Thông Thiên Chi Lộ

Chương 892: Uy lực gấp đôi




"Chát!"
Thần quang như lông đuôi phượng hoàng không biết từ đâu bắn lên, khí tức tựa hồ nối thông thiên địa, uy năng có thể giữu cứng thinh không.
Nhưng thần quang bị Ngụy Tác tránh thoát, giáng vào một ngọn núi đen ngòm, cắt đứt gần nửa.
Nửa ngọn núi trượt xuống ầm ầm, vết cắt màu trắng bạc, lấp lánh ánh kim thiết, ngọn núi toàn là tinh kim, như thiên nhiên hình thành.
"Cương nha muội, dẫn bọn Hoàng Ngô tha môn công chiếnm từng ngọn, vét sạch mọi thứ!" Ngụy Tác truyền âm chp Linh Lung Thiên, đồng thời vượt hư không, tránh khỏi một vạt quang hoa, xuất hiện sau lưng hai Thiên trưởng lão Kiếm tông.
Cả hai cưỡi một con hoàng sắc ngô công mấy chục trượng, yêu khí xung thiên, giáp xác như bảo thạch sáng lấp lánh, là thất cấp trung giai Bảo thạch phi ngô.
Vù!
Hai trưởng lão Thiên Kiếm tông bị hai làn ám kim sắc kiếm quang xuyên qua, đồng thời Ngụy Tác rực lên ngân sắc thần quang và xích sắc hà quang, chụp cứng răng hai con ngô công, kéo mạnh tay xé nó làm đôi.
Mi tâm Ngụy Tác như có vầng mặt trời tím, lại như có kim sắc thần chi, thần thức bao trùm một trăm năm, sáu mươi dặm, tu sĩ Thiên Kiếm tông trên không trung cơ hồ không uy hiếp được gã, nhưng trong sơn môn Thiên Kiếm tông có ngần ấy ngọn núi, lại bố trí cấm chế lợi hại, không ít cấm chế do đại năng để lại, thường ánh lên thần uy không thể coi thường. Nên gã để Linh Lung Thiên chuyên phá các loại cấm chế san bằng tất cả.
"Vù!"
Vô số tiếng xé không khí vang lên, hơn nghìn đệ tử Thiên Kiếm tông tổ thành một kiếm trận, hơn nghìn cây phi kiếm hình thành một chiếc tán đổ vào Ngụy Tác.
"À!"
Ngụy Tác nhíu mày, thi triển Động Hư bộ pháp, giãn cự li với kiếm trận. Uy năng phi kiếm trong kiếm trận dệt thành sức mạnh pháp vực đặc biệt, mỗi tu sĩ cùng phi kiếm tạo ra quỹ tích vận chuyển không ngừng vạch thành một đạo phù văn, nối lại như hình thành đại đạo thần văn. Khẳng định là một môn truyền thừa kinh nhân của Thiên Kiếm tông, tựa hồ có thể đâm xuyên khí tức của thiên địa, Ngụy Tác cũng không dám ngạnh tiếp.
"Xoẹt!!"
"Xoẹt!!"
Ngụy Tác không ngừng phát ra "Liệt khuyết tàn nguyệt""Đại đề tu di", hư không rung lên, giao tranh dữ dội với dòng phi kiếm.
Kiếm trận ngùn ngụt kiếm khí, dệt lên sức mạnh đặc biệt của pháp vực, "Liệt khuyết tàn nguyệt""Đại đề tu di" không ngừng bị đánh tan.
Bất quá Ngụy Tác không vội, kiếm trận này không theo kịp tốc độ Động Hư bộ pháp, chân nguyên của tu sĩ trong đó lại không vô cùng vô tận, những tu sĩ vừa đạt Phân niệm cảnh khẳng định không chống chọi được lâu, chỉ cần lúc họ uống linh dược bổ sung chân nguyên là, uy năng kiếm trận sẽ bị ảnh hưởng.
"A! Nhiều pháp phù quá!" Nhiều tu sĩ hoan hô động trời.
Phá được đại đạo cấm, ngọn núi đầu tiên trong sơn môn Thiên Kiếm tông bị Linh Lung Thiên dẫn đầu công phá. Từng hồng sắc linh quang quang tráo tan tành, ngọn núi này là nơi Thiên Kiếm tông luyện chế và chứa pháp phù, mở kho ra, pháp phù và nguyên liệu luyện chế Thiên Kiếm tông đặc hữu chất thành núi.
