"Bích diễm tẩy tủy đan?"
"Đạo giai hạ phẩm pháp bảo?!"
"Mười viên Bích diễm tẩy tủy đan hoặc một món đạo giai hạ phẩm pháp bảo đổi một viên Phá không pháp tinh?!"
Bích Hồ chân nhân dứt lời, không chỉ khiến Ngụy Tác chú ý mà mọi Kim đan tu sĩ khác đều cả kinh.
Bích diễm tẩy tủy đan là đan dược độc môn của Bích Thủy cung ở Thiên Huyền đại lục bắc bộ, công hiệu phạt cốt tẩy tủy, đề cao tư chất tu luyện cho tu sĩ.
Đạo giai hạ phẩm pháp bảo tất nhiên không cần nói.
Phá không pháp tinh là tinh thạch đặc biệt để bố trí truyền tống pháp trận, hiện tại cả Thiên Huyền đại lục thượng, trừ vài cổ truyền tống pháp trận từ thượng cổ còn lưu lại thì mọi truyền tống pháp trận đều dùng tinh thạch này, cho đến nay nó chưa có thêm công dụng gì nữa.
Tinh thạch đặc biệt này tuy ít nhưng dùng vào truyền tống pháp trận, một viên phải mấy chục năm mới suy kiệt, nên tại Thiên Huyền đại lục thượng chỉ có giá trị không thể bằng mười viên Bích diễm tẩy tủy đan hoặc một món đạo giai hạ phẩm pháp bảo.
"Bích Hồ chân nhân, giá trị Phá không pháp tinh không thấp nhưng không thể đến thế." Trầm mặc một chốc, hôi y tu sĩ già nua, trông cực kỳ lão thành trầm giọng: "Các hạ dùng giá đó đổi Phá không pháp tinh, lẽ nào tinh thạch này có diệu dụng mới?"
Hôi y lão giả lên tiếng thì tu sĩ khác không nói gì nữa.
Các Kim đan tu sĩ đều không ngốc, Phá không pháp tinh mà có huyền diệu gì mới, họ đời nào chịu bỏ ra trao đổi.
Bích diễm tẩy tủy đan chỉ có tác dụng với đê giai tu sĩ còn hạ phẩm pháp bảo với Kim đan tu sĩ thì không đủ sức hấp dẫn.
"Hiện tại Phá không pháp tinh ở đây chưa có giá trị này nhưng đối với tông môn tại Thiên Huyền đại lục bắc bộ thì không hẳn." Bích Hồ chân nhân trông chỉ chừng bốn mươi tuổi, vì mặt hơi dài, linh quang ánh màu lục lên mặt nên lúc nói chuyện, sắc mặt không vui vẻ gì, giọng cũng lành lạnh, như thể tu sĩ tại trường nợ y bảo bối không bằng.
Bích Hồ chân nhân nói thế, Cực Lạc chân nhân hơi nhíu mày, nhạt giọng: "Bích Hồ chân nhân, lẽ nào ở đây có ai chạm vào đạo hữu?"
"Thứ lỗi, chư vị đạo hữu, tại hạ không phải có ý kiến gì." Bích Hồ chân nhân giật mình, ôm quyền với hôi bào lão giả và Cực Lạc chân nhân.
"Hả? Lẽ nào Phá không pháp tinh này có gì khúc mắc?" Cực Lạc chân nhân nhìn Bích Hồ chân nhân đầy thâm ý.
"Chư vị đạo hữu nhìn là biết." Bích Hồ chân nhân nhăn nhó, lục quang trên mình sáng rực, như toàn lực thôi động chân nguyên. Hỗn kim sắc quang hoa hiện lên quanh mình.
Hỗn kim sắc quang hoa ngưng thành hình dây xích, có vô số quang phù nhỏ xíu lưu động.
Đếm kỹ thì có mười hai tia hỗn kim sắc quang hoa xuyên qua xuyên lại trên mình Bích Hồ chân nhân, không hợp với nhục thân, chân nguyên và linh quang của lão, là cấm chế.
Ngụy Tác hít một hơi lạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hỗn kim sắc quang hoa rõ ràng không phải pháp bảo, là do thuật pháp ngưng thành, uy năng mỗi tia đều cực kỳ đáng sợ, lại không giảm đi. Đủ thấy tu sĩ hạ cấm chế này với Bích Hồ chân nhân có thần thông cỡ nào?
"Hỗn thiên tỏa thần liên!"
Ngay cả Cực Lạc chân nhân vốn uể oải cũng biến sắc, ngưng trọng nhìn Bích Hồ chân nhân: "Lẽ nào các hạ trêu vào Bắc Minh tông?"
"Bắc Minh tông?"
Ngụy Tác giần giật chân mày, không nén được nhìn Nam Cung Vũ Tinh, Bắc Minh tông tại Thiên Huyền đại lục quả thật đỉnh đỉnh đại danh, là bắc bộ đệ nhất tông môn, đỉnh cấp đại môn phái như Huyền Phong môn, được liệt vào thập đại tông môn, đồn rằng thực lực của Bắc Minh tông thậm chí còn hơn cả Huyền Phong môn.
"Chạm đến Bắc Minh tông thì không, cho tại hạ mười cái mật cũng không dám. Việc này rất dài, để tại hạ từ từ kể lại, nhưng thật sự rất quan trọng, liên can đến mỗi tu sĩ, vốn tại hạ cũng nên bỏ công đến đây nhưng vì bị bức bách nên không vui mà thôi." Bích Hồ chân nhân cười khổ, thể nội chân nguyên kịch liệt lưu động, hỗn kim sắc quang hoa trên mình co lại.
"Việc quan trọng liên can đến mỗi tu sĩ?" Bích Hồ chân nhân nói vậy, các Kim đan tu sĩ khước càng nghi hoặc, tròn mắt. Cực Lạc chân nhân tỏ vẻ kinh nghi đoạn trầm ổn gật đầu, "Không hề gì, các hạ cứ từ từ giải thích về Phá không pháp tinh."
"Nơi này là điểm xa nhất so với Thiên Huyền đại lục bắc bộ, một nơi ở cực bắc, một ở cực nam, cách nhau không biết bao nhiêu vạn dặm. Hiện tại chư vị đạo hữu chưa biết, mấy ngày trước Thiên khung ngoài Thiên Dưỡng thành có thêm một vết nứt?" Bích Hồ chân nhân gật đầu, nhìn khắp.
"Gì hả! Thiên khung ngoài Thiên Dưỡng thành thêm một vết nứt?!" Bích Hồ chân nhân vừa dứt lời, quá nửa Kim đan tu sĩ có mặt tỏ rõ thần sắc chấn động.
"Đúng thế, chư vị đạo hữu chắc cũng biết ba mươi năm trước Thiên khung ngoài Thiên Dưỡng thành có một vết nứt, lúc đó vì không phòng bị, thú triều đổ xuống, tu sĩ chư thành quanh đó không kịp đến, Thiên Dưỡng thành cơ hồ bị hủy một nửa, tổn thất hơn vạn tu sĩ và không ít cao giai tu sĩ thần thông kinh nhân. Sau đó vết nứt được Thiên Dưỡng tông và Thất Sát tông liên thủ bày ra nhiều cấm chế mà vẫn có không ít cao giai yêu thú đổ vào." Mắt Bích Hồ chân nhân ánh lên lành lạnh, "Nhưng mấy hôm trước, cách vết nứt đó không đầy hai nghìn dặm, Thiên khung lại nứt một vết lớn. Tuy số lượng yêu thú tràn vào không nhiều như lần trước nhưng có cả bát cấp cao giai yêu thú như Hủ thi tinh mãng. Trận này tuy kinh động cả Kim đan ngũ trọng đại tu sĩ như Vân Phàm chân nhân nhưng cũng chết mất hơn hai nghìn tu sĩ, ngay cả Thiên Tàm chân nhân Thanh Lăng Tử của Thiên Dưỡng tông cũng chết trong tay Thương long lộc."
"Gì hả! Tin này đúng chứ?" Cực Lạc chân nhân tỏ vẻ dị thường chấn động, thân thể vốn uể oải dựa xuống cũng thẳng lên, "Xảy ra biến cố như thế sao đến giờ bọn mỗ vẫn chưa biết?"
"Cực Lạc chân nhân cứ an lòng, tin này cực kỳ chính xác, tại hạ còn tin tức kinh nhân hơn nữa." Bích Hồ chân nhân hít sâu một hơi, nhìn Cực Lạc chân nhân và mọi Kim đan tu sĩ một lượt: "Họa vô đan chí, cùng ngày Thiên Dưỡng thành xuất hiện vết nứt Thiên khung, đại chiến dừng được canh giờ, Thiên khung ngoài U Hàn thành cũng xuất hiện một vết nứt, U Hàn thành bị hủy một nửa, tổn thất hơn năm nghìn tu sĩ, ba tu sĩ Kim đan kỳ dự trận đó cũng mất mạng!"
"Gì hả!"
Cả đại điện sôi lên, mọi tu sĩ đều biến hẳn.
"Trận chiến U Hàn thành, tại hạ không dự nhưng hảo hữu Âm Sơn tán nhân thì có." Bích Hồ chân nhân bổ sung.
"Trong một ngày Thiên khung tiếp liên xuất hiện hai vết nứt, việc này chưa từng có." Cực Lạc chân nhân hít sâu một hơi, ngưng trọng nói.
"Cả hai vết này, mười năm nay, Thiên Huyền đại lục bắc bộ đã nứt sáu vết rồi." Bích Hồ chân nhân bảo Cực Lạc chân nhân.
"Lẽ nào Thiên khung..." Một nữ tu lạc giọng, chính là Thanh Bình trong đôi kim đan đạo lữ, nhắc đến hai chữ Thiên khung thì ngừng bặt, nhưng mỗi vị Kim đan tu sĩ đều hiểu ý.
Lẽ nào Thiên khung bao trùm Thiên Huyền đại lục không biết bao nhiêu vạn năm sắp cạn uy năng?
Ai cũng biết, không cần cả Thiên khung tan vỡ mà chỉ cần trong mấy vạn dặm mà nứt mấy chục vết thì sẽ khiến cả tu đạo giới đối diện hạo kiếp. Số lượng yêu thú bên ngoài Thiên khung hơn tu sĩ không biết bao nhiêu lần.
Không ít yêu thú tựa hồ thập phần mẫn cảm đối với vết nứt Thiên khung, mỗi lần có vết nứt là lại xảy ra thú triều đại quy mô.
"Việc này đúng là liên quan đến mỗi vị tu sĩ." Cực Lạc chân nhân trầm ngâm nhìn Bích Hồ chân nhân: "Vết nứt Thiên khung, cấm chế trên mình các hạ và Phá không pháp tinh liên quan gì? Một ngày nứt hai chỗ mà tin này chưa đến tai bọn mỗ là vì sao."
"Chư vị đạo hữu chắc cũng biết, U Hàn thành và Thiên Dưỡng thành ở cực bắc, cách nhau tám bát tu sĩ chi thành, Thiên khung ngoài hai thành xuất hiện vết nứt, trong một ngày, không chỉ tám thành trì quanh đó mà... hai mươi ba tu sĩ chi thành, mọi truyền tống pháp trận, toàn bộ hủy hết." Bích Hồ chân nhân hít sâu một hơi, từ từ nói.