"Tiếc cái gì?" Thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân lại chém ra kiếm quang, hất Trấn thiên pháp tướng văng đi, đồng thời cất giọng sang sảng, "Tiếc là ngươi còn trẻ thế đã chết ở đây, biết vậy lúc trước đừng có làm."
"Ta lại thấy tiếc cho ngươi." Ngụy Tác nheo mắt nhìn thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân toát lên uy nghiêm kinh tâm động phách, cười lạnh: "Tiếc là hôm nay ngươi không giết được ta, sau này Thiên Kiếm tông tất hủy trong tay ta."
"Ha ha ha ha." Hoàng Phủ Tuyệt Luân cười vang, thần huyền pháp tướng khổng lồ phát ra khí tức hình thành từng dải quang văn như ô kim sắc trường kiếm xé tan mấy trăm trượng quanh đó. "Chết đến nơi rồi còn cứng miệng?"
"Ngày khác ta sẽ đánh lên Thiên Kiếm tông, giẫm ngươi dưới châm xem ngươi có cười được không." Ngụy Tác nhìn thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân, nói từng chữ.
"Cái gì, giẫm ta dưới chân!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân nổi giận, thần huyền đại năng là đỉnh nhọn của tu đạo giới, như bậc đế vương, bảo giẫm thần huyền đại năng dưới chân thì cuồng vọng thế nào.
"Đây là..." Thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân sững lại.
Lúc đó, Ngụy Tác đột nhiên bước tới.
Một bước của gã thi trên mình đột nhiên rực kim quang thần văn huyền ảo, như bao trong vầng mặt trời bay lên, hư không tựa hồ uốn cong.
Trấn thiên pháp tướng chợt thu nhỏ, biến thành hắc sắc tiểu nhân như cũ.
Kiếm quang mà thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân chém ra, trượt vào hư không.
Ngụy Tác và Lý Tả Ý, Linh Lung Thiên như thể chui vào trong dải hư không đó.
Chám hụt, thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân ngoắt lại.
Vô số kiếm khí quay tít sau thần huyền pháp tướng, ít nhất cách đó sáu, bảy dặm có quang hoa chói lòa hiện ra. Ngụy Tác đứng trên hư không, kim sắc thần văn tan dần nhưng trên mình ngân quang lấp lánh, nhìn thẳng vào thần huyền pháp tướng.
"Đây là độn pháp gì?" Thấy ánh mắt Ngụy Tác băng lãnh, thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân sững lại.
Tại tu đạo giới, thần huyền đại năng đứng đầu mà lại bị mục quang một Kim đơn tu sĩ khiến cho rùng mình.
"Oành!"
Hoàng Phủ Tuyệt Luân như bị vũ nhục, đột nhiên kinh nộ khôn tả, thần huyền pháp tướng phun ra vô số kiếm quang, lao bổ đến chỗ gã.
Thần huyền pháp tướng còn nhanh hơn tốc độ độn quang lúc trước mấy phần, như thần linh đi trên không.
Thấy thần huyền pháp tướng truy kích, Ngụy Tác lại bước tới.
Vô số kim sắc thần văn lại rực lên, trực tiếp đạp phá hư không, tích tắc sau vượt qua gần mười dặm, cách càng xa Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
"Lão bất tử, cố lên, chưa biết chừng sẽ kịp." Ngụy Tác lại nói với thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
"Cách!"
Hoàng Phủ Tuyệt Luân cuồng nộ, kiếm luân sau lưng thần huyền pháp tướng hóa thành dòng thác kiếm quang khó tưởng tượng nổi đổ về phía gã.
Kiếm quang lao được mấy dặm, Ngụy Tác lại bước tới, đạp phá hư không, cách đó càng xa.
"Lão bất tử, tốc độ chậm quá, chả lẽ thần huyền đại năng chỉ thế thôi? Không làm gì được một Kim đơn tu sĩ như ta? Đồn ra chắc người ta cười rụng răng?" Ngụy Tác lại chế nhạo Hoàng Phủ Tuyệt Luân.