Pháp phù bị vét sạch, trong tiếng hoan hô chấn thiên, Linh Lung Thiên dẫn toán tu sĩ đến một ngọn núi có lam sắc quang mang lấp lánh, phát ra đạo đạo uy năng đạt mức huyền giai thượng phẩm.
"Tào Dực, nghênh ngang nữa đi cho ta xem nào?"
Ngụy Tác tránh khỏi ngân sắc quang trụ, đồng thời nhắm dòng phi kiếm mà phát Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di, mục quang khóa chặt vào Tào Dực cách năm, sáu trăm dặm.
Tào Dực đã bị Phong Ngô Thương cầm chân, bị Phong Ngô Thương đánh cho liêu xiêu, nếu không nhờ hai ngọn quanh đó liên tục bắn ra kiếm quang, Tào Dực e đã bị Phong Ngô Thương bắt sống rồi.
"A!"
Thấy Ngụy Tác đến gần, Tào Dực sợ hãi gào lên bỏ chạy.
Y đanh loạn lên, Phong Ngô Thương hoàn toàn có thể hạ sát nhưng thấy Ngụy Tác lướt tới, Phong Ngô Thương chỉ cười nhạt, không xuất thủ đối phó nữa, "Giao lại cho Ngụy đạo hữu."
"Chạy mau lên, ngươi chạy chậm quá." Ngụy Tác trong tích tắc chỉ còn cách Tào Dực không đầy ba trăm dặm.
"A... Cứu mệnh!"
Tào Dực không còn tí nào phong phạm chân truyền đệ tử của một siêu cấp đại tông môn, kinh hoàng kêu gào.
"Không ai cứu được ngươi đâu." Ngụy Tác cười lạnh, một món cổ bảo cách gã ít nhất một trăm năm mươi dặm do một tiền bối Thiên Kiếm tông lão kích phát, bị Đại thừa pháp âm chấn vỡ.
"Xoẹt!!" "Xoẹt!!"
Hai làn uy năng như vầng trưng cong vàn gọn núi thật sự phi hành trên không trung, không ngừng giáng vào dòng phi kiếm đuổi theo.
"Tha cho ta, đừng giết ta, ta sẽ đưa ngươi đến mật địa Thiên Kiếm tông!" Tào Dực lớn tiếng cầu xin.
"Ai bảo sẽ giết ngươi, ta không có nói thế." Ngụy Tác khinh miệt, như thần vương trên không trung.
"A!"
Tào Dực run người hộc máu, liêu xiêu trên không.
"Chát"
Chỉ mấy tích tắc, Ngụy Tác đã đến sát y, chân nguyên cuốn ra khống chế y.
"Cho ngươi nếm mùi Thi du thuật của Âm Thi tông." Mấy hoàng sắc quang phù từ tay Ngụy Tác bắn vào thể nội Tào Dực.
"A!"
Tào Dực phát ra tiếng kêu hê thảm cực độ, thân thể giật giật kịch liệt, từng giọt mỡ vàng óng không ngừng xuất hiện trên mũi y. Nguồn truyện: Truyện FULL
Có vẻ còn thống khổ gấp trăm lần cho vào vạc dầu sôi.
"Đến lúc đối phó nó rồi!" Ngụy Tác bắt Tào Dực, trong lòng cực kỳ thống khoái, đi về phía dòng phi kiếm.
Gã nhận ra trong kiếm trận có không ít tu sĩ hụt chân nguyên, không ngừng uống linh đơn bổ sung, chỉ một chút xíu đó nhưng khiến uy năng pháp vực của kiếm trận bất ổn.
Nếu kiếm trận đều do tu sĩ Phân niệm ngũ trọng trở lên bố trí, tất phát huy chiến lực kinh thiên, nhưng hơn nghìn tu sĩ này tu vi không đều, chỉ phát huy được một, hai phần mười uy năng.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Mọi tu sĩ ở ngoài không nói lên lời, tuyệt đối là cảnh tượng bình thường họ không thể tưởng tượng được.
Ngụy Tác mang theo xích hà và ngân sắc thần quang, không ngừng giao đấu với kiếm trận trên không.
Vô số phi kiếm như nước triều, uy năng nối nhau thành một chỉnh thể, không thanh nào bị đánh tan trước.
Thoáng sau, song phương giao phong hơn trăm lần, vô số mảnh uy năng nổ tung trong sơn môn Thiên Kiếm tông.
Ngụy Tác như không cạn chân nguyên, "Liệt khuyết tàn nguyệt""Đại đề tu di" càng lúc càng thuần thục, càng nhuần nhuyễn.
