Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 78: 78: Em Thích Ai Tôi Giết Người Đó





"Để tôi chỉ em cách dùng súng."
Giọng Bạc Thần Kiêu nhạt nhẽo như đang nói một chuyện không quan trọng nào đó.
"Ở nước chúng ta, ba đai thường là súng vô thanh, không nổ tiếng súng khi bắn."
Vừa dứt lời, cô chưa kịp nói gì, Hàm Ý Vị Băng liền cảm nhận được ngón trỏ của mình bị ép phải cong lại.
Đoàng.
Có lẽ là ảo giác, tuy không có tiếng súng, nhưng lúc đạn được bắn ra, Hàm Ý Vị Băng vẫn theo bản năng tự ghép tiếng vào cho nó.
Tiếng Đoàng vang lên lúc Bạc Thần Kiêu định tự bắn vào chân ban nãy, thật sự khiến cô bị ám ảnh.

Chỉ cần nhìn thấy cò súng bóp lại, trong đầu cô liền xuất hiện cảnh tượng lúc ấy.
Không có âm thanh, nhưng báng súng lại chấn động mạnh vô cùng, khiến cho tay cô đau nhức.
Đau đến mức, Hàm Ý Vị Băng nhịn không được mà bật khóc ra tiếng, muốn thả súng ra, nhưng tay của người ở sau lại không chút thả lỏng.
Giữ yên, cầm chặt cực kỳ, như đang ép cô phải thừa nhận nỗi đau này.
"Em đau..."
Vừa đau lòng vì thái độ ban nãy của Bạc Thần Kiêu, vừa tủi thân vì hành động này của hắn.

Hàm Ý Vị Băng chịu không nổi nữa, khóc nấc lên.
"Em rất...!Hức...!Đau mà...!Thả tay...!Hức...!Em ra..."
Người ở ngay sau lưng cô rõ ràng có nghe được, nhưng lại không hề tỏ ra áy náy, chỉ yên lặng mà tựa cằm lên đầu cô, thờ ơ không nói một lời.

Mùi máu ở sau ngày càng nồng, rõ là bả vai hắn cũng bị cây súng này chấn đến mức chảy càng nhiều máu, nhưng tay vẫn giữ chặt tay cô, không buông ra dù chỉ là một tí.
Bỗng, Hàm Ý Vị Băng nhớ lại lúc cô còn nhỏ, lần đầu té ngã, đau đến mức khóc không dừng được, chỉ biết ôm Bạc Thần Kiêu mà nhõng nhẽo, đợi hắn dỗ mình.
Nhưng vị trúc mã lớn hơn cô sáu tuổi này, chỉ cười, không nói một lời, lát sau liền leo lên cây, sau đó thả mình rơi xuống đất.
"Băng Băng, không phải sợ, anh cùng đau với em."
Rõ ràng là có khả năng dùng võ công đáp đất an toàn, nhưng lại nguyện để bản thân bị thương.

Cô nhớ rõ, lúc đó chân hắn máu và bùn lẫn lộn, trông rất ghê sợ,nhưng mặt lại tỉnh rụi, vui vẻ cười ôm cô vào lòng và nói như vậy.
Một cô bé ai dỗ cũng không ngừng khóc, lại bị một hành động đơn giản như vậy dỗ dành thành công.
Hàm Ý Vị Băng bất lực cắn môi, lắc đầu thật mạnh như muốn quên đi thứ gì đó.

Cô nhích người, muốn rời xa khỏi người ở phía sau.
"Tôi cho em cầm súng, không phải là để em tự tổn thương mình."
Cánh tay bên hông buộc chặt, như một nhà lao vững chắc, giam cầm cô tại chỗ.
Hai thân thể dán sát nhau kín kẽ tới nỗi, Hàm Ý Vị Băng có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.
Bạc Thần Kiêu cười nhạt, thả tay cô, mặc kệ cây súng rơi xuống đất.
Cằm bị nắm lấy, không bị bắt phải quay đầu về phía sau để nhìn hắn.

