Thông Thiên Chi Lộ

Chương 836: Nổi sát cơ




"Hai tên này? Không chết trong đó." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rời Nguyên Từ sơn, một chân truyền đệ tử ở trên không tra xét chợt ngẩn ra. Chân truyền đệ tử này mặc ngân sắc pháp y, chính thị là đệ tử cùng Chu Lăng đưa Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vào Nguyên Từ sơn.
"Dẫn đến đây." Trong hai thái thượng trưởng lão, lão hòa thượng gầy giơ xương nói với chân truyền đệ tử ở gần Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
Chân truyền đệ tử mặc hôi sắc pháp y đó không dám chậm trễ, đóa thúy ngọc linh chi dưới chân đưa Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đến trước mặt hai thái thượng trưởng lão và Minh Ninh.
"Nguyên Từ sơn xảy ra chuyện gì?" Lão hòa thượng khô gầy hỏi.
"Bọn ta sao biết được." Gặp những nhân vật này, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không dám sơ ý, giả bộ nhìn nhau, đáp: "Bọn ta tính thấy gần hết thời gian, chắc đến lúc tỷ thí nên rời Nguyên Từ sơn, không biết xảy ra chuyện gì."
Từ trong Nguyên Từ sơn, cả hai đã phát hiện bên ngoài có không ít người tìm kiếm nên mới từ từ xuất sơn, không thì với nhục thân vốn có, Nguyên Từ sơn không ảnh hưởng được, sẽ nhanh chóng thoát khỏi, quan sát một chốc, cả hai cùng thở phào, tựa hồ không ai phát hiện Thất bảo mật địa đã bị quét sạch.
"Không biết có chuyện gì? Các ngươi theo lối nào lên?" Lão hòa thượng hỏi tiếp.
"Bọn đệ tử theo lối này." Ngụy Tác móc địa đồ ra, là tấm ngân sam chân truyền đệ tử đưa cho.
"Các ngươi không phát hiện có gì dị thường?" Lão hòa thượng nhìn địa đồ, mắt ánh lên dị quang, hỏi tiếp.
Ngụy Tác tỏ vẻ trung hậu: "Lúc về cũng như lúc đến, không có gì khác."
"Các ngươi là đệ tử của trưởng lão nào?" Một thái thượng trưởng lão ăn vận như văn sĩ đột nhiên hỏi.
Linh Lung Thiên đáp: "Bọn đệ tử không phải của đệ tử vị trưởng lão nào mà là tạp dịch đệ tử Đại Doanh phong."
"Tạp dịch đệ tử Đại Doanh phong? Sao lại có tư cách vào ba mươi ba phật quang thánh sơn?" Hai thái thượng trưởng lão Công Đức tông ngẩn ra.
"Bọn đệ tử đắc tội Chu Lăng của Đại Ngu phong, bị ép đến đây!" Linh Lung Thiên kêu lên.
"Nói nhăng." Minh Ninh liếc Linh Lung Thiên và Ngụy Tác, thân vẫy tay gọi ngân sam chân truyền đệ tử lại giải thích.
"Bẩm cáo lưỡng vị thái thượng trưởng lão, y tên Mã Đằng, trông coi linh điền Đại Doanh phong ba mươi năm không sai sót, có tư cách nghe thiền âm truyền pháp nên được gọi đến. Còn y tên Ngô Tuyền, chi trước kia là phổ thông đệ tử ở Đại Viên phong, vì không biết giữ mồng giữ miệng, nên bị biếm làm tạp dịch đệ tử, tại Đại Doanh phong cũng mục vô tôn trưởng, nên bị tống đến đây rèn luyện." Ngân sam đệ tử giải thích.
"Ngươi dám bảo không phải do Chu Lăng xung đột vói bọn ta, sau đó Chu Lăng bức bọn ta đến đây? Tạp dịch đệ tử ai muốn đến tìm Nguyên từ bảo thạch? Chỗ ngươi đưa bọn ta vào toàn là hố ngầm, suýt nữa ngã chết." Linh Lung Thiên kêu lên.
