Thông Thiên Chi Lộ

Chương 210: Kim sắc cự thuyền




Hắc giáp tu sĩ tên Vạn Phong, hoàng sam tu sĩ tên Lâm Siêu, huyền sam tu sĩ và hồng sam tu sĩ khá ít nói là Dương Bất Hối và Tiền Lập.
Bốn tu sĩ trẻ tuổi hỏi danh hiệu Ngụy Tác, gã tùy tiện dùng cái tên Quý Lý thường dùng trước đây.
Sau một tuần hương, bọn Ngụy Tác đến Mê Vân sơn ngập đầy hoàng sắc kỳ vân.
Làn mây này cực kỳ đặc biệt, thị tuyến đại khái chỉ được chừng mười trượng, trong hoàng sắc vân khí có thổ hệ linh khí tồn tại, thoang thoảng mùi tanh đặc hữu.
Theo lý, hoàng sắc vân khí này chỉ có thể do thổ hệ pháp trận sinh thành, nhưng thần thức của gã quét kỹ mà không tìm được dấu hiệu bày trận.
Nghĩ ra mấy trăm năm nay có vô số tu sĩ lợi hại tu vi cao hơn gã nhiều mà không tra ra nguyên nhân về Mê Vân thành thì gã không phí trí óc nữa, tắc lưỡi khen ngợi đoạn đi vào hoàng sắc vân khí.
"Theo thái độ tiền bối vừa mới ngắm mây vàng, tựa hồ lần đầu tiên đến Mê Vân thành?" Hắc giáp tu sĩ trẻ tuổi Vạn Phong nhanh nhẹn, đi trước dẫn đường đồng thời nhiệt tình hỏi.
Ngụy Tác bình tĩnh gật đầu: "Đúng là mỗ lần đầu đến Mê Vân thành, không hiểu gì lắm, các vị hiểu nhiều về ngôi thành này hả?"
"Bọn họ cũng lần đầu đến Mê Vân thành, vãn bối từng đến mấy lần nên có biết đôi chút. Đúng rồi, đến lần đầu thì cần chú ý mấy việc." Vạn Phong có ý lấy lòng Ngụy Tác, thao thao bất tuyệt giới thiệu, "Mê Vân thành tuy kiến lập trên núi trong vùng mây vàng nhưng vì vùng mây này quá thuận tiện cho tu sĩ mai phục ám toán nên Mê Vân tông coi vùng mây là phạm vi bảo vệ. Trong vùng mây có không ít tu sĩ Mê Vân tông tuần tiễu, nghiêm cấm đấu pháp. Tức là hiện tại chúng ta đã vào trong Mê Vân thành."
"Trong vùng mây vàng có thể đi thoải mái, trừ phía bắc dày đặc thổ hệ linh khí làm cấm địa của Mê Vân tông, cấm chỉ tu sĩ qua lại."
"Vì hoàng sắc vân khí hàm chứa thổ hệ linh khí, nên khai sơn tổ sư Mê Vân tông sở trường thổ hệ công pháp cùng thuật pháp mới chọn nơi này để lập phái. Trong cấm khu, Mê Vân tông xây nhiều điện vũ, cho đệ tử tu luyện. Coi như là một phần ngoại sơn môn. Thổ hệ thuật pháp của Mê Vân tông nổi danh nhất là Hoàng long chân giải thuật pháp, địa cấp cao giai, thi triển sẽ hóa thành thổ hệ hoàng long dài mấy chục trượng, không chỉ có thể tiến công và phòng thủ, đặc biệt nhất là rất có linh tính, cũng như thổ hệ yêu thú được nuôi dưỡng, có thể cõng tu sĩ phi độn, hộ chủ đối địch, thập phần huyền diệu."
"Lại có thuật pháp huyền diệu như thế?" Ngụy Tác hơi kinh ngạc nhưng cố ra vẻ ơ hờ, thuận miệng hỏi: "Không rõ phường thị nổi danh Mê Vân thành là nhà nào? Đơn dược của nhà nào đặc sắc?"
"Mê Vân thành khác những nơi khác." Vạn Phong cười khổ: "Mấy trăm năm trước Mê Vân tông không rõ may mắn thế nào mà xuất hiện mấy Kim đơn kỳ tu sĩ, sau này họ qua đời, Mê Vân tông sa sút dần nhưng mấy chục năm đó quả thật phong quang tột bậc, thâu tóm hết giao dịch trong Mê Vân thành. Đến hiện tại, tiền bối vào Mê Vân thành sẽ phát hiện phường thị lớn chỉ có Mê Vân phường của Mê Vân tông. Bán đủ hết đơn dược, pháp khí, các loại nguyên liệu luyện khí, luyện đơn. Trừ phường thị siêu quy mô Mê Vân phường thì chỉ còn một tập thị ở thành bắc do nhiều tiểu hình phường thị tổ thành, gần đó là thị trường tự do cho tu sĩ tự trao đổi."
"Xem ra thực lực Mê Vân tông mạnh hơn Tụ Tinh tông nhiều." Ngụy Tác cả kinh.
Có thể lũng đoạn tuyệt đại bộ phận giao dịch chứng minh Mê Vân tông có nhiều đệ tử luyện đơn, luyện khí, ra ngoài săn yêu thú, gom nguyên liệu. Phía nam Thiên Huyền đại lục, nơi Linh Nhạc thành tọa lạc có mười lăm tu sĩ chi thành, trong sô các tông môn, thực lực mạnh nhất là Lăng Vân thành Lăng Vân kiếm môn và Minh Tiêu thành Lôi Tiêu tông, tiếp đến là Vạn Thọ thành Linh Thú cung và Thiên Cơ thành Thiên Cơ tông, rồi Thất Tinh thành Tụ Tinh tông. Ngụy Tác biết Mê Vân tông xếp thứ tư thứ năm trong mười mấy tòa thành phía nam, nhưng gã từng đến Thất Tinh thành, biết Tụ Tinh tông kém hơn Mê Vân tông không chỉ một đôi điểm.
"Thế nào, tiền bối cũng đến từ Thất Tinh thành?" Vạn Phong hơi kinh ngạc nói, "Thất Tinh thành cách khá xa."
Ngụy Tác không phủ nhận, gật đầu: "Không sai, tại hạ trước đây định cư tại Thất Tinh thành."
"Vãn bối nếu lớn mật nói thật mà động chạm đến Thất Tinh thành hoặc Tụ Tinh tông, không rõ tiền bối có để ý không?" Vạn Phong thận trọng hỏi.
"Cứ nói thẳng ra." Ngụy Tác bảo: "Mỗ chỉ là tán tu, bình thường cũng không ưa Tụ Tinh tông, các hạ có bảo Tụ Tinh tông là đống phân cũng được."
Nghe Ngụy Tác nói vậy, cả hai tu sĩ trẻ tuổi trầm mặc nghiêm nghị cũng bật cười. Vạn Phong bật cười: "Tiền bối không ngại thì vãn bối lớn mật nói thật, số lượng cao giai tu sĩ của Tụ Tinh tông hiện tại không kém hơn Mê Vân tông nhưng luận thực lực thì khẳng định không cách nào sánh với Mê Vân tông. Tụ Tinh tông đứng thứ năm trong mười lăm thành tại cực nam Thiên Huyền đại lục còn Mê Vân tông cũng chỉ xếp thứ năm trong tại đông bộ chư thành. Vì bình quân thực lực của đông bộ chư thành cao hơn nam bộ. Mỗi hai năm, hai vùng lại tổ chức Đoạt bảo đại hội, kết quả đông bộ chư thành đã liên tục bảy lần thắng lợi áp đảo."
"Đoạt bảo đại hội là gì?" Ngụy Tác toát mồ hôi. Tuy tu vi của gã không thấp nhưng kiến thức kém xa tu sĩ Chu thiên cảnh thông thường, không khác gì một tiểu tử nhà quê mới lên thành thị.
"Chắc tiền bối luôn khổ tu, không thích du lịch." Vạn Phong trở nên kính cẩn, coi Ngụy Tác là hạng khổ tu cuồng coi tu luyện là niềm vui, trước đây họ vốn coi gã không phải như thế, tuổi tác gã và họ không cách nhau nhiều nhưng ít nhất gã cũng có tu vi Chu thiên cảnh lưỡng tam trọng, tốc độ tu luyện tiến giai này dù là nội môn đệ tử đại tông môn không lo lắng đến linh thạch cũng vị tất có thể đạt đến.
Nhìn gã đầy kính nể, Vạn Phong giải thích tiếp: "Đoạt bảo đại hội do Thăng Tiên tông có thực lực đứng đầu đông bộ chư thành và Lăng Vân kiếm môn của nam bộ chư thành đề xướng. Lần nào cũng do hai tông môn đưa ra mấy bảo vật, rồi các tu sĩ thích bảo vật nào thì có thể báo danh tham gia tranh đoạt, người thắng sau cùng sẽ được. Bất quá tu sĩ tham gia Đoạt bảo đại hội chỉ từ bốn mươi tuổi trở xuống. Ban đầu chỉ là đệ tử Thăng Tiên tông và Lăng Vân kiếm môn tỷ đấu, xem đệ tử trẻ tuổi của bên nào lợi hại. Qua tu vi và thực lực của đệ tử trẻ tuổi của một tông môn có thể nhận ra thực lực của tông môn đó. Bất quá vì mấy bảo vật đều quyến rũ, hai tông môn lại không hạn chế tán tu và đệ tử tông môn khác tham gia tỉ đấu, Đoạt bảo đại hội dần dà biến thành chỗ cho các tông môn rèn luyện đệ tử và tu sĩ đông bộ và nam bộ so tài."
"Đại hội này cử hành ở đâu?" Ngụy Tác lại toát mồ hôi, Đoạt bảo đại hội đối với tu sĩ ở phía đông nam, khẳng định còn hoành tráng hơn cả việc Huyền Phong môn chiêu đồ mà gã lại không nghe thấy, đành phải đem nguyên nhân Linh Nhạc thành quá hẻo lánh ra an ủi, chứng tỏ kiến thức của gã đích xác quá kém. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đoạt bảo đại hội đều do Thăng Tiên thành và Lăng Vân thành luân lưu tổ chức, lần trước tại Thăng Tiên thành, lần này đến lượt Lăng Vân thành, bất quá phải một năm nữa." Vạn Phong đáp, chợt nghĩ ra, sáng mắt nói: "Với tu vi của tiền bối có thể đến thử xem."
"Mỗ chỉ xem thôi, các hạ cũng nói là Thăng Tiên môn đã thắng bảy lần, tu vi như mỗ đến đó cũng chỉ khiến người ta cười chê." Ngụy Tác lắc đầu: "Xem ra nam bộ chúng ta là kém nhất Thiên Huyền đại lục?"
"Không hẳn." Vạn Phong lắc đầu: "Thực lực chư thành tây bộ và nam bộ ngang ngửa nhau. Nói đến các môn phái lợi hại, tu sĩ thông thường đều nghĩ đến trung bộ, đến đại tông môn đỉnh cao như Huyền Phong môn, thật sự thì trung bộ Thiên Huyền đại lục còn rộng hơn tất cả những nơi khác cộng lại, có tới hơn ngàn tu sĩ chi thành. Phần lớn tu sĩ chi thành cách xa Thiên khung, nên tuy có tông môn như Huyền Phong môn, nhưng tuyệt đại đa số thành trì không bằng thành nhỏ như Tê Phượng thành vốn không có tông môn lợi hại nào. Nói về thực lực bình quân tối lợi hại, kỳ thực là bắc bộ chư thành ở Thiên Huyền đại lục, Thiên khung ở đây nhiều chỗ nứt, hoàn cảnh sinh tồn của tu sĩ ở đó ác liệt, kinh nghiệm đấu pháp hơn nhiều chúng ta. Tối lợi hại đương nhiên là Bắc Minh tông có thể tề danh với Huyền Phong môn."
Trong lúc Vạn Phong nói vậy nhằm bù lại những chỗ nói nhầm kiến thức, bọn Ngụy Tác cũng đã đi qua lớp mây vàng mấy trăm trượng, diện mục chân chính của Mê Vân thành hiện rõ mồn một.
Trên ngọn núi cao gấp đôi núi ở Linh Nhạc thành dày đặc phòng ốc và điện vũ.
Đứng dưới chân núi, Ngụy Tác thậm chí có cảm giác mình nhỏ bé như con sâu cái kiến.
Tuy thực lực Mê Vân tông không đứng trong ba tông môn hàng đầu ở các thành phía đông nhưng quy mô lớn nhất trong số các thành gã từng thấy.
"Tòa thành này đã lớn thế này, thành trì khác còn gấp mấy lần thì sẽ thế nào đây?"
Nhất thời, trong lòng Ngụy Tác không ngăn được ý niệm này dấy lên.
Vốn gã theo bọn Vạn Phong chỉ với mục đích tiết kiệm công sức, không cần hỏi cũng đến được nơi Huyền Phong môn chiêu đồ xem nhiệt náo, nhưng xem ra đã cả nghĩ.
Chỉ thoáng nhìn đã thấy vô số tu sĩ trong Mê Vân thành cùng đổ xô về một nơi ở lưng núi, tựa hồ là trên một sơn cốc lớn có lơ lửng một chiếc kim sắc cự thuyền!
Kim sắc cự thuyền rực linh quang, hiển nhiên là phi độn pháp bảo.
Phi độn pháp bảo này quá lớn, ít nhất cũng bảy tám trăm trượng vuông, cách xa như thế mà vẫn khiến người ta chấn động khó tưởng tượng được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào