Thông Thiên Chi Lộ

Chương 457: Tình địch cũ?




Đại sảnh Cực Lạc cung cách lam quang mấy chục trượng.
Đại sảnh đều lát bạch ngọc đẹp đẽ, ở giữa có một lối đi khảm vàng thành hình long phượng, mây lành. Hai bên là những đồ trang trí bằng vàng, như kim hương lô hình tiên hạc, khảm minh châu hình ve sầu và lá se, hoa sen, hoa quý cực độ.
Hai nữ tu diễm lệ dẫn đường đi đến cuối, đến chỗ lam sắc linh quang thì thân ảnh loáng lên, lướt vào linh quang.
Hắc Lang chân nhân và Ngụy Tác nhìn nhau, bình tĩnh như thường đi vào.
Như đi qua một truyền tống pháp trận, Ngụy Tác cảm giác lam sắc quang hoa đẩy mình rồi cùng Hắc Lang chân nhân thấy trước mắt sáng lên, ở trong một tòa điện lớn.
Tòa điện rộng ba, bốn trăm trượng, dù có hơn nghìn người cũng không chật, mặt đất và bốn vách đều xây bằng mỹ ngọc, sừng sững không ít cây cột bằng vàng, cửa cũng bằng vàng nhưng đang mở rộng.
Ngoài cửa là một quảng trường vân hà liễu nhiễu, mở cửa nhìn ra sẽ thấy không ít điện vũ và tầng không trên vân hà.
Ngôi điện này ở gần đỉnh Cực Lạc cung.
Giữa điện trải một lớp hồng sắc mỹ ngọc, bày biện toàn thứ màu đỏ như chúc tụng.
Hai bên con đường chính giữa bày nhiều chiếc ghế bằng vàng trải lông màu đỏ, trước mỗi cái ghế là một cái bàn bày hồ và đĩa đựng các loại linh quả, mỹ tửu.
Cuối phía bắc ngôi điện, tường đều khắc hình nữ tu diễm lệ, ai nấy trang phục rỡ ràng đẹp đẽ. Phía trước tường bày một chiếc ghế vàng còn trống, rất có khí thế.
Hai bên đại điện có không ít kim giáp tu sĩ cầm dáo vàng, trừ ra còn nhiều nữ tu xinh đẹp đánh đàn, gõ chuông, múa hát góp vui, thanh thót vang vọng.
Trong hai hàng ghế vàng bày bên điện cho tu sĩ đến thăm, đã có mười mấy tu sĩ.
Hắc Lang chân nhân và Ngụy Tác hiện thân trong lam quang, tất cả đều nhìn sang.
Ngụy Tác lặng lẽ nhìn quanh, trong hơn ba mươi nữ tu trong điện không có Nam Cung Vũ Tinh, gã cũng không quen ai trong số mười mấy Kim đan tu sĩ đã đến.
Bất quá có ba tu sĩ thu hút chú ý của gã.
Một lão giả ăn vận như nho sinh, mặc một hồng sắc pháp y có hình hai con cá phun lửa, mặt mũi bình thường nhưng hai hàng lông mày bạc trắng, phát ra linh khí hình cầu vồng vắt ngang trời, vươn lên mười mấy trượng.
Người thứ nhất là một đạo sĩ mặc một tuyết bạch đạo bào, chừng hơn ba mươi tuổi, cực kỳ tiêu sái, linh khí trên mình màu trắng bạc, hình thành một cây phất trần.
Còn lại là một trung niên tu sĩ mặt vuông mặc áo tím, tướng mạo uy nghiêm, chừng bốn mươi tuổi, tử sắc linh khí hình thành hình ảnh tử sắc côn bằng mấy trượng trên đầu.
Bạch hồng quán nhật, côn bằng phi thiên, đều là hình ảnh kinh nhân do linh khí ngưng thành, trong ba người, lão giả ăn vận kiểu và tử bào trung niên tu sĩ khẳng định tu luyện công pháp bất phàm, qua linh khí và khí tức thì có lẽ là thiên cấp công pháp. Đạo sĩ thu hút chú ý của Ngụy Tác vì uy áp hơn hẳn những người khác, rõ ràng là Kim đan lưỡng trọng đại tu sĩ, cũng như Hiên Viên lão tổ, đạt tới hậu kỳ rồi.
Cả ba người này tạo cho người khác rằng thần thông cao cường, nhưng Ngụy Tác hiểu rõ trong các Kim đan tu sĩ khẳng định không thiếu người đặc biệt, không thể coi thường.
"Hắc Lang chân nhân đến rồi. Vị đạo hữu này là bằng hữu của chân nhân hả, lạ mặt lắm."
Ngụy Tác lặng lẽ quan sát thì một trung niên tu sĩ cao gầy mặc cẩm y hoa phục đứng dậy, mỉm cười chào Hắc Lang chân nhân.
"Hừ!" Đồng thời, một hôi bào tu sĩ mặt ngựa ở góc khác hừ lạnh, tựa hồ bất mãn với Hắc Lang chân nhân, quay đi không thèm nhìn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hóa ra là Lữ đạo hữu." Hắc Lang chân nhân vòng tay, chào cẩm y trung niên tu sĩ, nhưng nhìn sang hôi bào tu sĩ mặt ngựa thì ông ta tỏ vẻ hơi ngượng ngùng. Đoạn mặc kệ đối phương, ông ta lại vòng tay với Kim đan tu sĩ lạ mặt khác, coi như chào hỏi, rồi đi đến chỗ cẩm y tu sĩ họ Lữ, "Đây là Quý đạo hữu, là tán tu tu luyện bên ngoài Thiên khung, bằng hữu tại hạ mới quen. Quý đạo hữu, đây là Lữ Kỳ đạo hữu, trưởng lão Thanh Loan tông, là hảo hữu sinh tử với tại hạ. Lúc còn là tu sĩ Chu thiên cảnh thường đi rèn luyện cùng nhau."
" Trưởng lão Thanh Loan tông?" Ngụy Tác vòng tay với Lữ Kỳ chào hỏi, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Quý đạo hữu, sao hả? Hình như kinh ngạc với thân phận tại hạ?" Lữ Kỳ tỏ vẻ lạ lùng, hỏi Ngụy Tác.
"Giao dịch hội này không phải chỉ giữa tán tu với nhua hả?" Ngụy Tác hỏi.
"Không." Lữ Kỳ hơi ngẩn ra, lắc đầu: "Nếu chỉ tán tu, lấy đâu ra nhiều Kim đan tu sĩ."
"Hóa ra thế, tại hạ còn tưởng giao dịch hội này do tán tu tự phát tổ chức, nghe thấy đạo hữu là tông môn tu sĩ thì mới kinh ngạc. Tại hạ gần đây kết đan thành công, không hiểu lắm về các Kim đan tu sĩ, để đạo hữu cười chê." Ngụy Tác mỉm cười. Thanh Loan tông thì gã biết là tông môn chưởng quản Thanh Loan thành, thực lực ngang với Đông Dao thắng địa, là một trong các thành trì ở nam bộ.
"Xem ra Quý đạo hữu lần đầu tham gia giao dịch hội." Lữ Kỳ cũng không khó gần, giống Hắc Lang chân nhân, mỉm cười giới thiệu cho Ngụy Tác, "Giao dịch hội trước kia thường thì tông môn tu sĩ nhiều hơn, Kim đan tán tu rất ít, như lần này, quá nửa là các tông môn tu sĩ. Linh khí hóa hình bạch hồng quán nhật là Thiên Kiếm chân nhân của Lăng Vân kiếm môn, còn bạch bào đạo sĩ có linh khí hóa hình là ngân sắc phất là Vô Cấu cung cung chủ ở Vô Cấu thành: Thiên Cửu chân nhân."
"Hả?" Ngụy Tác máy động, Lữ Kỳ nói đến hai trong số ba người mà gã chú ý, thần thông đích xác cao hơn Kim đan tu sĩ bình thường, giờ Lữ Kỳ lại nhắc nhở. "Còn hôi bào tu sĩ có linh khí hình con bò cạp có lai lịch gì? Sao tại hạ thấy y như có thù với Hắc Lang chân nhân."
"Ha ha!" Ngụy Tác nói vậy, Lữ Kỳ không nén được bật cười, Hắc Lang chân nhân ngượng ngùng, không nhìn sang hôi bào tu sĩ vừa hừ lạnh nữa.
"Phải trách Hắc Lang chân nhân quá có mị lực." Thấy Hắc Lang chân nhân như thế, Lữ Kỳ không nén được mỉm cười, khẽ nói với Ngụy Tác, "Hôi bào tu sĩ là Kỳ Long Vương, tán tu ở Long Vương sơn, tuy cũng là tu sĩ Kim đan nhất trọng nhưng Kim đan tu sĩ thường không dám chạm vào vì đạo lữ Thanh Bình của y cũng là Kim đan tu sĩ, cả hai có liên pháp chi thuật đặc biệt, uy lực cực cao. Thanh Bình chân nhân là vị ở cạnh y. Hắc Lang chân nhân mười mấy năm trước cùng họ liên thủ tìm bảo vật, không hiểu vì sao, sau lần đó Kỳ Long Vương hoài nghi Hắc Lang chân nhân và Thanh Bình có dính dáng, luôn hầm hè với Hắc Lang chân nhân. Cụ thể hai người có gì không thì mỗ không biết nhưng mỗ hoài nghi là có, không thì Kỳ Long Vương sao không ghen với ai mà lại ghen với y."
"Đạo hữu đừng cười." Lữ Kỳ nói vậy, Hắc Lang chân nhân nhăn nhó ngượng ngùng, "Tại hạ và Thanh Bình chỉ gặp nhau nói vài câu, nào biết Kỳ Long Vương cả nghĩ như thế. Mười mấy năm rồi mà còn coi mỗ là tình địch không bằng."
"Vậy hả?" Ngụy Tác hớn hở lén nhìn. Cạnh hôi bào tu sĩ Kỳ Long Vương đích xác có một Kim đan kỳ nữ tu suy nhất trong sảnh. Nữ tu mặc thanh sắc trường bào, tóc vấn lại đan giản, môi đỏ răng trắng, tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng thanh lệ.
Gã lén nhìn nhưng hình như bị Kỳ Long Vương nhận ra, bực mình hừ lạnh, liếc gã và Hắc Lang chân nhân. Thanh Bình lại hơi đỏ mặt, hung hãn trừng mắt nhìn Kỳ Long Vương, mấp máy môi như trách móc.
Nhìn ngứa mắt nhưng bị Thanh Bình mắng thì hôi bào tu sĩ không dám trả treo.
"Ngồi xuống bàn bạc đã." Hắc Lang chân nhân ngượng ngùng, nói với Lữ Kỳ và Ngụy Tác xong thì cùng ngồi xuống.
Cùng lúc, lam sắc linh quang lóe lên, lại có tu sĩ Kim đan kỳ đến.