Thông Thiên Chi Lộ

Chương 564: Hỏa tước ngọc cổ bảo




Không lâu sau, Ngụy Tác và nữ tu đến cửa Tập Cổ hiên.
Cũng như lúc Lỗ Đắc Tu dẫn đến, cửa Tập Cổ hiên không có điếm viên tiếp đãi, cực kỳ lạnh lẽo.
"Đinh đinh", Ngụy Tác và nữ tu vào Tập Cổ hiên, bên trong có tiếng chuông vang lảnh lót vang lên, một nữ tu mặc đạm thanh sắc cung trang từ sau bình phong đi ra.
Nữ tu trông chừng hơn ba mươi tuổi, ngực vun đầy, thập phần diễm lệ, mỗi lần đảo mắt đều mang thro phong tình quyến rũ của nữ tử thành thục.
"Lưỡng vị đạo hữu, đến Tập Cổ hiên là có cổ bảo cần giám định chăng?" Khẽ quan sát hai người đoạn nữ tử diễm lệ mỉm cười vào thẳng chính đề.
"Đúng thế, tại hạ đích xác có cổ bảo muốn nhờ quý hiên giám định." Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu.
"Hả? Không biết cổ bảo là tàn khí hay còn nguyên?" Thanh sắc cung trang nữ tử mỉm cười.
Ngụy Tác hơi giần giật chân mày, "Thế nào, tàn khí và nguyên lành khác nhau sao?"
"Tàn khí thì phù văn và pháp trận đều phá tổn, thử nghiệm cũng khó hơn, chưa biết chừng sẽ có hung hiểm, gần đây chưởng quỹ khá bận, nếu là mảnh vỡ thì đợi hơn mười ngày nữa." Nữ tử xinh đẹp thong thả giải thích: "Nếu cổ bảo còn nguyên thì không khó bằng, có thể lập tức giám định."
"Hóa ra thế." Ngụy Tác gật đầu, "Cổ bảo của mỗ không phải tàn khí, còn nguyên."
"Không có vấn đề gì, chỉ là cần nói rõ quy củ của Tập Cổ hiên." Nữ tử diễm lệ mỉm cười: "Nếu không thể giám định, một viên linh thạch cũng không thu, nhưng giám định được thì phí dụng ít nhất cũng một nghìn hạ phẩm linh thạch. Nếu giám định được cổ bảo không đạt cả linh giai thì cũng cần trả một nghìn hạ phẩm linh thạch, vì dù phẩm giai thế nào thì thử ra pháp trận cũng rất tốn công. Hơn nữa nếu cao hơn linh giai cho đến đạo giai thượng phẩm thì theo giá trị, thu một phần mười giá trị làm phí dụng giám định, nhưng lấy một vạn hạ phẩm linh thạch làm giới hạn. Dù cổ bảo là huyền giai pháp bảo giá trị liên thành, tối đa cũng chỉ lấy phí dụng một vạn hạ phẩm linh thạch."
"Được, không thành vấn đề." Ngụy Tác gật đầu.
Thấy Ngụy Tác thản nhiên như thường đáp ứng, nữ tử diễm lệ tỏ vẻ ngạc nhiên, một vạn hạ phẩm linh thạch không nhỏ còn Ngụy Tác chỉ là một tu sĩ Phân niệm nhất trọng, nữ tu đi cũng trông cũng bình thường nhưng dáng vẻ thản nhiên đó khiến nàng ta hơi giật mình.
"Phí dụng không thành vấn đề thì còn một điểm cần nói rõ. Lúc Tập Cổ hiên giám định cổ bảo thì các vị phải có mặt." Nữ tử xinh đẹp tỏ vẻ kinh ngạc, dặn Ngụy Tác và nữ tu. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hả? Vì sao?" Ngụy Tác không hiểu.
"Là thế này." Nữ tử xinh đẹp mỉm cười: "Có những cổ bảo có công hiệu và uy năng thập phần kinh nhân, có những cổ bảo chưa biết chừng còn có huyền diệu đặc biệt. Chưởng quỹ thích nghiên cứu cổ bảo, sợ rằng gặp cổ bảo tốt thì không nén được tham niệm. Nên chủ nhân cổ bảo có mặt là hơn, bằng không chưởng quỹ không nén được lòng tham, định nuốt không hoặc dùng đồ giả đổi lấy cổ bảo thì tai họa."
"Xem ra chưởng quỹ Tập Cổ hiên cũng thú vị." Ngụy Tác và nữ tu không nén được nhìn nhau.
"Chưởng quỹ biết rõ thân phận, bảo nếu là Thần huyền cảnh tu sĩ thì chưa biết chừng thấy là cướp." Nữ tử xinh đẹp mỉm cười rồi mời Ngụy Tác và nữ tu đi ra sau bình phong.
Vòng qua bình phong, nữ tử diễm lệ dẫn Ngụy Tác và nữ tu vào một gian phòng có một địa đạo rộng chừng hai trượng dẫn xuống.
Theo thông đạo đi xuống mấy chục trượng, trước mắt thoáng hẳn, xuất hiện một đại điện.
Đại điện chừng năm, sáu trăm trượng vuông, có nhiều tinh trụ đủ màu, nhiều chỗ có khắc pháp trận, khảm tinh thạch.
Bên trái đại điện đặt mấy cái ghế ngọc, cùng một cái bàn dài.
Cạnh cái bàn còn môt lão đầu mặt mũi cứng đờ, cực kỳ nghiêm túc.
