Ở chung quanh tế đàn trào lên hắc thủy màu đen, tràn ngập toàn bộ thời không.

Trên tế đàn, Vương Xà bị trói chặt trên một cái đồ đằng trụ cao lớn, mạch máu mảnh như sợi tóc hiện đầy toàn thân, kết nối với đồ đằng trụ kia, ở trên đỉnh đồ đằng trụ có một nam tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên đó, nếu Chu Báo thấy người nọ, nhất định sẽ phát hiện, nam tử này, chính là người ngay ấy ở Nhân Hoàng điện bị hắn hung hăng làm nhục, tiểu tử tên là "Triết nhi" .

- Ngọc Nam Triết, ngươi ... ngươi điên rồi, ngươi ... , ngươi thật sự muốn khơi mào chiến tranh giữa Linh... Linh Tiêu Điện và, và, và Tiên Cung sao? !

Trên mặt Vương Xà hiện giờ cũng không còn chút huyết sắc, khí tức cũng thập phần yếu ớt, vừa nhìn cũng biết là đã bị trọng thương, nguyên khí bị hao tổn quá mức nghiêm trọng.

- Vương Xà, ngươi không nên ở chỗ này nói chuyện giật gân nữa, hừ hừ, vận khí của ngươi ngược lại tốt, chẳng những còn sống sót trở về từ Vạn Tinh Hải mà còn nhận được chỗ tốt lớn như vậy, bất quá sao ngươi lại không suy nghĩ một chút, Ngũ đại tông môn có nhiều tinh anh tiến vào như vậy, còn có một Thiên Quân nữa, chỉ có một mình ngươi còn sống trở về, mọi người sẽ bỏ qua ngươi sao? Ngươi không chết ở chỗ này cũng không được rồi, hắc hắc, dù sao ngươi lúc trở lại đã bị thương rất nặng, không gắng gượng nổi, chết cũng rất bình thường!

- Ngươi nghĩ ngược lại rất tốt!

Vương Xà cười lạnh một tiếng, tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng hắn cũng không phải là nhân vật mặc người muốn làm gì cũng được, cưỡng ép thúc dục Chân Nguyên toàn thân, nhưng Chân Nguyên mới vừa vận chuyển, liền dọc theo mạch máu như sợi tóc kia chạy ra ngoài.

- Vô dụng thôi, có giãy dụa cũng chỉ phí công gia tăng thống khổ thôi, ngươi cứ ngoan ngoãn để ta hấp thu Côn Bằng huyết mạch trên người ngươi đi, như vậy ngươi chết cũng thống khoái, ha ha ha ha, thật sự là không nghĩ tới, ngươi vậy mà nhân họa đắc phúc, nhận được Côn Bằng huyết mạch, chỉ cần đoạt Côn Bằng huyết mạch của ngươi vào tay, ta liền có cơ hội tiến vào Chân Tiên cảnh, cái gì cấp bậc Chí Thiên Quân, đến lúc kia, ta nhất định sẽ khiến tiểu tử Chu Báo kia chết không có chỗ chôn, ha ha ha ha ha ha ... !

- Ta thấy ngươi không đợi được đến ngày đó đâu!

Ngay lúc hắn đắc ý cười to, trong hư không đột nhiên xuất hiện một bàn tay, tát vào mặt hắn.

- Ha ha ha ha, thì ra là thế a, trách không được Linh Tiêu Điện các ngươi lại không để chúng ta mang Vương Xà đi, nguyên lai là làm trò ở chỗ này!

Trông thấy hết thảy trước mắt, Bạch Hổ giận quá hóa cười, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên mặt Ngọc Thái Hư.

- Ngọc Đại điện chủ, không thể tưởng được Linh Tiêu Điện các ngươi lại có quan hệ thâm sâu với Ma Môn như thế, Đoạt Cơ Đại Pháp, thật sự chính là Đoạt Cơ Đại Pháp rồi!

Lúc này Bạch Hổ đã phẫn nộ rồi, trước kia lúc cò kè mặc cả với Trí Cửu hắn cũng đã nhắc đến Đoạt Cơ Đại Pháp, nhưng bất quá đó chỉ là vì tìm một lý do để mang Vương Xà về mà thôi, nhưng bây giờ thì sao?

