Thông Thiên Cổ Lộ

Chương 11: Đánh cho trời hôn đất ám




Đạo điện lôi cách không bổ xuống kéo theo thiên phạt khí tức ngập trời bộc phát, đây mặc dù không phải thiên phạt chân chính mà do trung niên nhân dùng đến Nguyên Anh ý chí tạm thời cưỡng ép xuống thiên đạo ý chí, tuy nhiên lực lượng này tuyệt đối kinh tâm động phách, ở trong Tu Tiên Giới, Nguyên Anh cảnh đã nằm ngoài khái niệm Linh Tu, chạm đến tầng thứ đại năng, Nguyên Anh đại năng không gì là không làm được.

" Con mẹ nó! Cũng quá khoa trương đi!" Diệp Bất Phàm mắt hướng bầu trời, trong lòng bất giác dâng lên một cỗ kích động mãnh liệt, bản thân hắn đối với thần thông tu sĩ luôn có hứng thú rất lớn.

Được tận mắt chứng kiến Nguyên Anh chi chiến trong đời mỗi tu sĩ không phải ai cũng có cơ duyên, tại bên dưới Nguyên Anh chiến đã từng không ít người đột phá thành công mấy chục năm bình cảnh, thậm chí thiên chi kiêu tử còn lấy thần thông đại năng để cảm ngộ thiên địa quy tắc, chung quy, lần thể nghiệm này đối với Diệp Bất Phàm không khác gì một hồi tạo hóa.

Đầy trời là thanh âm oanh minh chấn động, khét lẹt mùi vị điện lôi, không khí ngưng trọng một cách ám ảnh, trong chớp mắt khi đạo điện lôi xé rách kiếp vân cách không bổ xuống thì Hỏa Thánh Ma Viên cũng gầm lớn một tiếng hướng bầu trời đạp đất bay lên, hai bàn tay thô to hóa trảo, thú trảo hung hăng chém mạnh vào hư vô như muốn khai thiên tích địa.

Một bên nồng đậm khí tức sát phạt của thiên đạo, một bên mang theo hung tàn khát máu nhưng vững chắc tựa cao sơn, hai đạo khí thế ở giữa hư vô trực tiếp đụng chạm, nhất thời thương khung run rẩy, trời đất động đãng chớp giật, một cỗ kình lực khủng khiếp do lực lượng trùng kích tạo ra như cuồng phong sắc bén quét sạch bát phương.

Hỏa Thánh Ma Viên bị điện lôi đánh trúng, phía trên đỉnh đầu một mảng lông lớn cháy khét lẹt, Hỏa Thánh Ma Viên đằng vân mà đứng khí thế càng trở nên hung tàn hơn bao giờ hết, nhìn qua tựa hồ một tôn Thái Cổ Hung Thú đang kiêu ngạo lăng lập giữa trời, xem thường hết thảy chúng sinh trong thiên hạ.

Kiếp vân tán đi, trung niên nhân thần sắc biến hóa liền nhẹ nhàng phi thân cùng Hỏa Thánh Ma Viên song song đối diện, khí tức hắn lại một lần nữa kéo lên, bạch y phiêu dật, tóc đen cuốn vào trong gió, trung niên nhân giờ phút này không còn bóng dáng một văn nhân nho sĩ tầm thường mà phảng phất một vị Trích Tiên siêu phàm thoát tục.

Hai luồng khí thế kinh thiên động địa lập tức quay cuồng va chạm, muốn cắn nuốt, thôn phệ lẫn nhau, trung niên nhân ở trên hình thể so với Hỏa Thánh Ma Viên chênh lệch cực lớn, nhưng ở trên khí thế không chút nào chịu thua kém.

" Súc sinh! Chịu chết! Bát Cực Trấn Tiên Trận.." Trung niên nhân hét lớn, hai tay thủ pháp biến hóa liên tục.

Mười sáu vị cường giả đạo tông ở bên dưới nghe tiếng hét này liền nhất tề động thủ, mười sáu đạo cầu vồng phân biệt sục sôi khí thế đồng thời hướng Hỏa Thánh Ma Viên gào thét giết tới.

Phút chốc bầu trời quang mang lóa mắt.

Cầu vồng xé không bay lượn như điện lôi ở trong thiên địa tự do du tẩu, sau đó từng đạo, từng đạo phân tách, lại tổ hợp thành một cái trận pháp khổng lồ, trận pháp này lấy vị trí trung niên nhân cùng Hỏa Thánh Ma Viên làm trung tâm.

Lập tức mười sáu đạo thần thông phân biệt đánh ra, mười sáu đầu quang trụ ánh sáng hướng thân hình to lớn của Hỏa Thánh Ma Viên phá không chiếu xạ, ở giữa, trung niên nhân cũng trực tiếp động thủ, cả người hắn Thuấn Di từng bước từng bước tạo thành tàn ảnh đầy trời, trung niên nhân thình lình vọt lên, một cước hoành không dẫm xuống.

Dưới bát phương cùng lúc oanh kích Hỏa Thánh Ma Viên không chút nao núng, miệng lớn gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, toàn thân huyết khí, ma khí pha tạp cuộn trào, Hỏa Thánh Ma Viên nhấc tay hướng bầu trời tung ra một chưởng.

Một chưởng này dễ dàng ngăn cản cước pháp của trung niên nhân, lại để cho mười sáu đạo quang trụ tùy tiện bắn phá cơ thể, nhục thân Nguyên Anh mặc dù phi thường cứng rắn nhưng cũng không tránh khỏi chấn động, Hỏa Thánh Ma Viên thổ huyết, một ngụm kim huyết như loạn vũ bắn ra đầy trời.

" Con vượn kia trên phương diện chiến đấu vậy mà rất có kỹ xảo! Dưới hoàn cảnh bị hợp kích vẫn đủ tỉnh táo để làm ra lựa chọn chính xác, nếu như nó bỏ qua một cước hoành thiên kia, tập trung sức lực chống lại mười sáu đạo Kết Đan thần thông thì có lẽ giờ phút này hạ tràng đã rất thảm " Diệp Bất Phàm hứng thú lẩm bẩm, lực phá hoại của Nguyên Anh chiến là vô pháp tưởng tượng cho nên Diệp Bất Phàm từ trước đã chạy rất xa, phía sau một tảng đá lớn kích động múa máy tay chân.

" Nếu như ta cũng có một con tọa thú Nguyên Anh thì tốt biết mấy! " Diệp Bất Phàm vuốt cằm nói thầm, trong đầu hắn bỗng nhiên hình dung ra cảnh tượng chính mình đạp trên lưng Thánh Hỏa Ma Viên dạo chơi khắp Hạ Viện, ở bên dưới, chúng nữ tu mắt tròn mắt dẹt kêu gào ngưỡng mộ.

" Nhưng nếu ta là Nguyên Anh cảnh lại càng hoành tráng! Nguyên Anh! Nguyên Anh a! Nhất định có ngày rồi ta cũng đạp cả thương khung vũ trụ ở dưới chân!" Diệp Bất Phàm cảm khái, ánh mắt hắn thình lình sáng lên.

" Ta làm được! Vậy mà rất đơn giản! Hắc Hắc! Thì ra đây chính là cảm giác đạp cả thương khung vũ trụ dưới chân..! Hơi chóng mặt một chút, bất quá, rất tuyệt ".

Khi Diệp Bất Phàm đang mải trồng cây chuối thì ở phía đối diện chiến đấu đang đi đến hồi gay cấn, HỏaThánh Ma Viên dưới Kết Đan hợp công mặc dù nhận lấy thương thế nhưng không hề biểu hiện ra chút nào nao núng, thân hình khổng lồ vẫn hoành không mà đứng, tựa một ngọn cao sơn thâm trầm vững chãi.

Cơ thể nó lộ ra vài miệng vết thương thấy mà giật mình, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ bộ lông vốn đã đỏ rực, khí thế càng trở nên kinh thiên động địa, trong hốc mắt Ma Viên mãnh liệt bắn ra hai đạo liệt thiên ma khí.

Hỏa Thánh Ma Viên giờ phút này đã điên cuồng đến cực hạn, khuôn mặt nó, toàn thân nó bắt đầu vặn vẹo, bốn phía cơ thể phun trào ngùn ngụt khói mù, sát khí trùng thiên ngập trời bốc lên, dưới cỗ cảm xúc không thể khống chế này Hỏa Thánh Ma Viên thình lình nhấc tay bắt lấy hắc y nhân đang ngồi trên bả vai, ném vào miệng nhai mấy cái sau đó một ngụm nuốt trôi.

Hỏa Thánh Ma Viên vỗ ngực gầm lớn, hai chân quấy đạp hư vô tạo thành thanh âm oanh minh nổ vang trong thiên địa, thanh âm này hóa thành trùng kích quét ngang bát phương.

