Thông Thiên Chi Lộ

Chương 84: Huyền cấp cao giai




"Con bà nó chứ, mệt chết mất!"
Suốt chín ngày, mãi đến tối trước hôm đại hình phách mại hội mà Kim Ngọc các thông tri cho Ngụy Tác có đấu giá linh thức ngự thú chi pháp thì gã mới luyện xong một trăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng.
Hiện tại trong tĩnh thất chỗ ở thiên cấp cực kỳ yên tĩnh, nồng nặc mùi Bổ thiên đơn.
Sáu mươi hai viên Bổ thiên đơn lấp lánh ánh sáng mê người, đặt trong một cái túi tơ trước mặt gã.
Ngần ấy ngày liên tục luyện chế, xác suất luyện đơn thành công của gã đã cao hơn, một trăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng luyện chế được sáu mươi hai viên Bổ thiên đơn.
Lúc dốc lòng luyện, luyện được một viên thu lấy một viên, gã không có cảm giác đặc biệt nhưng giờ ngần ấy viên Bổ thiên đơn chất cạnh nhau, mắt gã không giấu được nét nóng bỏng khao khát.
Ngần này Bổ thiên đơn, Tử Huyền chân quyết sẽ tiến hóa đến mức nào?
Chỉ là nhìn một chốc, Ngụy Tác không nén nổi, cầm một viên Bổ thiên đơn lấp lánh như ngọc lên nuốt chửng.
"Quả nhiên tu vi càng cao, tốc độ luyện hóa đơn dược, hấp thu linh khí càng nhanh."
Không đầy nửa canh giờ, Ngụy Tác lại mở mắt, có phần kinh ngạc nói với lục bào lão đầu đang đọc ngọc giản ghi lại một số phong vật của Thiên Huyền đại lục.
Lục bào lão đầu hừ một tiếng, "Ngươi chả phải thừa lời hả?"
"Hắc hắc", Ngụy Tác mặc kệ, cảm giác kỹ năm thần hải đều tăng trưởng, có điều bốn thần hải cũ tăng trưởng ít hơn còn cái mới tăng trưởng nhiều nhất, xem ra luyện hóa thêm Bổ thiên đơn, năm thần hải sẽ bằng nhau.
Không thì sau này cái lớn cứ lớn, cái nhỏ cứ nhỏ, không thể đuổi kịp, thần hải mới cứ nhỏ hơn trước đó, thể nội sẽ lổn nhổn đủ kích cõ thì thật tức cười.
Cười hăng hắc một lúc, Ngụy Tác lại liên tục nuốt từng viên, luyện hóa Bổ thiên đơn.
Mỗi một viên Bổ thiên đơn nuốt xuống, thần hải của gã lại hơi lớn hơn, cùng với đó, tốc độ luyện hóa Bổ thiên đơn cũng nhanh hơn một chút. Đến viên thứ mười, luyện hóa một viên Bổ thiên đơn chỉ cần chừng nửa tuần hương.
Luyện hóa mười viên Bổ thiên đơn xong, năm thần hải cơ hồ lớn bằng nhau.
Liên tục luyện hóa ba mươi hai hai viên Bổ thiên đơn, năm thần hải của gã lớn gấp đôi trước, Tử Huyền chân quyết, hiện tại đã tương đương với huyền cấp cao giai công pháp.
Tiến độ này đúng với hòa lục bào lão đầu đã tính rằng mất chừng ba mươi viên Bổ thiên đơn sẽ khiến Tử Huyền chân quyết tiến giai thành công pháp huyền cấp cao giai.
Công pháp tiến giai xong, Ngụy Tác không đình chỉ luyện hóa Bổ thiên đơn, mà tiếp tục thêm hai mươi viên nữa đợi đến lúc trời sáng sẽ đi tham gia phách mại hội. Lúc đó gã mới thu nốt mười viên Bổ thiên đơn lại, ra ôn tuyền trì tắm rửa sạch sẽ mồ hôi, dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù rồi đến chỗ ở địa cấp của mình.
Tuy cùng là Thần hải cảnh ngũ trọng, nhưng Tử Huyền chân quyết của gã đã vượt cả huyền cấp cao giai công pháp, thực lực chân nguyên đã tăng thêm gấp đôi.
Dù đệ tử tinh anh của Thiên Nhất môn, ở tuổi gã, tu luyện huyền cấp cao giai công pháp thì cũng chỉ đạt Thần hải cảnh ngũ trọng, tối đa là Chu thiên cảnh nhất trọng.
Mấy năm trước, tốc độ tu luyện của gã cực kỳ chậm nhưng gần đây lại thập phần kinh nhân, vô hình trung đã bù lại được cách biệt với đệ tử của các đại tông môn.
Lần trước đã nhắc đến phách mại hội, gã biết Nam Cung Vũ Tinh thấy tin qua truyền tấn ngọc phù là biết gã muốn rủ cô đến tham gia, nhưng gã không chắc nàng có đến không.
Gã không xác định được Nam Cung Vũ Tinh có ở Linh Nhạc thành lý hoặc có rỗi không.
Bất quá đợi tại chỗ ở địa cấp một chốc, khóe môi gã lại nhếch lên, Nam Cung Vũ Tinh mặc bạch sắc trường bào xuất hiện trong thị tuyến, đứng ở phía dưới sơn đạo vẫy vẫy tay.
"Ngươi đã đột phá đến tu vi Thần hải cảnh đệ ngũ trọng?" Đứng dưới sơn đạo đợi gã, Nam Cung Vũ Tinh cảm giác được khi tức khác hẳn của gã, tức thì tỏ vẻ kinh ngạc.
"Tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng cũng khác thật, pháp lực dao động quá mạnh, không cần dùng Vọng khí thuật, tu sĩ bình thường cũng nhận ra." Thấy nàng kinh ngạc, Ngụy Tác hơi đắc ý, cười hắc hắc: "Bế quan luyện hóa sáu viên Kim linh đơn, vừa hay đột phá đến Thần hải cảnh ngũ trọng."
"Kim linh đơn?" Nam Cung Vũ Tinh nhíu mày, "Ngụy Tác, sao ngươi lãng phí linh thạch thế nhỉ? Dùng Kim linh đơn đúng là tu luyện nhanh hơn nhưng so với dùng linh thạch tu luyện thì một viên Kim linh đơn tương đương với lãng phí hai mươi viên hạ phẩm linh thạch."
"À", Nam Cung Vũ Tinh nói vậy, Ngụy Tác cũng hơi nhức óc, vội xua tay: "Kim linh đơn đó là ta lấy được của mấy tu sĩ kia, trong danh sách đưa cho ngươi chẳng phải cũng nói rõ sao."
"Đối với tu sĩ Thần hải cảnh chúng ta, uy lực thuật pháp không đủ, vẫn phải dựa vào pháp khí mới giết được yêu thú lợi hại, có lúc tổn thất một món pháp khí coi như tổn bảy nghìn viên hạ phẩm linh thạch. Vận khí không may thì một vạn viên hạ phẩm linh thạch cũng tổn thất nhanh lắm. Nên có lúc kiếm linh thạch nhưng nhưng cũng không nên lãng phí." Nam Cung Vũ Tinh vừa đi xuống vừa nói với gã.
"Ta không phải tu sĩ thông thường, ta chỉ mong nhanh nhanh đề thăng tu vi, lúc đó lão đầu sẽ chỉ cho ta cách kiếm linh thạch nhanh hơn. May mà ta còn chưa nói là chuẩn bị đi mua một mớ Kim linh đơn." Ngụy Tác lẩm bẩm, bất quá ngoài miêng đương nhiên không nói vậy mà gật đầu liên tục, "Biết rồi, nói nữa thì ngươi thật giống thư thư của ta."
Nam Cung Vũ Tinh liếc gã, "Thế nào, hiềm ta làm phiền hả?"
Ngụy Tác lau mồ hôi, "đâu có, ta còn mong từ sáng đến tối ở cùng ngươi."
"Thôi đi, dẻo mỏ." Nam Cung Vũ Tinh trợn tròng trắng nhìn gã, đi nhan hơn, tựa hồ muốn cắt đuôi gã nhưng khóe miệng lại hiện nụ cười thấp thoáng.
"Đúng rồi, các ngươi điều tra thế nào hả?"
"Không có bao nhiêu manh mối, đối phương gần đây cơ hồ biến mất. Tới đây tốt nhất ngươi đừng rời Linh Nhạc thành."
"Không thành vấn đề, sắp tới ta cũng không định rời thành."
...
Lần này mấy phường thị lớn nhất thành nam như Kim Ngọc các và Trân Bảo các liên thủ tổ chức phách mại hội, hội trường là Lăng Tiêu phường ở giữa thành nam.
Quy mô phách mại hội khá lớn nên số lượng tu sĩ có mặt đông hơn hẳn.
"Nam Cung Vũ Tinh, ha ha, lần trước gặp mặt ở ngoài phách mại hội trường, lần này cũng vậy, thật sự xảo hợp quá." Trong lúc Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh tùy ý trò chuyện, sắp đến Lăng Tiêu phường thì tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên.
Nhìn theo âm thanh, Nam Cung Vũ Tinh hơi nhíu lại rất khó nhận ra, nhìn hai người đi tới, một nam tử anh tuấn mặc pháp y xám nhạt, chính thị Kim Thứu cung thiếu chủ Lý Hồng Lân lần trước gặp mặt ở phách mại hội của Kim Ngọc các.