Linh Tiêu Điện vậy mà lại sử dụng Đoạt Cơ Đại Pháp của Ma Môn, cướp nguyên khí của Vương Xà.

Cái này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi điểm mấu chốt có thể tha thứ của Bạch Hổ, vượt qua khỏi điểm mấu chốt của bất kì đại tông môn nào.

Không chỉ là Bạch Hổ, các cường giả Dao Trì, Đại Luân Tự, còn có Long Lôi Cung và các tiên nhân, trưởng lão đứng một bên, nguyên một đám sắc mặt đều tái nhợt, tại thời khắc này, bọn hắn không hẹn mà cùng có cảm giác một con ngựa đau cả tàu được ăn thêm cỏ, có tâm lý chung mối thù.

Mười mấy vạn năm rồi, Ngũ đại tông môn vẫn là tồn tại cao cao tại thượng tại Đông Tứ Vực, nhưng, trong Ngũ đại tông môn này, chính thức có thể xưng tụng độc bá, chỉ có một Linh Tiêu Điện, Linh Tiêu Điện bắt được lần kỳ ngộ Nhân Hoàng hậu tuyển lần thứ nhất, thực lực tăng cường lớn, trong thời gian mười mấy vạn năm qua đã khống chế Tam Đại Vực trong Đông Tứ Vực, tuy lực lượng Tứ đại tông môn còn lại cường đại, nhưng cuối cùng cũng không khỏi khốn thủ Trung Thổ Vực, biểu hiện ra ra là duy trì danh hào Ngũ đại tông môn, nhưng Linh Tiêu Điện sớm đã áp đảo Tứ đại tông môn kia rồi.

Bất quá Linh Tiêu Điện cũng không phải cuồng vọng tự đại, không phải thế lực không có đầu óc, tuy thực lực của bọn hắn đã bành trướng đến một tình trạng cực kỳ khủng bố, nhưng cũng cẩn thận thủ lấy điểm mấu chốt, đối với tứ đại tông môn cũng khách khí, thận trọng từng bước, chậm rãi dụng thủ đoạn, mà tứ đại tông môn cũng hiểu được thực lực bọn hắn cường đại, thứ hai là Linh Tiêu Điện cũng không dùng thủ đoạn bức bách quá mức, bởi vậy tới nay đều bình an vô sự.

Thế nhưng, hết thảy sự tình bọn hắn chứng kiến hôm nay, đã hoàn toàn vượt ra khỏi khả năng tha thứ mấu chốt của bọn hắn, Linh Tiêu Điện đã đối đãi với người Tiên Cung như thế, như vậy, tương lai cũng có thể sử dụng thủ đoạn đồng dạng để đối phó với bọn hắn, đây là sự tình bọn hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận.

- Ha ha ha ha, Linh Tiêu Điện thật sự chính là đại thủ bút, chứng kiến người ta đạt được chỗ tốt tại Vạn Tinh Hải liền đoạt lấy, có phải là dù mọi người còn sống trở về từ Vạn Tinh Hải cũng đều phải qua cửa ải này của Linh Tiêu Điện hay không? Để thứ tốt lại cho Linh Tiêu Điện mới có thể ly khai!

Một thanh âm trào phúng vang lên từ trong đám người, mọi người xem xét chính là Tống Tử Phật, cũng không khỏi kỳ quái, Tống Phật Tử này có ân oán thật lớn với Chu Báo đấy, như thế nào hôm nay lại nói giúp cho Chu Báo.

Bọn hắn cũng kinh dị trong lòng, bất quá cũng không có ai ngốc mà đến hỏi Tống Tử Phật, nữ nhân đứng bên cạnh Ngọc Thái Hư cũng không nhịn được nữa.

- Tống Tử Phật, ngươi muốn chết?

Chỉ thấy nàng hét lên một tiếng, mấy trăm đạo kiếm quang bắn ra từ trên người nàng, xông thẳng về hướng Tống Tử Phật.

- Làm càn!

Ngọc Thái Hư khẽ quát một tiếng, cuốn tay áo lên một cái, liền bắt đầu cuốn lại mấy trăm đạo kiếm quang của nàng.

- Lùi xuống cho ta!

