Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1005: Ra oai phủ đầu




"Ngụy tiểu hữu, có chuyện gì?" Ngụy Tác thu Thủy hoàng khiến động tĩnh rất lớn, Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ lướt tới.
"Mỗ nhận được tin của đạo lữ có kẻ gây hấn, mỗ phải về Vân Linh đại lục ngay."
"Có kẻ gây hấn với đạo lữ của tiểu hữu?"
Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ giật giật chân mày.
"Nơi này cách Vân Linh đại lục cực xa, e là tốn thời gian, mong tiểu hữu chỉ dẫn phương vị, bọn lão phu dùng pháp khí đưa tiểu hữu đi!" Mấy lão nhân Kỳ Tiên tông lấy ra thanh sắc thạch đài cổ kính có thanh bạch sắc thần văn lan tỏa.
"Ngụy đạo hữu, tại hạ đi cùng đạo hữu." Vũ Hoàng chân nhân đến cạnh Ngụy Tác. Vô Kỵ thiên cung không còn nên lão định theo Ngụy Tác.
"Cac hạ ở lại tu luyện sẽ có lợi, khi linh khí tan hết thì đến Vân Linh đại lục tìm mỗ, ở đây không có đủ thần huyền đại năng sẽ có biến." Ngụy Tác để Vũ Hoàng chân nhân lại rồi cùng Linh Lung Thiên lên thanh sắc thạch đài, nhắm hướng Chập Khí hải.
"Ngụy tiểu hữu, hậu hội hữu kỳ, sau này bọn lão phu có thành tựu cũng nhờ Ngụy tiểu hữu ban cho hôm nay."
Mấy lão nhân Kỳ Tiên giáo trang trọng cảm tạ Ngụy Tác rồi ngâm vịnh, pháp âm và chân nguyên dồn vào thanh sắc đạo đài, hư không biến ảo.
"Chát!"
Thanh sắc cổ đạo đài phát ra thần quang, thân ảnh Ngụy Tác, Linh Lung Thiên tan biến trước mắt chúng nhân.
...
"Phát giác nhanh thế? Xem ra đảo này đích xác bố trí cấm chế, dù động dụng hết những tu sĩ có nghiên cứu trận pháp cấm chế của cả Âm Thi tông và Hải Tiên tông thì cấm chế ở đây cũng không thể so với sơn môn đại tông môn." Một trưởng lão Đăng Tiên tông lấy ra pháp kính, soi rõ cảnh tượng vô danh hoang đảo.
Vô danh hoang đảo vốn bao phủ sương mù sáng lên hai linh quang quang tráo, bao trùm toàn đảo.
"Không ai lao ra, xem ra chúng định chống cự? Vậy thì, không cần che giấu nữa." Đăng Tiên tông tông chủ vung tay, bạch sắc đạo đồ trượt trên không, chập khí bị chấn ta, không trung vang lên tiến trượt đi.
"Oành!"
Bốn phương tám hướng quanh vô danh hoang đảo, đạo đạo linh quang bừng lên, vô số pháp khí tế xuất, xua tan chập khí trong hai nghìn dặm khiến đất trời trong veo.
"Ta là Đăng Tiên tông tông chủ, nếu các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng thì ta sẽ tha chết."
Đăng Tiên tông tông chủ cất tiếng, uy áp cuồn cuộn đổ vào vô danh hoang đảo.
"Hàn Hi, đối phó bọn ta thì ngươi đã nghĩ đến hậu quả? Cònn hớ Thiên Kiếm tông không?" Một giọn nữ tu lạnh lùng cất lên, chứa đựng uy nghiêm nhất phái tông chủ, là Âm Lệ Hoa.
"Thừa lời, hàng hay không?" Đăng Tiên tông tông chủ cười lạnh.
"Nếu các ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta đảm bảo không khó dễ tông môn của các ngươi." Hàn Vi Vi cất tiếng khinh miệt.
"Hỗn xược!"
Đăng Tiên tông tông phát ra bạch sắc hà quang, các tu sĩ vây kín vô danh hoang đảo liền áp sát.
"Còn bố trí một băng đảo, không biết tác dụng thế nào."
Một toán tu sĩ đến gần băng đảo ở sau vô danh hoang đảo, "Tựa hồ không có gì lạ." Một Kim đơn tu sĩ không hiểu của tông môn nào, mặc một mặc lục sắc pháp bào như được vá víu, quét thần thức đoạn phát quang hoa đánh sập nửa băng đảo.
Tu sĩ Đăng Tiên tông đều thoải mái, hành động cực kỳ nghênh ngang.
Khó trách họ ơ hờ và ngông nghênh, có tới hai thần huyền đại năng tại trường, tới mười lăm Kim đơn đại tu sĩ, gầm mấy lão bất tử Đăng Tiên tông, thực lực kinh nhân như thế dù đánh một đại tông môn không có thần huyền cũng có thừa, nói gì một hoang đảo.
Duy nhất Ngụy Tác và Linh Lung Thiên khiến họ sợ đều ở Thiên Huyền đại lục, trong thời gian ngắn không thể về, vô danh hoang đảo cùng lắm có vài Kim đơn tu sĩ, sao có thể là đối thủ.
"Hả..."
Trong một góc đại điện trên đỉnh đảo, mười mấy con vật màu trắng thấy cảnh băng đảo sụp đổ thì không ngừng kêu gào.