"À!"
Đột nhiên, Ngụy Tác mục quang lóe lên, trong một vầng Liệt khuyết tàn nguyệt lóe lên đường vân kỳ diệu như ánh trăng.
"A!"
Mọi tu sĩ kinh hô, vô số phi kiếm băng đi, vỡ vụn trên không như mưa tuyết, kiếm trận bị đánh thủng, hơn trăm tu sĩ bị uy năng kinh nhân lấy mạng.
"Vô tình phát ra sức mạnh của đại đạo pháp vực?" Ngụy Tác cả kinh.
Đòn này của Liệt khuyết tàn nguyệt, uy năng gấm đôi bình thường, đánh xuyên kiếm trận.
"Liều thôi! Không thì cơ nghiệp Thiên Kiếm tông hủy mất!"
Một thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm tông gầm lên, phát động bí pháp, huyết khí liễu nhiễu, hình thành hồng sắc ma thần khí tức chấn thiên quanh mình, có điều bản thân sinh cơ suy kiệt nhanh.
"Giết!"
Vô số tu sĩ Thiên Kiếm tông điên cuồng, từ bốn phương tám hướng lao vào Ngụy Tác.
Giờ chỉ còn chiến thuật nhân hải mới y hiếp được Ngụy Tác.
Hơn vạn tu sĩ đồng thời từ bốn phương tám hướng đổ tới, Ngụy Tác di động khó khăn hơn, đòn đánh của cả nghìn người, uy năng thập phần kinh nhân.
Đại chiến bước vào giai đoạn điên cuồng nhất.
"Xoẹt!!"
Hư không chấn động, Ngụy Tác phát thần uy không ngừng, mỗi lần là có hơn trăm phi kiếm và pháp bảo vunh vỡ, từng toán tu sĩ Thiên Kiếm tông rớt như mưa.
Hoàn toàn là chiến thuật nhân hải, dùng mạng người đổi mạng Ngụy Tác.
Ngụy Tác nhuộm máu khắp người, thủng một lỗ cỡ đầu trẻ con từ lưng ra ngực. Trong tình huống này, "Minh vương cảm ứng kinh" cũng không thể cảm ứng rõ quỹ tích mỗi làn uy năng kinh nhân đánh tới, không ít cổ bảo và cấm chế lợi hại cũng tạo thành uy hiếp cho gã.
Ngụy Tác không dừng mà liên tục phát động Động Hư bộ pháp, đi sâu vào sơn môn Thiên Kiếm tông, mở một đường máu kinh nhân trên không.
"Hôm nay ta sẽ san bằng sơn môn Thiên Kiếm tông! Kẻ nào chống lại ta, giết!"
Ngụy Tác không ngừng phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di, đồng thời gầm lên, lướt về phía ít người nhất.
"Chát!"
Ngụy Tác đột nhiên giậm mạnh chân, dù vừa phát ra thuật pháp, chân nguyên không thể vận chuyển thì với sức mạnh khí huyết cũng hất mình lui lại mười mấy trượng, một đạo kim sắc thần quang từ một đỉnh núi bắn ra, chỉ thiếu mấy trượng là trúng gã, nhưng uy năng kinh nhân biến bảy, tám mươi tu sĩ Thiên Kiếm tông liều mạng xông tới thành tro, cắt một vết sâu trên ngực gã.
Đó tuyệt đối là con bài tẩy sau chót của Thiên Kiếm tông, uy năng hơn cả tiên khí.
"À!"
Ngụy Tác tránh khỏi đòn đó, mục quang kịch liệt lóe lên. Liệt khuyết tàn nguyệt gã phát ra như chứa đại đạo pháp vực, uy năng gấp đôi bình thường, chấn tan phòng ngự quang tráo của mười mấy chân truyền đệ tử và năm, sáu trưởng lão nhân vật liên thủ kích phát.
"Hóa ra thế!" Ngụy Tác lần ra môn đạo, tựa hồ liên tục kích phát mấy chục lần Liệt khuyết tàn nguyệt thì khí tức còn lại sau mỗi lần sẽ tự nhiên hóa sinh thành như thế.
Tức là liên tục phát mấy chục đạo Liệt khuyết tàn nguyệt, rất có thể sẽ thành một đòn uy năng gấp đôi.
Bình thường thì uy năng đã cực kỳ kinh nhân, gấp đôi lại càng đáng sợ, chả trách Liệt khuyết tàn nguyệt được đứng trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp.