"Ngươi!" Hai tu sĩ biến sắc.
"Thế nào, không phục thì chúng ta tỷ thí. Nếu không dám thì đừng lắm lời." Huệ Tấn liếc hai tu sĩ rót một chén Bích diễm nhưỡng, thong thả uống, "Tiếc là y chết sớm, ta không có cơ hội tranh phong, sau này tự tay đánh bại y nữa."
Hai tu sĩ xanh lét mặt mày nhưng qua trang phục thì cả hai chỉ là tán tu, một tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng, một tu vi Phân niệm cảnh lưỡng trọng, kém quá xa Huệ Tấn nên giận mà không dám nói ra.
"Y quá ngông cuồng, ta ra mặt thì quá chán." Ngụy Tác bảo Linh Lung Thiên, đồng thời phát thần thức uy áp, ép vào một tu sĩ ở góc.
Tu sĩ đó chỉ tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, bốn mươi tuổi, mặt choắt mắt ti hí, mặc hôi sắc bì bào bóng nhờn, chỉ gọi hai chén Bích diễm nhưỡng, không dám uống mà từ từ nhấm nháp.
"Chát!"
Tu sĩ mặt choắt bị thần thức uy áp của Ngụy Tác vô hình ép tới thì như sa vào hố băng, ngã nhào xuống đất.
"À!"
Tu sĩ ở lầu hai bị biến cố hấp dẫn mục quang, Huệ Tấn nhìn qua, thấy tu sĩ mặt choắt nhợt nhạt liền bĩu môi, ra vẻ khinh miệt.
"Không nhìn lung tung, muốn sống thì làm theo lời ta, khiêu chiến y, ta sẽ giữ cho ngươi an toàn, còn cho lợi ích, ngươi chắc nhận ra tu vi của ta giết ngươi như trở bàn tay." Ngụy Tác truyền âm cho tu sĩ mặt choắt.
"...!" Tu sĩ mặt choắt vốn kinh hãi nhìn quanh chợt run lên bần bật.
"Hừ!"
Huệ Tấn tưởng tu sĩ mắt chuột này bị mình nhìn mà như thế, nên càng đắc ý, tự thấy uy thế vô song.
"Y đúng là vô dụng như ngoại hình." Những tu sĩ ở lầu hai đều ngầm lắc đầu, thấy tu sĩ mặt choắt quá kém.
"Ta... ta thấy ngươi là phế vật chỉ biết khoác lác! Tu vi Kim đan nhất trọng, mà... mà dám nói đánh bại thần huyền đại năng, có khác gì chuột vỗ ngực tự nhận hạ được mèo." Nhưng tất cả, kể cả Huệ Tấn Đãn đang đắc ý nâng chén lên sững lại vì tu sĩ mặt choắt trông không thể tệ hơn đó lại nói thế.
"Nói hay lắm, chỉ câu này ta sẽ cho ngươi một món linh giai hạ phẩm pháp bảo. Nói to hơn, ta sẽ cho một món linh giai trung phẩm pháp bảo." Ngụy Tác mỉm cười, truyền âm cho tu sĩ mặt choắt đã ướt mồ hôi khắp lưng.
"Ngươi nói gì!" Huệ Tấn sau mấy tích tắc thì kịp phản ứng, nhãn thần có vẻ không dám tin, tu sĩ như thế mà dám lớn lối?
"Ta..." Tu sĩ mặt choắt run lên rồi kêu to hơn: "Ngươi nói cứ như chuột vỗ ngực tự nhận hạ được mèo, sau đó mèo chết nhưng nghe được chuột nói thế thì lại bật dậy mà cười."
"...!" Tất thảy suýt rớt tròng.
"Y mà gan dạ như thế? Không thể trông mặt mà bắt hình dong." Tu sĩ ở tầng hai đều không dám tin, cả thanh y thiếu nữ mang Bích diễm nhưỡng đến cho Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh cùng tròn mắt. Tu sĩ mặt choắt nói năng rất hoạt kê nhưng không ai cười nổi.
"Ngươi chán sống hả!" Huệ Tấn hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn tu sĩ mặt choắt, sát ý băng lãnh phát ra.
"Không hẳn, ta thấy ngươi mới nói lung tung, cuồng vọng đến không biết mình là ai mới là chán sống." Tu sĩ mặt choắt ngẩng lên, nói nhưng lời Ngụy Tác truyền âm.
"Theo ta ra ngoài, không thì ta giết ngươi luôn. Ta hẹn người Hoàng Phủ thế gia gặp mặt ở đây, không muốn làm bẩn chỗ này." Huệ Tấn đứng dậy, mặt mũi lạnh tanh liếc tu sĩ mặt choắt.
Tu sĩ mặt choắt nghe đến bốn chữ Hoàng Phủ thế gia thì run lên, trán nổi gân xanh, há miệng nhưng nói được những lời Ngụy Tác truyền âm cho.
"Thế nào, thấy thế lực của mình không đủ dọa người nên lôi cả Hoàng Phủ thế gia ra hả?" Ngụy Tác cố ý bất âm bất dương nói.
"Còn có người dám ra mặt?" Mọi tu sĩ đều nhìn sang bọn Ngụy Tác.
"Ngươi là ai?" Huệ Tấn không nhận ra tu vi của Ngụy Tác, Ngụy Tác giả trang thành hoa y thanh niên thì hơi thần bí, y không dám ngông nghênh như với tu sĩ mặt choắt.
"Ta là ai, ngươi đối phó được rồi nói." Ngụy Tác mỉm cười, chỉ vào tu sĩ mặt choắt.