Mười sáu vị Kết Đan cường giả dưới lực lượng trùng kích dữ dội hoàn toàn không thể thừa nhận, toàn bộ nhất tề bị quét bay, ai nấy đều phun ra một miệng lớn máu tươi, thần sắc nhanh chóng ảm đạm, Bát Cực Trấn Tiên Trận chớp mắt bị phá hủy.

Hỏa Thánh Ma Viên tiếp tục đạp không mà lên, cánh tay vươn ra hướng trung niên nhân nặng nề đập xuống, cánh tay này cực kỳ khủng bố, tựa hồ một cây đại côn cuốn theo hỏa diễm.

Một kích để cho trời hôn đất ám, trung niên nhân không kịp thở dốc, thần sắc đại biến, chân dẫm Thuấn Di thần thông cả người liền hóa thành vô số đạo tàn ảnh, trùng điệp kéo dài tận phía chân trời.

Một kích này mặc dù giết hụt trung niên nhân nhưng vẫn tiếp tục khai thiên bổ xuống, tựa hồ muốn đánh nát cả ngọn Khâu Sơn, cánh tay Hỏa Thánh Ma Viên đập xuống Khâu Sơn nhấc lên vô tận bụi bặm cùng đất đá.

Ở dưới lực lượng trùng kích to lớn đại trận hộ tông tự động mở ra, một màn ánh sáng bàng bạc nhanh chóng dâng lên như một tấm Thần Thuẫn khổng lồ che chắn cho Khâu Sơn Chi Địa, ngăn cản đi gợn sóng dư lực đang hướng đỉnh Khâu Sơn quét tới.

Diệp Bất Phàm thủy chung nhìn lên bầu trời, giờ phút này nội tâm triệt để kinh đào hãi lãng:" Đó là lực lượng nhục thân đơn thuần?" Diệp Bất Phàm nói thầm, hắn thực sự khiếp sợ, trong mắt Diệp Bất Phàm thì đây mới chân chính lực lượng khai thiên tích địa.

Tu vi cao thâm khi đứng trước nhục thân biến thái cũng không có quá nhiều ý nghĩa, thần thông không thể tổn thương, thiên đạo vô phép tổn thương, ở góc độ nào đó mà nói đơn giản chính là bất tử bất diệt.

Diệp Bất Phàm tiếp tục quan sát cũng không quên tránh né vô số toái phiến đang bay loạn.

Khi đại trận hộ tông tự động hiện thân ban đầu chỉ là phòng ngự, bỗng nhiên lúc này thần quang ở giữa thiên địa chấn động quay cuồng, ngay trung tâm màn sáng đại trận thình lình hiện ra một tấm khuôn mặt to lớn, khuôn mặt của một lão nhân nhìn không rõ diện mục, chỉ thấy lão nhân đầu đội Đế quan, mơ hồ thân mặc Đế phục, ánh mắt chiếu xạ mãnh liệt sát phạt chi ý, tựa hồ đối với kẻ bất kính mạo phạm Thánh Địa chỉ có một con đường duy nhất " Tất Sát!".

Khuôn mặt mặc dù do linh khí huyễn hóa nhưng tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ khủng khiếp, đủ để chấn nhiếp thiên thượng địa hạ, lão nhân bên trong màn khí mờ ảo bỗng nhiên mở miệng, thanh âm từ miệng đi ra lại hóa thành một cột sóng âm lực:" Sát!".

Một tiếng quát khiến cho thương khung chao đảo, phong vân nổi lên, gió thổi mây phun.

Thánh Hỏa Ma Viên bị cột sóng âm lực đánh thẳng vào người, nhục thân khổng lồ liền bị đụng bay, ở trên bầu trời như một đạo lưu tinh xẹt ngang.

" Ầm..Ầm..Ầm!".

Mấy tiếng nổ lớn vang lên liên tục, cơ thể Hỏa Thánh Ma Viên hất tung một ngọn núi nhỏ, rơi trên mặt đất nhấn xuống đại địa một cái lỗ lớn, tại bên dưới huyết khí như cũ ngùn ngụt phung trào.

" Xong! Con mẹ nó, lão gia hỏa kia là ai? Một tiếng quát thổi bay con vượn? " Diệp Bất Phàm thở dốc, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn nhận thức của hắn liên tục thay đổi, cảm xúc cũng vậy, luân phiên biến hóa.