"Ngươi..." Độn Giáp chân nhân nhợt nhạt mặt mày lui lại, Ngụy Tác dùng Đại thừa pháp âm giết Ô Phong chân nhân thì y cảm giác được tuyệt thế khí tức.
Khí tức đó khiến y run rẩy, nỗi sợ nhập vào xương tủy.
Dù gì y cũng là Kim đơn đại tu sĩ, phe Độc Cô thế gia chỉ duy nhất y có thể phản ứng, còn lại đều kinh hãi đến cứng người.
"Ngươi là đầu sỏ, giết cả thân huynh, trực tiếp giết ngươi thì quá tiện nghi."
Ngụy Tác nhìn "thất thúc" mặt cắt không còn hột máu.
Trên trời như có vô số thần phật tụng kinh, vô số pháp uân chuyển động. "Phù!" Uy năng khôn tả khiến "thất thúc" hộc máu.
Cùng lúc, Ngụy Tác không ẩn tàng thần thức nữa, thần thức uy áp quét qua hơn vạn trượng.
"A!" Mọi tu sĩ, kể cả Độn Giáp chân nhân cùng Lăng Tịch Chiếu mới tới, còn chưa hiểu gì, đều như rơi xuống hố băng, uy nghiêm kinh nhân khiến cả thinh không và tâm thần như đông cứng, không thể thở nổi.
Vù!
Hỏa quang mỏng tang từ tay Ngụy Tác bán trúng "thất thúc" đang hộc máu. "A!", "thất thúc" cháy ngùn ngụt toàn thân, uốn éo trên không nhưng chưa chết ngay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"A! Cùng đối phó y!"
Độc Cô thế gia gia chủ, đại ca Độc Cô Vũ Vân điên cuồng kêu lên.
Ngụy không hề sử dụng phi độn thuật pháp, chỉ dựa vào chân nguyên mà lăng không bước tới, đốt cháy "thất thúc" đoạn nhìn sang y.
"A!"
Mười mấy người Độc Cô thế gia miễn cưỡng tung đòn, mười mấy đạo các loại quang diễm bắn vào Ngụy Tác.
"Ta đã cho các ngươi cơ hội."
Ngụy Tác bình tĩnh phất tay, bạch sắc tu di thần sơn hiện ra, mọi quang hoa, pháp bảo đánh tới đều bj chấn tan, uy năng cuốn ra khiến mười mấy tu sĩ Độc Cô thế gia động thủ văng đi, huyết nhục và pháp y tan tác.
"Ngươi giết cha ruột, không dễ chết thế đâu."
Ngụy Tác bước tới một bước, đại ca Độc Cô Vũ Vân mặt nhợt đi, sợ đến độ không kêu lên được lại hộc máu run rẩy. Thanh hắc sắc quỷ trảo kéo y đến trước mặt Ngụy Tác.
Ngụy Tác phát ra mấy đạo lục sắc quang hoa giáng lên mình y.
"A!"
Y gầm lên chấn thiên địa, xương đầu hất lên, lộ ra lục sắc hỏa quang cỡ ba thước, như mỡ trong thân thể tụ lên đỉnh đầu rồi bốc cháy.
"Phù!"
Ngụy Tác phát uy năng giữ cứng y trên hư không, đốt như đốt thiên đăng.
"Thế nào, còn định chạy?" Ngụy Tác nhìn về ngoài xa, bình tĩnh lên tiếng.
Một tu sĩ Độc Cô thế gia chạy nhanh nhất, đại bá Độc Cô Vũ Vân, cách Ngụy Tác vạn trượng, nhưng gã lên tiếng thì y ré lên, bị uy năng giữ cứng trên không, rồi bị sát ý trấn áp, sợ hãi cùng cực.
"Chát!"
Nhân vật tu vi số một, số hai Độc Cô thế gia tan xác, máu tóe trên không.
"A!"