"Cuồng vọng!" Huệ Tấn biến sắc, càng khó coi vì tu sĩ mặt choắt bị Ngụy Tác dùng thần thức uy áp lén ép thì lại kêu lên, "Đi thôi, như ngươi mà dám nói khiêu chiến thần huyền đại năng của Thiên Huyền đại lục, ta cũng đủ cho ngươi bò ra!"
"Chát!"
Tu sĩ mặt choắt đẩy cửa nhảy xuống.
"Ha ha!" Ngụy Tác mỉm cười, đi ra cửa sổ chuẩn bị xem kịch.
"Y có bí bảo đủ đấu với Kim đan đại tu sĩ? Không thể nào, Huệ gia còn Kim đan tu sĩ tu vi lợi hại hơn..." Nhiều tu sĩ xuống lâu quan sát.
Sắc mặt Huệ Tấn âm trầm cực độ trừng mắt nhìn Ngụy Tác, nhảy qua cửa sổ đáp xuống đối diện tu sĩ mặt choắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhất thời có thêm nhiều tu sĩ phát hiện nơi này đấu pháp, vây lại xem, nhận ra một phe là Kim đan tu sĩ thì không dám lại gần quá, chừa một khoảng chừng ba trăm trượng.
"Y dám khiêu chiến một Kim đan đại tu sĩ?"
"Không phải tán tu thường bày hàng tại tán tu tiểu tập thị ở thành đông bãi sao? Y dám cùng Kim đan đại tu sĩ đối quyết? Muốn vhết hả?"
"Tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng trông nham nhở như thế, Kim đan đại tu sĩ mà bại trong tay y... chi bằng đập đầu tự tử đi."
"Không phải Huệ gia lục công tử đó hả?"
Nhìn rõ song phương, cơ hồ mọi tu sĩ đều không dám tin.
"Ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi!" Huệ Tấn dấy lên khí tức, ngưng thành một nhánh chu thủy tiên lắc lư tạ vật sống, thập phần yêu dị.
Tu sĩ mặt choắt tế xuất pháp thuẫn.
"Bán linh giai huyền băng thuẫn? Hàng đồng nát này cũng đem ra chống lại Kim đan tu sĩ?" Nhiều người tròn mắt, pháp thuẫn đó trong suốt như tảng băng, là bán linh giai huyền băng thuẫn đầy rẫy ngoài đường.
"Chết đi!"
Huệ Tấn cười lạnh vung tay, thủy lam sắc quang hoa ngưng thành.
"Sao chống nổi." Nhiều tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng, tứ trọng trở lên lắc đầu, nhận ra bất truyền chi bí Thủy lam thần tinh trùy của Huệ gia, thiên cấp trung giai thuật pháp.
Chỉ thần thức uy áp của Huệ Tấn cũng khiến tu sĩ mặt choắt không thể động thủ, huyền băng thuẫn cũng không khống chế nổi.
"Lợi hại!" Tu sĩ trên Bích Diễm lâu tựa hồ có ai đó khen ngợi đạo thuật pháp của Huệ Tấn.
Nhưng tất cả tròn mắt ngay vì tu sĩ mặt choắt không bị đánh chết.
"Phù!"
Thủy lam sắc quang hoa trước mặt Huệ Tấn chưa ngưng thành thì tan rã, y run lên, như thể chân nguyên mất khống chế, thi pháp thất bại.
"A!"
Lúc đó tu sĩ mặt choắt mói định thàn, phát ra cốt mâu.
Huệ Tấn vung tay, thanh sắc hà quang từ miệng phun ra.
"Kim đan hà quang!" Tầng hai Bích Diễm lâu lại có người khen.
"Phù!" Thanh sắc hà quang trong miệng Huệ Tấn đột nhiên mất khống chế tan đi.
"Chát!"
Tu sĩ mặt choắt phát ra cốt mâu trúng Huệ Tấn, hất y văng đi, bạch sắc vũ y không thủng nhưng miệng phun máu.
"Không phải chứ? Khống chế chân nguyên sai lầm? Kim đan hà quang còn không khống chế được thì là Kim đan tu sĩ nỗi gì?" Ngụy Tác ở trên cửa sổ, ra vẻ kinh ngạc.
"Chát!"
Huệ Tấn dâng tràn khí tức định phản kích, nhưng lại như vận khí sai, lại bị tu sĩ mặt choắt dùng cốt mâu đánh bay đi, rớt phịch xuống đất, không bò dậy nổi.
"Không phải chứ? Một tu sĩ Chu thiên tứ trọng mà không đánh nổi? Cốt mâu đó tựa hồ chưa đạt linh giai..."
"Thật ra là việc gì?"
"Tệ đến thế là cùng nhỉ?"
Mọi tu sĩ khán thấy cảnh tượng đó đều không dám tưởng tượng. "Ta không chết! Thật sự không chết! Ô ô ô ô!" Họ không nén được nuốt nước bọt vì tu sĩ mặt choắt đánh ngã Huệ Tấn xong thì sờ mó khắp người mình, nhận ra nguyên lành thì kích động kêu lên.
"Thật ra ngươi là ai! Là ngươi giở trò?!" Huệ Tấn chật vật bò dậy, uống hai viên liệu thương đan dược, run rẩy chỉ vào Ngụy Tác ở lầu hai Bích Diễm lâu, rít lên. Tu sĩ mặt choắt thì y giết lúc nào cũng được nhưng mỗi lần thi pháp đều bị uy năng cắt ngang, bị tu sĩ mặt choắt đánh cho thổ huyết, phản ứng của các tu sĩ và tu sĩ mặt choắt càng khiến y nổi giận, lại thổ huyết.