Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 46: 46: 16 Lần Đầu Tiên





Cô rũ mắt, vừa cởi váy xong, liền nhìn thấy được cả người Bạc Thần Kiêu bắt đầu đỏ lên, như một con tôm luộc.
Hắn há miệng ra để thở d0'c, da thịt rắn chắc mướt đẫm mồ hôi, dưới ánh đèn, gợi cảm như đang quyến rũ cô chạm vào nó.
Đặc biệt là hai nụ hoa kia, mê người cực kỳ, Hàm Ý Vị Băng đột nhiên có chút đói bụng.
Hắn như là bị làm phiền, nhíu mày, xoay người bất ngờ, cô chưa kịp rút lui, tay hắn liền đụng phải tay cô.
Thân thể hắn nóng rực, như là tìm thấy được nguồn mát, bàn tay to lập tức nắm chặt tay cô, theo bản năng đặt lên ngực mình.
Để yên hai giây, như là cảm thấy không đủ, Bạc Thần Kiêu cầm tay cô, tự vuốt v3 cơ thể hắn, cuối cùng đặt lên chỗ vùng da sẫm màu nào đó, dùng sức đè lại.
Hàm Ý Vị Băng cảm nhận được, có thứ gì đó tròn trịa, cứng ngắc, đang đâm vào lòng bàn tay mình.
Phía dưới của cô chỉ vì hành động trong thức của Bạc Thần Kiêu mà trở nên ướt át, cô nhịn không được, theo sức đè của người trên giường, dùng tay xoa nhẹ.
Đuôi mắt liền thấy được, chỗ nào đó đang nhô lên cao ngất, bỗng càng to ra thêm.
Một cục phồng phồng, cô tò mò nhìn.
Hình như nó còn...!Nhúc nhích...
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, rút tay đang bị Bạc Thần Kiêu cầm lấy, có lẽ là đang ngủ, dễ rút thật sự.

Cô trúc trắc dùng tay mở khóa quần của hắn, muốn xem thử vật đó trông như thế nào.
Lại ngại ngùng kéo quần dưới của hắn xuống, sau đó trợn mắt một lát.

Cô từng mạnh mồm bảo rằng mình không hối hận...!Nhưng lúc này, thật sự có chút lùi bước.
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, bò lên giường.

Lần đầu tiên cô không biết nên làm như thế nào cho đúng quy trình, chỉ biết rằng nơi đó của phái nữ khi có nước bôi trơn là có thể bắt đầu được.
Vì thế ngây ngốc mà ngồi xổm trên người Bạc Thần Kiêu, muốn kết hợp với hắn, nhưng mà liên tục vài lần đều trật chỗ.

Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, dùng tay đỡ vật đó của hắn ở yên, cảm thấy không sai biệt lắm, liền từ từ ngồi xuống.
Đáng lẽ ra cô nên tìm xem tư liệu trước, nghĩ sao chơi trò chuốc thuốc người khác, nhưng lại không có tí kinh nghiệm nào.
Hàm Ý Vị Băng từ khi đầu gậy lọt vào liền cắn môi, nước mắt s!nh lý bắt đầu sản sinh, vừa rơi lệ vừa cố nhịn đau.
Bỗng thấy được lông mi Bạc Thần Kiêu run run, sợ hắn chuẩn bị tỉnh dậy, cắn răng, dùng sức ngồi xuống.
Lúc hoàn toàn bao vây lấy hắn, Hàm Ý Vị Băng đau đến mức run người, tay vô thức chống lên bụng Bạc Thần Kiêu, bấu chặt.
Nơi đó của cô co thắt dữ dội, yếu ớt thừa nhận sự xâm chiếm của dị vật quá cỡ, cô cúi đầu nhắm mắt, đợi cơ thể thích ứng với nó.
Bỗng, eo bị một bàn tay to bóp chặt, dùng lực mạnh như muốn bẻ gãy eo của cô.
"Hàm-Ý-Vị-Băng."
Bạc Thần Kiêu thở d0'c, như một con thú phẫn nộ, nghiến răng gầm từng chữ một.
Hàm Ý Vị Băng cứng đờ, đầu óc như trống rỗng.
Người đàn ông dưới thân ngồi dậy, bóng của hắn lập tức phủ lên người cô.