Độn Giáp chân nhân kinh hãi đến nát lòng, quang hoa từ nạp bảo nang lóe lên, đột nhiên mặc chiến giáp.
Chiến giáp cực kỳ cổ kính, màu đồng xanh nhạt, đính nhiều bảo thạch tỏa linh quang kinh nhân.
"Ngân tinh thạch!"
Lục bào lão đầu đột nhiên kêu lên kinh hỉ cực độ, "Tiểu tử, chiến giáp có đính Ngân tinh thạch, đừng làm hỏng!"
"Ngân tinh thạch? Chiến giáp có thứ giúp lục bào lão đầu ngưng hình?"
Ngụy Tác mục quang lóe lên, quanh mình như mặt trời chói lòa, bước tới.
"A!"
Tu sĩ phe Độc Cô thế gia cảm giác ngày tàn giáng lâm, run lên bần bật.
Chỉ một bước, Ngụy Tác đến ngay sau lưng Độn Giáp chân nhân, không cần dùng thuật pháp, toàn thân lóe ngân sắc thần quang, đánh tan một món pháp bảo Độn Giáp chân nhân tế xuất và linh quang quanh y, nắm cuống họng nhấc lên.
Đường đường Tiên Giáp tông tông chủ, Kim đơn kỳ đại tu sĩ lại bị người ta xách lên!
"A!"
Càng khiến các tu sĩ thấy cảnh tượng đó rùng mình vì cách một tiếng, chiến giáp của Độn Giáp chân nhân bị Ngụy Tác bóp nát linh quang, xương cổ Độn Giáp chân nhân cũng nát theo.
Qua linh quang và uy năng chiến giáp của Độn Giáp chân nhân thì là đạo giai trung phẩm pháp bảo, nhưng uy năng đó không sánh được với nhục thân gã.
"Ngươi không thể giết ta!"
Lăng Tịch Chiếu vừa tới nơi đã sợ đến hồn phi phách tán, vừa chạy vừa gào lên.
Giết Độn Giáp chân nhân đoạn Ngụy Tác phát ra mấy đạo ám kim sắc kiếm quang, chém rụng mấy tu sĩ Độc Cô thế gia, căn bản không ai chặn được một đòn của gã, tích tắc sau, Độc Cô thế gia chết mất mấy tu sĩ, máu tóe tầng không. Họ Lăng nhận ra Ngụy Tác hướng mục quang sang mình.
"Hả? Vì sao không giết được ngươi?" Ngụy Tác định giết y luôn nhưng thấy Kim đơn tu sĩ trẻ tuổi này kêu to thì hỏi, phát ra một đạo ám kim sắc kiếm quang chém rụng một tu sĩ Độc Cô thế gia.
"Ngươi biết ta là ai không! Ta là thân truyền đệ tử của Lăng Hư tông tông chủ! Lại đã là thông gia với Phá Hư tông! Ngươi dám đối địch với Lăng Hư tông và Phá Hư tông sao!" Lăng Tịch Chiếu gầm lên.
"Ta tưởng thế nào, hóa ra là có quan hệ với Phá Hư tông, bất quá Hứa Thiên Ảo và Lâm Thái Hư, Hoàng Phủ Tuyệt Luân mà ta cũng giết, một phái tuy đứng trong Thiên Huyền đại lục thập đại siêu cấp tông môn nhưng không có nổi một thần huyền đại năng thì ta sợ gì?" Ngụy Tác bật cười nhìn Kim đơn tu sĩ trẻ tuổi.
"Ngươi... Ngươi đúng là..." Lăng Tịch Chiếu đột nhiên hiểu ra, như thấy quỷ, toàn thân ướt đầm mồ hôi lạnh, môi thâm lại.
"Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng người ta khi thấy mình có chỗ dựa, thông thường còn ngu xuẩn hơn lợn." Ngụy Tác lắc đầu.
"A!"
Lăng Tịch Chiếu kêu lên thê thảm, mau văng tứ tán trên không trung.
