Thông Thiên Đại Thánh

Chương 107: Tính kế





Cứ như vậy, Tiểu Báo Tử bắt đầu kiếp sống tu luyện ở Ô gia, Tiểu Báo Tử mười tuổi đã bắt đầu tiến vào thời kỳ trưởng thành, dáng người bắt đầu sinh trưởng, cốt cách và cơ bắp, cũng bắt đầu hướng về phương diện phát triển vững chắc, đặc biệt là d¬ưới tác dụng song trọng của Nguyệt Ma Họa Bì Quyền và Thái Cực Quyền, thân thể của hắn đã có tiềm lực rất cường đại!

Đại Tấn, Kiền Châu, Tây Kinh.

Kiền Châu nằm ở vị trí phía tây trên bản đồ Đại Tấn, nguyên danh Tây đô, sau mấy lần đổi tên, cuối cùng gọi nó là Tây Kinh.

Tây Kinh chính là đế đô của Đại Tấn ngay dưới chân thiên tử - là chỗ tốt nhất trong thiên hạ!

Đương nhiên là vô cùng phồn vinh, mỗi ngày ngựa xe ra vào, người đi đường nối liền không dứt, chính là trái tim cảu Đại Tấn.

Thành Tây Kinh cao mười tám trượng, tất cả đều là do đá xanh chắc chắn xây thành, loại chất liệu đá này, cho dù có dùng dùi cũng khó đục thủng, được xưng là tòa thành kiên cố đệ nhất thiên hạ.

Hoàng thành Đại Tấn cũng ở ngay phía tây thành, chiếm cứ cả một phần tư diện tích toàn thành, sừng sững sâm nghiêm, không tòa phủ đệ nào sánh nổi.

Trong nội cung hoàng thành, có một sân nhỏ yên tĩnh, trong sân nhỏ này có một cái hồ, chim hót hoa nở, bốn mùa như mùa xuân.

Sân nhỏ không lớn, nhưng vô cùng lịch sự tao nhã.

Hai gã vệ sĩ hắc y đứng ở cửa ra vào sân nhỏ, giống như hai tên môn thần, trên mặt bao trùm mặt nạ sắt, không thể thấy rõ bộ dạng bên trong là gì.

- Ngươi nói xem, hắn có đáp ứng không?

Trong sân có một gian tĩnh thất, bên trong bài trí đơn sơ, nhưng lại lộ ra đại khí, trên một cái bàn ngắn, nam tử trung niên cầm một bảng tấu chương, khuôn mặt tuấn dật, lộ ra nụ cười ngoài ý muốn.

- Thật sự là phản ứng kỳ quái, ta còn cho rằng Mã vương gia sẽ dốc sức liều mạng với ta chứ.

Nam tử trung niên này thân mặc trường bào, eo buộc một sợi dây lưng lụa màu xám, ở giữa dây lưng, khảm một viên ngọc màu trắng nhỏ như trứng bồ câu, từ trên người lộ ra khí thế không giận tự uy, trong khí thế kia, giống như có thể cầm nắm thiên hạ, tay nắm giữ càn khôn.

Cho dù người này thân mặc thường phục, cũng là một nam tử vô cùng uy nghi, chính là đương kim thiên tử Đại Tấn, Cơ Ứng Thần.

- Ngươi cho rằng hắn sẽ không sao?

Có một âm thanh của nam tử vang lên, nhưng âm thanh này hơi nhu nhược lanh lảnh, chủ nhân của âm thanh này mặc một áo đạo màu xanh nhạt, dáng người thon dài, thập phần đơn bạc, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay hắn đi, ở cằm có ba chòm râu dài, nhẹ nhàng đong đưa, lộ ra bộ dáng tiên phong đạo cốt.

- Không biết trong tấu chương hắn có nói thật hay không đây!

- Có thật hay không, chẳng lẽ hắn không biết, làm như vậy, chỉ là tạo cho ngươi một cái bậc thang để xuống mà thôi, chẳng lẽ tính tình của hắn ngươi lại không biết, nói không chừng, nếu ngươi không xuống bậc thang này, hắn sẽ nổi điên, trực tiếp đuổi người cầu thân của Minh Nghĩa Kinh Viện ra, đây không phải là chuyện không thể.

- Điều này cũng đúng, tên này mà nổi điên lên, đúng là không người nào có thể trị được, nhưng mà, điên như vậy, nếu như bây giờ ta cho nữ nhi của hắn đi hòa thân ở phía bắc, hắn sẽ bộc phát, hiện tại trẫm sẽ tìm con rể cho hắn là những anh tài trong thiên hạ, dù có điên, hắn cũng không bộc phát nổi!

- Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du, đúng là nhân tài trong thiên hạ khó tìm, lại là người của Minh Nghĩa Kinh Viện, Mã vương gia dù không muốn, cũng phải lo lo lắng lắng ảnh hưởng của chuyện này, nhưng mà, bên Thiên Long Thần Sơn... Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

- Thiên Long Thần Sơn sao?

Cơ Ứng Thần cười cười, nói:

- Thiên Long Thần Sơn của hắn có thể quản thiên quản địa, chẳng lẽ có thể quản người ta cưới vợ hay sao?

- Nếu việc lần này thành, đối với kế hoạch của chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn!

- Kế hoạch của chúng ta?

Cơ Ứng Thần liếc nhìn hắn.

- Nguyệt Thắng huynh, đường xa gánh nặng a!

- Trong thiên hạ, đều là đất của vua, người sống trên đó, chính là thần tử!

Minh Nguyệt Thắng nhẹ giọng nói ra, lúc nói ra hai câu này, thân thể đơn bạc thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, giống như thanh lợi kiếm nhìn thẳng vào Cơ Ứng Thần, nói:

- Bệ hạ, ta tin tưởng vững chắc vào tương lai của Đại Tấn.

...

...

- Trong thiên hạ, đều là đất của vua, người sống trên đó, chính là thần tử!

Đại Tấn Vân Châu, Tần Lăng quận thành, tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường cũng đang suy nghĩ những lời này, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạo:

- Tính toán, để cho hai tên này náo, ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc bọn họ có thể làm ra động tĩnh gì.

- Đại nhân, đại nhân...

Đang lúc trầm tư, một thị nữ vội vàng hấp tấp từ bên ngoài xông tới, vẻ mặt kinh hoàng.

- Vội cái gì?

Mã Thiên Trường nhíu mày, bản thân hắn cũng không phải là một người ngiêm khắc, quy củ của phủ tổng đốc cũng không nhiều, nhưng việc mạo muội xông tới, vẫn là một chuyện rất thất lễ.

- Tiểu... Tiểu thư...

- Nó lại náo cái gì à?

Nghe thị nữ nói hai chữ "Tiểu thư" xong, Mã Thiên Trường lập tức bất đắc dĩ.

- Tiểu thư muốn xuất phủ!

- Xuất phủ?

Mã Thiên Trường nhíu mày, nói:

- Ý của ngươi là nó muốn rời phủ trốn nhà sao?

- Dạ dạ, tiểu thư muốn trốn nhà rời đi!

- Vậy thì để cho nó đi, ta muốn xem nó làm thế nào rời khỏi Tần Lăng quận thành!

- Á?

Thị nữ đáng thương bị tổng đốc nói làm sững sờ, đứng ở nơi đó trừng mắt nhìn Mã Thiên Trường, không biết nên nói cái gì cho phải.

- Thất thần làm gì, nó phải đi, ngươi còn không đi dọn dẹp đồ cho nó, nói cho nó biết, trước khi kết hôn thì trở về!

Mã Trường Thiên lớn tiếng nói ra.

- Phanh!

Ngoài cửa truyền ra tiếng vật nặng rơi xuống phát ra âm thanh 'Rầm Ào Ào', một bóng người màu hồng lóe lên, mang theo oán khí trùng thiên.

- Ha ha, tiểu nha đầu chết tiệt kia, lại dám cùng ta ở chỗ này tính toán, mưu trí, khôn ngoan!

Mã Thiên Trường nhìn thị nữ cười nói:

- Ngươi trở về, nói cho tiểu nha đầu kia, đừng tính toán với ta, mưu trí, khôn ngoan, ngoan ngoãn ở lại nhà, nếu tên Lục Thiểu Du kia có bổn sự lấy nó, vậy thì bảo nó ở lại nhà chờ gả đi.

- Đúng, đúng...

Sắc mặt thị nữ tái nhợt, sợ hãi nhìn Mã Thiên Trường, thi lễ, vội vàng rời đi.

- Ai, hiện tại tiểu nha đầu a, thật sự là không thể làm cho người ta bớt lo mà.

Mã Thiên Trường nhìn bóng lưng thị nữ từ từ rời đi, than nhẹ một tiếng, nói:

- Minh Nguyệt Thắng a, ngươi là vương bát đản, chuyện chó chết này nhất định là do ngươi bày ra, các ngươi náo thì cũng bỏ đi, nhưng không nên náo lên đầu ta, chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng ta là quả hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp sao?

Mã Trường Thiên vuốt râu ngắn dưới cằm, bước đi qua lại trong phòng.