"Chân Võ tông và Huyền Phong môn cũng thở phào rồi."
"San bằng Thiên Kiếm tông thì thế nào, rồi cũng chết mà thôi."
"Tiếc thật, y chiến lực ngút trời, lại là song thần huyền, tương lai rất có thể vô địch trong các thần huyền, thành tựu chân tiên. Nghe nói nhân vật chân tiên cấp khi xưa lúc còn là thần huyền đều trấn áp các thần huyền cùng thời đại, cướp đoạt thiên địa chí bảo và những thứ khác... Y không chết thì rất có thể trong gần vạn năm nay sẽ đột phá chân tiên."
"Vạn năm nay, thiên địa cũng thay đổi, không có tu sĩ nào đột phá chân tiên, chứng minh trời không dung nhân vật như thế."
Cơ hồ tu sĩ mọi thành trì đều nói về Ngụy Tác, có người mừng vui, có người tiếc nuối, nhiều tông môn tìm thi thể gã cùng tung tích bọn Cơ Nhã hòng giành lấy pháp bảo, bí thuật và tích lũy của gã.
Nhưng mấy tháng liền, bọn Cơ Nhã như biến mất khỏi Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục, ngay cả Âm Thi tông tông chủ Âm Lệ Hoa cũng mất tích, cả Âm Thi tông cơ hồ co vào sơn môn, hiếm có tu sĩ ra ngoài hoạt động. Nhiều người nhắm tới Âm Lệ Hoa phải bó tay.
Nếu bọn Âm Lệ Hoa lộ tung tích, chưa biết chừng sẽ có người hạ thủ, nhưng họ không xuất hiện, khiến người ta không dám đối phó Âm Thi tông.
Ai cũng hiểu Ngụy Tác có nhiều vô thượng bí thuật, và mấy pháp bảo lợi hại, không ai biết những thứ đó có nằm trong tay Âm Lệ Hoa hay không, Âm Lệ Hoa cùng bọn Cơ Nhã cũng là Kim đan tu sĩ, ai biết được với những thứ gã để lại, lúc họ xuất hiện thì thần thông thế nào. Đối thủ trong bóng tối vĩnh viễn khó đấu hơn đối thủ ngoài sáng.
...
"Oa... Oa... Oa..."
Một yêu thú như đàn quạ trắng nhưng tiếng kêu và thân thể to hơn nhiều lướt trên Chập Khí hải.
Yêu thú này là Tuyết vũ nha, băng hệ yêu thú, mỗi năm vào thời điểm nhất định sẽ từ vùng núi rìa Tịch Hàn đại lục vượt mấy chục vạn dặm hải vực đến đảo trong vùng sâu Chập Khí hải, ở lại mấy tháng, trước khi quay lại.
Yêu thú này trên đường phi độn thường xếp thành hình chữ, một chữ hoặc nhiều chữ, thậm chí có tu sĩ còn thấy một đội cực phẩm xếp thành hình chữ "xấu" khiến một nữ tu nhìn thấy phát cuồng, lao tới liều mạng. Nữ tu đó vốn cực kỳ thô kệch, miệng như chậu máu, bình thường còn tự thấy mình xinh đẹp, hay bôi son trát phấn.
Bất quá Tuyết vũ nha tuy trông không ra thế nào, nhưng là ngũ cấp đê giai yêu thú, nữ tu phát cuồng năm xưa bị đàn Tuyết vũ nha đánh cho suýt chết, khó lắm mới thoát, bị cười chê mãi.
"Vù!"
Đàn Tuyết vũ nha đang bay, đột nhiên hắc ảnh như thùng nước vòng lại, hai con Tuyết vũ nha bay đầu biến mất.
Đàn Tuyết vũ nha sững lại.
Tuyết vũ nha không có trí tuệ cao lắm nên không hiểu gì.
"Oa oa!"
Trong đội ngũ, con Tuyết vũ nha to nhất kêu mấy tiếng, tựa hồ là lão đại của đàn.
Đoạn nó khí thế hung hung dẫn đầu lao xuống.
Mấy chục con Tuyết vũ nha lao xuống, làn sương như bừng lên, sôi sùng sục.
Dây leo như cự mãng quăng ra, mấy chục con Tuyết vũ nha chỉ còn lại mấy sợi lông lơ lửng, tất cả biến mất.
Đàn Tuyết vũ nha đi sau không thông minh lắm, cứ phun ra uy năng băng hàn, đến khi còn chừng ba, bốn mươi con thì chúng mới hiểu không chạy là chết hết, oa oa kêu váng lên rồi cuống quít bỏ chạy.
Bất quá đàn Tuyết vũ nha cũng là cực phẩm, khiến người ở dưới kêu lên "Nhĩ muội yêu" vì chúng dù cắm cổ chạy nhưng vẫn xếp đội hình thành một chữ "Làm".
Làn sương khiến Tuyết vũ nha bỏ chạy trống trơn, không có gì.
Cchỉ đáp xuống mới thấy là một vô danh hải đảo rộng mấy chục dặm, nhìn ra ngoài thì có tinh quang mờ mờ, rõ ràng bố trí chướng nhãn cấm chế.
Hải đảo tựa hồ do hỏa mạch dưới biển phun lên hình thành, chung quanh là hải vực, đảo cao hơn mặt biển năm, sáu trăm trượng, tại Chập Khí hải thì không thấp.
Kinh ngạc là hải đảo dày đặc Diệt tiên đằng, nền đất dưới Diệt tiên đằng trải dày xương và giáp xác yêu thú đã vỡ, phải tới mấy thước, không nhìn ra nham thạch thật ra trông thế nào. Không biết yếu bao nhiêu thi hài yêu thú mới được như thế.
Diệt tiên đằng trên đảochưa dài trăm trượng, chỉ lớn cỡ đùi người nhưng nửa còn lại đều dài quá hai trăm trượng, lớn như thùng gánh nước.
Ngần ấy Diệt tiên đằng, dù mấy Kim đan đại tu sĩ vô tình sa vào cũng sẽ mất mạng.
Bề ngoài hòn đảo không có gì, tiếng kêu "Nhĩ muội yêu" từ bên trong vọng ra.
Nếu có người thấy Tuyết vũ nha bỏ chạy, vô tình tạo thành chữ "Làm" rồi nghe thấy tiếng kêu mà trên đảo không người, tất sẽ cả kinh.
Đàn Tuyết vũ nha xếp chữ cách đảo này ít nhất bảy, tám trăm trượng, trên đảo lại không người, tu sĩ nói câu đó tất phạm vi thần thức gần nghìn trượng.
Bất quá nếu có người nhìn rõ thì sẽ kêu to "Nhĩ muội yêu", rồi tròn mắt lên.
"Phì phì phì!" Nếu Chân Võ tông chủ Hứa thần quân lúc trước biết Phong Ngô Thương thở dài đi mất, không gặp Ngụy Tác mà thấy thế tất thổ huyết.
Người kêu "Nhĩ muội yêu" là Ngụy Tác mà ai cũng tưởng đã chết rồi, ai cũng thèm muốn di sản của gã.
Trong một thạch thất rộng rãi trên đảo, vách khảm không ít minh châu và bảo thạch phát ra khí tức trong lành, ánh sáng dịu dàng, ở giữa là một ôn tuyền trì rất lớn, bờ xây bằng dương chi bạch ngọc, nền thạch thất và ôn tuyền trì rải một lớp cát mịn do bạch sắc san hô mài thành, thỉnh thoảng lại rải san hô, bối xác màu khác điểm xuyết khiến ôn tuyền trì nào còn đẹp hơn ôn tuyền trì ở chỗ ở thiên cấp của Ngụy Tác tại Linh Nhạc thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngụy Tác cực kỳ thoải mái nằm trong ôn tuyền trì, trên bờ đặt không ít linh quả tươi rói, gã cũng không một mình, còn cả các mỹ nhân thiên kiều bách mị Cơ Nhã, Thủy Linh Nhi, Hàn Vi Vi, Âm Lệ Hoa, Nam Cung Vũ Tinh cùng tắm.
Bình thường trừ Âm Lệ Hoa và Nam Cung Vũ Tinh khá dạn dĩ thì ba người kia đều hay e thẹn, Hàn Vi Vi chỉ mạnh mồm mà thôi, hiện tại năm người tuy còn mặc đồ nhưng tay chân trắng như ngó cần đều lộ ra dưới nước, không hiểu Ngụy Tác dùng thủ đoạn gì mà khiến họ cùng tắm ôn tuyền.
"Đừng đến, ta không tin ngươi, lẽ nào đàn Tuyết vũ nha còn hạ lưu hơn người? Vô tình xếp thành chữ đó?" Hàn Vi Vi liếc Ngụy Tác, bĩu môi nói.
"Ta nói đúng thì thế nào, cá không? Thua thì chúng ta như tối qua nhé?" Ngụy Tác cười ha hả, công khai nói nửa câu đầu, nửa câu sau truyền âm cho Hàn Vi Vi.
"Lưu manh đáng chết!" Không biết tối qua Ngụy Tác nói là gì mà Hàn Vi Vi đỏ mặt, không phục, "Được! Cá thì ta, ta sợ gì!"
"Các vị đợi một chút, đã đồng ý tắm cùng ta hơn nửa canh giờ cơ mà." Ngụy Tác nói đoạn, bọt nước tung lên, một dòng nước quấn quanh gã và Hàn Vi Vi, ngưng thành hai lam sắc pháp y, đoạn cả hai lóe lên, với tốc độ kinh nhân đưa Hàn Vi Vi lao đi, cơ hồ chỉ tích tắc sau, dù không dùng Động Hư bộ pháp, đã đến chỗ đàn Tuyết vũ nha.
"A?" Hàn Vi Vi tròn mắt, bị Ngụy Tác cuốn đi thì thật sự không biết nói gì, gã không nói dối, đàn Tuyết vũ nha đích xác xếp thành chữ "làm".
"Ha ha, thế nào, thua hả!" Ngụy Tác đắc ý cười ha hả rồi ôm eo Hàn Vi Vi quay lại.
"Lại nói thế với NNgụy đại thần quân?" Thấy Ngụy Tác đắc ý quay lại, Âm Lệ Hoa bật cười.
"Thừa lời, sao ta lại lừa các nàng." Ngụy Tác vỗ ngực, "Ta rất có chữ tín."
"Vậy coi như đệ có chữ tín, làm gì có một thần huyền đại năng nào như thế." Nam Cung Vũ Tinh hất nước, vừa bực vừa buồn cười bảo Ngụy Tác, "Lần này cùng tắm ôn tuyền, trong vòng nửa năm không được làm gì xấu xa."
"Được rồi, nửa năm tắm chung một lần hơi dài, bất quá trừ tắm ôn tuyền ra, chúng ta còn việc khác nữa." Ngụy Tác nghiêm túc.
"Xấu xa!" Thủy Linh Nhi há hốc miệng, tựa hồ chưa từng thấy ai xấu xa như thế, đoạn bắn ra một viên thủy đạn vào trán Ngụy Tác.
"Ha ha, té nước hả, được lắm." Ngụy Tác không tránh, bị đánh trúng,hất nước tung tóe lên.
"A!" Mấy đại mĩ nữ kinh hô, y phục đều bị nước hất lên.