Lần này cạnh y còn có một trung niên tu sĩ mặc thanh sắc tùng văn pháp y, người này có khuôn mặt thản nhiên, không để lộ điều gì, xuôi tay đi theo Lý Hồng Lân như bộc nhân, xem ra là người Kim Thứu cung, bất quá Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật nhìn sang thì phát hiện người này là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, chân nguyên công pháp cũng là huyền cấp cao giai công pháp.
"Thế nào, Lý thiếu cung chủ lại có nhàn tình nhã trí đến chơi phách mại hội?" Nam Cung Vũ Tinh bình thản đáp.
"Đích xác lần này tại hạ hứng thú với mấy vật." Lý Hồng Lân mỉm cười, mục quang lại nhìn sang Ngụy Tác, "Ngụy huynh, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp." Ngụy Tác cũng cười ha ha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lý Hồng Lân mỉm cười đầy thâm ý, quay nhìn Nam Cung Vũ Tinh: "Tại hạ muốn nói riêng với Ngụy huynh, chắc Nam Cung Vũ Tinh cô nương không ngại chứ."
"Nói chuyện riêng?" Ngụy Tác sững sờ, Nam Cung Vũ Tinh cũng kinh ngạc nhìn Lý Hồng Lân.
"Nhanh lắm, chỉ mấy câu thôi, không ngại gì việc các vị dự phách mại hội." Lý Hồng Lân mỉm cười, đưa tay làm động tác mời Ngụy Tác.
Ngụy Tác cũng hơi hiếu kỳ, cùng y qua một bên, muốn xem y nói gì.
Xác định cự ly đủ xa ròip, Nam Cung Vũ Tinh khẳng định không nghe rõ hai người trò chuyện, Lý Hồng Lân đột nhiên nở nụ cười âm lạnh cực độ, "Ngụy Tác, chắc ngươi đã biết thân phận của ta."
Ngụy Tác gật đầu, "biết chứ, thiếu cung chủ Kim Thứu cung."
Lý Hồng Lân cười lạnh, lấy ra một linh thạch đại đưa cho Ngụy Tác, "Ta đã tra rõ về ngươi, chỉ là phổ thông tán tu. Từ hôm nay trở đi, ngươi cách xa Nam Cung Vũ Tinh cho ta, chỗ này là một trăm viên trung phẩm linh thạch, cho ngươi... Ngươi?" Nhưng khiến y tròn mắt là Ngụy Tác cũng móc ra một linh thạch đại đưa cho y.
"Đây là hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch, ngươi đi cho mau, đừng cản trở ta tán tỉnh, đừng cản đường ta tham gia phách mại hội." Ngụy Tác vừa đưa vừa nói.
"Ngươi... " Lý Hồng Lân ngẩn ra một chốc, mắt hiện lên sát cơ lăng lệ, "Ngươi thật sự không biết tốt xấu là gì hả?"
"Không cần thì thôi, ngươi tưởng tán tỉnh là cảo lộ hả, có thể mua bằng linh thạch hả." Biết trước Lý Hồng Lân không nhận linh thạch, Ngụy Tác bĩu môi khinh rẻ, ngó lơ đối phương, đi đến chỗ Nam Cung Vũ Tinh. Là gã chưa kia chưa biết chừng sẽ cân nhắc xem bề ngoài nên đáp ứng thế nào nhưng hiện giờ với gã, Kim Thứu cung chỉ là tiểu môn phái có tu sĩ Chu thiên cảnh mà thôi, đâu phải Thiên Nhất môn. Cùng lắm thì tạm thời không rời Linh Nhạc thành, lúc nuôi được mấy con Phệ tâm trùng, gã còn sợ gì Kim Thứu cung.
"Y nói gì với ngươi?" Thấy gã quay lại, Nam Cung Vũ Tinh không nén được lên tiếng hỏi.
"Không có gì, chỉ trò chuyện thân cận mà thôi." Ngụy Tác cười hắc hắc, không nói gì thêm.
"Tiểu tử này thật quá cuồng vọng, chỉ là phổ thông tán tu, mà dám coi thường cả Kim Thứu cung chúng ta!" Thấy Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh vừa trò chuyện vừa đi vào Lăng Tiêu phường, sắc mặt Lý Hồng Lân thoạt xanh thoạt trắng, cực kỳ khó coi.
"Thiếu cung chủ, có cần tại hạ tìm cơ hội giáo huấn hắn không?" Trung niên tu sĩ đi cùng thấy thần sắc y hỏi bằng giọng âm lạnh cực độ.
"Giáo huấn y?" Lý Hồng Lân bật cười lạnh, "Y không có bối cảnh gì, cần gì phải sợ?"
Trung niên tu sĩ gật đầu, "Biết rồi, tại hạ tìm cơ hội khiến y biến mất khỏi Linh Nhạc thành, giết hay giáo huấn hắn cũng thế, không phí chút sức nào."