Lão đầu này tóc hoa râm quá nửa, sắc mặt hơi vàng vọt như Ngụy Tác giả trang trước kia, gã dùng Vọng khí thuật quét vào, tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng, không thấp tí nào
Nữ tử xinh đẹp dẫn Ngụy Tác và nữ tu đi xuống, lão đầu đang tụ tinh hội thần nghiên cứu một thứ có vẻ cũng là một món cổ bảo.
"Văn chưởng quỹ, lưỡng vị đạo có cổ bảo còn nguyên cần nhờ giám định."
"Được, biết rồi."
Nghe nữ tu diễm lệ nói, lão đầu thong thả liếc Ngụy Tác và nữ tu rồi nghiêm tục thu đồ trong tay lại: "Các vị có cổ bảo gì?"
"Là vật này." Ngụy Tác không rườm lời, hồng quang lóe lên, lấy hồng sắc tiểu viên kính lấy được Thanh Thành khư ra.
"Đây là?" Chỉ lướt qua, lão đầu vốn ơ hờ chợt thân ảnh loáng lên, lướt đến chỗ Ngụy Tác.
"Vị đạo hữu này, hiện tại giao cho lão phu xem chắc không thành vấn đề chứ?" Lão đầu mặt mũi trơ khấc nói với Ngụy Tác bằngh ngữ khí khách khí hẳn.
"Không thành vấn đề." Ngụy Tác mỉm cười, đưa hồng sắc tiểu viên kính cho lão đầu.
"Quả nhiên là Hỏa tước ngọc." Lật xem là lão đầu tỏ vẻ hoan hỉ.
"Nhìn là nhận ra Hỏa tước ngọc, nhãn quang rất khá." Lục bào lão đầu lại nói trong tai Ngụy Tác.
"Vật này thật sự là viễn cổ pháp bảo, không hề phá tổn, có phải lấy từ..." Lão đầu nhìn phù văn đặc biệt hình chín con trường vũ hỏa điểu ở sau hồng sắc tiểu viên kính, thấy nó trơn bóng không tì vết không nén được kinh thán. Vốn lão định hỏi Ngụy Tác lấy được từ đâu nhưng chợt nhận ra không quan trọng nên thôi.
"Chất liệu và phù văn cho thấy là một món hỏa hệ cổ bảo." Lão đầu nhìn kỹ rồi ngẩng lên bảo Ngụy Tác và nữ tu: "Cụ thể công hiệu thế nào thì lão phu phải thử."
"Văn chưởng quỹ cứ việc." Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu.
"Lên!"
Lão đầu vung tay, một đạo chân nguyên bắn vào một hồng sắc tinh trụ. Quanh tinh trụ, mấy cây nhỏ hơn phát ra hồng sắc quang hoa, hình thành một viên cầu.
Lão đầu tỏ vẻ thập phần ngưng trọng, hồng sắc tiểu viên kính bay lên, lơ lửng giữa hồng sắc quang hoa.
Lại một thanh sắc quang trụ từ pháp trận thượng tràn ra, ánh xạ lên hồng sắc tiểu viên kính.
Tấm gương hiện lên vô số quang phù, lơ lửng giữa hồng sắc quang hoa.
Quang phù đều rất cổ kính, phù văn khác hẳn bây giờ.
Mắt lão đầu lóe lên, không ngừng quan sát quang phù.
Chừng hai tuần hương sau, lão đầu giật giật chân mày, kích phát một pháp trận ở mé phải.
Vô số ngân sắc ti quang đan nhau, lơ lửng trên không.
Lão đầu vung tay, ném hồng sắc tiểu viên kính vào ngân sắc ti quang.
Ngân sắc ti quang như xuyên qua mọi thứ, thấm vào hồng sắc tiểu viên kính chi. Rất nhanh, hồng sắc tiểu viên kính xuất hiện vô số đường gân màu bạc.
Những đường gần màu bạc xuất hiện, lão đầu càng tỏ vẻ ngưng trọng.
Đột nhiên, lão như nắm được quỹ tích, vung tay, có năm, sáu viên tinh thạch như thượng phẩm linh thạch tỏa rạng nhũ bạch sắc nguyên khí.
Tựa hồ được tâm niệm điều khiển, nhũ bạch sắc nguyên khí ngưng lại, giáng lên hồng sắc tiểu viên kính.
"Oành!"
Hồng sắc tiểu viên kính đột nhiên rực lên hỏa nguyên khí tức nhiệt lực kinh nhân.
Hồng sắc vĩ vũ hỏa diễm tản ra trên mặt gương.
"Khá lắm." Ngụy Tác và nữ tu đồng thời sáng mắt, lục bào lão đầu không nén được kêu lên.
Lão đầu không hề dừng tay, nheo mắt dồn chân nguyên vào hồng sắc tiểu viên kính.
"Chuyện đó...!"
Ngụy Tác và nữ tu tròn mắt.
Hồng sắc tiểu viên kính bừng lên hoàng sắc quang trụ, không ngừng khuếch đại, phần đầu nhanh chóng vượt kích cỡ hai trượng vuông, trong quang trụ có kim sắc phù văn như đuôi chim phượng quay tít.
"Đúng rồi."
Sắc mặt lão đầu thập phần ngưng trọng chợt thở phào phất tay, dừng kích phát pháp trận. Tấm gương do Hỏa tước ngọc luyện chế thành tắt cả hỏa nguyên khí tức và hoàng sắc quang trụ.