Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1088: Đoạt hết, phá hết




"Oành"! Chín đỉnh núi tuyết nghìn trượng quanh sơn môn Vũ Hóa thế gia phát ra huyền quang, từ băng nguyên lao lên, hóa thành chín thanh băng kiếm, che kín tầng không.
"Chát!"
Chín thanh băng kiếm dệt thành thần tắc, như hơn lạnh tích tụ trong vạn năm bạo phát, triệt để băng phong, chặn đường tiến của Ngụy Tác và mấy trăm dặm thành đồng băng.
Đây là cảnh tượng cực kỳ chấn động, trong vòng mấy trăm dặm xuất hiện một tảng băng lớn nối với trời cao, chín thanh băng kiếm hợp thành tinh quang, như tuệ tinh quét tới Ngụy Tác.
"Cách!"
Ngụy Tác đồng thời diễn hóa Đăng tiên pháp vực và Thiên kiếm tru tà kiếm trận, chín thanh băng kiếm hợp thành một đạo tinh quang cũng quét tới.
"A!"
Vô số tu sĩ Vũ Hóa thế gia rú lên hãi hùng, một đạo tinh quang thổi tan Đăng tiên pháp vực và Thiên kiếm tru tà kiếm trận nhưng uy năng xung kích trúng gã, không tạo thành bất kỳh tổn thương nào, thậm chí không mảy may chặn được gã.
Ngụy Tác chói lòa ngân sắc thần huy và xích sắc thần hà, từ khu vực đối chiến kinh thiên lao ra, sau lưng vô số băng tuyết và hào quang tan nát, chín ngọn núi tuyết đã bị gã đánh tan.
"Xoẹt!!"
Trong sơn môn Vũ Hóa thế gia, ở bốn phía đông nam tây bắc tứ, trên bốn kim tự tháp tế đài lóe sáng tử sắc quang hoa rồi tắt ngóm, trên tế đài mé đông dấy lên khí tức, thanh sắc cổ thạch phủ chói rực quang hoa đến rùng mình.
Rõ ràng một món viễn cổ cổ binh, dấy lên thần huyền khí tức kinh thiên.
Nguyên khí pháp tắc dệt chằng chịt chung quanh, thành vô số hoa văn quanh thạch phủ, thanh sắc thần quang như thiểm điện lan khắp hư không giáng vào Ngụy Tác.
Cùng lúc, trên ba tế đài khác cũng tan vỡ, bạch cốt trường mâu rực cháy, mũi tên do hồng sắc thần thiết đúco thành và hắc ngọc như ý, đồng dạng cùng khí tức quán thông cổ kim bay lên.
"Giết! Giết! Giết y!"
Quanh bốn tế đài có không ít cao thủ Vũ Hóa thế gia mắt đỏ ngầu gầm lên.
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!"
Ngụy Tác không thi triển thuật pháp, vung tay đánh vào thanh sắc cổ thạch phủ.
Thanh sắc cổ thạch phủ có khí tức túc khiến tu sĩ tin tưởng, uy năng tương đương với pháp vực uy năng của Thần huyền tứ trọng đại năng, nhưng nhục thân của Ngụy Tác hiện tại cao hơn lúc đấu với Thánh Vương tông tông chủ mấy phần, uy năng này không mảy may tổn hại đến gã, nên gã cố ý không thi pháp mà thuần túy như đập ruồi, ngạnh tiếp thanh sắc cổ thạch phủ để đánh tan lòng tin của Vũ Hóa thế gia.
"Oành!"
Như hai ngọn núi va nhau, thân thể Ngụy Tác chỉ hơi run lên nhưng thanh sắc cổ thạch phủ gãy làm đôi rồi bị pháp vực tan vỡ xé tan, như lưu bắn đi bốn phương tám hướng.
"A! Một trong bốn trấn thủ thần binh của Vũ Hóa thế gia là Huyền Vũ thanh phủ bị y dùng nhục thân đánh tan!"
"Đấy là nhục thân tu sĩ sao, cửu giai Hoang cổ cự thú e cũng không đươc như thế."
"Trời đất, đúng trời hại Vũ Hóa thế gia, sao lại chạm vào sát tinh cỡ này!"
Nhiều nhân vật Vũ Hóa thế gia gào lên, mất hết dũng khí, nhiều cấm chế thậm chí không phát ra.
"Choang!"
Mũi tên do xích hồng sắc thần thiết luyện chế thành bắn tới bị Ngụy Tác đánh gãy, rên lên rồi rơi xuống.
"Oành!"
Đoạn bạch cốt trường mâu rực cháy bạch sắc hỏa diễm bị Ngụy Tác đánh tan, hóa thành vô số bạch cốt lân hỏa.
"Ta nói lại lần cuối, ai không muốn chống lại ta thì mau rời sơn môn Vũ Hóa thế gia!"
Trong hai trấn thủ pháp khí của Vũ Hóa thế gia thì bạch sắc cốt mâu cực kỳ đáng sợ, khiến thể nội Ngụy Tác cũng hơi bị thương, gã biết không thể với nhục thân đón đỡn hắc sắc như ý, nhưng vẫn bình tĩnh như thường phát Đại thừa pháp âm, trấn áp và tiêu tan quá nửa uy năng của hắc sắc như ý rồi lại vung tay đập gãy như đập ruồi.
"A! Tứ thần binh của Vũ Hóa thế gia lại bị đánh tan như cắt cỏ! Lấy gì đấu với y?"
Ngụy Tác ngầm giở trò, nhưng trong tình huống này, cơ hồ mọi cao thủ Vũ Hóa thế gia nào còn phân biệt được, chỉ thấy gã mạnh đến mức không ai ngăn được.
Ngụy Tác tạo cho Vũ Hóa thế gia cảm giác bất lực phát động gì cũng không động mảy may đến nửa sợi tóc của gã, một mình cũng có thể san bằng Vũ Hóa thế gia.
"A! A! Ngụy Tác, ta không giết ngươi không làm người!"
Trong Hư không kim hồ, Vũ Hóa thế gia gia chủ gầm lên điên cuồng, hiện giờ không gì ngăn được Vũ Hóa thế gia diệt vong.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Ngụy Tác không hề dừng tay, song thần huyền không ngừng phát Liệt khuyết tàn nguyệt, đột nhiên hư không trước mặt tối đi, hai làn Liệt khuyết tàn nguyệt dấy lên vô số hôi sắc thần văn. "Choang!" Như thần chung tan nát, thủy tinh quang tráo bao quanh Vũ Hóa thế gia bị Ngụy Tác phá vỡ.
Hai làn cường uy không ngừng trút xuống, hàn băng điện vũ trong mấy trăm trượng bị chấn thành bột!
Ngụy Tác kích phát Liệt khuyết tàn nguyệt diễn hóa cường uy gấp đôi, hoàn toàn như hai Thần huyền ngũ trọng đại năng tung đòn, chỉ với sức mình phá được hộ sơn đại cấm của Vũ Hóa thế gia.
"A!"
Hộ sơn đại cấm bị phá, đối với Vũ Hóa thế gia không khác gì trời sập, ai nấy đều suy sụp.
"Chống lại ta thì đấy là kết quả!"
Ngụy Tác cần chấn nhiếp những người khác để nghịch chuyển cục diện bất lợi, nên không hề nương tay, uy năng Đại thừa pháp âm từ năm, sáu trăm dặm trấn áp tan nát một gian đại điện bố trí cấm chế đoạn hơn nghìn thanh phi kiếm hình thành dòng thác như ma lao vào sơn môn Vũ Hóa thế gia.
Vũ Hóa thế gia cơ hồ cả tu sĩ Kim đơn tam trọng, tứ trọng cũng khó tìm ra bây giờ nên không ai ngăn được, từng gian điện vũ, đình viện tan tành. Một tu sĩ đang gào rú, định chống lại liền hóa thành huyết vụ trong dòng kiếm, triệt để thành tro.
Không khác gì một trường đồ sát, chỉ mấy tích tắc là bọn Nguyên Âm lão tổ dù chưa vào sơn môn Vũ Hóa thế gia thì phần lớn người Vũ Hóa thế gia đã tháo chạy.
"Các ngươi ở lại! Ta đi rồi, các ngươi mới đi."
Cùng lúc, Ngụy Tác phát động Động Hư bộ pháp, vượt hư không trong sơn môn Vũ Hóa thế gia, thần uy trực tiếp đánh tan từng điện vũ thành phế khư, chỉ vài lần nhấp nhô là bắt sống bốn tu sĩ.
Bốn tu sĩ đều là Kim đơn đại tu sĩ trong sơn môn Vũ Hóa thế gia, là người có quyền thế.
"Nói ra địa điểm kho và chỗ tàng kinh!"
Bắt sống bốn người, Ngụy Tác không lãng phí thời gian.
Tứ tí hoang tộc đại năng và các đại thế lực khác lúc nào cũng có thể đánh tới, nên cũng như lúc hạ Thiên Kiếm tông, quét sạch xong là đi ngay.
"Đó là kho pháp bảo của Vũ Hóa thế gia..."
Bốn Kim đơn đại tu sĩ này vốn sợ Ngụy Tác mất mật, chỉ vài chiêu là bị gã bắt rồi lại bị dồn thần thức uy áp thì không dám giấu gì, sợ nói không nhanh, đối phương không vui là giết mình nên tranh nhau nói rõ nhiều chỗ trọng yếu của Vũ Hóa thế gia.
"Cương nha muội, Vũ Hoàng chân nhân, Phong Ngô Thương, cùng mỗ vào điện vũ lấy bảo vật, dù thế nào thì sau một tuần trà là chúng ta cũng đi!"
"Nguyên Âm tiền bối, phiền tiền bối ở ngoài tọa trấn!"
"Cơ Nhã, cùng động thủ, không cần khách khí, chỗ nào phá được cứ phá!"
Không hề dừng lại, Ngụy Tác liên tục phân công bọn Nguyên Âm lão tổ. Lần này gã định lập uy, triệt để san bằng sơn môn, nhưng gì không mang theo được thì phá hết.
"Thỏ huynh đệ, cứ tìm xem có gì tốt thì lấy, trong một tuần trà phải quay về!"
Nói với Nguyên Âm lão tổ đẳng đoạn gãvà Linh Lung Thiên, Vũ Hoàng chân nhân, Phong Ngô Thương lướt về bốn điện vũ, gã còn dặn Lý Tả Ý. Lý Tả Ý hiện tại rất lạ, tựa hồ sắp diễn hóa được pháp vực Liệt khuyết tàn nguyệt nhưng dù y có đột phá thần huyền được hay diễn hóa được đại đạo pháp vực đó, đối với Ngụy Tác đều cực kỳ trọng đại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Oành!" "Oành!" "Oành!"...
Bọn Cơ Nhã không hề do dự, tế xuất pháp bảo tối lợi hại, đồng thời không ngừng kích phát Liệt khuyết tàn nguyệt.
Vô số quang diễm và hôi sắc loan nguyệt như mưa rào trút xuống sơn môn Vũ Hóa thế gia, tất cả hóa thành tro.