Thông Thiên Chi Lộ

Chương 261: Trưởng lão Âm Thi tông




Ngụy Tác đến cửa Vương gia thương hành, hắc y điếm viên trẻ tuổi như gặp bạn cũ lâu năm, lập tức lên đón, bảo tiền bối đợi chút rồi đi nhanh vào trong thương hành, thoáng sau thấy thanh sam nho sĩ Vương chưởng quỹ mỉm cười đi ra, chào hỏi gã rồi bảo: "Lý đạo hữu theo mỗ."
"Phiền Vương chưởng quỹ dẫn đường." Ngụy Tác dã thị mỉm cười thản nhiên, gật đầu.
Vương chưởng quỹ thong thả đi trước, vừa đi vừa trò chuyện với gã. Nơi diễn ra tu sĩ Phân niệm kỳ giao lưu hội cách Vương gia thương hành không xa, chỉ sau mấy con đường hướng ra bên ngoài Hải Tiên thành, Vương chưởng quỹ dẫn gã vào một căn tiệm trông rất bình thường.
Tiệm này chuyên môn mua nguyên liệu luyện khí, đại sảnh có một điếm viên gầy khô vàng vọt đang đứng.
Điếm viên này chỉ có tu vi Thần hải cảnh tứ trọng, thấy Vương chưởng quỹ dẫn Ngụy Tác vào thì không nói gì mà chỉ gật đầu với Vương chưởng quỹ thay lời chào hỏi.
Vương chưởng quỹ dẫn Ngụy Tác đi tiếp vào trong, qua một hậu viện rồi vào một gian phòng trông như nhà kho.
"Tính khí tu sĩ ở đây đều cổ quái, nếu không cần thiết thì không cần lên tiếng, đỡ rước lấy phiền hà." Dừng chân ở một gian phòng, Vương chưởng quỹ dặn Ngụy Tác.
"Đa tạ Vương chưởng quỹ nhắc nhở." Ngụy Tác gật đầu, gã hiểu việc đó.
Tu sĩ Chu thiên cảnh tại các thành trì quanh Linh Nhạc thành được coi là thân phận bất phàm, tông môn như Kim Thứu cung cũng không có tu sĩ Phân niệm kỳ. Tu sĩ Chu thiên cảnh có chút thủ đoạn thì tính tình dễ trở nên cao ngạo. Còn tu sĩ Phân niệm cảnh, đều là trưởng lão đại tông môn, Ngụy Tác trước khi đến Vân Linh đại lục thì gặp tu sĩ Phân niệm kỳ nào cũng đều âm hiểm nghênh ngang.
Thấy Ngụy Tác lễ độ, Vương chưởng quỹ mãn ý mỉm cười, đưa tay đẩy cánh cửa trông ngận rất bình thường.
Cửa mở ra, cảnh tượng bên trong hiện rõ.
Gần như bên trong được bao trùm trong xích hồng sắc quang tráo, bên ngoài quang tráo là một người lùn mặc áo màu vàng đất.
Gã lùn này chỉ cao bằng nửa Ngụy Tác, trông chừng hơn năm mươi tuổi, thần tình khá lạnh lùng, thoạt nhìn biết ngay không phải hạng dễ gần. Ngụy Tác chợt lạnh cõi lòng vì Vọng khí thuật không nhìn ra tu vi cụ thể của đối phương, theo khí tức phát ra thì là tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng.
"Hóa ra là Vương đạo hữu." Thấy Vương chưởng quỹ dẫn Ngụy Tác vào, gã lùn chào lão rồi mặt mũi lạnh tanh quan sát Ngụy Tác, hỏi thẳng, "Vị đạo hữu này do Vương đạo hữu dẫn tiến tham gia giao lưu hội lần này hả?"
"Đây là Lý đạo hữu, có trong tay nhiều thứ khó kiếm ở bên ngoài để giao dịch, chính thị tại hạ dẫn tiến tham gia giao lưu hội lần này." Vương chưởng quỹ thân phận bất phàm tại Hải Tiên thành nhưng không dám ơ hờ với gã lùn, lập tức đáp.
"Do Vương đạo hữu dẫn tiến chắc sẽ không khiến bọn mỗ thất vọng. Có điều trình tự thế nào thì cứ thế." Gã lùn vẫn lạnh nhạt nói.
Dọc đường đã được nghe Vương chưởng quỹ nói, Ngụy Tác không hề do dự, bình tĩnh lấy ra một linh thạch đại, đưa cho tu sĩ lùn xủn này.
"Được, không thành vấn đề, mời hai vị vào." Thần thức vừa quét xong, tu sĩ lùn xủn trả linh thạch đại cho Ngụy Tác.
"Đi thôi." Nghe tu sĩ lùn nói vậy, Vương chưởng quỹ mỉm cười với Ngụy Tác, thấy gã có phần kinh nghi nhìn xích hồng sắc quang tráo thì khẽ giải thích, "Đó chỉ là cấm chế cách âm và ngăn không cho tu sĩ chưa đạt thần thức Phân niệm kỳ vào đây, với thần thức của tu sĩ Phân niệm kỳ thì đi qua không thành vấn đề."
Ngụy Tác gật đầu, không nói thêm gì, theo Vương chưởng quỹ vào trong xích hồng sắc quang tráo.
Có điều cảm giác được phản ứng trở nên hơi trì độn, gã vẫn dễ dàng qua được quang tráo dày cả thước này.
Trong xích hồng sắc quang tráo, bày hơn năm mươi chiếc ghế gỗ đỏ thông thường, không theo quy tắc nào, hơn mười tu sĩ đang ngồi trong đó, thấy Vương chưởng quỹ và Ngụy Tác vào, mục quang đều dồn lên hai người.
Tuyệt đại đa số tu sĩ đều nhận ra Ngụy Tác chỉ có tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng, ai cũng tỏ vẻ khinh thị nhưng thấy gã đi qua xích hồng sắc quang tráo như không thì đều tỏ rõ thần sắc kinh nghi, bớt hẳn khinh thị.
Thần sắc các tu sĩ này biến hóa, đều lọt vào trong mắt Ngụy Tác.
Gã cơ hồ lập tức phản ứng là chuyện gì, vì hơn ba mươi tu sĩ có mặt, trừ năm, sáu tu sĩ Phân niệm kỳ nhất trọng và lưỡng trọng thì còn lại đều từ tam trọng tu vi trở lên.
Vương chưởng quỹ tu vi Phân niệm cảnh tam trọng lúc đi qua xích hồng sắc quang tráo thời tựa hồ khá cật lực, thân thể hơi lắc lư, xem ra tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng muốn đi qua không dễ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Theo Ngụy Tác tưởng tượng, tu sĩ Phân niệm cảnh giao lưu hội vốn phần lớn là tu vi nhất trọng lưỡng trọng, nhưng hiện giờ đại bộ phận đều có tu vi tam trọng trở lên, ngần ấy tu sĩ tu vi đạt đến cảnh giới như thế tụ tập lại thật quá kinh nhân.
Thấy Ngụy Tác tựa hồ không hề bị xích hồng sắc quang tráo ảnh hưởng, Vương chưởng quỹ cũng ngẩn ra, tỏ vẻ kinh hỉ bất ngờ.
Đối với giao lưu hội kiểu này, lão là khách quen, một trung niên tu sĩ mặc lục sắc bào tử lên tiếng chào, "Vương đạo hữu, lâu này vẫn mạnh giỏi chứ. Vị đạo hữu này lạ lắm, là Vương gia tu sĩ hả?"
Tấm áo bào lục của trung niên tu sĩ có nhật nguyệt phù văn, cũng là tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng, tối đa chỉ chừng bốn mươi tuổi, tuổi này mà có tu vi như vậy, tại Thiên Huyền đại lục thì là nhân vật cấp trưởng lão của đại tông môn thực lực cao hơn nhiều Thiên Nhất môn và Đông Dao thắng địa.
"Hoàng đạo hữu, tu vi lại tinh tiến rồi." Vương chưởng quỹ mắt lóe lên dị quang, rồi mỉm cười nhìn Ngụy Tác: "Đây là Lý đạo hữu, có chút giao tình với mỗ nên dẫn tiến vào giao lưu hội, Vương gia lấy đâu ra tài tuấn trẻ tuổi như thế."
"Hóa ra là Lý đạo hữu." Tu sĩ mặt chữ điền ôm quyền với Ngụy Tác chào hỏi rồi nói thẳng, "Lý đạo hữu dùng dịch dung đơn thay đổi dung mạo hả, tuổi thật của Lý đạo hữu tuyệt đối không quá ba mươi, tuổi đó mà có tu vi này, đúng là khiến bọn lão phu hổ thẹn."
"Hoàng tiền bối khách khí quá." Ngụy Tác biết với thủ đoạn của tu sĩ Phân niệm kỳ, chỉ với dịch dung đơn và Dịch khí đơn mà muốn hoàn toàn che giấu là bất khả thi. Nên nghe tu sĩ mặt chữ điền nói thì gã không tỏ vẻ gì, khiêm hư nói, "Vãn bối lần đầu tham gia giao lưu hội, mong tiền bối chỉ bảo."
"Vương đạo hữu, đưa vị Lý đạo hữu này đến thật vinh dự cho lão phu quá." Nghe khẩu khí Ngụy Tác khiêm hư như vậy, tu sĩ mặt chữ điền cười ha hả, "Chi bằng Vương đạo hữu và Lý đạo hữu sang chỗ lão phu, chúng ta làm quen?"
Vương chưởng quỹ quay nhìn thấy Ngụy Tác không có ý cự tuyệt thì mỉm cười gật đầu, dẫn gã đến ngồi cạnh tu sĩ mặt chữ điền.
Cả hai mới ngồi ấm chỗ, chưa kịp nghe tu sĩ mặt chữ điền nói gì nhiều, xích hồng sắc quang mang lóe lên hắc sắc nhân ảnh, một hắc bào tu sĩ đi vào.
Tấm áo bào đen của tu sĩ này không có bất kỳ hoa văn nào, hình như dùng loại lụa nào đó dệt thành, bóng loáng, lão trông chừng hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan thập phần phổ thông, sắc mặt nhợt nhạt, âm hàn khí tức rợn người.
Lão vừa vào, nhiều tu sĩ tại trường đang giao đàm hàn huyên đều hơi ngừng lại, nhiệt độ xích hồng sắc quang tráo tựa hồ hạ giảm đi.
"Lão quái này cũng đến hả."
Tu sĩ mặt chữ điền định trò chuyện với Ngụy Tác, Vương chưởng quỹ cũng hơi biến sắc, nhẹ giọng thốt.
Tu sĩ mặt mũi nhợt nhạt, tạo cho người ta cảm giác âm hàn cô tịch đó lạnh lùng nhìn khắp toàn trường rồi tìm chỗ trống ngồi xuống, không nói chuyện với ai.
"Vị tiền bối này là?" Ngụy Tác nhìn một lúc, ngoái lại hỏi khẽ tu sĩ mặt chữ điền. Hắc bào tu sĩ tạo cho người ta cảm giác thập phần quỷ dị, ngạo nghễ này, rõ ràng khí tức thập phần kinh nhân, là tu sĩ Phân niệm cảnh ngũ trọng!
"Y là một trong số trưởng lão của Âm Thi tông, họ Gia Cát, tên là gì thì không rõ, thường gọi là Gia Cát lão quái." Tu sĩ mặt chữ điền hạ giọng, "Pháp khí của y đều dùng thi thể tu sĩ luyện chế thành, pháp khí tối lợi hại là Tu di cốt phan, không biết dùng răng của bao nhiêu tu sĩ luyện chế thành. Thông thường cứ nghĩ đến việc y cả ngày gần gũi với thi thể, mang theo thứ gì cũng là thi thể luyện chế thành thì tất nhiên không thoải mái. Âm Thi tông hùng mạnh, không có việc gì thì không nên đắc tội y."
"Là trưởng lão Âm Thi tông?" Nghe tu sĩ mặt chữ điền bảo, Ngụy Tác thoáng cả kinh.