Thiếu nữ run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cô có biết mình đang làm gì không?"
Có lẽ là giận cực, Bạc Thần Kiêu nhanh chóng bình tĩnh lại, cười khẩy.
Hàm Ý Vị Băng lúc này mới thấy được, dấu móng tay của cô không biết từ khi nào đã in rõ trên bụng hắn.
Bạc Thần Kiêu là ngủ, chứ không phải hôn mê hay ngất xỉu, đương nhiên cảm nhận được sự đau đớn.
Đầu óc như bị tắc nước, không suy nghĩ được gì khác, theo bản năng dùng tay xoa xoa vết móng tay của mình, như muốn xóa nó đi cho hắn ngủ tiếp.
Cổ tay bỗng bị nắm lấy, Bạc Thần Kiêu ôm eo cô xoay người, đổi tư thế thành nam trên nữ dưới truyền thống.
Lúc này Hàm Ý Vị Băng mới thấy được, khuôn mặt đỏ lựng của hắn, cùng với ánh mắt hung dữ như muốn nuốt sống cô.
Cô mím môi, lợn chết không sợ nước sôi, trực tiếp nói ra ý muốn của mình:
"Em là vợ sắp cưới của anh, l@m tình mà thôi, có gì phải tức giận?"

Hàm Ý Vị Băng giả vờ không biết vụ việc hắn muốn đổi hôn ước, mặt dày cực kỳ.
Dứt lời, liền ngẩng đầu nhìn hắn, như rằng bản thân có lý vô cùng.
Bạc Thần Kiêu không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô.
Có lẽ hương liệu đã thấm vào người, mồ hôi của hắn chảy liên tục, rơi lên người cô nhiều vô cùng.

Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, như đang cố sức kiềm lại tác dụng của thuốc.

Hàm Ý Vị Băng không muốn hắn phải chịu đựng như vậy, chủ động ôm cổ hắn, thầm nói, "Anh động đi, em đau quá."
Không có lập tức rút ra, không có đứng dậy rời khỏi giường, có lẽ hắn không tự nhận ra được, vật đó của hắn đang to hơn.
Cô nhanh chóng nhận thấy được rằng hắn đang cố chống đỡ, nhưng không thể hoàn toàn chống lại được.

Có thể vững giọng quát cô như vậy trong khi đã ngấm thuốc, nhiều lúc cô rất ghét sự tự chủ không cần thiết của hắn.
Dứt lời, trong không gian chỉ còn lại tiếng thở d0'c thô nặng của người đàn ông.
Không ai nói gì.
"Đây là cô tự muốn."
Trước khi hoàn toàn bị d*c vọng khống chế, Bạc Thần Kiêu mặt không cảm xúc, nhẹ giọng nói như vậy.

Hắn cúi đầu, đầu vai bỗng bị cắn mạnh, tay hắn siết chặt eo cô.
Không nói một lời, yên lặng lại điên cuồng va chạm.
Hàm Ý Vị Băng lúc đó liền biết được, cô thành công rồi.

Bởi vì thả lỏng tinh thần, cho nên giữa chừng cô liền mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, trong lúc mơ hồ cảm nhận được Bạc Thần Kiêu ôm cô tắm rửa, rồi đặt cô lên giường.
Hắn như đi đâu đó một lát, lúc cô đang ngon giấc, liền bị hắn đánh thức, sau đó không nói một lời lại yên lặng cắm đầu muốn cô.
Lần đầu tiên hành sự này là lần mà Hàm Ý Vị Băng nhớ nhất, mỗi lần nhớ lại đều thấy sợ hãi.

Bạc Thần Kiêu tuy đã giải được thuốc trước khi rời đi, nhưng hắn khi muốn cô lần hai trong ngày, lại mất khống chế hơn cả ban nãy.
Cứ bị nửa ngủ nửa tỉnh như vậy, chiều hôm sau tỉnh dậy, Hàm Ý Vị Băng được như ý nguyện, nhìn toàn thế giới nổ tung khi báo chí đưa tin video Bạc Thần Kiêu tuyên bố cô dâu của hắn vào tối hôm qua.
Về lý do vì sao hai người bọn họ cưới nhau, hắn chỉ nói là do hôn ước từ nhỏ.
Việc cô dùng thủ đoạn dơ bẩn để giữ chân hắn, chỉ có hai người bọn họ biết được.
Những năm về sau, cứ tiếp tục dây dưa rồi dằn vặt lẫn nhau như vậy.
Hợp đồng sinh con, lời cảnh báo của hắn, những lần ngoại tình nhưng lại không phải ngoại tình, đều đã được nói trước và có sự chấp thuận của cả hai bên.
Lúc đó Hàm Ý Vị Băng mong mỏi nghĩ rằng, Bạc Thần Kiêu có cô là vợ rồi, cô chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, đâu rồi sẽ vào đấy thôi.
Quá khứ lại một lần nữa đi vào giấc mơ, Hàm Ý Vị Băng mơ mơ màng màng, cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo bôi lên lòng bàn chân của mình, như mang đi cảm giác đau rát âm ỉ, dễ chịu cực kỳ.
Có thứ gì đó ôm chặt lấy cô, hơi ấm quen thuộc bao phủ nơi đầu mũi, trên trán bỗng dán lên thứ gì đó, có chút ướt át.
Có lẽ là thật sự mệt, Hàm Ý Vị Băng không  kịp nghĩ nhiều, trầm mình vào giấc ngủ say..