Nữ tử như gặp phải trọng kích, thân thể thoáng cái liền uể oải, lùi lại mấy trăm trượng, rốt cuộc thối lui lại đến tế đài, ép thân thể xuống, chỉ là, ánh mắt nàng vẫn oán độc nhìn Chu Báo.

- Còn có Tống Tử Phật!

- Mẫu thân, cha, ngươi..

Ba!

Ngọc Nam Triết kia vừa mới bị Chu Báo tát một cái văng ra ngoài, rơi vào biên giới tế đàn, nhưng hắn cũng không có bị thương, hết sức rõ ràng, chứng kiến nữ tử bị Ngọc Thái Hư đánh rơi xuống tế đàn, hắn vội vàng kêu lên, chỉ là còn không đợi hắn gọi, liền lại bị tát một cái, một tát này, trực tiếp đánh hắn rơi vào trong hắc thủy tế đài.

- Gia môn bất hạnh, tạo ra tên nghịch tử này!

Ngọc Thái Hư hít một tiếng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, cắt đứt mạch máu mảnh như sợi tóc quấn trên người Vương Xà, khoát tay, liền đưa Vương Xà với những vết thương chồng chất trên người đến trước mặt Chu Báo.

- Chuyện này, trước kia ta không biết, bất quá, thân là Linh Tiêu Điện Điện chủ, lại là phụ thân Triết nhi, ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời thỏa đáng, trước tiên các ngươi mang Vương Xà về, về phần tên nghịch tử kia, cũng giao cho các ngươi, tùy ý các ngươi xử trí, ta tuyệt không quan tâm, các ngươi thấy thế nào?

Tư thái bày ra lời này rất cao, tuy rằng mọi người đều căm phẫn trong lòng, nhưng tư thái mặc ngươi xử lý lại làm mọi người có chút không biết làm thế nào, đều chuyển ánh mắt nhìn về phía Chu Báo, Chu Báo lại không có lòng dạ rộng lượng như vậy, nghe xong lời này, lập tức nở nụ cười.

- Tốt, trước ta ta thịt tên tiểu tử này, sau đó nói sau!

- Đợi một chút!

Lời còn chưa dứt, liền bị một thanh âm suy yếu cắt đứt.

Chu Báo nhướng mày, nhìn thoáng qua Vương Xà bên cạnh.

- Vương thủ tọa, ý ngươi là...

- Đây là chuyện của ta, giao cho ta giải quyết a!

Vương Xà hít sâu một hơi, chuyển ánh mắt về hướng Ngọc Nam Triết đang bò lên từ đàn từ trong hắc thủy.

- Tạm thời nhớ kỹ khoản nợ này, tương lai ta sẽ đích thân đến đòi lại!

- Cũng tốt!

Nghe Vương Xà nói vậy, Chu Báo có chút gật gật đầu, xem ra lúc này, lòng tự tôn của Vương Xà cũng bị tổn thương, bị một tên tiểu bối như thế làm nhục, nếu không tự tay đòi lại món nợ, tương lai cũng không cách nào lăn lộn tại Đông Tứ Vực nữa.

- Đã như vậy, hôm nay ta tạm tha cho tiểu tử này!

Chu Báo oán hận nói.

- Ngọc điện chủ, nếu như không có câu trả lời thỏa đáng cho chúng ta thì... chúng ta cáo từ!

Cơ bắp trên mặt Ngọc Thái Hư rút động hai cái.

- Tốt, không tiễn!

Đúng lúc này, coi như hắn hận Chu Báo, nhưng nếu Chu Báo muốn đi, hắn cũng không nên ngăn cản, cũng không có lý do gì để ngăn cản, chỉ có thể cố gắng bảo trì nét mặt tươi cười, đợi sau khi cả đám này rời khỏi mới làm tiếp ý định.

- Ngươi cứ như vậy mà rời đi?

Đúng lúc này, Tống Tử Phật lại nhảy ra, dùng ánh mắt oán hận nhìn Chu Báo, ánh mắt kia làm tiểu tâm can của Chu Báo nhảy bịch bịch.

- Ta không phải? Chẳng lẽ ngươi muốn mời ta ăn cơm a?

Chu Báo tức giận nói.

- Hôm nay ta coi như giúp các ngươi đại ân rồi, không phải sao?

Tống Tử Phật cười hắc hắc, nói.

- Như vậy, ngươi hạ cấm chế trên người ta, có thể giải trừ hay không? Ta cũng không muốn suốt ngày cõng trên lưng cấm chế này!

Một mảnh chung quanh đều xôn xao.

Trách không được thái độ Tống Tử Phật hôm nay thập phần không đúng, đồng dạng như là tùy tùng của Chu Báo, phất cờ hò reo phía sau hắn, hóa ra là bị Chu Báo hạ cấm chế a.

Ngẫm lại cũng đúng, cho tới bây giờ hai người vẫn không có giao tình gì, thời điểm tại Nhân Hoàng điện, Tống Tử Phật còn mở miệng trào phúng, nhưng cũng không có đánh nhau tại chỗ, bất quá, sau khi ly khai Linh Tiêu Điện, sẽ không có người quản được bọn hắn rồi.

Đối với thực lực Chu Báo, đánh bại Tống Tử Phật cũng không phải chuyện gì khó khăn, bất quá, không có giết hắn tại chỗ, ngược lại hạ cấm chế trên người hắn, chính là cái dạng chủ ý gì, đã cân nhắc rõ ràng rồi.

Tống Tử Phật vừa thốt lên xong, mấy vị Hoạt Phật Đại Luân Tự cũng bắt đầu nhìn Chu Báo với ánh mắt bất thiện, đương nhiên bất thiện rồi, ngươi hạ cấm chế trên người Hoạt Phật có tiền đồ nhất Đại Luân Tự, ý đồ khống chế hắn, đối với Đại Luân Tự thì đây cũng là một loại khiêu khích.

- Ngươi người này!

Chu Báo nghe xong, lập tức hận nghiến răng trong nội tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Tốt, rất tốt, ngươi nói không sai, hôm nay xem như ngươi giúp ta một cái đại ân, bán cho ta một cái đại nhân tình, cấm chế trên người ngươi, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi cởi bỏ!

Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy một đám diễm quang nhàn nhạt bắn ra từ đầu ngón tay hắn, thẳng hướng về tràn Tống Tử Phật.

Vẻ mặt Tống Tử Phật cười cười, nhìn diễm quang bay tới, không tránh không né, sau khi diễm quang chui vào trán hắn, thân phật quang hắn đại phóng, một đạo gông tỏa vô hình rơi xuống từ trên người hắn, thoáng cái cả người liền thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều.

- A di đà phật, đa tạ Chu thí chủ hạ thủ lưu tình!

Tống Tử Phật tụng một tiếng phật hiệu, nhẹ nhàng thi lễ với Chu Báo, trong sát na này, đệ nhất thiên hạ dâm tăng, Tống Tử Phật vô sỉ hèn hạ phảng phất giống như thoát thai hoán cốt, biến thành một cao tăng đắc đạo.

- Hừ, không cần tạ, mọi người đều có hướng đi riêng, chỉ cần tương lai ngươi không trêu chọc ta, ta cũng sẽ không tìm ngươi gây chuyện!

Chu Báo cười lạnh nói.

Hôm nay hắn cũng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì mà thái độ Tống Tử Phật khác thường như vậy, thì ra là chờ đến lúc này.

Tên này là mình mang ra từ cung điện dưới mặt đất Tiểu Lôi Âm Tự, phụ thân vào trên thanh đăng kia, tuy rằng đã đoạt xá trở thành Tống Tử Phật, nhưng ở mức độ nào đó, vẫn bị Thanh đăng hiệp chế, nói cách khác, cấm chế mà Chu Báo nắm giữ có thể mang đến phiền phức lớn cho hắn.

Không thể tưởng được hắn mượn cơ hội hôm nay, quang minh chính đại yêu cầu mình giải trừ cấm chế, tuy rằng như vậy có chút mất măt, nhưng mình luân phiên đại chiến những ngày này, uy danh hiển hách tại Thất Thần Vực, hắn mất mặt trên tay mình cũng không tính là sự tình khó chịu.

- Con lừa trọc giảo hoạt này!

Sau khi giải trừ cấm chế cho hắn, Chu Báo hung hăng mắng một câu trong nội tâm, đi theo sau Bạch Hổ, ly khai Linh Tiêu Điện.