"Ngươi!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân cơ hồ ngất xỉu. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Lừa đảo, không được. Chọc giận quá thì y sẽ bám sát không rời." Linh Lung Thiên thập phần khẩn trương.
"Ngươi mới là lừa đảo, Cương nha muội, khôn một tí đi, đừng để lão nhận ra có thể thừa cơ." Ngụy Tác nghiến răng nghiến lợi truyền âm.
Động Hư bộ pháp quả nhiên là vô thượng cường pháp, thoáng cái đã vượt được mười dặm nhưng tiêu hao chân nguyên cực kỳ kinh nhân, với tu vi hiện tại của gã mà thi triển tất cật lực, cơ hồ mỗi lần hụt mất hơn nửa chân nguyên trở lên, thành ra gã không ngừng luyện hóa Thủy chúc yêu yêu đơn.
Đương nhiên Ngụy Tác còn không ít thủy hệ yêu đơn và đơn dược bổ sung chân nguyên nhưng mỗi lần thi triển Động Hư bộ pháp thì cần có thời gian bổ sung chân nguyên, Hoàng Phủ Tuyệt Luân cứ đuổi riết thì quả thật phiền hà.
"Hóa ra là dọa nạt..." Linh Lung Thiên bĩu môi, ra vẻ kêu lên với Hoàng Phủ Tuyệt Luân, "Lão đầu, có ngần ấy kiếm khí, tức là người là kiếm, kiếm là người, nhân kiếm hợp nhất, là đại kiếm nhân... Đại kiếm nhân lợi hại thế, chắc đuổi mười bảy, mười tám tám nắm chắc được."
"Tiểu bối... ngươi!" Hoàng Phủ Tuyệt Luân gầm vang.
"Tiểu cái đầu ngươi, ta sống hơn sáu vạn năm rồi mà dám gọi ta là tiểu bối, xấu hổ."
"Ta..." Hoàng Phủ Tuyệt Luân suýt điên cuồng. Đích xác, so với Linh Lung Thiên thì lão không đáng là tiểu bối.
"Lão bất tử, đến đây, ta đưa ngươi du lịch Vân Linh đại lục, để tu sĩ Vân Linh đại lục chiêm ngưỡng vô thượng phong thái của thần huyền pháp tướng." Ngụy Tác lại phát động Động Hư bộ pháp.
Thần huyền pháp tướng của Hoàng Phủ Tuyệt Luân thì thuật pháp và nhục thân của gã hiện không đấu nổi, không thì với Động Hư bộ pháp tất đủ để giết Thiên Kiếm tông đệ nhất nhân.
"Tiểu tử, ta sẽ khiến ngươi trả giá!"
Thấy gã nói thế, lại vượt hơn ba mươi dặm thì Hoàng Phủ Tuyệt Luân dừng truy kích, thần huyền pháp tướng lóe quang hoa rồi hóa thành nguyên khí, thu lại vào thể nội, mái tóc bạc của lão dựng lên, mắt rực lên như lão quỷ.
"Mẹ nó chứ, Cương nha muội đáng chết, muốn đập chết ngươi luôn!" Thủy chúc yêu yêu đơn chỉ còn lại cỡ nửa hạt đậu, Ngụy Tác thu lại để trực tiếp toàn bộ luyện hóa, đồng thời nghiến răng nghiến lợi với Linh Lung Thiên. Lần này gã không ngờ thần huyền đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân của Thiên Kiếm tông chặn đường nên đúng là cực kỳ hung hiểm, tí nữa đã chết không nhắm mắt. Gã dám chắc thần huyền đại năng chặn đường cũng vì thượng cổ sinh vật như Linh Lung Thiên, không thì với thân phận của lão sẽ không vì tổn thất Kim đơn đại tu sĩ mà vượt đại lục đến đây.
"Thế nào, vừa thoát được thần quân lão đầu truy sát, định qua cầu rút ván hả? Ngươi có nhân tính đích không." Linh Lung Thiên nhe răng gầm lên với Ngụy Tác.
"Ta không có nhân tính? Ta không có thì đã ném ngươi cho lão đầu đó rồi. Biết đâu lão có hứng với cô nương có sừng." Ngụy Tác càng nghĩ càng giận nên nghiến răng, "Cho ta kinh văn giả còn bảo tư chất ta kém, không lĩnh ngộ được. Mẹ nó chứ, ngươi có thể nghi ngờ ta không có nhân tính, lại dám cười nhạo trí tuệ của ta."
"Phiền quá, ta đã phiên dịch đúng hết, kinh văn vốn theo trật tự đó mà, nếu ta không biết trật tự chính xác thì phiên dịch đâu thể thành kinh văn như thế. Mau cảm tạ ta. Không có ta, lần này sao ngươi thoát được, còn không gọi ta là đại ân nhân." Linh Lung Thiên hầm hừ: "Ai biết được ngươi cứu ta có phải vì Hắc đồng."
"Đại ân nhân? Đại cái đầu ngươi! Mau lấy một nửa Hắc đồng ra! Cả Đại hoang vấn đạo kinh không biết có phải vì trật tự sai không nữa, mau cho ta biết trật tự đúng, không thì biết tay ta."
"Ngươi định cho ta biết tay thế nào... Ta sợ ngươi chắc..."
"..."
Dọc đường, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không ngừng tranh cãi, đấu chủy, gần một canh giờ sau, Linh Lung Thiên cũng thỏa hiệp, cho Ngụy Tác một nửa Hắc đồng, và trật tự đúng của Đại hoang vấn đạo kinh.
"Cương nha muội đáng chết thực quá giảo trá, không biết còn gạt gì ta nữa... Bất quá cũng còn chút nhân tính."
"Y vừa gian vừa đê tiện, không thu được lợi gì của y, nhưng dù gì cũng còn chút nhân tính..."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên tiếp đó vẫn như không đội trời chung, chi muốn giết ngay đối phương, nhưng qua lần bị Hoàng Phủ Tuyệt Luân truy sát này thì ca hai đã thay đổi cách nhìn về nhau, ít nhất là khi quan trọng còn có thể trông mong được.
"Địa Mẫu cổ kinh thật ra thiếu gì?"
Tiếp đó, Hoàng Phủ Tuyệt Luân không đuổi theo, Ngụy Tác không sử dụng Động Hư bộ pháp mà dùng linh quang độn pháp, đồng thời vẫn tham ngộ Địa Mẫu cổ kinh.
Chỉ nửa ngày, Ngụy Tác nhớ hết phần còn lại của Địa Mẫu cổ kinh. Các hình vẽ và tổng cương hợp lại trong óc gã, hình thành quỹ tích huyền ảo khôn tả. Dọc đường, chỉ cần cảm giác được mặ đất có địa mạch là thể nội gã đột nhiên mở ra một thông đạo, nối với địa mạch đó, hòa làm một, cơ hồ có thể rút đại địa nguyên khí để sử dụng. Mỗi lần như thế, không hiểu sao lại không rút được nguyên khí, rồi thông đạo lại khép lại.
"Tiểu tử, ngươi tu luyện cổ kinh gì mà cổ quái thế." Khí tức của Ngụy Tác liên tục biến hóa, Linh Lung Thiên cũng thập phần kinh nghi.
"Địa Mẫu cổ kinh, nghe đến chưa?" Ngụy Tác thử mấy chục lần vô hiệu thì muốn hỏi dò xem Linh Lung Thiên có biết gì về cổ kinh này.
"Địa Mẫu cổ kinh? Chưa từng nghe." Linh Lung Thiên lắc đầu. Có vẻ nó không biết cổ kinh này thật.
"Kim sơn chưng hà... Địa mạo này dễ hình thành tinh kim khoáng mạch..." Hai ngày sau đó, Ngụy Tác tiếp tục tìm hiểu Địa Mẫu cổ kinh. Cách Thiên khung của Vân Linh đại lục chỉ ba, bốn vạn dặm, đi qua một ngọn núi Kim sơn chưng hà thì gã đột nhiên cảm nhận được gáy rung lên, thông đạo mở ra, nguyên khí ùa vào!