"Hai tạp dịch đệ tử, không có kiến thức... Xem ra không hỏi được gì." Lưỡng vị thái thượng trưởng lão chỉ quan tâm dến biến hóa ở Nguyên Từ sơn, cho rằng "Mã Đằng" đáng tin, nhưng mặc kệ cáo trạng của Linh Lung Thiên.
"Nói nhăng, thế nào, nguy hiểm thì không thể phái các ngươi vào? Nếu mỗi đệ tử Công Đức tông nhưng các ngươi thì Công Đức tông thành cái gì?" Ngân sam chân truyền đệ tử đứng trên góc độ tông môn đại nghĩa mắng cả hai, "Đừng quên có bao nhiêu đệ tử ngã xuống vì Công Đức tông!"
"Ngô sư đệ, đừng nói hết ra." Ngụy Tác tỏ vẻ trung hậu, khuyên Linh Lung Thiên.
Linh Lung Thiên ra vẻ giận mà không dám nói, nhưng thật ra vui mừng vô cùng, cảm tháy mình diễn kịch không tệ.
"Các ngươi về tham gia chư phong đại tỷ?" Minh Ninh bình đạm hỏi.
"Bọn tại hạ đang định tham gia chư phong đại tỷ, theo môn quy chắc có thể chứ." Ngụy Tác tỏ vẻ thật thà, có phần sợ Minh Ninh.
Mấy chân truyền đệ tử tỏ vẻ khinh bỉ, rõ ràng có y hạng như ngươi mà cũng tham gia tỷ thí, thật không biết lượng sức.
"Ta đưa các ngươi đến Đại Di phong, tham gia đại tỷ." Minh Ninh mặt mũi lạnh tanh nói đoạn bảo hai thái thượng trưởng lão: "Lưỡng vị trưởng lão, Nguyên Từ sơn có dị biến, chi bằng gọi hết đệ tử ra tìm hiểu cho rõ."
"Được." Hai thái thượng trưởng lão không nhiều lời, lão hòa thượng cũng đi luôn, còn văn sĩ ở lại trấn thủ Nguyên Từ sơn, mấy đệ tử đi quanh núi gọi các đệ tử trong Nguyên Từ sơn ra.
"Các ngươi phát hiện gì ở trong đó?" Minh Ninh phát ra tinh quang, cuốn lấy Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, vừa ra khỏi Đại Từ phong Nguyên Từ sơn thì y băng hàn cực độ hỏi.
"Minh Ninh sư huynh, bọn đệ chỉ phát hiện một viên Nguyên từ bảo thạch." Ngụy Tác đáp.
"Dám lừa ta, muốn chết hả!" Minh Ninh mắt ánh lên lệ mang, uy áp và sát ý lẫm liệt bao trùm Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.
"Bọn tại hạ không dám giấu Minh Ninh sư huynh." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thập phần khẩn trương, ra ẻ bị uy áp áp ép đến nghẹt thở, không rõ Minh Ninh có nhận ra manh mối không, hai người hợp lực, giết y không khó nhưng Minh Đức chưa giao pháp bảo, giết Minh Ninh ở đây tất không thể tẩu thoát.
"Ta cho các ngươi thêm cơ hội." Minh Ninh mặt mũi lạnh tanh nhìn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, "Nếu nói thật phát hiện gì tại Nguyên Từ sơn thì không sao, còn nói dối nữa thì ta dám chắc trong tỷ thí tới đây, hai ngươi sẽ thành hai thi thể."
"Minh Ninh sư huynh, bọn đệ thật sự không phát hiện gì." Ngụy Tác ra vẻ kinh hãi, nói ngay.
"Xem ra các ngươi không muốn sống nữa." Minh Ninh cười lạnh, lướt về Đại Di phong.