Là Băng tuyết thần nguyên được Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đem trứng về ấp nở, giờ thấy chỗ ở bị phá thì cực kỳ phẫn nộ.
Cạnh mười mấy con Băng tuyết thần nguyên chưa lớn là Hỗn nguyên ngân oa của Hàn Vi Vi.
Hỗn nguyên ngân oa của Hàn Vi Vi đã lớn không ít, bằng tiểu cô nương mười hai, mười ba. Hàn Vi Vi không ăn vận cho nó mà để nó lấp lánh ngân quang, như mặc ngân giáp, thập phần anh vũ. Hiện tại Hỗn nguyên ngân oa quản thúc đàn Băng tuyết thần nguyên, Băng tuyết thần nguyên tuy nhe răng nhưng không dám đi ra, bị Hỗn nguyên ngân oa quản lý chặt chẽ.
Âm Lệ Hoa, Cơ Nhã, Thủy Linh Nhi, Nam Cung Vũ Tinh, Hàn Vi Vi, bọn Phong Tri Du, Lưu lão... Cơ hồ tất cả, ngay cả hai kẻ đầu óc đơn giản đều tụ tập ở đại điện, thần sắc khẩn trương qua sát tình hình. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Có nến kích phát?" Thấy băng đảo bị đánh sập quá nửa, Hàn Vi Vi hơi khẩn trương hỏi.
"Đợi đã." Âm Lệ Hoa lãnh tĩnh, "Đợi chúng đến gần thêm đã, không thì rất có thể chúng kịp phản ứng, không hề hấn gì."
"Cạch... cạch... cạch..." Âm thanh cổ quái đột nhiên vang lên trong đại điện.
"Hừ!" Hàn Vi Vi trợn tròng trắng, "Long Mộc Tinh ngươi ít gì cũng đột phá đến Kim đơn tam trọng mà nhát gan như thế."
"Ta... Cách... cách..." Long Mộc Tinh run cầm cập, nghe Hàn Vi Vi nói thế thì định phản bác nhưng răng va nhau canh cách, không nói thành lời, trách ta sao được, ai thần huyền cơ đấy. Chạy không xong, đánh không lại, mau cầu xin thì đối phương chắc không đuổi tận giết tuyệt. Y thầm cân nhắc.
"Không có gì lạ?"
Mấy tu sĩ đến trên băng đảo được Ngụy Tác dùng nuôi dưỡng Băng tuyết thần nguyên nhưng đã bị đánh tan, chỉ còn từng khối băng lơ lửng trong sóng.
"Hình như để giữ thứ gì đó."
Một tu sĩ quanh mình là hắc khí, ẩn đi bản lai diện mục có vẻ hồ nghi chi vào một tảng băng, khối băng trôi đến rìa băng đảo, ở giữa là một lỗ thủng lớn, như thứ gì đó đã bị lấy ra.
Trạm Đài Linh Lan kinh nghi nhìn lỗ thủng trên tảng băng, tựa hồ có khí tức đặc biệt để lại, như thể yêu nguyên khí tức, nhưng rất nhạt, cơ hồ là do vật chết để lại.
"Lẽ nào lập ra một băng đảo chỉ để giữ thi thể yêu thú?" Trạm Đài Linh Lan không hiểu nổi.
"À!"
Chân mày y chợt giật giật, cơ hồ như mọi tu sĩ cùng nhìn hoang đảo bị vây bốn phương tám hướng.
Nham tương trụ đột nhiên dấy lên cùng hơi nóng kinh nhân, như thể biến thành hỏa sơn phun trào.
Nhưng nham tương như hỏa sơn phun ra lại màu bạc.
Ngân sắc nham tương trụ khổng lồ rải ra trên không, biến thành ngân hoa rợp trời, như cuồng phong bạo vũ trút xuống.
Mỗi đóa ngân hoa lớn cỡ mấy mặt bàn, uy năng kinh nhân.
"Chỉ một hoang đảo động phủ mà bố trí cấm chế kinh nhân đến thế, công kích được bao xa?!"
Trạm Đài Linh Lan biến sắc, phất tay phát thần huy, hất tung ngân sắc cự hoa ngút trời trút xuống y và mấy tu sĩ cạnh đó.
"A!"
Nhưng một số tu sĩ quanh đó không may mắn thế. Một chân truyền đệ tử Đăng Tiên tông đến xem náo nhiệt bị đánh tan linh quang, ngân sắc cự hoa gấp mười mấy lần thân thể giáng vào, tiếng xương gãy vang lên, thân thể y bốc cháy, rú vang rồi thành than.
"Phù!" "Phù!" "Phù!"
Ánh bạc rơi xuống tung tóe mặt nước, hơi nóng khiến mấy trăm dặm sôi ùng ục bong bóng.
Tu sĩ Đăng Tiên tông không còn ơ hờ mà bắt đầu kinh hãi.
"Muốn chết!"
Đăng Tiên tông tông chủ cực kỳ kinh nộ, trực tiếp hóa thành bạch sắc hà quang, như một vì sao lao xuống vô danh hoang đảo.
Công kích đột ngột tuy nhiên thực tế chỉ hạ được vài tu sĩ, đều không phải Kim đơn đại tu sĩ, thanh thế hùng hậu nhưng uy năng chưa có gì ghê gớm. Nhưng vô danh hoang đảo không có thần huyền đại năng trong khi tới hai thần huyền đại năng đích thân tới, mang theo toàn cao thủ mà một chiêu đã mất vài tu sĩ đủ khiến y kinh nộ dị thường.