Bạc Thần Kiêu chỉ đơn giản là nâng cằm cô lên, ép cô phải ngẩng lên.1
Hàm Ý Vị Băng nãy giờ luôn cúi đầu, lúc này bị ép phải ngẩng lên, buồn bực nâng mắt.
Vừa định hình được cảnh vật trước mắt, cô liền trợn to mắt.
Đôi đồng tử xanh băng co rụt.
"Nhìn cho kỹ đi, Băng Băng."
Như ác ma đang nói nhỏ bên tai, giọng nói trầm thấp của Bạc Thần Kiêu bỗng trở nên xa lạ cực kỳ.
Trên mặt đất, Thẩm Ôn Hi vẫn giữ tư thế quỳ hai gối, mắt đỏ bừng, cơ mặt run rẩy.
Đập vào mắt của Hàm Ý Vị Băng, là một lỗ nhỏ đang chảy máu trên ngực trái của cậu ta.
Đạn của Anne và dao của Mavis chỉ bắn trúng và đâm vào lưng của Thẩm Ôn Hi.
Chứ không phải là ngực trái.
Viên đạn ban nãy mà Bạc Thần Kiêu cầm tay cô bắn ra dưới danh nghĩa chỉ em cách dùng súng, không cần nghĩ nhiều cũng biết nó đã trúng ai.
Thẩm Ôn Hi như đang cực kỳ đau khổ, tiếng rên khóc của cậu ta rất lớn, nhưng không rõ thành lời, bị chặn lại bởi miếng bịt miệng bằng sắt được sáng chế riêng cho các tù nhân.
Hai vị binh lính đứng cạnh cậu, có một người bỗng nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng, hoặc là nói nhìn về phía người ở sau cô.
Như là nhận được mệnh lệnh gì vậy, lập tức dùng chân đá mạnh vào lưng Thẩm Ôn Hi, thiếu niên vừa mười tám tuổi như một tên nô lệ, ngã rạp xuống đất, hèn mọn quỳ bái chủ nhân của mình.
Như là không có sức đứng lên, cơ thể của cậu run rẩy dữ dội, chống tay muốn ngồi dậy.


Hai người ở cạnh cậu không nói một lời, tiến lên, nâng chân, hai đôi quân ủng vô tình đạp thẳng vào vào khuỷu tay gầy yếu đang cong lên.
Răng rắc.
Là tiếng xương cốt bị đạp gãy.
Thẩm Ôn Hi nằm sấp dưới sàn, hai tay thả lỏng ở hai bên, tiếng rên rỉ ngày càng to.
Càng rên rỉ, máu từ miếng bịt miệng chảy ra ngày càng nhiều.
Tấm sắt này được thiết kế dành riêng cho tù phạm, để cho họ im lặng.

Nếu không thể im lặng được, vậy thì...
Bỗng, Thẩm Ôn Hi dùng sức ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Hàm Ý Vị Băng.
Đôi mắt màu bạch kim xinh đẹp, nay bỗng trở nên tối tăm, chứa đầy nỗi tuyệt vọng.
Cùng với, sự cầu xin đầy hèn mọn.
Như muốn nói rằng, cứu tôi với.
"Anh biết em chỉ là cảm xúc nhất thời, cho nên-"
Hàm Ý Vị Băng cảm giác cổ mình như bị cầm lấy, nhẹ thật nhẹ, như thể không nỡ để cô bị đau.
"Không ly hôn, cũng không ở riêng nữa, hôm nay lập tức dọn về trang viên cho tôi."
Hơi thở nóng rực của Bạc Thần Kiêu như muốn đốt cháy cổ cô, tóc bị vén lên, ngón tay thô kệch mạnh bạo kéo mở dây váy đầy bí ẩn.
Giọng hắn mang theo chút thở gấp.
"Băng Băng, tôi bảo em nghe này."
Lúc đốt xương cổ sau bị môi hắn khẽ chạm, Hàm Ý Vị Băng theo bản năng run người.
Không chịu nổi cảm giác tê dại, cô cong lưng lại, người ở phía sau như là đoán trước được, cũng cúi người theo.
Như rằng, dù cô có làm như thế nào, cũng không thể thoát khỏi hắn được.
Nhà xưởng yên tĩnh cực kỳ, mùi máu tươi ngày càng sặc mũi.


Phòng bên trong không một tiếng động, chất lỏng màu nâu len qua khe cửa cũ nát, chảy ra ngoài, ngày càng nhiều.
Nhiều người ở trong đó như vậy, nhưng lại không có một tiếng vang nào hết.
Từng hàng quân nhân mặc quân phục đen, đứng nghiêm chỉnh, đồng loạt cúi đầu như những pho tượng không có cảm xúc, chỉ yên lặng đợi lệnh của Bạc Thần Kiêu.
Không có ai có phản ứng đặc biệt với sự im lặng kỳ dị này, kể cả hắn.
Chỉ có mình cô.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác, theo bản năng cầm chặt bàn tay đang đặt trên eo mình.
Thế giới của Bạc Thần Kiêu, cô không hiểu.

Chỉ biết được rằng, nó không hề hoa mỹ và chói lóa đến mức hoa mắt như hàng ngàn hàng vạn châu báu ngọc ngà mà hắn đã trao cho cô.
Nếu không phải hôm nay cô tùy hứng trốn ra ngoài, có lẽ cả đời cũng sẽ không biết được dù chỉ là một chút.
"Sự ái mộ của một Bạc phu nhân, chỉ được phép dành cho một người mà thôi."1
Bạc Thần Kiêu trở tay, nắm trọn bàn tay nhỏ xinh ở trên vào bên trong.
Dừng một lát, lại buông tay cô ra, chuyển sang tư thế tay đan tay.
"Băng Băng, người em thích, chỉ có thể là tôi."
Giọng hắn như trầm hơn thường ngày, hơi ấm tỏa ra cũng cao bất thường, làm bỏng từng tấc da thịt của Hàm Ý Vị Băng.
"Duy nhất mình tôi."
"Bằng không, em thích ai, tôi giết người đó."1.