"Tại hạ biết với thân phận và tu vi của Minh Ninh sư huynh thì muốn giết bọn tại hạ không hề tốn công, , nhưng vì sao sư huynh nhận định bọn tại hạ có phát hiện tại Nguyên Từ sơn?" Ngụy Tác cố ý ra vẻ nổi giận.
"Các ngươi khiến ta thấy khả nghi." Minh Ninh không nhìn hai người, mặt mũi lạnh tanh nói.
"Chỉ khả nghi mà định giết bọn ta?" Linh Lung Thiên kêu lên.
"Thế nào, không đủ hả? Thân phận như các ngươi mà dám lớn tiếng trước mặt ta, ta đủ quyền loại các ngươi khỏi Công Đức tông." Minh Ninh lạnh giọng: "Không phát hiện gì thì để lại cũng vô dụng."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tỏ vẻ chán nản nhưng ngầm nhìn nhau. Minh Ninh đích xác thập phần độc ác, không nhìn ra sơ hở gì nhưng cố ý uy hiếp bức bách, vì Linh Lung Thiên tó cáo đã tổn hại đôi chút đên uy nghiêm, cộng thêm gương mặt xấu xa đã lộ ra trước mặt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nên định giết cả hai. Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều nhận ra, y không chỉ nói suông mà thật sự sắp xếp để giết cả hai trong lần tỷ thí này.
"Ta còn chưa quyết định có đối phó ngươi không thì ngươi định giết ta, buồn cười thật." Minh Ninh cao cao tại thượng, hoàn toàn coi gã như sâu kiến khiến Ngụy Tác ngầm cười lạnh. Gã dám khẳng định, Minh Ninh để bọn gã vào Nguyên Từ sơn để tìm tung tích Vô Ưu thần quân, lúc gã và và Linh Lung Thiên xuất sơn đã cố ý để lại một viên Nguyên từ bảo thạch nhưng Minh Ninh đến giờ vẫn không cần mà bức hỏi xem trong Nguyên Từ sơn có phát hiện gì không.
Bất quá may mà từ ba mươi ba phật quang thánh sơn đến Đại Di phong trong suốt, nếu còn ở ngọn núi cũ, có lẽ Minh Ninh đã đối phó họ, khi ấy không thể ẩn tàng thực lực chân chính, sẽ triệt để kinh động Công Đức tông.
"Tỷ thí kinh nhân thế này..." Chốc sau, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thấy cảnh tượng Đại Di phong, ít nhất hai, ba mươi vạn đệ tử tụ tập trên một ngọn núi, phía trên thanh sắc thần quang cự hoàn lơ lửng bảy mươi hai thanh sắc tinh kim bình đài, khiến Ngụy Tác rúng động. Cảnh tượng này chỉ ở siêu cấp đại tông môn mới thấy.
"Đi!"
Minh Ninh ngó lơ, coi cả hai là tạp dịch đệ tử, đến gần Đại Di sơn thì phất tay, một đạo tinh quang hất cả hai vào một sơn cốc.
"Mã sư huynh... Tiểu Mã... các người không sao chứ? Sao lại được Minh Ninh tự thân đưa đến?" Chỗ đó là nơi đệ tử Đại Doanh phong tụ tập, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên theo tinh quang đáp xuống, lão nhân họ Tiền và Trương Vân, cả mấy đệ tử như Phí Trung hoan hỉ vây lại.
"Ngô sư đệ... Đây là một đệ tử Đại Viên phong vừa đưa tới, nói là đồ sư đệ để quên ở Đại Viên phong. Ta thấy đệ và Mã sư huynh không xuất hiện, còn tưởng là..." Một đệ tử Đại Doanh phong cạnh Phí Trung đưa một cái bao cho Linh Lung Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cái bao đựng phù chỉ, tinh kim khoáng thạch, bồ đoàn và y phục.
"Minh Đức đưa đồ đến rồi." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên quét thần thức vào, quan sát hỗn hợp tinh kim xong thì giật giật chân mày.