Ngụy Tác lắc đầu, hạng người đã bị đả thương mà con dám tới thì đã quen thói ngang ngược, chết không đáng tiếc, để lại trên đời chỉ thêm một nhân vật kiểu Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo.
"Đừng giết ta!"
"Tha cho bọn ta!"
Tất thảy người Độc Cô thế gia không còn ý niệm chống cự nữa, ai cũng biết chạm phải đá, đụng đến sát thần cỡ nào. Tin tức Ngụy Tác giết Hoàng Phủ Tuyệt Luân, rồi tại Chập Khí hải giết vô số tông chủ và lão bất tử đã lan về Thiên Huyền đại lục, với các tu sĩ Kim đơn kỳ, Ngụy Tác cũng như thần ma, là sát tinh mấy vạn năm mới xuất hiện, nói gì đến tu sĩ Phân niệm cảnh như họ.
Nhưng Ngụy Tác không nương tay, thong thả đi trên không, phát ra đạo đạo kinh thiên kiếm quang, giết hết tất cả.
Lúc tất cả vây bọn gã, gã đã cho một cơ hội sau cùng thì không ai do dự, hoàn toàn không hổ thẹn gì với Độc Cô Vũ Vân.
Thoáng sau, trừ đại ca Độc Cô Vũ Vân còn bốc lên lục sắc hỏa quang trên đâu, toàn thân co rút trong im lặng thì tất cả thi thể đều bị Ngụy Tác thu lại, tất cả lại yên tĩnh, chỉ còn mùi máu thoang thoảng.
Nhìn thảm trạng của đại ca Độc Cô Vũ Vân, Ngụy Tác chỉ cười lạnh.
Gã biết người ngoài phát hiện ngần ấy người Độc Cô thế gia chết trong tay gã sẽ nói gã máu lạnh như thượng cổ sát thần nhưng tu sĩ đó chẳng phải còn máu lạnh hơn gã sao?
"Đi thôi."
Ngụy Tác mặc kệ đại ca Độc Cô Vũ Vân trên không, gật đầu với Linh Lung Thiên và Diệp Cố Vi rồi theo kế hoạch, thẳng tiến Bàn Vương thành. Gã định từ Bàn Vương thành đến Vô Kỵ thiên cung rồi quay lại lấy số thủy hệ yêu đơn nhờ Tôn chưởng quỹ mua rồi về Vân Linh đại lục.
Bọn Ngụy Tác mới đi khỏi, đại ca Độc Cô Vũ Vân bị cố định tại không trung mới rơi xuống, hóa thành tro.
Không lâu sau, tu sĩ phát hiện nơi này có đấu pháo xô tới.
Rất nhanh, tin tức chấn động lan ra, mọi nhân vật trọng yếu của Độc Cô thế gia, cả Tiên Giáp tông tông chủ, Ô Phong chân nhân, thậm chí Lăng Hư tông thiên tài tu sĩ Lăng Tịch Chiếu đều mất mạng.
Tin này tạo thành chấn động, vô số người đồn đoán, Lăng Hư tông thậm chí phát động phần thường kinh nhân trăm vạn linh thạch để cho báo cừu thiên tài đệ tử.
"Những kẻ đó tự tìm đường chết..." Tôn chưởng quỹ biết tin chỉ cười khổ, Lăng Hư tông biết rõ danh hiệu người giết Lăng Tịch Chiếu thì e toàn tông run cầm cập, lấy đâu ra dám báo cừu.
"Vô Kỵ thiên cung không hổ mấy nghìn năm tích lũy, đứng trong Thiên Huyền đại lục thập đại siêu cấp tông môn..."
Lăng Hư tông bắt đầu treo thường trăm vạn linh thạch tìm kiếm người giết Lăng Tịch Chiếu thì bọn Ngụy Tác đã đến trước sơn môn Vô Kỵ thiên cung.