Thong Thả Đến Chậm

Quyển 1 - Chương 11




Edit: Nguyên Nguyên

“Sao lại đến đây?” Bùi Địch Thanh cầm laptop ở trong xe ló đầu ra, đóng cửa xe lại, quay người lại nhìn Trì Linh Đồng đứng trước bãi đỗ xe hết nhìn đông rồi nhìn tây, giống như con cừu con bị lạc đường. Anh cười, đưa tay vẫy vẫy.

Trì Linh Đồng chạy chậm lại: “Khách sạn người đến người đi, không thể ổn định tinh thần để nói chuyện. Chúng ta đổi chỗ khác đi.”

“Được.” Bùi Địch Thanh đem laptop bỏ vào hàng ghế sau, sau đó anh mở cửa ghế lái phụ: “Xin mời!”

Xe rời khỏi khách sạn Hải Thiên, dọc theo đường lớn cây ngô đồng nở hoa hai bên, xe ngừng lại phía trước một quán cà phê nho nhỏ.

Bảng hiệu màu cà phê sẫm, chữ Hoa xinh đẹp “Ca Phi Shop”, cửa sổ sát đất trong suốt và ghế sô pha màu vàng sáng, còn chưa bước vào thì không khí mát mẻ phả vào mặt. Nhân viên phục vụ mỉm cười mở cửa ra, chúi đầu chào: “Chào mừng quý khách.”

Hai người ngồi gần sửa sổ sát đất, Bùi Địch Thanh đặt laptop lên mặt bàn lót vải hoa văn nhỏ. Trì Linh Đồng gọi một ly cà phê, Bùi Địch Thanh muốn một ly cà phê đen.

Trong tiệm rất ít người, rất nhanh cà phê được bưng lên, nhân viên phục vụ cười nói: “Xin mời dùng.”

Bùi Địch Thanh lễ độ nói lời cảm ơn, anh mở laptop ra, Trì Linh Đồng di chuyển ngồi vào ghế sô pha cạnh anh.

“Đây là bản vẽ phác thảo Đài truyền hình, có nhiều chỗ cần sửa lại. Cô xem qua một chút đi.”

Bùi Địch Thanh tìm tập văn kiện, mở bản vẽ ra, quay màn hình về phía Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng mở từng tấm ra xem, rất lâu cũng không mở miệng. Lúc này, cô đang hết sức chuyên tâm, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc. Bùi Địch Thanh bưng ly cà phê lên, anh nhìn màn hình, rồi lại nhìn cô, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng sau đó anh thu hồi lại nụ cười, cảm thấy bản thân có hơi kỳ lạ.

“Bùi tổng, về khu vực Cổ Thành này, có vài trụ sở điện ảnh và truyền hình, các người có thể mượn thêm, tôi không có ý kiến gì, tiếp đó là khu dân tộc thiểu số………………….Anh xem, ở chỗ này, nhà của dân tộc Thái được dựng trên một cái cột, sàn nhà khô thoáng, chia làm ba phòng, không hẳn là lầu trúc thuần túy. Còn nơi ở của tộc Bạch lại có ba phòng ngủ chung một vách tường, mái nhà giống như cỏ tai dài chừng bốn đến năm mét, sân rộng lớn, đa số nhà người ta đều có thiết kế bồn hoa, trồng cây sơn trà, quả lựu, hoa quế và cây cảnh, trên đầu chái nhà đều yêu thích tranh sơn thủy, hoa điểu, hoa văn cá và sâu bọ, người ở đây đều không biểu hiện ra ngoài.”

Trì Linh Đồng nhíu mày, lại nhìn vài tờ bên dưới, rồi lắc đầu: “Tôi đã tới An Huy ba lần rồi, không giống như thế này. Năm đó, Huy Thương còn độc bá thiên hạ thì mọi người đều thích xây lầu phong thủy kiểu bức tường trên nóc nhà, khiến tường rào như tường thành, tựa như có từng lâu đài nhỏ."

Cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thâm thúy của Bùi Địch Thanh: “Không phải tôi quá soi mói, nhưng đúng là không đạt yêu cầu!”

Bùi Địch Thanh chậm rãi lắc đầu: “Quả thật tôi không tìm lầm người, sao cô hiểu được nhiều như vậy?”

“Học tập tốt, mỗi ngày đều nhìn về phía trước nha!” Cô khôi phục lại vẻ hoạt bát: “Dùng sổ ghi chép lại, nên đã chuẩn bị từ lâu, người chậm chạp cần phải lo trước!”

“Nếu cô ngu ngốc thì trên đời này sẽ không có người nào thông minh cả.” Anh biết cô là thiên tài ngành thiết kế, nhưng không thể tưởng tượng được cô nỗ lực như thế. Chương trình giảng dạy ở Học viện Công nghệ Trung Quốc không có môn “Dân Cư Trung Quốc”. Trình độ cô cao như vậy chứng tỏ đã rất cố gắng học tập và bổ sung kiến thức.

Trì Linh Đồng vẫn cho rằng trên đời này không có thiên tài thật sự, giống như trên trời không có bánh nóng, chỉ rơi xuống mưa đá thôi. Có lẽ bạn là một người trời phú không giống người thường, nhưng cũng giống như cầu vồng mà thôi, nếu không bảo vệ tốt, rất nhanh sẽ bị mất đi.

‘Cảm ơn đã khen ngợi, nhưng tôi không trả công cho anh đâu. Bùi tổng, có nhiều bản vẽ thế này thì hôm nay không xem xong được đâu, có nhiều chỗ tôi cần phải tra lại tài liệu .” Trì Linh Đồng bưng latte của mình lên, thản nhiên nói.

“Tôi thu dọn văn kiện trên bàn lại, cô cứ đem bản vẽ về từ từ xem, không phải vội.” Bùi Địch Thanh nói.

“Không tiện lắm, tôi ở chung với Nhan Tiểu Úy, cô ấy chưa bao giờ tôn trọng chuyện riêng tư của người khác. Như vậy đi, sau này chúng ta có thời gian thì hẹn ở quán cà phê này, mỗi lần xem vài tấm, được không?”

“Như vậy cũng được.” Bùi Địch Thanh kìm nén không được vui mừng gật gật đầu.

“Nhưng tôi có điều kiện.” Trì Linh Đồng đảo to mắt vài vòng.

“Cô nói đi!” Bùi Địch Thanh xếp hai chân lại, cả người ngả ra sau tựa vào ghế sô pha.

“Hạng mục Thính Hải Các có quy mô rất lớn, Hằng Vũ và Thái Hoa cạnh tranh quanh minh chính đại, tôi sẽ làm tốt chức vụ công tác của mình, anh muốn làm gì, không cần nói với tôi. Công ra công, tư ra tư, nếu chúng ta gặp nhau, cố gắng giữ bí mật, không được nói đến hạng mục này. Bản vẽ sửa chửa trụ sở Đài truyền hình, tôi sẽ làm giúp anh, anh chỉ cần nói cho tôi biết các phong cách kiến trúc phương Tây cần tham khảo là được. Điều kiện này, anh không có ý kiến gì chứ?”

Bùi Địch Thanh nhìn cô vài giây, sau đó nói: “Nếu tôi nói không có ý kiến gì, chỉ sợ sau này có người sẽ nói nói tôi cậy lớn ăn hiếp nhỏ.”

Trì Linh Đồng trừng to hai mắt: “Vậy có phải anh muốn tôi lấy giấy viết ra viết, chứng minh anh vô tội không?”

“À, không cần. Chúng ta đâu cần phải câu nệ, cứ thoải mái đi.” Bùi Địch Thanh duỗi tay về phía cô.

Trì Linh Đồng bắt lại tay anh, nở nụ cười hạnh phúc nhất của ngày hôm nay.

“Ngày mai lịch làm việc của tôi kín hết rồi, buổi chiều tôi đưa cô ra ngoài ăn, sau đó chúng ta đến đây nhé.” Bùi Địch Thanh vội vàng hẹn thời gian trước.

Trì Linh Đồng nghĩ nghĩ: “Tối mai không được, tôi có hẹn với người khác rồi.”

“Bạn trai?” Nói ra lời này làm Bùi Địch Thanh cũng ngạc nhiên. Dường như anh chưa bao giờ hỏi thăm chuyện riêng của người khác.

“Gần giống nhau đi. Bạn trai cũ và bạn gái hiện tại của anh ta.”

“A?” Bùi Địch Thanh kéo dài âm cuối: “Cô rộng lượng như vậy sao?”

“Ha ha, tôi luôn rất khiêm tốn. Đúng rồi, Bùi tổng, công việc của anh một ngày kiếm tỷ bạc, anh cũng đâu có nhiều thời gian dành cho bạn gái hay bà xã của anh, các cô ấy không phàn nàn sao?” Trì Linh Đồng như bà tám, không khách khí hỏi thẳng.

Bùi Địch Thanh cười giễu: “Tôi nói tôi không có bà xã, cũng không có bạn gái, có phải cô rất thất vọng không?”

Trì Linh Đồng gật gật đầu: “Có một chút. Anh là người không có bạn gái hoặc bà xã, có hai nguyên nhân, một là anh đem bản thân mình cống hiến cho công việc sự nghiệp, hai là tiêu chuẩn của anh rất cao, chỗ cao thì luôn lạnh lẽo, không có người chịu sưởi ấm cùng anh.” Aizz, chịu ảnh hưởng từ Nhan Tiểu Úy, cô cũng bắt đầu nói về những điều như thế này rồi. “Mà không đúng, lần trước anh nói mối tình đầu của anh rất xinh đẹp mà, sau đó thì sao? Diễn biến tiếp theo như thế nào? Chẳng lẽ ba mẹ anh can thiệp, ép buộc hai người phải xa nhau? Hay là một trong hai người có tình yêu khác? Có kẻ thứ ba chen chân vào?”

Ánh mắt Bùi Địch Thanh trầm xuống, anh ngửa đầu uống cạn ly cà phê, ra hiệu gọi nhân viên phục vụ đổi cho anh một ly khác.

“Sau này cô ấy là chị dâu của tôi.” Anh nhún vai nói.

Trì Linh Đồng một lúc lâu sau vẫn chưa nói chuyện, cô trừng to hai mắt.

Trong ánh mắt Bùi Địch Thanh xẹt qua một tia đau đớn, anh cười khổ nói: “Làm cô sợ rồi hả?”

“Giỏi, giỏi…………….” Hơn cả buổi, Trì Linh Đồng mới nói chuyện: “Khả năng kể chuyện cũ của anh thật giỏi. Nếu có một ngày anh không phải là Bùi Địch Thanh hoặc Frank, thì làm tác giả cũng có thể vang danh bốn bể đấy, đó cũng là giấc mộng của tôi.”

Bùi Địch Thanh quay đầu nhìn ra cửa sổ, cười khẽ một tiếng.

Anh không muốn nói cho cô, thật ra anh nói là sự thật. Anh từng có một người bạn gái, yêu nhau bốn năm, kết quả, cô lại gả cho anh trai của anh, bởi vì anh không xứng với danh xưng Quý công tử, anh chỉ là người dư thừa.

Nhà quyền thế ở Hồng Kông đều có chuyện kết hôn vì lợi ích kinh tế, thật phức tạp cũng thật nịnh bợ, lại càng tàn nhẫn, nếu anh kể cho cô nghe, cô sẽ hiểu được sao?

Chi bằng im lặng thì hơn.

Trì Linh Đồng lén nhìn Bùi Địch Thanh, tất nhiên cô biết anh nói sự thật. Anh không phải Trần Thần, không phải vừa nói vừa cười. Nhưng cô không thay đổi đề tài, chẳng lẽ lại rơi vài giọt nước mắt tỏ vẻ đồng tình, anh cần cô phải làm vậy sao? Hay tiếp tục truy hỏi sự thật, chọc vào nỗi đau của anh?

Sỡ dĩ trên thế giới này có người còn sống, là do mỗi người đều có tính kiên nhẫn và ương ngạnh. Ai cũng không cần lo lắng cho ai, nếu thiếu đi một người thì tất cả đều vẫn sống rất tốt.

Giống như cô và Hi Vũ, mối tình đầu thật đẹp, nhanh như vậy đã tan vỡ. Tình cảm cả đời, thua trên vạch xuất phát, nghĩ lại cuộc đời con người đều là nét bút hỏng. Nhưng có thể sửa chữa sao? Không thể, vì đời người như kho tàng, ít nhất lần sau sẽ không mắc lại sai lầm nữa.

“Buổi tối cô muốn ăn gì?” Bùi Địch Thanh lắc đầu, nhắc nhở bản thân mình phải giữ vững tinh thần, ngồi trước mặt là thiên tài anh trăm cay nghìn đắng mới mời đến được.

Trì Linh Đồng vẻ mặt đau khổ: “Không cần đưa tôi đi ăn, trong bữa tiệc ăn rất nhiều chocolate, bây giờ bụng vẫn còn no. Nếu tiện thì anh đưa tôi về nhà đi.”

Bùi Địch Thanh đứng lên, nhíu mày nói: “Thời gian còn sớm, tôi và cô đi dạo một lát, tiêu hóa thức ăn?”

“Bên ngoài có đường đi dạo sao?” Trì Linh Đồng không có hứng thú dạo mát ở đây vì trong không khí tràn ngập mùi xe hơi.

“Cô đúng là, ở Thanh Thai hai năm mà cũng không biết. Cô có biết bên ngoài là đường gì không? Đường Quế Lâm.” Bùi Địch Thanh vẫy tay tính tiền, vừa quay đầu, đã thấy Trì Linh Đồng chạy ra cửa.

Thanh Thai đang trong thời kì nhộn nhịp, từng lưu lạc ở mấy thành phố của các quốc gia. Phần lớn ở các khu vực của Trung Quốc đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, phần lớn những người nước ngoài lánh nạn đều đến Thanh Thai, xây dựng rầm rộ, ca múa sống mơ màng qua ngày.

Sau này, Trung Quốc giải phóng, Thanh Thai về lại quê mẹ một lần nữa, người nước ngoài trở về đất nước của họ. Bọn họ chỉ để lại một dấu vết duy nhất ở Thanh Thai, đó là phong cách đường xá giống với phương Tây, gọi là đường Quế Lâm. Hai bên đường đều trồng cây ngô đồng, mặt đường được lót gạch màu xanh. Mùa hè ở đây, cả người đều mát rượi. Ở đây không có nhà lầu nhỏ, có một phần nhà chuyên môn xuất sắc cống hiến cho Thanh Thai, có một phần mở hội quán. Hiện tại có một ít thương nhân nhờ người thuê làm quán bar, buôn bán rất tốt.

Trì Linh Đồng ầm ĩ muốn Trần Thần đưa cô đi chơi, Trần Thần nói ở đây rất âm u, trong quá khứ cũng không tốt như vậy, sỉ nhục của người Trung Quốc, có gì mà đẹp? Đánh cho Trần Thần một cái, nhưng sau này Trì Linh Đồng bận rộn, cũng chưa đến đây.

Thì ra Quế Lâm là một nơi vắng vẻ như vậy, giẫm lên rêu xanh ẩm ướt, quan sát những ngọn đèn nhu hòa hai bên, Trì Linh Đồng nhìn tòa nhà vườn không nhà trống phía trước, dựa vào bên tường nhìn cả buổi.

Một hồi nhạc sống động vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh, Trì Linh Đồng nhíu mày , quay đầu lại nhìn thấy một quán bar trước mặt, khách không nhiều, ông chủ ngồi trên bàn ăn trong sân.

“Nếu một ngày có được tòa nhà như thế, tôi sẽ ở lại đây, thật tốt biết bao!” Cô thở dài với Bùi Địch Thanh.

“Người trong lòng cũng không cần nhiều lắm, chỉ một người là đủ rồi?” Dường như Bùi Địch Thanh cũng rất hứng thú, cùng cô đứng bên tường tối đen như mực, nhìn ánh đèn đường chiếu sáng lên bờ vai cô.

Trì Linh Đồng nhón chân, hái xuống một lá cây trong khu vườn, “Vậy thì tìm một khu vực nhỏ đi, vĩnh viễn cũng không bán, giống như một hội quán, cho người khác tôn trọng thuê mới hiểu ý nghĩa của cuộc sống. Trong khu nhỏ có cây to che nắng, có đình nghỉ mát nhà thủy tạ, phong cách Trung Tây kết hợp. Có tác dụng giúp bản thân được nghỉ ngơi, thân thể thả lỏng, tâm hồn thư thái, thế nào?”

“Vậy khu triến trúc nhỏ nào ở đây thì tốt?” Bùi Địch Thanh ngẩng đầu có vẻ đăm chiêu, ánh mắt sáng lên.

“Tất nhiên phong cảnh như bức tranh Tân Giang. Ha ha, cứ như vậy tôi có thể ở đó, không cần lái xe đi đâu hết.” Trì Linh Đồng miên man suy nghĩ đến cảnh này.

Tầm mắt Bùi Địch Thanh nhìn Trì Linh Đồng, im lặng một lúc.

“Ha ha, anh đang nghĩ tôi mơ mộng hão huyền đúng không?” Trì Linh Đồng xé nát lá cây thả cho gió cuốn đi, như cánh hoa rơi rớt trên mặt đất.

“Không phải, chúng ta như vậy làm tôi nhớ đến một bộ ảnh ‘Notting Hill’, trong đó nam nữ chính cũng đi qua một tòa nhà vườn không nhà trống, đứng yên thật lâu bên cạnh tường.”

“Tôi cũng có xem qua.” Trì Linh Đồng chớp mắt vài cái: “Nhưng mà có chỗ nào đó không giống? Anh không ga lăng đẹp trai, miệng của tôi cũng không lớn.”

Bùi Địch Thanh cất tiếng cười to.

Thật ra, anh nhớ đến một bài hát:

Cô, có thể có một khuôn mặt tôi không thể quên

Một luồng hơi thở làm tôi thoải mái

Có thể là báu vật mà tôi sẵn sàng trả giá

Cô, có thể là một ca khúc kéo dài ngày hè

Có thể là ngày mùa thu gió núi lạnh run

Có thể là mọi cách để thay đổi cuộc sống

Hòa hợp ngày thường

Cô, có thể là mỹ nữ có thể là dã thú

Có thể mỗi ngày sẽ biến thành thiên đường

Cô, có thể là giấc mộng của tôi

Có thể nở nụ cười mông lung

Cô, cũng có thể hữu danh vô thực

Bản thân dừng lại trong vỏ sò

Cô, có thể là mạng sống của tôi

Là nguyên nhân và mục đích tôi sinh tồn

Là điều tôi muốn che chở qua những ngày mưa gió.

Tôi muốn quý trọng nụ cười và nước mắt của cô

Là kỉ niệm vĩnh viễn của tôi

Mặc kệ cô đang ở đâu

Cô luôn là điều giá trị nhất trong cuộc sống của tôi

Trì Linh Đồng tuổi trẻ như thế, ưu tú như thế, có thể khiến cô yêu sâu đậm một người đàn ông nhất định cuộc sống của cô vô cùng vui vẻ. Bùi Địch Thanh khẽ thở dài trong lòng.