Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1157: Tiêu hao chiến một cách gian khổ




"Sao thế, gió sao lại lớn thế, còn cả hào quang sáng rực?"
Ngụy Tác dẫn động thiên kiếp, không chỉ cách tám, chín vạn dặm cũng thấy nguyên khí dao động kinh nhân, cả tu sĩ trong Thiên khung cũng thấy thiên địa dị tượng.
Nguyên khí lưu động hình thành cơn bão, vân khí trên không sáng lên lạ lùng.
"Lẽ nào Thiên khung có vấn đề?" Liên tưởng đến lời Ngụy Tác nói là Thiên khung sẽ sụp, nhiều tu sĩ đều quan sát Thiên khung nhưng rời khỏi Thiên khung thì nhận ngay ra vấn đề, càng lúc càng nhiều tông môn và tán tu đổ về nơi Ngụy Tác dẫn động thiên kiếp.
Đồng thời, Ngụy Tác cực kỳ chuyên tâm phát ra uy năng đỡ Đại chư thiên tạo hóa bình lên đầu, đón đỡ thiên hỏa h xung kích.
"Chát!" Mỗi làn thiên hỏa xung kích lên đều nổ vang nhưng Đại chư thiên tạo hóa bình vẫn trơ ra.
Hiện tại trong sơn cốc, nhiều tử đồng cổ điện bừng lên uy năng, cấp chân tiên trở lên cũng không ít, bất quá Ngụy Tác chỉ dám ngoan ngoãn để thiên hỏa xung kích lên Đại chư thiên tạo hóa bình, không dám để cái bình ngạnh tiếp uy năng, khó phá được đã đành, quan trọng là dùng Đại chư thiên tạo hóa bình đón đỡ thì khó khống chế được, không cẩn thận là bị đánh văng đi xa lắc.
Khi bên ngoài toàn là thiên hỏa, thần thức cũng bị uốn cong, không rõ, phương vị thì bị văng đi là không thể tìm được.
"Xem ra ngần ấy đại năng độ kiếp, không ai qua được Hỏa vân thiên kiếp đơn giản như ta."
Ngụy Tác ngẩn đầu nhìn thiên tượng, từ lúc dẫn động thiên kiếp đến giờ chỉ mấy chục tích tắc nhưng ông trời cũng như cháy lên ép xuống, trừ thiên hỏa vô cùng vô tận trút xuống, thinh không dày đặc mây màu, cách đỉnh đầu không đầy nghìn trượng, đặc đến như đất nhão, mà toàn là hỏa vân, nhiệt lực kinh nhân khiến gã và bọn Vương Vô Nhất như ở trong lò lửa. Bất quá mỗi tử đồng cổ điện trong sơn cốc đều như đại năng Thần huyền tứ ngũ trọng, thậm chí chân tiên xuất thủ chống lại thiên kiếp, dù là thiên hỏa cũng có thể chống nổi, xem ra Hỏa vân thiên kiếp này thì gã không tốn công lắm cũng qua được.
Quả nhiên, nửa tuần hương qua đi, không có tia thiên hỏa nào uy hiếp được Ngụy Tác, hỏa vân trên không biến hóa, trừ từ từ chuyển thành màu vàng kim thì tiếng sấm nổ ầm ầm không ngớt, đột nhiên kim sắc quang mang đổ xuống.
Vô số kim sắc quang mang và bạch sắc quang mang nhưu cự mãng, cự long xung kích xuống.
"Bắt đầu trút xuống rồi!"
Ngụy Tác không còn ơ hờ nữa, theo những ghe chép gom được, uy lực Cửu thiên cuồng lôi vượt xa thiên hỏa, lại kéo dài một tuần hương.
"Xoạt!" "Oành!"
Mới chạm vào Cửu thiên cuồng lôi, Ngụy Tác thấy hắc sắc thần quang vốn như ma đao quét trên không trung bị lôi quang đánh tan.
Một chốc sau, lục sắc thần quang tơi tả như lá chuối bị lôi quang đánh tan.
"Cách!"
Tử đồng sắc cổ điện cách gã không xa, toát lên mặc lục sắc quang hoa, hình thành quang trụ xung thiên có vẻ không chống nổi lên có tiếng nứt vỡ.
Sơn cốc vốn yên bình tiếng sấm và lôi cương khí tức chấn động.
"Lợi hại thế hả?"
Lần này Ngụy Tác không ngồi yên được, để giảm bớt khẩn trương trong lòng nên kêu to, tế xuất một ảnh gỗ đào và kim ngân lưỡng sắc tàn bố, che lên đỡ mặc lục sắc quang trụ. "Cả ba không cần làm gì, cứ giữ Đại chư thiên tạo hóa bình để đừng văng đi!" Đồng thời, Ngụy Tác bảo Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ.
Tình hình này thì giai đoạn này khó mà giữ được tất cả cấm chế, nơi khác thì gã kệ chứ mấy chục dặm quanh mình thì phải tìm cách giữ được, không thì chỉ Cửu thiên cuồng lôi mà đã bị đánh tơi tả, tất gã không tiếp tục chống chọi được.
Đại chư thiên tạo hóa bình thì gã khẳng định phải phân tâm quản lý, sợ một mình không lo xong nên mới để bọn Vương Vô Nhất trông nom hộ.
Miếng gỗ đào của Ngụy Tác và kim ngân lưỡng sắc tàn bố được tế xuất che trước mặc lục sắc quang trụ thì bị lôi quang cỡ thùng nước xung kích lên, có điều không phá được mảnh gỗ đào còn kim ngân lưỡng sắc tàn bố lóe quang hoa, hút hết lôi quang trong mấy trăm trượng vào rồi bừng lên lôi quang thái cực đồ, chống lại cuồng lôi trên không.
Có hai pháp khí tương trợ, cổ điện phát ra mặc lục sắc quang hoa giản hẳn áp lực, không đến nỗi sụp đổ.
"Phù!" Ngụy Tác chưa kịp đắc ý, không đầy một tuần trà là mảnh gỗ đào rung lên, bốc lửa, hai ba tích tắc sau thì kim ngân lưỡng sắc tàn bố cũng vang lên tiếng xé.
Ngụy Tác tế xuất pháp khí cùng pháp bảo tuy đều chuyên để chống lại thiên nhưng thiên kiếp được gọi là thiên kiếp vì uy lực quá kinh nhân.
"Hai pháp bảo này chỉ được một chốc? Tiến nào!"
Ngụy Tác lúc này đã hiểu thiên kiếp đáng sợ thế nào, nhưng trừ nghiến răng chống chọi thì gã cũng hết cách, duy nhất có thể an ủi mình là Cửu thiên cuồng lôi lợi hại như thế, Hoang tộc đại năng không xuất hiện chứng tỏ đang sợ hãi, rụt cổ trong cổ điện. Hú vang đoạn gã lấy ra một pháp khí hình viên ngói vàng óng, đỡ trên mặc lục sắc quang trụ.
"Trời cũng thủng hả?"
Cách gã ít nhất một vạn sáu, bảy nghìn dặm, bọn Trưởng Tôn Tiểu Như và Trưởng Tôn Cảnh cứng người, lôi quang chói lòa chiếu họ sáng rực, có lúc lại chiếu thành màu vàng.
Trước mặt họ là biển sét mênh mông, như những cây trụ từ trên trời trút xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đừng nói chống đỡ, dù từ xa nhìn thì họ cũng rùng mình.
...
"Mẹ nó chứ, vẫn là Độ ách kim ngõa hữu dụng!"
Trong vô tận lôi hải, Ngụy Tác rống lên, vừa kích phát kim hoàng sắc viên kính đã bị đánh vỡ.
Lôi quang vô cùng vô tận trút xuống tạo áp lực tâm lý quá lớn, gã cũng không phân rõ thời gian, không biết đã được bao lâu, liên tục tế xuất mười pháp khí đều bị hủy.
"Đừng thế! Mới khen thì đã không chịu nổi?"
Cơ hồ Ngụy Tác vừa tắt tiếng kêu, mảnh ngói vàng chống chọi được khá lâu, chặn không biết bao nhiêu lôi quang cũng nổ tung, hóa thành vô số kim sắc lưu quang.
"Vương Vô Nhất, từ lúc lôi quang trút xuống đến giờ là bao lâu?"
Bất quá đến giờ Ngụy Tác không còn sợ, vừa lấy ra bảo tán pháp khí, vừa hỏi bọn Vương Vô Nhất.
"Chừng nửa tuần hương." Vương Vô Nhất không có khái niệm sợ hãi, nhanh chóng đáp lời.
"Cửu thiên cuồng lôi mới qua một nửa? Không được, xem ra chỉ bảo vệ được quanh quang tráo này."
Ngụy Tác nhanh chóng tính toán, tổng cộng gã gom được một trăm sáu mươi bảy chuyên pháp bảo và pháp khí chống lại thiên kiếp, hai mươi món để chống lại thiên hỏa ở đợt đầu, với Cửu thiên cuồng lôi là hai mươi lăm món thì đã hao mất mười. Tuy Cửu thiên cuồng lôi diễn ra được quá nửa thời gian nhưng còn mấy đợt lôi cương oanh kích, giữ được càng nhiều, tỷ lệ thành công càng cao.
Ngụy Tác vừa toàn lực kích phát Liệt khuyết tàn nguyệt và Đăng tiên pháp vực, trong tình huống nguyên khí cực kỳ hỗn loạn, các loại cửu thiên lôi hỏa giằng xé, nguyên khí uy năng yếu ớt thì Liệt khuyết tàn nguyệt và Đăng tiên pháp vực chưa tới chỗ lôi quang tiền đã tan tành.
Với thiên kiếp, thuật pháp tựa hồ không hữu dụng bằng pháp thuẫn hoặc thai thể pháp bảo.
"Choang!"
Mắt Ngụy Tác ánh lên, vung tay lấy ra một kim sắc liên đài đại pháp tọa đáy khắc tứ diện thiên tôn ném lên không.
"Oành!" "Oành!" "Oành!" ...
Ba, bốn dải lôi quang giáng xuống, kim sắc liên đài pháp tọa bị Ngụy Tác dùng để chặn mặc lục sắc quang trụ bị đánh thành kim sắc dịch thể, không chỉ nát ra mà tan chảy.
"Được, dù gì cũng hữu dụng!"
Ngụy Tác không sợ mà mừng, tế xuất kim sắc bình đài.
Lim sắc liên đài pháp tọa là Tứ thần vương pháp tọa, vật của Hoàng Thiên đạo. Gã thử coi nó thành pháp thuẫn, tuy chỉ một chốc nhưng cũng coi là hữu dụng.
Hiện tại gã đã biết thiên kiếp đáng sợ thế nào, là trận chiến tiêu hao dị thường gian khổ, nên thà rằng hao hết pháp bảo và pháp khí cũng phải giữ lại những thứ chuyên môn chống lại thiên kiếp để dùng về sau.