"Cách! Cách! Cách!" Tự chuyển thiên trấn ma pháp ngưng thành hoàng sắc thủy tinh liên hoa, bên trong có kim sắc nhân ảnh giằng co.
Diện mạo kim sắc nhân ảnh y hệt Công Đức tông tông chủ, cũng trọc đầu, mình ánh lên kim sắc thần quang.
Nhưng chỉ là thần huyền pháp thân chứ không có huyết khí, đã hao tổn nhiều.
"Ngụy Tác, ta biết ngươi định dùng Phổ độ thần quang độ hóa ta nhưng quên đi! Ta thà ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!"
Đột nhiên, kim sắc nhân ảnh tựa hồ cảm giác được tâm niệm của Ngụy Tác nên gào lên.
"Ta sẽ đưa tin ngươi giết Lôi Xu thần quân về cho Trung thiên tử lôi tông! Họ sẽ phái đại năng đến diệt ngươi!"
"Chát!"
Kim sắc nhân ảnh đột nhiên kết thành một viên kim sắc xá lợi.
Kim sắc xá lợi hóa thành lưỡng đạo kim sắc thần quang, trực tiếp xuyên qua phong ấn của Tự chuyển thiên trấn ma pháp.
"Oành!"
Ngụy Tác cảm tri được quỹ tích một đạo kim sắc thần quang xung kích nên phát Liệt khuyết tàn nguyệt.
Hai vầng Liệt khuyết tàn nguyệt khiến thiên địa mờ đi cũng bị xuyên qua, một đạo kim sắc thần quang đâm vào chân mày Ngụy Tác thành một vệt máu rồi mới bị nhục thân và thần văn trong thể nội gã hóa giải.
Kim sắc thần quang tắt đi, không hiểu bay tới đâu.
"Không muốn chết thì đứng chóng lại ta."
Vết máu trên mi tâm Ngụy Tác tan đi, trong tiếng quát vang, một đại tu sĩ Công Đức tông lao tới trực tiếp bị một đạo Duy ngã tâm kiếm đâm xuyên tâm mạch, thi thể rơi xuống.
Một thần huyền đại năng bị đánh đến không dám thò ra, một thần huyền đại năng tiêu vong, một thần huyền đại năng khác bỏ chạy.
Ngụy Tác như thần ma chân chính, mọi tu sĩ Công Đức tông và Đăng Tiên tông lạnh mình, không dám xuất thủ, nhao nhao bỏ chạy.
"A! A! A! Tiểu tử, thả chúng đi làm gì, giết hết cướp hết, kim đơn của chúng có thể luyện chế Tuyệt diệt kim đơn, nhục thân đem bón Diệt tiên đằng!" Thấy Ngụy Tác để họ đi, lục bào lão đầu đau lòng kêu lên.
"Đăng Tiên tông tông chủ chạy rồi, Công Đức tông tông chủ liều mạng truyền tin ta chưa chết đi, giết thêm cũng vô nghĩa." Ngụy Tác nhìn Thiên khung đã tan biến.
"Hừ, ta thấy ngươi xem hình ảnh hình thành Thiên khung rồi thì có cảm xúc. Cho là mình khác chúng, bất quá tâm tính tu sĩ cao cao tại thượng đều như thế, ngươi giết tông chủ của chúng thì chúng sẽ đối phó ngươi." Linh Lung Thiên hừ lạnh.
"Ta cho chúng một cơ hội, lần tới chúng còn định giết ta, ta sẽ không khách khí." Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên.
"Lòng dạ đàn bà quá, ta mà có tu vi như ngươi thì giết sạch cướp sạch, đột phá đến Thần huyền ngũ trọng sẽ nhanh hơn nhiều!" Lục bào lão đầu kêu ầm lên.
"Giết một người là thêm một mối liên can, ai biết sau lưng một tu sĩ có bao nhiêu bối cảnh. Cứ như ngươi sẽ rước lấy bao nhiêu địch nhân." Ngụy Tác bảo.
"Ngươi giết ít lắm hả, thêm hay bớt khóc khác gì." Lục bào lão đầu kêu ầm lên.
"Không hẳn, ta giết là có lý do. Nếu ta giết ngươi mà còn gợn trong lòng thì đối địch sẽ có vấn đề." Ngụy Tác nói đoạn, thần thức triệt để trải ra.
"Hừ." Linh Lung Thiên tuy nhiên hầm hừ nhưng không châm chọc Ngụy Tác.
Tuy Ngụy Tác nói theo đúng khẩu khí tiểu gian thương Linh Nhạc thành nhưng khiến nó nhớ lại lời một lão nhân trong tộc nói với mình từ thời đại đó.
"Hài tử, tu đạo.. đấu với thiên, với địa, với nhân... khó tránh sát nhân, nhưng con có biết vì sao cùng sát nhân mà có ác có thiện không?"
"Không biết..."
"Đều là lòng người thôi... Hài tử, nếu con giết một người mà thấy yên lòng thì tất có lý do giết y... Nếu lòng không yên thì tức là có vấn đề... Có những người giết nhiều người khiến mình không yên tâm quá, thậm chí tưởng mình đã quen nhưng thật ra thì y không thấy mình đúng... Nguyên nhân vì chúng sinh bình đẳng... Hài tử, không có ai sinh ra đã thọ cùng thiên địa, có thần thông như thiên địa ngay. Nếu tự nhận mình cao cao tại thượng, mặc kệ lòng không yên thì trời cao sẽ giáng tai họa, đó là nhân quả. Nhân quả là thiên kiếp lớn nhất mà mỗi người không tránh được."
"Tiểu tử, còn kém bao nhiêu thì đạt Thần huyền tam trọng?" Lục bào lão đầu hỏi, mắng, "Trạm Đài Linh Lan chạy được! Bắt được y không lột da không xong."
"Thần huyền lưỡng trọng đến Thần huyền tam trọng, thiếu ba, đến bốn bươc nã."
"Chỉ thiếu một chút! Thêm ba, bốn nhũ bạch sắc đạo tôn không phải có thể trực tiếp xung kích Thần huyền tam trọng sao!" Lục bào lão đầu bực bội. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Có thứ này, xung kích Thần huyền tam trọng không khó."
Ngụy Tác hút một nhánh cây lên.
Vốn chỉ là một nhánh phổ thông thanh sắc hoang thảo nhưng lúc này như bích ngọc, ngọn nở hoa trắng, linh quang lóe sáng, như tiên dược trong truyền thuyết.
"Chuyện đó..." Lục bào lão đầu tròn mắt, đó là cỏ hoang bị nhũ bạch sắc đạo tôn bắn trúng.
"Phù!"
Ngụy Tác thử luyện hóa linh thảo, cơ hồ tích tắc là xong khí tức lại bừng lên.
"Tuy không sánh bằng nhũ bạch sắc đạo tôn nhưng gần bằng một nửa." Nhận ra khí tức của Ngụy Tác biến hóa, lục bào lão đầu run lên, hít một hơi lạnh.
"Đây là phúc ấm của tiền nhân, như nhặt được thần thông."
Ngụy Tác đi quanh sơn cốc, phát hiện ba nhánh linh thảo tương tự và bốn khối đá như biến thành linh đơn.
"Phù!" "Phù!" "Phù!"...
Ngụy Tác không ngừng luyện hóa, khí tức dâng lên ào ạt, chỉ còn lại khối đá đỏ au sau cùng thì dừng lại.
Tu vi của gã dã đạt Thần huyền lưỡng trọng điên phong, luc nào cũng có thể đột phá đến Thần huyền tam trọng!
"Gian thương, định thế nào?" Linh Lung Thiên biết Ngụy Tác tu vi Thần huyền lưỡng trọng điên phong, cũng muốn xem tìm được thứ gì cho người khác đột phá kim đơn, gã tìm quanh một lượt, thu hết đồ hữu dụng của mọi tu sĩ rơi xuống, hỏi luôn.
"Chúng ta đi theo Thiên khung của Thiên Huyền đại lục xem sao?" Ngụy Tác hỏi Linh Lung Thiên.
"Thiên khung không còn, sẽ bạo phát thú triều kinh nhân, ngươi định mén theo các thành trì này nhằm ngăn thú triều, định cứu thế hả?" Lục bào lão đầu kêu lên.
"Thiên Huyền đại lục dù gì cũng là quê ta, cứu được ai thì cứu, thú triều đối với tu sĩ nào cũng là đại cơ duyên, thu hoạch không tệ, chưa biết chừng gom được nguồn lực để tu luyện." Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên, "Cương nha muội, sao hả."
"Thuận tiện xem có thứ gì chuẩn bị dùng cho độ thiên kiếp luôn." Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, đầy thâm ý.
"Cẩn toàn lực chuẩn bị ngăn thiên kiếp." Linh Lung Thiên không hành động ngoài dự liệu của Ngụy Tác nhưng gã hơi lạnh mình.
Cây cao, gió cả. Ở Thiên long trủng, viễn cổ thiên long đã nhắc rằng Ngụy Tác có lẽ ngay khi Thần huyền ngũ trọng đột phá đến chân tiên sẽ gặp thiên kiếp, gã tu thành song thần huyền, thiên địa nguyên khí chấn động càng kịch liệt, rất có thể khi từ Thần huyền tứ trọng đột phá đến Thần huyền ngũ trọng là đã dẫn động thiên kiếp.
Trừ Đăng Tiên tông tông chủ và Trạm Đài Linh Lan thì Ngụy Tác là người thu lợi lớn nhất qua lần Công Đức tông và Trạm Đài Linh Lan bố trí, tương đương với trực tiếp từ Thần huyền lưỡng trọng đột phá đến Thần huyền tam trọng.
Thần huyền tam trọng đến Thần huyền tứ trọng, đối với tu sĩ khác là một đoạn đường dài nhưng với gã thì để chống lại thiên kiếp, như thế không nhiều thời gian.
Ngụy Tác qua hình ảnh viễn cổ thiên long nhắc nhở, thấy rõ thiên kiếp và thần uy như không biết bao nhiêu Thần huyền tu sĩ đồng thời thi pháp. Nếu không có thứ gì chống lại thiên kiếp thì khi thiên kiếp đột nhiên giáng lâm tất mất mạng.
"Đi thôi!"
Mục quang lóe lên, Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp, vài lần nhấp nhô là khuất vào hư không.
...
"Thiên khung Thiên Huyền đại lục sụp rồi?! Sao lại thế được!"
"Phát sinh chuyện gì? Thiên khung Thiên Huyền đại lục đã sập!"
"Thiên khung... sập rồi!"
Đồng thời, tin Thiên khung của Thiên Huyền đại lục tan vỡ lan đi với tốc độ kinh nhân khiến ai nghe thấy cũng biến sắc.
"Thiên khung sẽ biến mất?" Nhiều tu sĩ nghe tin thì chỉ còn ý nghĩ này.
"A! Nhất định giết y báo thù cho tông chủ!" Nhiều tu sĩ Công Đức tông kêu gào.
"Y đã đạt Thần huyền tam trọng! Không trừ đi thì sau này ta sẽ chết trong tay y. Không được! Phải mời người trừ khử y!" Hư không kim hồ từ hư không thò ra, Trạm Đài Linh Lan vừa hộc máu vừa lẩm bẩm.